Chương 15: Cứu Viện Tới

Hoàng nhìn thanh kiếm trên tay, thanh kiếm tỏa ra hào quang thần thánh nhưng cũng có nét u ám lạ thường.

Hoàng chỉ mũi kiếm về phía cô gái nói: “Hehe nhìn ngon đấy, nhưng hàng nhái mãi mãi là hàng nhái mà thôi.”

Dứt câu, Hoàng dậm chân phóng về phía cô gái với tốc độ kinh hoàng, tốc độ thậm chí còn nhỉnh hơn cả Linh khi nàng dùng toàn lực tấn công.

Áp sát cô gái trong một cái chớp mắt, Hoàng vung kiếm lên chém xuống nhằm thẳng vào đầu. Cô gái vỗ cánh bay sang ngang né đòn sau đó tung đấm đáp trả, Hoàng phản ứng nhanh nhẹn thu kiếm vung tay trái nên dùng găng Vô Diện đấm ngược lại.

Binh!

Hai cú đấm va chạm, sóng xung kích tản ra làm cho một phạm vi nhỏ phải chấn động.

Cả hai trong thế giằng co, Hoàng vung kiếm lên chém xuống lần nữa khiến cô gái phải dồn hết lực vào vai đẩy mạnh khiến cả hai lùi lại, chới với một lúc mới giữ được thăng bằng cô gái vẫy cánh bay lên cao nhìn xuống với ánh mắt phức tạp hỏi: “Một thằng danh con 14 tuổi vắt mũi chưa sạch, may mắn được Vòng Tay Thánh Tích lựa chọn?”

“Thì sao?” Hoàng hỏi sau khi lấy lại thăng bằng trên mặt đất.

“Thì quá tầm thường chứ sao? Mày biết có tất cả 12 thần vật không? Tao từng gặp 1 người khác giữ 1 thần vật khác và vượt xa mày về mọi mặt.” Cô gái nói với thái độ cực kỳ khinh thường.

Hoàng nhíu mày, bị đem ra so sánh như vậy quả là không chịu nổi, cho dù hắn có phế nhất thì cũng là người mà Vòng Tay Thánh Tích chọn làm chủ. Nhưng cảm giác nao nao trong người khi nghe thấy cô gái nói từng gặp một người khác cũng sở hữu thần vật làm Hoàng nổi lên sự tò mò.

Thấy Hoàng đang đắn đo suy nghĩ gì đó, cô gái nhoẻn miệng cười nhếch nhìn sang Thùy Dương đay nghiến: “Con ả khốn nạn, bố mẹ thay vì chọn tao thì lại chọn mày, một con đàn bà nhu nhược yếu đuối… nhưng mà không sao dù gì tao cũng đã trở lại, bố mẹ thì cũng đã qua đời vậy thì mày sẽ phải trải qua phần đời còn lại chịu sự hành hạ của tao.”

Cô gái lại nhìn xuống những cây thánh giá cắm xung quanh ngôi nhà, đó là một lớp bảo vệ khiến nàng không thể ra ngoài trừ khi giết chết người lập bảo vệ, người đó là Linh và đang nằm hôn mê phía sau lưng Hoàng, vậy việc của nàng bây giờ là đập chết Hoàng sau đó bóp chết Linh rồi đem Thùy Dương rời khỏi nơi này đến nơi tụ tập của Ác Quỷ.

Chợt có một bóng đen xoẹt ngang áp sát ngay sau lưng của cô gái khiến cô gái giật mình ngay lập tức quay lưng lại đưa tay phòng thủ khi thanh kiếm chém xuống. Hoàng trong tích tắc đã phóng hết tốc lực ra phía sau rồi chém một đường kiếm cực hiểm khiến cô gái buộc phải cản đòn chứ không thể né.

Xoẹt!

Lưỡi kiếm lướt chéo chém bay một cách tay của cô gái khiến máu văng tung tóe, cô gái trợn mắt thét lên đau đớn nhưng còn chưa kịp làm gì thì đã lãnh chọn một cú đấm bằng tay trái của Hoàng vào thẳng bụng khiến cô gái thét lên lần nữa rồi bắn xuống đất như bóng bàn.

Nhìn lại Hoàng lúc này, cô gái khó tin trợn mắt há mồm: “Rõ ràng khi nãy còn khá yếu… sao sao bỗng dưng lại mạnh như vậy?”

“Ai biết, mạnh là mạnh thôi.” Hoàng nhún vai sau đó tiếp tục lao đến cắm kiếm vào giữa bụng của cô gái, nhưng cô gái không chịu thua mà vùng vẫy quyết liệt khiến cho phần bụng bị cắt thẳng ra bên ngoài mới có thể đứng dậy mà lùi ra xa. Những vết thương đó không nhằm nhò gì so với Ác Quỷ bởi chúng khó khả năng tái tạo cực mạnh, chỉ trong chưa đến mười giây thì vết thương trên bụng đã lành, cánh tay bị chặt đứt cũng mọc lại như chưa hề bị chém bay.

“Á đù, chơi thế thì ai chơi lại?” Hoàng trợn mắt, rõ ràng cậu vừa đánh cho ả tàn tạ vậy mà giờ ả chỉ cần một chút thời gian liền có thể tái tạo lại như cũ. Đây chẳng phải là quá thiên vị rồi sao, đánh với một kẻ miễn sát thương vật lí thế này thì đánh đến khuya cũng không xong.

“Đánh đẹp lắm, nhưng ngươi không phải Thiên Thần, ngươi không thể tiêu diệt được Ác Quỷ như ta.” Cô gái kia cười man rợ nói, cô liếm liếm chút máu trên bụng sau đó lè cái lưỡi dài như lưỡi rắn ra gầm gừ sau đó lao về phía Hoàng chụp lấy đầu cậu bằng bàn tay đầu vuốt sắc sau đó ấn xuống đất kéo đi một vòng quanh sân rồi nhấc lên tung cú đá giữa ngực khiến Hoàng hộc máu bay tư tên bắn đập lưng vào hàng rào, xương sườn gãy mất vài cái, cơ thể lại tàn tạ vì bản thân không tự hồi phục được.

“Đệt mẹ, cú vãi.” Hoàng nằm bẹp một chỗ, cơ thể không tự hồi phục được và đau nhức đến nỗi cậu không thể nhúc nhích cánh tay, miệng liền liên tục ọc máu. Lúc này có lẽ câu chuyện sẽ kết thúc tại đây, nhưng không, bởi vì ngay sau đó một bóng đen xuất hiện giữa bầu trời đêm với hai con mắt đỏ lòm nhìn xuống bên dưới ngay vị trí cô gái kia sắp kết liễu cái mạng của Hoàng.

Rầm!

Cô gái kia đang trên đà bay tới bóp cổ Hoàng thì bị một áp lực mạnh khủng khiếp ép chặt xuống đất khiến đôi cánh gãy gập và mặt đất bán kính 2 mét xung quanh nàng lún xuống sâu tới nửa mét. Cô gái kia không thể phản kháng dù là nhúc nhích ngón tay hay nói được lời nào, một áp lực khủng khiếp gây ra bởi một người có sức mạnh khủng khiếp.

Hoàng chỉ biết nằm bẹp một chỗ nhìn cảnh tượng đó, một ai đó mạnh thật mạnh đã cứu cậu một mạng, là chú Gia Bảo chăng? Rồi cậu từ từ nhắm mắt lại.

Lúc này một thiếu nữ ngực khủng chạy vào nhìn dáo dác xung quanh rồi tiến đến vị trí của Hoàng sau vài giây xem xét thì bật khóc nức nở: “Huhu, thằng béo này đừng có chết, em chết rồi chị biết bắt nạt ai đây huhu.”

Hân khóc bù lu bù loa lên, sau đó nhìn sang Linh đang nằm bất tỉnh trên đất thì tiến đến gọi nàng tỉnh lại.

Linh vừa mở mắt, thấy Hân thì nhổm đầu dậy nhìn sang thằng Main đang nằm bẹp bất động thì mếu méo kéo áo ngực áp vào miệng Hoàng vừa nấc nói không thành lời: “Đừng mà cậu chủ… cậu đừng chết… cậu quan trọng với tôi lắm.”

Môi Hoàng được áp vào đầu ti hồng hào mà cậu vẫn thèm khát nhưng không hề động đậy, Linh đặt tay lên ngực cậu kiểm tra thì phát hiện một đoạn xương sườn gãy đã cắm vào tim, máu chảy ra thành một mảng lớn. Hân nhìn thế thì che miệng không khóc thành tiếng, cảnh tượng hãi hùng này thực sự ám ảnh.

“Làm… làm sao bây giờ?” Hân nghẹn ngào hỏi.

“Hiến tế, nhưng rất nguy hiểm.”

Linh đáp, sau đó từ từ bế Hoàng lên sau đó định vỗ cánh bay đi nhưng lại khụy xuống vì ngay bản thân nàng cũng không còn sức.

“Em mau ra đưa cô giáo của cậu chủ đi bệnh viện đi, mà ai đưa em đến đây?”

Hân đáp: “Có người gọi điện cho em, hình như là sếp của chị, ngài ấy kia kìa.”

“Ừ, đi mau đi.”

Hân chạy tới dìu Thùy Dương qua đoạn hàng rào đổ rồi gọi cứu thương, có lẽ vài phút nữa cứu thương sẽ tới. Trên bầu trời đen, một bóng người cao lớn với 6 đôi cánh màu đen sau lưng cực lớn và hầm hố từ từ hạ xuống.

Nhìn thấy người vừa xuất hiện, Linh cúi đầu chào: “Sếp!”

Người đàn ông mặc vest đen, cao khoảng 1m90 với mái tóc cắt gọn màu hung đỏ với đôi mắt đỏ ngầu ép sâu cô gái kia xuống lần nữa rồi đưa tay ra hút lấy cô gái bóp cổ nàng thật chặt khiến nàng bất tỉnh sau đó vác lên vai quay lại nói với Linh: “Đem cậu thiếu niên này về tổ chức, chậm thêm chút nữa thì tính mạng sẽ khó giữ.”

Thoáng một cái, không còn ai ngoại trừ hai cái xác một của Huy và một của Lâm nằm trên sân, căn nhà bỗng bùng cháy dữ dội.

Sáng hôm sau, Thùy Dương tỉnh lại trong bệnh viện thấy mình đang được truyền nước biển. Nàng không nhớ vì sao mình lại ở trong này, vừa khi đó có hai người bước vào một là Hương và một là Hân…

“Chào chị, chị cảm thấy đỡ hơn chưa ạ?” Hương tay xách túi hoa quả, mỉm cười thân thiện hỏi. Còn Hân cũng mỉm cười nhưng không nói gì.

“Ủa… hai người là…” Thùy Dương hoang mang, nàng không biết hai người này là ai.”

“Thành thật xin lỗi chị, hôm qua chị cho cháu Hoàng đi nhờ về, sau đó tôi có ngỏ ý mời chị lại dùng bữa tối, mọi chuyện vẫn vui vẻ cho đến khi chị nhận được cuộc gọi thông báo nhà mình bị cháy nên chị tức tốc về nhà, sau đó thì…” Hương có vẻ rất day dứt kể lại, sau đó còn nắm tay Thùy Dương để an ủi nàng. Hân đứng bên cạnh cũng hết sức buồn bã kể tiếp nhưng thực ra học chỉ đang bịa chuyện để che đi cái sự thật kinh hoàng kia, toàn bộ ký ức đêm hôm qua của Thùy Dương đã bị Sếp của Linh lấy đi, dù sao thì biết chồng chết cháy trong nhà còn hơn là biết chồng chơi gay với ma rồi đẻ ra quỷ bằng lỗ đít sau đó bị quỷ hút cạn máu đến chết.

Thùy Dương như bừng nhớ ra, khóc lóc một trận thảm thiết sau đó thì mệt quá ngủ thiếp đi, vậy còn thằng Main mặt lìn của chúng ta thì sao? Cậu ta đã đi tàu sáu tấm về với ông bà tổ tiên chưa? Tất nhiên là chưa…

Tại một nơi bí mật…

Sau khi Linh và Sếp của nàng đưa Hoàng và cô gái có gương mặt của Thùy Dương kia về tổ chức Hắc Thiên Đường thì đã nhốt cô gái kia lại sau đó đem Hoàng đến một phòng đặc biệt. Trong căn phòng này có một bể thủy tinh hình trụ tròn cực lớn và trong suốt, trong đó chứa chất lỏng không màu không mùi không vị giống như nước nhưng không phải nước thường cũng không phải nước thánh, đó là nước tái sinh.

Hoàng được thả vào trong cái bể này với một thiết bị hỗ trợ hô hấp gắn vào miệng và mũi, lúc này cơ quần áo cậu đã được loại bỏ, chỉ còn cái cơ thể tàn tạ đầy vết thương và mảnh xương sườn cắm vào tim.

Linh cực kỳ lo lắng về tình hình của cậu nhưng với bổn phận của mình thì nàng chỉ có thể đứng một góc quan sát, cảm xúc cố nén lại trong lòng.

Sếp của Linh ra lệnh cho hai người khác ở trong phòng đó: “Khởi động quá trình tái sinh, mức 50%.”

“Rõ!”

Hai người kia bắt đầu dùng những công nghệ hiện đại nhất, một hệ thống máy tính cực kỳ sang chảnh, những cánh tay robot, thiết bị cảm biến, cảnh báo, đây giống như một phòng thí nghiệm trong phim khoa học viễn tưởng vậy.

“Thưa Sếp, liệu cậu ấy có tỉnh lại không?” Linh biết mình không có quyền hỏi nhưng vì nàng quá lo lắng nên vẫn cố hỏi dù biết sau đó sẽ bị phạt.

“Chỉ là một Bảo Mẫu, lại dám lên tiếng chất vấn một Tổng Lãnh Thiên Thần?” Một giọng nữ nghe có vẻ quyền lực cất lên, cửa phòng từ từ đóng lại khi bóng dáng người phụ nữ đó xuất hiện, người này cực kỳ xinh đẹp có phần hơn cả Linh lại còn mang theo vẻ cao quý ngất trời khó mà diễn tả, mà khi người này xuất hiện thì Linh vội quỳ xuống cung kính.

“Ta không còn là Tổng Lãnh Thiên Thần, đừng gọi như vậy rất khó nghe.” Sếp của Linh từ tốn nói, trong lời nói có thể cảm giác được ngài không hề thích cách danh phận đó chút nào.

Người phụ nữ kia khẽ nghiêng mình chào Sếp rồi quay sang tiếp tục chất vấn Linh: “Ta hỏi sao ngươi không trả lời?”

Linh vội đáp: “Dạ, tại tôi lo lắng cho cậu chủ… xin người thứ tội.”

“Hỗn láo!” Người phụ nữ kia tức giận bùng phát sức mạnh đánh văng Linh vào tường sau đó thu liễm bản thân tiến đến đứng song song với người đàn ông cao to kia cùng hướng mắt về bể tái sinh nơi Hoàng đang trong quá trình từ cõi chết trở về.

Linh bị đánh văng lăn lộn trên đất nhưng không kêu lấy một câu, tự động đứng dậy sau đó ra quỳ đúng vị trí ban nãy, một phần vì nàng sợ và một phần vì chức vụ của nàng chỉ xứng đáng được như vậy nếu đem so với người phụ nữ quyền lực kia.

Để có thể hoàn thành quá trình tái sinh, cần có một Thiên Thần Sa Ngã chịu hy sinh bản thân để cùng người được tái sinh quan hệ tình dục, nếu người cần tái sinh là nữ thì người chịu hy sinh sẽ là nam và ngược lại, không có chuyện hai người cùng giới được vào bể tái sinh. Lý do bởi đó là quy luật của tạo hóa, âm dương phải cân bằng.

Sau khoảng một tiếng đồng hồ trong bể tái sinh, đã đến lúc thực hiện bước quan trọng này, một nữ Thiên Thần Sa Ngã sẽ quan hệ tình dục với Hoàng nếu muốn Hoàng thực sự tái sinh và người phụ nữ quyền lực kia được giao trọng trách cao cả này, gọi là cao cả bởi vì Hoàng là chủ nhân của Vòng Tay Thánh Tích.

“Đến Lượt cô rồi đấy Minh Hằng.” Sếp khẽ ra lệnh, người phụ nữ quyền lực tên Minh Hằng kia gật đầu sau đó tiến đến gần bể tái sinh rồi tự động cởi bỏ hết quần áo để phơi bày cơ thể trần trụi tuyệt đẹp của mình, rồi một thiết bị giống như cầu bể bơi xuất hiện để nàng có thể tiến vào trong bể tái sinh.

Linh nhìn cảnh tượng đó mà lòng có chút nhói đau, bản thân có danh phận thấp kém nhưng dù gì người dạy dỗ, chăm sóc cho Hoàng suốt thời gian qua là nàng. Nhưng khi việc quan trọng như vậy xảy ra thì nàng lại không được làm gì cho cậu, nàng muốn đổi chỗ với Minh Hằng nhưng nàng không có tư cách.

“Ngươi lui ra ngoài đi, ở đây hết việc của người rồi.” Sếp phất tay ra lệnh.

“Dạ!” Linh cúi đầu rồi rời đi mặc dù rất muốn ở lại, sau khi ra khỏi phòng thì Linh đi tới một khu vực giống như phòng họp hội đồng quản trị, ở đây có rất nhiều người cấp cao và họ đang bàn bạc về việc sa thải Linh vì để cho chủ nhân của một trong 12 thánh vật rơi vào nguy kịch.

“Tôi tới rồi!” Linh đã chuẩn bị sẵn sàng chịu phạt, nàng hít thở thật bình tĩnh khi bước vào rồi lên tiếng nhưng cũng có chút run rẩy bởi trước mặt toàn là những người cấp cao nhất trong tổ chức, ngược lại nàng chỉ là nhân viên quèn.

Phòng hội đồng có 13 ghế ngồi nhưng chỉ có 12 người, lý do là Sếp đang theo dõi quá trình tái sinh của Hoàng. Trong 12 người này có cả nam lẫn nữ, bọn họ đều khá trẻ và đều có nhan sắc hơn người. Nhưng không khí trong phòng hôm nay thực sự căng thẳng, khi đối tượng cần chịu phạt đã tới thì họ cũng bàn bạc xong, một người phụ nữ xinh đẹp gõ nhẹ lên mặt bàn nói: “Linh, cô đã biết tội mình mắc phải chưa?”

“Không hoàn thành nhiệm vụ, đẩy người cần bảo vệ vào nguy hiểm, tôi sẵn sàng chịu phạt.” Linh dứt khoát đáp, nhưng trong lòng lại nổi lên nỗi chua xót khó tả.

“Theo luật, cô sẽ bị tước đi sự trẻ trung xinh đẹp của mình nhờ nước thánh, bị tước bỏ đôi cách, tước bỏ vũ khí, tước bỏ chức vụ Bảo Mẫu và đày xuống làm tạp vụ tại thư viện trong vòng 14 năm. Trừ khi có lệnh của cấp trên bằng không thì sau khi lãnh tội cô sẽ bị sa thải.”

“Tôi…”

“Không có thời gian do dự, nếu cô thấy hình phạt quá nặng thì có thể xin Sếp, sau đó quay lại đây.”

“Tôi… Đồng ý.” Linh khó khăn nói, răng cắn chặt môi. Dù sao thì hình phạt này nàng cảm thấy mình đáng phải chịu, nàng chỉ tiếc là sau này sẽ không được gặp lại Hoàng nữa, 14 năm làm tạp vụ ở thư viện rộng lớn nơi mà nhân viên bình thường không hề đến, sau đó còn bị sa thải và tước đi mọi thứ, nếu nàng không còn nước thánh thì bản thân sẽ trở thành bà già 50 tuổi xấu xí, lúc đó dù cho tiền chắc gì Hoàng đã nhận ra nàng là ai! Giọt nước mắt long lanh khẽ chảy dài trên gò má xinh đẹp nhưng buồn bã.

“Nếu chấp nhận rồi thì giải xuống pháp trường, để mọi người chứng kiến và làm gương cho người khác không dám tái phạm.”

Sau khi lệnh được ban xuống, có hai bảo vệ to cao đen hôi đến đưa Linh tới pháp trường, nơi phạt những người phạm tội.

Lúc này Hoàng vẫn nằm im lìm, những vết thương đã hồi phục hoàn toàn nhưng linh hồn còn chưa quay lại, cần một cuộc mây mưa xác thịt nữa. Phần linh hồn của Hoàng lúc này đang du đãng ở một nơi xung quanh toàn là mây xanh, bên trái có một cách cổng đỏ rực ghê rợn với những bàn tay quỷ dữ thò ra kêu gào thảm thiết, bên trái là cánh cổng trắng lung linh với những cánh chim bay lượn, rõ ràng là Thiên Đường và Địa Ngục.

“Hai cổng sao? Trò trẻ con.” Hoàng tặc lưỡi, cậu quay sang cổng Thiên Đường để với lấy những cánh chim trắng đang bay nhưng chợt có tiếng gọi vọng lại từ bên Địa Ngục.

“Hèn nhát.”

Giọng của một ông lão, vang như sấm rền bên cổng Địa Ngục làm Hoàng rùng mình sợ teo dái.

“Ai đấy?”

“Ai cái ông nội mày, quay về cứ người yêu đi nhóc con.” Giọng ông lão gầm lên quát.

“Hử… người yêu?” Hoàng tự hỏi, sau đó nhớ đến Linh, mẹ Hương, cô giáo Thùy Dương, những người cậu từng tiếp xúc da thịt và có cảm giác yêu mến hơn những người khác. Nhưng trong số đó, mẹ Hương thì do là mẹ nên tình cảm nhiều không nói, cô Thùy Dương thì là cậu dù xịt ảo giác để hiếp dâm, còn Linh thì sao? Một cô gái đảm đang có giọng nói dễ nghe, nữ công gia chánh, từ khi xuất hiện luôn lo lắng chăm sóc cho cậu như một người mẹ thứ hai, chỉ dạy cậu những gì cậu lạ lẫm như một cô giáo, rất giỏi bú cu, hai má sẽ ửng hồng nếu bị cậu sàm sỡ mặc dù cậu làm điều đó rất nhiều lần, luôn như con mèo con ngoan ngoãn phục vụ cậu mỗi đêm và những lúc cậu hứng giống như một người vợ.

“Nhớ chưa nhóc? Quay về nhanh không tao táng vỡ đầu giờ.”

“Ủa ủa mà ông là ai vậy? Sao lại xuất hiện trong tâm trí của cháu?”

“Hỏi cái cục cứt à, mày có mau quay về không, không về thì…” Giọng ông lão gầm gừ, cổng địa ngục mở rộng với những cánh tay quỷ vươn ra khiến Hoàng hét lên như bê đê sau đó chạy thẳng, không rẽ phải cũng không rẽ trái, vừa chạy vừa gọi tên một cô gái.

“Chị Linh!” Hoàng bừng tỉnh, mở mắt ra thấy mình đang bị ngâm trong bể nước với cái thiết bị thở bị vào miệng, trước mắt là một người phụ nữ cực kỳ quyến rũ nhưng không phải là Linh, Hoàng co chân đạp một cú thật mạnh vào bụng người phụ nữ xinh đẹp kia sau đó vùng vẫy nhìn dáo dác xung quanh như muốn tìm kiếm ai đó, người con gái ấy đang ở đâu.