Tại Thiên Đình. Ở Bách Hoa cung, Tiên hậu tay nâng tách trà nhắm mắt thưởng thức Mộc Hy tiên nữ luyện cầm du dương, Hoa nhi từ ngoài đi vào, đứng bên nhỏ nhẹ bạch chuyện với bà.
“Thưa Người, đã vào cung thuyết giảng rồi ạ!”
“Ừm, chuyện của Bát Tự ngươi đã hỏi được gì chưa?”
“Dạ, lão Bát Tự đó từ chối cho thần xem sổ mệnh cách của Điện hạ dưới trần ạ!”
Tiên hậu đưa tách trà lên miệng, rồi thở dài đặt tách trà xuống mặt bàn. Nhìn về phía Mộc Hy mà mỉm cười.
“Mộc Hy, hôm nay con đàn bản nhạc rất hay, con qua đây với ta!”
“Con có thể giúp cho tinh thần Tiên hậu tốt lên, con cũng rất vui.”
Nàng phất tay thu chiếc đàn vào tay áo, tiến đến ngồi gần bà, tay rót trà dâng cho bà. Mắt nhìn Hoa nhi rồi nhìn bà tò mò.
“Con được phép hỏi về Điện hạ một chút được không ạ?”
“Điện hạ của con vẫn bình an, con yên tâm!” – Bà hiểu ý mỉm cười đón tách trà từ nàng
--
Tại Hạ giới. Ở thư phòng của Thiền sư, hắn nằm trên giường tay ôm ngực ho khan. Với một thanh niên trong độ tuổi cường tráng như hắn thì việc thấm mưa và ngâm mình trong hồ sen sẽ không thể gục ngã được hắn. Sắc mặt trắng bệch của hắn chắc hẳn đã thấm đủ lượng nước và trong thời gian qua cố tình vắt kiệt sức của mình mà hao tổn khí huyết. Nhìn Thái giám bưng tới một chén thuốc vừa sắc xong đến.
“Thưa thiền sư, thuốc của người đây ạ.”
“Người để đấy cho ta, tam công chúa có sao không?”
“Sáng nay thần có hỏi thăm, hiện công chúa rất khỏe mạnh ạ! Còn người, Thái y bảo người nhiễm phong hàn nghiêm trọng, phải chú ý mà tịnh dưỡng lâu dài.”
“Được rồi, ta hiểu rồi, ta nằm nghỉ ngơi một chút, phiền ngươi ta sẽ gọi sau.”
Hắn uống xong chén thuốc liền nằm xuống, mắt dán lên trần nhà, hắn rơi suy nghĩ rồi miên man ngủ thiếp đi.
--
Tại cung chiêu dung, Tam công chúa và Bình Hưng công chúa đang chuẩn bị một ít cháo đem qua cho Thiền sư, vừa chuẩn bị đi thì Thái tử và Chưởng vệ Chạm Văn Tín đi vào. Họ chào hỏi nhau.
“Tứ hoàng tử, đệ qua cung ta có chuyện gì không?” – Bảo Lộc thắc mắc
“Nhị tỷ” - Thái tử chào Bình Hưng xong quay qua nàng tiếp chuyện – “Tiểu đệ nghe nói hôm qua tam tỷ tắm mưa dưới hồ sen nên hôm nay đích thân qua nhiều chuyện xem tỷ thế nào, tỷ cản được đệ à?” – Thái tử bĩu môi trêu chọc
“Thần Chưởng vệ Chạm Văn Tín bái kiến Nhị công chúa, Tam công chúa!” – Chưởng vệ hành lễ
“Tam công chúa ta biết ngươi rồi, khỏi phải nói tên cúng cơm ra làm gì, ngoài lúc trong cung hoàng hậu ra, thì ngươi lúc nào không đi theo tiểu Thái tử ngang ngược này.”
Bảo Lộc nói với Chưởng vệ nhưng ánh mắt của nàng dán vào Thái tử mà khiêu khích. Còn hắn vẫn nhìn nàng mà đáp lễ từ tốn.
“Chưởng vệ kính trọng người, với lại hôm nay có Nhị công chúa nên thần phải hành lễ chu đáo.”
“Tam tỷ, ánh mắt còn sáng như sao, miệng vẫn rất chua ngoa với đệ, chắc người tắm mưa dưới hồ sen rất mát nên chắc đệ quan tâm vô ích rồi.”
Thái tử khoanh tay nhìn Tam công chúa, ánh mắt như phát ra tia lửa hiếu chiến. Bọn họ như sắp có một trận chiến một mất một còn vậy. Nàng chốt hạ tấn công.
“Đệ nói ai chua ngoa, nói lại cho ta nghe xem.”
Lúc này, Bình Hưng công chúa vẫn đứng nhìn Chưởng vệ, sét của Thái tử và Tam công chúa là đao kiếm không lưu tình, còn sét nàng đang trúng là ái tình lưu luyến thật. Nàng lâu nay sống ôn hòa, lúc nào cũng theo Chiêu dung kề cận, nên ngoài học văn thơ thì lại thêu hoa vẽ lá với mẫu thân. Không giống như Bảo Lộc và Thái tử năng động, thích kết giao và dễ gây cảm tình với mọi người. Bọn họ dễ dàng khuấy động chạy khắp nơi mà đánh nhau mà làm nàng giật mình, lôi nàng ra khỏi hình ảnh Chưởng vệ nãy giờ.
“Hai đứa có thôi rượt đuổi nhau không? Hai đứa đã bao nhiêu tuổi rồi?”
Từ ngoài cửa, Vệ úy Trương Phúc Đặng đi vào trên tay mang theo một hộp bánh. Thái tử bắt gặp, rồi chỉ tay về phía hắn ta làm mọi người đều nhìn.
“Thần Vệ úy Trương Phúc Đặng bái kiến thái tử, nhị công chúa và tam công chúa!” – Hắn hành lễ quay sang – “Chưởng vệ!”
“Hôm nay, Vệ úy đến thăm Tam công chúa bị rớt hồ sen à?”
Thái tử thừa cơ hội ghẹo nàng rồi cú đầu nàng mà chạy đi. Hắn đắc ý cười nắc nẻ, nàng ôm đầu vừa đau vừa tức.
“Thần đúng là đến tìm Tam công chúa!”
“Đệ chết chắc rồi, Vệ úy tìm ta để làm gì?”
Bảo Lộc ngạc nhiên, nhưng không hề có ý nhìn đến hắn. Nàng dí theo Thái tử không ngừng, đôi trẻ không lớn này đã làm gì khi tất cả đang nhìn về phía họ thế.
“Thần có mang theo ít bánh mà mẫu thân tự tay làm mang vào đây cho người nếm thử!” – Vệ úy đưa hộp bánh lên
“Vậy ngươi có nghe chuyện hôm qua Tam tỷ tắm mưa chưa?” – Thái tử vừa chạy vừa tranh thủ ghẹo nàng
“Đệ đứng lại đó cho ta.” – Nàng tức giận
“Thần cũng mới vừa nghe khi sáng, nên qua cung để thăm hỏi tam công chúa!” – Hắn không bỏ cuộc mà nói cho nàng nghe
“Không sao, Tam tỷ còn chạy đánh ta như vậy, ngươi yên tâm được rồi.” – Thái tử quay mặt lè lưỡi trêu nàng
“Đệ, chán sống rồi hả?” – Nàng tóm được cổ áo hắn, tay vòng cổ khống chế
“Tam muội, muội đừng nghịch với Tứ đệ nữa được không?” – Nhị công chúa lên tiếng
Bất ngờ Hoàng thượng xuất hiện trước cung Chiêu dung, tiếng Thái giám hô “Hoàng thượng giá lâm” nhanh quá làm mọi người không chuẩn bị được tinh thần nên ai nấy giữ nguyên trạng thái. Ông bước vào trong, điều đầu tiên ông thấy là Bảo Lộc đang kẹp cổ Thái tử ghì xuống đất, thấy cảnh tượng như vậy, ông nhất thời nóng giận, mà lớn giọng chỉnh đốn.
“Bảo Lộc, con đang làm gì với Thái tử đấy? Con xem có ra thể thống gì hay không?”
“Bái kiến Hoàng thượng!” – Tất cả mọi người hành lễ
“Phụ hoàng, không phải lỗi hoàn toàn của con, là đệ ấy gây sự trước.”
“Nhưng con là nữ nhi, Chiêu dung đã dạy con như thế sao?”
“Thưa Phụ hoàng, người đừng trách phạt muội ấy, con là tỷ tỷ cũng có lỗi không ngăn cản muội ấy, xin người hãy trách phạt con! Muội ấy vừa tắm mưa sức khỏe vẫn còn yếu. Xin người…”
“Thôi được rồi, ta không trách tội ai hết, con nghe nhị tỷ của con nhận tội cho con chưa? Mẫu thân các con đâu rồi?” – Hoàng thượng hỏi
“Mẫu thân đang ở bên cung Hoàng hậu ạ!” – Nhị công chúa đáp
“Ta biết rồi. Hôm nay, Thái tử và hai người các ngươi cũng qua thăm Bảo Lộc à?” – Hoàng thượng nhìn sang Vệ úy và Chưởng vệ
“Đúng vậy, thưa Hoàng thượng!” – Hai người đồng thanh
“Xem ra Tam công chúa nhà ta không thiếu người quan tâm, giờ thì ta phải qua xem xem Thiền sư bị con ức hiếp ra sao rồi.” – Ông chặc lưỡi tỏ vẻ ganh tị với nàng
“Phụ hoàng, con có nấu cháo cho Thiền sư, con đi cùng người.”
Bảo Lộc vội lấy hộp cháo trong tay Nhị công chúa, chạy về phía Hoàng thượng, ông lấy tay chặn trán của nàng lại, rồi ra hiệu cho Thái giám kế bên lấy hộp cháo từ tay của nàng.
“Thiền sư đang nhiễm phong hàn, trán con đang nóng, qua sẽ nhiễm bệnh, để ta thay con đưa cho Thiền sư.”
“Nhưng mà..” – Bảo Lộc ậm ừ
“Không có nhưng mà, ta đã nói rồi, các ngươi cũng hồi cung được rồi, để Tam công chúa nghỉ ngơi.” – Hoàng thượng ra lệnh rồi quay người đi
Tất cả bọn họ đều hành lễ lui về. Nhị công chúa đưa cho nàng hộp bánh của Vệ úy gửi tặng, ánh mắt của nàng vẫn nuối tiếc nhìn theo đoàn người của Hoàng thượng. Nhị công chúa khuyên nhủ, nàng ta rồi mở hộp bánh ra cho Bảo Lộc xem, thì thấy một mảnh giấy gấp lại trong hộp.
“Ta thích nàng…” – Nhị công chúa đọc lên
Bảo Lộc ngạc nhiên quay sang lấy mảnh giấy. Nàng đọc lại bằng mắt những dòng tiếp theo bên dưới. Hắn còn ghi rõ thời điểm thích nàng và nàng như thế nào trong mắt hắn. Làm nàng ngại đỏ mặt không thể đọc hết lá thư, mà gấp lại bỏ ngay lại chỗ cũ.