Chương 10: THƯA THIỀN SƯ!

Một góc hoa viên ở cung đình Huế. Tất cả các Hoàng tử, Công chúa cùng con các quan chư hầu chức cao vọng trọng đều có mặt đông đủ, để đón vị Thiền sư Liễu Đạt Thiệt Thành đến. Hôm nay họ sẽ có một buổi thuyết giảng về Phật giáo riêng cho thế hệ con cháu dòng dõi quý tộc. Ai ai cũng đang háo hức để được chiêm ngưỡng dung nhan người sư thầy mà lâu nay thiên hạ đồn đại, là người uyên bác và đức độ ngút trời. Từ năm mười hai tuổi, Thiền sư đã thông tuệ thuyết giảng truyền đạo khắp nơi. Vì tài lực cao thâm, tấm gương đạo pháp sáng ngời, nên Hoàng thượng đã mời người đến Cung đình để lan tỏa nhiều hơn cho dân chúng và người trong cung noi theo.

Giữa sự ồn ào náo nhiệt, vị Thiền sư đã đến tự khi nào, đứng lặng im quan sát mọi người. Thái giám theo hầu đợi lâu mà thấy không ai phát hiện ra người, nên đã hô to giới thiệu. Tất cả đều ngạc nhiên vì nhìn thấy vị sư thầy còn trẻ hơn một số người ở đây, nhưng phải công nhận rằng dáng vẻ bên ngoài cao lớn và gương mặt sáng bừng toát lên thần thái uy nghiêm của người không phải là lời đồn. Người nhã nhặn định thiền xuống thềm cỏ ngay đấy.

“Mời các vị hoàng tử, công chúa và các tướng quan tương lai chọn lấy một chỗ ngồi ưng ý, chúng ta bắt đầu học đạo thiền ngày hôm nay.”

Tam công chúa vừa hay chạy đến kịp lúc, vội vã thở dốc thỉnh tội với vị Thiền sư:

“Thưa Hòa Thượng, Tam công chúa đã biết lỗi đến muộn!”

“Không sao, chúng ta vừa mới bắt đầu. Bảo Lộc công chúa, người có thể ngồi cạnh ta.” – Thiền sư chỉ đạo chỗ ngồi

Mọi người tấm tắc cười vì dáng vẻ bết bác của vị công chúa như ngược lại hoàn toàn với Thiền sư, chẳng vậy còn bị chỉ đạo chỗ ngồi gần người thì càng khó lơ là được. Thực ra, Thiền sư cũng không phải cố tình chỉ định như vậy, chỉ là lúc vừa vào Hoa Viên, người đã nghe thấy một chàng trai hiện đang ngồi cạnh mình, anh ta lót một tấm nệm để trống rồi nói với người kế bên, đó là chỗ hắn dành cho Tam công chúa ngồi.

Sau đó, buổi thiền định diễn ra suôn sẽ. Tất cả mọi người hồi cung, riêng Bảo Lộc, nàng cố tình nán lại để bắt chuyện với Thiền sư:

“Thưa Hòa Thượng, người còn nhớ Bảo Lộc?”

“Gọi ta là thiền sư được rồi, ta nhớ chứ, trước đây chúng ta đã từng kết bằng hữu.”

Thực ra, nàng rất vui mừng khi nãy trước buổi thiền định đã nghe Thiền sư nhắc tên mình, nàng cố tình hỏi lại, chẳng qua chỉ mong được trò chuyện cùng người bằng hữu lúc nhỏ, họ đã từng có những kí ức rất tốt đẹp. Thấy nàng cứ im lặng mỉm cười rồi nhìn mình, Thiền sư liền cắt chuyện.

“Buổi thiền định đã xong, cũng đã quá giờ ngọ, mời Tam công chúa về dùng thiện, nếu thắc mắc về đạo có thể gặp tiểu tăng sau.”

“Bảo Lộc đã hiểu.”

--

Gần đó, một chàng trai đứng đợi Bảo Lộc thưa chuyện Thiền sư đã lâu. Nàng vừa quay lưng bước tới, hắn ta tiến lại, trông bề ngoài cũng tuấn tú vì hắn có nụ cười rất duyên, lúc này đôi mắt hắn nhìn Tam công chúa ôn nhu.

“Thưa công chúa, thần là vệ úy Trương Phúc Đặng đã lâu không gặp lại người. Người còn nhớ thần không?”

“Vệ úy? Có phải ba năm trước khi nhận lệnh sắc phong, ta gặp ngươi ở cung Hoàng hậu, đúng không?

“Qủa thật, người ta đồn Tam công chúa xinh đẹp thông minh, không sai chút nào. Người ở cung Hoàng hậu lúc đó là thần.”

“Ngươi cũng quá khen ta rồi, à mà nè khi nãy ngồi kế bên ngươi thiền định giỏi thật đấy, ta đau hết cả chân luôn đây.”

“Nếu công chúa không ngại, thần có thể sắp xếp sau buổi thượng triều mỗi ngày đến cung chỉ người cách ngồi thiền đúng tư thế.”

“À chuyện này tính sau đi, chân ta đau quá, ta phải về cung ngay đây, gặp lại ngươi sau.”

Đang trò chuyện tự nhiên cái Vệ úy bẻ lái hơi khét, làm nàng ngượng ngùng, nên cũng bẻ lái mà ẩn trốn nhanh chóng. Vệ úy là người cương trực, chín chắn, hắn đổ công chúa từ cái nhìn đầu tiên ở cung Hoàng hậu lúc theo cha tháp tùng Hoàng thượng qua thăm Hoàng hậu. Không ngần ngại mà nổ lực để nhà vua trọng dụng được tiến cử thượng triều thường xuyên, mục đích vào cũng cũng chỉ tìm gặp nàng. Nhưng trong cung, một vị quan tước phẩm có cao đến đâu muốn gặp hoàng tử thì dễ nhưng để gặp công chúa thì như hái sao trên trời. Vì thế, hôm nay nắm bắt được cơ hội, dễ gì hắn không thể hiện tấm chân tình.

--

Trước cổng cung Chiêu dung, Tam nhũ mẫu đón Bảo Lộc trước cung, nhìn thấy bà, nàng hí hửng vui mừng như trẻ con gặp mẹ đi chợ về, nhõng nhẽo với bà.

“Tam nhũ mẫu, con đói rồi, con còn đau chân nữa…”

“Tam công chúa ngọc ngà của ta ơi, đi vào cung, ta có chuẩn bị cho con đồ ăn rồi, chân nào đau đâu, ta lấy thuốc xoa bóp cho con.”

“Người biết không, hôm nay con gặp lại bằng hữu cũ đó, là tiểu hòa thượng ở chùa Đại Giác, không ngờ là thiền sư nổi tiếng đó.”

“Vậy sao?”

Hai người vừa đi vừa luyên thuyên không dứt, hẳn là từ khi nàng lọt lòng đã được Tam nhũ mẫu cưng chiều hết mực, nên quên mất mình đã lớn chừng nào rồi.

- Ngày hôm sau -

Từ đại điện đi ra, Thiền sư gặp mặt Thái tử và Chưởng vệ Chạm Văn Tín, họ chào hỏi nhau. Thái tử ngõ ý mời Thiền sư qua cung Hoàng hậu giảng đạo, vì mấy năm nay Hoàng hậu u uất mãi về việc cố Thái tử qua đời.

“Ta có thể mời Thiền sư qua cung Hoàng hậu sắp tới được không? Việc cố Thái tử mất cách đây bảy năm đã làm Mẫu hậu suy sụp tinh thần, dù mỗi ngày người tỏ ra vui vẻ nhưng ta vẫn nhận ra trong tim người vẫn chưa hết bi lụy.”

“Tiểu Tăng sẽ sắp xếp các buổi thuyết giảng cho dân chúng, rồi sau đó đến thăm Hoàng hậu sớm nhất, mong Thái tử bớt lo âu.”

“Thưa Thiền sư, Bảo Lộc không hiểu.”

Hình dáng chưa thấy đã có giọng nói phát ra, hẳn là Tam công chúa của Cung đình này rồi. Nàng hí hửng xuất hiện trước mắt họ, rồi nở nụ cười tươi.

“Sao tam tỷ lại đến đây?” – Thái tử ngạc nhiên

“Ta đến thăm Phụ hoàng, tình cờ gặp Thiền sư, hôm trước học đạo chưa rõ nên hỏi chuyện, đệ thấy ta không nên có mặt ở đây à?”

“Thần, chưởng vệ Chạm Văn Tín bái kiến Tam công chúa.” – Chưởng vệ hành lễ

Nàng phất tay ra hiệu miễn lễ, từ nãy tới giờ dán mắt vào Thiền sư, Thái tử thấy thế cũng không muốn cản trở tỷ tỷ của mình, nên kéo Chưởng vệ lui binh. Thiền sư thấy nàng cứ chăm chăm nhìn mình, nên hơi sượng sùng mà kết chuyện.

“Người không hiểu về điều gì thưa công chúa?”

“Chuyện là lúc nhỏ chúng ta kết bằng hữu với nhau, vậy bây giờ còn tính không?”

“Đạo thiền không hiểu của công chúa là câu hỏi này à?” – Thiền sư nhắc lại

“Cũng như một câu hỏi mà.” – Công chúa đinh ninh

“Ta vẫn là bằng hữu của công chúa. Khi nào người cần bằng hữu giúp đỡ thì hãy tìm ta. Vậy còn gì công chúa chưa hiểu không?”

“Thế thì tốt rồi, đã làm phiền người. Ta xin phép vào trong điện trước.”

Thiền sư gật đầu chào Tam công chúa bước qua mình, miệng hắn bỗng nhiên mỉm cười, có lẽ vì hắn vẫn thấy nàng lanh lợi và đơn thuần như ngày nào, chân hắn thong dong bước đi chậm rãi về phía trước.