Chương 33: Chương 33

“Tri phủ đại nhân? Đây là ý gì?” Hiệp Lãng Ngọc vặn hỏi, chỉ thấy Huyện ông trừng mắt liếc hắn một cái, chỉ vào Triệu Phổ nói, “Còn không mau tham kiến Cửu Vương gia.”

Hiệp Lãng Ngọc cùng Hiệp Long, lão trang chủ đều sửng sốt, không hẹn mà gặp nhìn Triệu Phổ. Tiểu Tứ Tử ở một bên nhìn, kéo tay áo Tiêu Lương thầm nói, “Cửu Cửu hảo soái nha.”

Tiêu Lương vỗ vỗ bả vai Tiểu Tứ Tử, cười nói, “Cẩn nhi, lúc này tất cả công lao đều là của ngươi a.”

Tiểu Tứ Tử nháy mắt mấy cái, “Thật sự?”

“Không phải sao?” Tiêu Lương ghé vào lỗ tai hắn, thấp giọng nói, “Nếu ngươi không vì muốn tra án tử của Vương Nhất Phách mà lẻn vào Lãng Ngọc sơn trang, cũng sẽ không lôi ra nhiều sự tình như vậy, càng không thể vừa phá được án tử, vừa phá được một kế hoạch lớn như vậy.”

“Ân.” Tiểu Tứ Tử gật gật, đột nhiên vỗ đầu, hỏi, “Lúc trước khám nghiệm tử thi, không phải nghiệm ra Vương Nhất Phách bị người không có võ công giết sao…… Có thể hay không là sư gia?”

Tiểu Tứ Tử bởi vì là đột nhiên nghĩ đến, nên lúc nói chuyện thanh âm cũng không thấp. một câu này, đều làm cho nhiều người nghe được. Tất cả mọi người ngẩng đầu nhìn về phía sư gia, chỉ thấy sư gia sắc mặt trắng bệch, giương miệng ngốc đứng tại chỗ.

“Vương Nhất Phách phát hiện bí mật ngọc thạch, muốn tố giác Lãng Ngọc sơn trang, cho nên tìm người thương lượng. Ngươi vừa thấy sự tình có khả năng bại lộ, nên giết hắn sao?” Tiêu Lương hỏi.

“Ngươi…… Có phải hay không thật sự?” Huyện ông cũng phát hỏa, “Ta…… Ta đối đãi ngươi không tệ a, ngươi vì cái gì muốn làm như vậy?”

Sư gia há miệng thở dốc, quay đầu nhìn Hiệp Long, nói, “Vương gia, cứu mạng a! Người đã đáp ứng tiểu nhân, bảo ta bình an, vinh hoa phú quý mà.”

Hiệp Long nhìn hắn một cái, cũng không lên tiếng. Triệu Phổ nghe được hai chứ “Vương gia”, khẽ nhíu mày, suy nghĩ, nói, “Vương gia? Không phải chính là Vương gia của Tây Hạ, Lý Nguyên Long chứ? Lý Nguyên Hạo thất đệ?”

“Ha ha.” Hiệp Long kia cũng không che giấu nữa, chính là gật gật đầu, “Cửu Vương gia hảo nhãn lực, nghe đại danh của Vương gia từ lâu, hôm nay vừa thấy, quả nhiên danh bất hư truyền. Bất quá, mặc dù ngươi là Cửu Vương gia, cũng không có quyền lợi tùy tiện bắt người đi?”

Đang nói chuyện, có nhiều quân sĩ chạy tới, cầm trong tay những miếng ngọc đã bị Lãng Ngọc sơn trang thiêu hủy lần trước đào ra được, “Vương gia, đều đào ra.”

Lại một lát sau, một toán quân sĩ đẩy một xe chứa huyết ngọc cùng Huyết cổ đã bị đốt tại nông trang đến.

Hiệp Long sắc mặt trắng bệch, Triệu Phổ đối thủ hạ khoát tay chặn lại, nói, “Đều bắt lại, nhốt vào mộc lao (nhà lao gỗ hay được gắn chặt trên xe, trên phim cũng hay có a), chuyển tới Khai Phong giao cho Hoàng Thượng xử lý!”

“Dạ!” Mọi người động thủ bắt người, Hiệp Lãng Ngọc bọn họ muốn phản kháng, nhưng là Hiệp Long biết, cho dù võ công có cao, cũng đánh không lại Triệu Phổ, huống chi còn có Tiêu Lương cùng nhiều ảnh vệ như vậy. Mọi người đều là cao thủ, Lãng Ngọc sơn trang dù có thế lực nhưng cũng không đấu lại nhiều quan binh như vậy, cuối cùng đành bất đắc dĩ, ngoan ngoãn thúc thủ chịu trói.

Sau, Triệu Phổ mệnh lệnh cho mọi người dò xét toàn bộ Lãng Ngọc sơn trang một lượt, tra ra rất nhiều ngọc khí, đều là thối ngọc. Mặt khác, còn tra được nhiều mật hàm Lãng Ngọc sơn trang cùng Tây Hạ quốc tư thông. Nguyên lai Lãng Ngọc sơn trang từ nhiều năm trước đã quy thuận Tây Hạ, Hiệp lão trang chủ là tướng quân Tây Hạ, nhiều năm chinh chiến. Bởi vì Hiệp gia có tài chế tạo ngọc khí đặc thù, người Tây Hạ lại nghĩ ra phương pháp đem cổ độc giấu trong ngọc để hại người. Danh sách những người bị hại rất nhiều, nhưng vẫn đang trong giai đoạn thực nghiệm, bởi vì thời gian sinh trưởng của Huyết cổ rất khó khống chế. Lúc này thật vất vả mới thành công, không nghĩ tới sự tình lại bị Tiểu Tứ Tử phơi bày, phá vỡ án tử không nói, mà toàn bộ Lãng Ngọc sơn trang đều bị tiêu diệt.

Huyện ông lúc này, mồ hôi lạnh đầy người luôn miệng đối Triệu Phổ nói thuộc hạ có tội, Triệu Phổ khoát tay, kêu người của hắn ở Lãng Ngọc sơn trang thăm dò, đến tột cùng là có hay không lãng ngọc Càn Khôn kiếm này nọ. Huyện ông phái người ở sơn trang tìm kiếm cả nửa ngày, cũng không phát hiện được ngọc kiếm kia.

“Vì cái gì không có lãng ngọc Càn Khôn kiếm a?” Tiểu Tứ Tử nghiêng đầu, ở trong thư phòng Hiệp Lãng Ngọc tìm tới tìm lui, vẻ mặt buồn bực.

“Nói không chừng thứ này căn bản là không có, Là Hiệp gia phụ tử kia hù dọa người khác mà thôi.” Tiêu Lương đi theo sau Tiểu Tứ Tử nói. Hắn hiện tại mới cẩn thận quan sát thời điểm Tiểu Tứ Tử đi đường thật đáng yêu a, cái mông nhỏ cứ lắc qua lắc lại…… Thật sự là đáng yêu, liền nhịn không được mà giơ tay sờ sờ.

“Chán ghét!” Tiểu Tứ Tử chụp lấy tay Tiêu Lương, mặt nhăn lại, hắn ghét nhất là bị người ta sờ mông với bụng…… Bởi vì nơi đó có nhiều thịt thịt.

Chính khi nói chuyện, Tiểu Tứ Tử chân đạp trúng một chỗ, “khách tháp” một tiếng, cúi đầu nhìn xuống, chỉ thấy là một viên gạch.

“Cẩn nhi, cẩn thận có ám khí!” Tiêu Lương nhanh chóng chạy qua chỗ Tiểu Tứ Tử, đem Tiểu Tứ Tử ôm trở về.

Chân Tiểu Tứ Tử vừa mới rời mặt đất, chợt nghe “răng rắc” một tiếng, nhìn lại viên gạch, lập tức, một âm thanh “ầm ầm” vang lên, mặt trên giá sách trong thư phòng chậm rãi di chuyển…… Theo sau, trên tường xuất hiện một mật đạo tối om.

“Có mật đạo nha!” Tiểu Tứ Tử giật mình.

Tiêu Lương cũng có chút tán thưởng, sờ mông Tiểu Tứ Tử một phen, “Cẩn nhi a, ngươi thật sự vận khí rất tốt nha.”

Tiểu Tứ Tử híp mắt cười, đắc ý, “Hắc hắc, phụ thân nói, cái này gọi là ngốc nhân có phúc tướng nha.”

Tiêu Lương lập tức gọi quan binh tiến vào trong mật đạo tìm xem, kết quả lấy ra được rất nhiều ngọc khí trân quý, đương nhiên, cũng có lãng ngọc Càn Khôn kiếm trong đó.

Chỉ thấy đó là một thanh ngọc thạch cổ kiếm rất nhỏ, Tiểu Tứ Tử tiếp nhận nó, suy nghĩ một chút, cảm thấy cũng không phải quá nặng, dùng sức kéo vỏ kiếm ra, bóng sáng chợt lóe ra bốn phía…… Bất đồng cho thanh kiếm mang lại cảm giác rét lạnh thấu xương, cái chuôi bảo kiếm ngọc thạch này lại có một loại thản nhiên, ôn nhuận hoa quang, làm cho người ta có một cỗ cảm giác ấm áp.

“Thật khá nha.” Tiểu Tứ Tử không khỏi tán thưởng nói.

Tiêu Lương thấy Tiểu Tứ Tử như thật sự thích chuôi kiếm này, liền nói, “Ngọc thạch Lãng Ngọc sơn trang đa số đều bị thiêu hủy, những thứ lưu lại cũng biến dạng hơn phân nửa. Cẩn nhi, ngươi nếu thích nó, không bằng đem chuôi ngọc kiếm này lưu lại đi.”

“Như vậy sao được a?!” Tiểu Tứ Tử mặc dù có chút tiếc nuối, nhưng vẫn giao cho Huyện ông đứng bên cạnh, nói, “Ta là bộ khoái, như thế nào có thể lấy đồ trong nhà phạm nhân.”

Huyện ông sống cũng đã lâu, kinh nghiệm nhìn nét mặt của người cũng không ít, thấy Tiểu Tứ Tử tựa hồ như thật sự thích ngọc kiếm này, liền nói, “Ai nha…… Tiểu anh hùng a, nghe nói Giang Nam ngọc kia còn muốn đến trộm cái chuôi ngọc kiếm này có phải không?”

Tiểu Tứ Tử gật gật, “Đúng vậy, nàng muốn tới, cho nên bổn đại gia nhất định sẽ bảo tồn tốt.”

Huyện ông dù sao cũng là lão nhân, vừa thấy bộ dáng của Tiểu Tứ Tử, liền biết là không lấy, đành đem lãng ngọc Càn Khôn kiếm trở về, cười nhẹ, “Không dối gạt tiểu anh hùng a, nhân lực Hồ Châu phủ ta hữu hạn, thật sự không đối phó lại Giang Nam ngọc kia. Bảo bối này nếu như bị nàng trộm đi mất, quan phủ chúng ta làm sao mà ngẩng mặt nha, có phải hay không? Theo ta thấy a, không bằng tiểu anh hùng ngươi cứ mang nó theo bên người. Cứ như vậy, thứ nhất là Giang Nam ngọc kia cũng không thể trộm được, mà thứ hai, đây cũng là mồi câu, có thể tùy thời đem Giang Nam ngọc kia bắt lấy!”

Tiểu Tứ Tử nghiêng đầu nghĩ nghĩ, cảm thấy phương pháp này không sai.

Công Tôn một bên cũng nói, “Đúng vậy Cẩn nhi, ngươi không công bắt cho quan phủ nhiều phản tặc như vậy, hắn ở trước mặt Hoàng Thượng có thể hảo hảo mà tranh công. Ngươi không lấy của hắn thứ gì tốt tốt, chính mình sẽ không có gì a!”

Triệu Phổ có chút vô lực mà liếc nhìn Công Tôn một cái, tâm nói, ngươi là sợ Tiểu Tứ Tử chịu thiệt đi?

Tiểu Tứ Tử nghĩ nghĩ, liền đem bảo kiếm kia dắt vào một bên hông, chỉnh chỉnh một chút, thoạt nhìn cũng uy phong lẫm liệt, phối hợp rất được a.

“Ân.” Tiểu Tứ Tử gật gật đầu, nói, “Ta đây cứ giữ lại vậy…… Hắc hắc, cám ơn bổn đại gia.”

Huyện ông cười khan hai tiếng, nói, “Không có gì…… Không có gì.”

Sau đó, quan binh thu dọn tàn cục, đánh xe chở mấy tù nhân bị nhốt trong mộc lao, đem đoàn người Hiệp Long áp giải về kinh, chờ Hoàng Thượng xử lý.

Tiểu Tứ Tử cũng không muốn được ban thưởng cái gì, liền cùng Tiêu Lương thương lượng, khi nào thì ly khai.

Công Tôn và Triệu Phổ cũng điềm nhiên mà bước vào muốn cùng thảo luận, Tiểu Tứ Tử nhăn mặt, nói, “Phụ thân cùng Cửu Cửu không được đi theo.”

Công Tôn mặt tối sầm, Triệu Phổ thì âm thầm nắm tay — thật tốt quá!

“Vì cái gì?” Công Tôn hung hăng trừng mắt liếc Tiểu Tứ Tử, “Ngươi đứa nhỏ này thật vô lương tâm, ngay cả phụ thân cũng không muốn a?!”

Tiểu Tứ Tử hơi dẩu miệng, nói, “Không phải…… Ta muốn chính mình đi vào giang hồ.” Tiểu Tứ Tử nho nhỏ giọng nói, “Không cần phụ thân cùng Cửu Cửu hỗ trợ. Chờ ta làm bộ khoái sau, về nhà liền hiếu thuận với phụ thân.”

Công Tôn chỗ nào muốn cùng Tiểu Tứ Tử tách ra, một phen ôm chầm lấy, nâng tay hung hăng vỗ hai cái vào mông Tiểu Tứ Tử, “Không nghe lời!”

Tiểu Tứ Tử mếu máo, có chút bất mãn nhìn Công Tôn, “Ta đã là người lớn, phụ thân về sau không được đánh mông ta.”

Công Tôn lại càng bất mãn, ấn quai hàm Tiểu Tứ Tử, “Dám tranh luận!”

“Ai nha……” Tiểu Tứ Tử giãy ra, trốn phía sau Triệu Phổ, Triệu Phổ nhanh nhẹn ôm lấy Công Tôn đang truy tới, nói, “Thân ái a, chúng ta không phải còn việc phải làm sao? Để cho Tiểu Tứ Tử tự mình đi thôi, hảo nam nhi chí tại bốn phương a!” Vừa nói, vừa đối Công Tôn nháy nháy mắt.

Công Tôn suy nghĩ, sau đó tâm không cam, lòng không nguyện mà gật đầu, tiếp theo liền hỏi, “Tiểu Tứ Tử, ngươi kế tiếp chuẩn bị đi nơi nào a?”

Tiểu Tứ Tử nghĩ nghĩ, nhìn Công Tôn, trốn bên cạnh Tiêu Lương, nhỏ giọng nói, “Tiếp theo hướng nam đi.”

“Lại đây, trốn tránh cái gì?” Công Tôn duỗi tay ra, ý bảo Tiểu Tứ Tử lại đây.

Tiểu Tứ Tử do dự một chút, nhưng vẫn là chui qua, Công Tôn ôm hắn, nói, “Kia, phụ thân không đi theo ngươi, ngươi phải cẩn thận nha. Nhớ rõ, đừng để cho người khác chiếm tiện nghi. Cũng không cần ăn ít cơm, không được hoạt động nhiều, không được chịu thiệt, biết chưa?”

Tiểu Tứ Tử tủm tỉm cười gật đầu, ôm cổ Công Tôn cọ cọ, “Phụ thân ngươi yên tâm đi, ta biết rồi.”

Công Tôn tâm nói, ta có chỗ nào yên tâm a. Nhưng không có biện pháp, Tiểu Tứ Tử đừng nhìn hắn ngây ngây ngốc ngốc, bất quá tính tình cũng thật bướng a…… Chỉ đành phải từ bỏ, may mắn vẫn có thể âm thầm đi theo hắn a.

Đêm đó, Tiểu Tứ Tử buông tha việc hấp thu nội lực, ôm Công Tôn hôn nhẹ mà ngủ say. Sáng sớm hôm sau, Tiểu Tứ Tử bị Công Tôn cắn cho đã xong, cưỡi Thạch Đầu, lưng mang bao quần áo, cùng Tiêu Lương và bốn ảnh vệ một lần nữa ra đi.

Công Tôn cùng Triệu Phổ ở phía sau không ngừng phất tay, Công Tôn kêu, “Tiểu Tứ Tử, ngươi bảo trọng a, nhớ kĩ đừng để cho người khác chiếm tiện nghi ngươi a! Tiểu Lương Tử, ngươi phải hảo hảo chiếu cố Tiểu Tứ Tử cho ta, hắn nếu thiếu một cọng tóc, ta liền lột da ngươi a!”

Tiêu Lương gật đầu a gật đầu.

Chờ Tiêu Lương cùng Tiểu Tứ Tử thân ảnh đã biến mất, Công Tôn chạy nhanh vào phòng thu dọn hành trang.

Triệu Phổ bất đắc dĩ lắc đầu, thần thần bí bí nói, “Thân ái, Tiểu Tứ Tử không đi hướng nam đâu.”

Công Tôn sửng sốt, “Cái gì?”

Triệu Phổ cười cười, đem mặt lại gần, “Ngươi hôn ta một chút, ta liền nói cho ngươi bọn họ đi đâu.”

Công Tôn nhấc chân, hung hăng đạp Triệu Phổ một cước, “Ngươi nói hay không nói?!”

Triệu Phổ xoa xoa cái chân, vẻ mặt đáng thương hề hề mà nhìn Công Tôn, “Ngươi như thế nào càng ngày càng hung a? Muốn tìm người trút giận nha?”

Công Tôn một phen kéo áo Triệu Phổ, “Ngươi nói hay không nói! Không nói một tháng không cho làm!”

Triệu Phổ hít một ngụm khí lạnh, chỉ tay ra về một hướng, “Vật nhỏ khẳng định muốn đi hướng bắc!”

“Ngươi như thế nào biết?” Công Tôn nheo mắt nhìn Triệu Phổ.

Triệu Phổ nhún nhún vai, “Tin hay không tùy ngươi!”

……

Trên quan đạo hướng bắc, Tiểu Tứ Tử cùng Thạch Đầu, Tiêu Lương, còn có bốn ảnh vệ phía sau đang đi chầm chậm, hướng Huy Châu phủ mà đi.

“Cẩn nhi, không phải nói muốn đi hướng nam sao? Như thế nào lại sửa thành hướng bắc?” Tiêu Lương khó hiểu hỏi.

Tiểu Tứ Tử liếc nhìn Tiêu Lương một cái, nói, “Bổn bổn, phụ thân bọn họ nhất định sẽ âm thầm đi theo chúng ta xuống phía nam, chúng ta đi hướng bắc, bọn họ sẽ không tìm được.”

“Nga…… Thật không.” Tiêu Lương cũng ngồi trên Thạch Đầu, ôm thắt lưng Tiểu Tứ Tử, nói, “Cẩn nhi, ngươi thật thông minh a.”

Tiểu Tứ Tử đắc ý, đưa tay vỗ vỗ đầu Thạch Đầu, nói, “Thạch Đầu nha, ta xem trên danh đạo lục viết, vùng Huy Châu này có một ác tặc, kêu là hái hoa phi tặc! Chúng ta đi bắt hắn, vì dân trừ hại!”

Phía sau, trong rừng, Công Tôn giận đến điên người, “Ngươi cái tên tiểu hài tử chết tiệt này, lá gan càng lúc càng lớn, cũng dám gạt ta. Để ta xem, đập nát cái mông ngươi!”