Chương 27: Chương 27

Tiểu Tứ Tử liếc nhìn Công Tôn một cái, đã thấy vẻ mặt phụ thân thật tức giận. Hắn biết Công Tôn không thích hắn bị người khác hôn nhẹ. Nhưng là, vừa rồi hắn cùng Tiểu Lương Tử cũng đã nói qua, đây là bí mật của hai người bọn hắn sao. Hiện tại đã để cho Công Tôn biết, đều do chính mình không biết gì, sẽ không gạt người.

Tiểu Tứ Tử nắm nắm góc áo Công Tôn, nhỏ giọng nói, “Phụ thân a, ngươi đừng giận nha, không liên quan đến Tiểu Lương Tử đâu…… Ngươi không nên trách hắn.”

Tiểu Tứ Tử nói còn chưa dứt lời, lửa giận của Công Tôn càng lớn hơn, tâm nói, ngươi cái tên Tiểu Lương Tử a, dám đem Tiểu Tứ Tử hướng về ngươi a…… Mới không để cho ngươi dễ dàng thực hiện được.

Sắc mặt dịu xuống một chút, Công Tôn cúi đầu mà nghiêm túc nói với Tiểu Tứ Tử, “Tiểu Tứ Tử, ngươi có nghĩ là muốn hại chết Tiểu Lương Tử không a?”

“Đương nhiên không nghĩ.” Tiểu Tứ Tử vẻ mặt khẩn trương, “Ta thích nhất Tiểu Lương Tử.”

“So với ta còn thích hơn?” Công Tôn lôi kéo hắn ngồi trên đùi mình, đưa tay nhéo nhéo quai hàm Tiểu Tứ Tử, hỏi, “Phụ thân cùng Tiểu Lương Tử rơi xuống sông, ngươi cứu ai?”

Tiểu Tứ Tử nháy mắt mấy cái, nhỏ giọng thì thầm, “Ta cũng không biết bơi.”

“Ách.” Công Tôn trừng mắt liếc Tiểu Tứ Tử một cái, “Vậy nếu ngươi biết thì sao?”

“……… Cứu phụ thân.” Tiểu Tứ Tử trả lời.

Công Tôn cười cười, cảm thấy trong lòng dễ chịu một chút, lại nghe Tiểu Tứ Tử nói tiếp, “Bởi vì phụ thân sẽ không biết bơi, Tiểu Lương Tử khẳng định biết.”

Công Tôn trừng mắt, “Nếu Tiểu Lương Tử cũng không biết thì sao?”

Tiểu Tứ Tử mếu máo, ủy ủy khuất khuất nhìn Công Tôn, nhỏ giọng nói, “Cửu Cửu sẽ không để phụ thân rơi xuống sông đâu.”

Công Tôn vỗ mông Tiểu Tứ Tử một chút, Tiểu Tứ Tử càng thêm mất hứng, xoay mặt nhìn Công Tôn, “Ta không cần phụ thân chết đuối, cũng không muốn Tiểu Lương Tử chết đuối……”

Công Tôn thấy Tiểu Tứ Tử như là muốn khóc, cũng cả kinh, tâm nói tiểu ngốc tử này mấy ngày không gặp, như thế nào một chút tiến bộ cũng không có, nghe hắn nói giỡn mà tưởng thật sao. Tính tình Công Tôn là như vậy, ngươi cùng hắn nóng nảy, hắn cũng cùng ngươi bực bội. Nhưng là nếu ngươi cùng hắn mềm mỏng, hắn cũng sẽ nhẹ nhàng với ngươi. Thấy mắt Tiểu Tứ Tử đỏ đỏ lên, tâm Công Tôn cũng muốn nát ra, nhanh chóng ôm chầm mà vỗ vỗ, nói, “Được rồi được rồi, ai cũng không rớt xuống sông hết.

Tiểu Tứ Tử được Công Tôn ôm, ghé vào vai hắn, thừa dịp lúc Công Tôn không chú ý mà nở nụ cười. Phụ thân mỗi lần đều như vậy nha, chỉ cần hắn khóc, phụ thân liền lập tức mềm lòng, cái gì cũng không so đo a.

Triệu Phổ vừa lúc tiến vào, đã thấy khuôn mặt tươi cười đắc ý của Tiểu Tứ Tử, liên tục lắc đầu…… Này tiểu ngốc tử, có đôi khi cũng biết dùng mánh khóe nha. Đừng nhìn Công Tôn bình thường hung dữ như vậy, nói năng chua ngoa độc địa, bất quá cũng chỉ là muốn tốt cho Tiểu Tứ Tử a.

Công Tôn kéo kéo Tiểu Tứ Tử một chút, buông tay ra, thật nghiêm túc mà nói với Tiểu Tứ Tử, “Ngươi không nghĩ Tiểu Lương Tử có nguy hiểm có phải hay không a?”

“Ân.” Tiểu Tứ Tử gật gật đầu.

“Ngươi cái kia mặt đỏ hồng, tim hoang mang rối loạn là bệnh xấu. Nếu lây bệnh cho Tiểu Lương Tử, Tiểu Lương Tử sẽ bệnh chết.” Công Tôn nói.

Tiểu Tứ Tử lập tức khẩn trương lên, “Kia…… Phải thế nào thì mới không lây cho hắn a?”

Triệu Phổ ở một bên nghe được mà như lọt vào sương mù, mờ mịt mờ mịt a. Cái gì mà mặt đỏ hồng, tim hoang mang rối loạn a?

“Muốn không lây qua cho hắn a, chỉ có một biện pháp.” Công Tôn nhỏ giọng đối với Tiểu Tứ Tử nói, “Ngươi về sau a, không được để cho hắn thân ngươi, cũng không được ngươi thân hắn, biết không?”

Tiểu Tứ Tử do dự một chút, “Ta thân hắn cũng không thể a?”

Công Tôn trừng mắt liếc hắn một cái, “Đang yên đang lành ngươi muốn thân hắn làm cái gì?”

“Phụ thân nói, có thể chiếm tiện nghi người ta.” Tiểu Tứ Tử ngắm ngắm Công Tôn, nhỏ giọng nói.

“Ân.” Công Tôn tán thưởng gật đầu, “Như thế…… Bất quá này không thể chiếm, muốn chiếm thì chiếm người khác tốt hơn.”

Tiểu Tứ Tử nghĩ nghĩ, lúc đầu còn có chút tâm không cam lòng không nguyện đâu, tâm nói, những người khác tiện nghi có gì hay đâu mà chiếm, ta chỉ thích chiếm Tiểu Lương Tử a…… Bất quá, sau lại nghĩ một chút, vì an toàn của Tiểu Lương Tử, vậy nhẫn nại chút đi.

Tiểu Tứ Tử đối Công Tôn gật gật đầu, “Được, phụ thân, ta về sau sẽ không chiếm tiện nghi của Tiểu Lương Tử nữa, mà cũng không cho hắn chiếm tiện nghi ta.”

Công Tôn nhẹ nhàng thở ra, gật gật đầu, mắt lại liếc về phía Triệu Phổ một cái, chỉ thấy Triệu Phổ vẻ mặt bất đắc dĩ nhìn hắn.

“Thế nào? Tìm kiếm được rồi sao?” Công Tôn hỏi hắn.

Triệu Phổ lắc đầu, “Không tìm được.”

“Không tìm được?” Công Tôn khẽ giật mình, “Không ở trong Lãng Ngọc sơn trang sao?”

“Nói cho rõ đi.” Công Tôn ngồi xuống cạnh bàn, Tiểu Tứ Tử săn sóc đưa cho Triệu Phổ một chén trà. Triệu Phổ trước kéo Tiểu Tứ Tử lại hôn một cái, cầm lấy chén uống trà, “Này Lãng Ngọc sơn trang rất rộng lớn, cũng không biết chính xác đã giấu chỗ nào rồi, còn phải tìm thêm ít manh mối nữa mới biết được.”

“Ân.” Công Tôn gật gật đầu.

Tiểu Tứ Tử đột nhiên hỏi, “Cái kia, Giang Nam ngọc không phải nói muốn trộm lãng ngọc Càn Khôn kiếm sao, vậy hẳn nàng ta phải đưa tới một bức thư? Đến lúc đó không phải chúng ta có thể bảo hộ lãng ngọc Càn Khôn kiếm sao? Dù sao chúng ta cũng muốn bắt Giang Nam ngọc.”

Triệu Phổ cùng Công Tôn nhìn nhau một cái. Triệu Phổ kéo Tiểu Tứ Tử lại gần, nhìn trái nhìn phải một lượt, cười nói, “Tiểu Tứ Tử, mấy ngày không gặp, trở nên có mưu trí nha, quả nhiên nam tử hán đại nam giang bắc mới có thể rèn luyện được.”

Tiểu Tứ Tử nghe xong khóe miệng mang theo ý cười, gật gật đầu, có chút đắc ý.

Công Tôn cũng hiểu được Tiểu Tứ Tử so với lúc ở trên Tiêu Dao đảo tựa hồ có chút trưởng thành hơn. Hơn nữa, không biết vì cái gì, hắn còn cảm thấy Tiểu Tứ Tử còn có thể đưa ra chủ ý.

Lại hàn huyên một hồi, Công Tôn sửa sang lại giường rồi chuẩn bị đi tắm, đêm nay hắn muốn cùng Tiểu Tứ Tử ngủ. Tiểu Tứ Tử thừa dịp Công Tôn tắm rửa mà lén lút đến bên cạnh Triệu Phổ, nhỏ giọng, “Cửu Cửu……”

Triệu Phổ khêu khêu mi, đưa tay nhéo nhéo quai hàm Tiểu Tứ Tử, hỏi, “Làm sao vậy?”

“Ta còn muốn luyên bao lâu nữa, công phu mới có thể đánh thắng Tiểu Lương Tử nha?” Tiểu Tứ Tử nho nhỏ giọng hỏi.

Triệu Phổ nghe xong tròng mắt đảo qua đảo lại, đối Tiểu Tứ Tử vẫy tay, ra cửa rồi tiến vào trong viện, thì thào hỏi lại, “Ngươi muốn đánh thắng Tiểu Lương Tử?”

“Ân.” Tiểu Tứ Tử gật đầu.

Triệu Phổ sờ sờ cằm, vừa nãy mới nghe đoạn đối thoại của Công Tôn với Tiểu Tứ Tử, hắn đại khái cũng đã hiểu được vài phần, Công Tôn là không muốn Tiểu Tứ Tử nhanh như vậy đã bị Tiêu Lương lừa đi mất. Bất quá Triệu Phổ hắn lại có cái nhìn khác so với Công Tôn, cùng lúc, Tiêu Lương lại là đồ đệ hắn, nếu Tiểu Tứ Tử bị người ngoài lừa đi, không bằng cứ để người của hắn lừa a. Mà về phương diện khác, Tiêu Lương lại là người ngay thẳng thật thà (?! =))), tiền đồ vô lượng thì không nói. Khó nhất chính là hắn đối với Tiểu Tứ Tử lại rất chung tình, từ lúc 10 tuổi đã theo Tiểu Tứ Tử đến giờ, nhiều năm như vậy đối xử tốt với Tiểu Tứ Tử, mọi người đều thấy được.

Mặt khác, Tiểu Tứ Tử chính mình ngốc cũng không biết, kì thật hắn cũng đã sớm thích Tiêu Lương. Nếu hai người lưỡng tình tương duyệt, Tiêu Lương cũng nhất định sẽ đợi đến khi Tiểu Tứ Tử thông suốt, thì tội tình gì phải chia cắt uyên ương.

Cuối cùng, cũng là điều Triệu Phổ hắn quan tâm nhất, chính là Công Tôn đã nuôi Tiểu Tứ Tử từ nhỏ đến lớn. Cho nên tính tình của Công Tôn cũng như con gà mẹ bảo vệ con mà thôi. Lo lắng cho Tiểu Tứ Tử, lại sợ hắn chịu thiệt, bị người ta khi dễ, một ngày cũng không dám ly khai hắn. Như bây giờ, chỉ cần Tiểu Tứ Tử ở bên cạnh, Công Tôn sẽ để cho Triệu Phổ hắn ôm gối đầu đi chỗ khác mà ngủ, không muốn rời Tiểu Tứ Tử. Như vậy, về lâu về dài, đối với hắn là bất lợi a. Không bằng cứ đem Tiểu Tứ Tử tống xuất đi a. Nếu Tiêu Lương có thể đem Tiểu Tứ Tử đi xa chút, vậy thì hắn cũng không lo chuyện mỗi đêm có được cùng thân ái nhà hắn làm chút chuyện a. (ò_ó, không biết là Triệu Phổ lo cho ai nha???? =)))

“Tiểu Tứ Tử a, này nhưng là bí mật nha, ta là mạo hiểm không sợ chọc tức phụ thân ngươi mới dám nói cho ngươi a!” Triệu Phổ thấp giọng nói.

Tiểu Tứ Tử nháy mắt mấy cái, thật nghiêm túc mà gật đầu, “Cửu Cửu, ta biết ngươi tốt nhất.”

“Cho nên a, ngươi trăm ngàn lần không thể nói cho phụ thân ngươi a, tuyệt đối không thể cho hắn biết. Ngươi có làm được không?” Triệu Phổ vươn ngón út ra, muốn cùng Tiểu Tứ Tử ngoéo tay.

Tiểu Tứ Tử nhanh chóng gật đầu a gật đầu, “Cái kia đương nhiên là có thể. Ngươi yên tâm đi Cửu Cửu, ta sẽ không để cho phụ thân biết!” Nói xong, cùng Triệu Phổ ngoéo ngoéo tay.

Triệu Phổ ngồi xổm xuống, nói khẽ với Tiểu Tứ Tử, “Ngươi có biết hay không a, vừa rồi phụ thân ngươi nói với ngươi cái gì mà mặt đỏ hồng, tâm hoảng loạn là bệnh, là lừa gạt ngươi!”

“A?” Tiểu Tứ Tử kinh hãi, khó hiểu hỏi Triệu Phổ, “Phụ thân vì cái gì muốn lừa gạt ta nha?”

Triệu Phổ đối hắn nhíu mày, “Ngươi cũng coi như là đọc nhiều y thư (sách thuốc) rồi đi? Ngươi có hay không nghe qua có bệnh gì mà mặt đỏ hồng, tim hoảng loạn chưa?”

“Như thế thì không có.” Tiểu Tứ Tử lắc đầu.

“Cũng không phải không a!” Triệu Phổ nói, “Ngươi có biết vì cái gì lúc Tiểu Lương Tử hôn ngươi, ngươi lại đỏ mặt hoảng hốt không?”

Tiểu Tứ Tử lắc đầu.

“Bởi vì ngươi hấp thu nội lực của Tiểu Lương Tử a.” Triệu Phổ thần bí cười.

“A?” Tiểu Tứ Tử chấn động, hỏi, “Kia, nếu Tiểu Lương Tử bị ta hấp thu hết nội lực, vậy hắn làm sao bây giờ nha?”

Triệu Phổ cũng sững sốt, tâm nói vật nhỏ này tâm địa không phải tốt bình thường a. Liền cười nói, “Yên tâm, đó đều là Tiểu Lương Tử vô dụng nội lực.”

“Vô dụng?” Tiểu Tứ Tử nghiêng đầu, có chút khó hiểu hỏi, “Nội lực còn có vô dụng sao?”

“Ngươi biết không, công phu của ngươi chỉ kém Tiểu Lương Tử ở nội lực a.” Triệu Phổ làm như thật mà nói, “Bởi vì Tiểu Lương Tử luyện công sớm hơn ngươi mười năm, cho nên hắn có nội lực mười năm thâm hậu. Mặc dù ngươi là thiên tài thật, học cũng rất nhanh, nhưng là nội lực vẫn không theo kịp, vẫn là đánh không lại Tiểu Lương Tử.”

Tiểu Tứ Tử có chút nản lòng mà gật đầu, tâm nói, kém mười năm thôi mà nhiều như vậy sao……

“Bất quá a, có một biện pháp tốt lắm nha, có thể cho ngươi trong một thời gian ngắn thì nội lực liền tăng mạnh!” Triệu Phổ cười nói.

“Nga?” Tiểu Tứ Tử mở to hai mắt, cầm tay áo Triệu Phổ thúc giục, “Cửu Cửu, nói mau.”

“Chính là cùng Tiểu Lương Tử hôn nhẹ, còn có buổi tối cùng ôm nhau ngủ!” Triệu Phổ tà ác nói.

Tiểu Tứ Tử sửng sốt, thoáng chốc mặt liền đỏ hồng, xấu hổ hỏi, “Cái kia…… Vì cái gì làm vậy a?”

Triệu Phổ thấy Tiểu Tứ Tử thẹn thùng, liền biết trong lòng hắn thật sự có Tiêu Lương, cho nên liền quyết định làm một việc tốt a, giúp Tiểu Lương Tử phóng hỏa.

Thấy Công Tôn còn đang tắm rửa, Triệu Phổ liền nói, “Tiểu Tứ Tử, người luyện võ, bình thường, mỗi ngày nội lực trong cơ thể đều phải tuần hoàn một lần, lưu lại thì hữu dụng, thải ra lại vô dụng. Như vậy ngày mai võ công mới tăng tiến.”

Tiểu Tứ Tử mờ mịt mà gật đầu, nguyên lai là như vậy a.

“Phóng thích nội lực cũng có rất nhiều phương pháp, bình thường cứ như vậy mà tán vào không trung…… Thực lãng phí nha?” Triệu Phổ hỏi.

“Ân.” Tiểu Tứ Tử gật đầu, “Ngươi khác phải luyện lâu mới được, cứ như vậy lãng phí, hảo đáng tiếc nha.”

“Nhưng là a, bởi vì ngươi nội lực so vơi Tiểu Lương Tử kém, cho nên có thể hấp thu nội lực bị phóng thích, biến thành của mình. Thân thể tiếp xúc là phương pháp hấp thu nội lực tốt nhất.” Triệu Phổ thật nghiêm trang nói, “Ngươi cùng hắn hôn một chút, liền tương đương với luyện võ mười ngày nửa tháng a.”

“Thật sự nha?” Tiểu Tứ Tử hai mắt mở to nhìn Triệu Phổ.

“Đúng vậy, ngươi buổi tối ôm hắn cùng nhau ngủ, có thể tương đương với luyện võ mấy ngày, nội lực tự nhiên như vậy mà vào trong thân thể ngươi!” Triệu Phổ nói, “Phụ thân ngươi là sợ ngươi luyện thành hảo công phu, cho nên mới lừa ngươi, không cho ngươi cùng Tiểu Lương Tử hôn nhẹ! Ngươi nghĩ a, chỗ nào lại có tâm hoảng hoảng mặt đỏ hồng a. Đó là do ngươi hấp thu nội lực vào mới phản ứng như vậy. Ngươi không biết sao, mỗi lần hôn nhẹ xong, đều thật cao hứng, cũng thực thỏa mãn.”

Tiểu Tứ Tử chớp mắt mấy cái, cúi đầu nghĩ nghĩ, gật đầu, “Đúng nga…… Cửu Cửu, ta hiểu được, về sau ta mỗi ngày cùng Tiểu Lương Tử ít nhất hôn nhẹ một chút, buổi tối đều ôm hắn ngủ. nói như vậy, không cần đến một năm ta liền đuổi kịp hắn!”

Triệu Phổ cười gật đầu a gật đầu, nắm lấy quai hàm Tiểu Tứ Tử nói, “Thật sự là thông minh a…… A ha, cáp!”