Chương 19: Chương 19

“Cẩn nhi, chậm một chút đi.” Tiêu Lương bị Tiểu Tứ Tử lôi kéo chạy trở về, có chút lo lắng cho hắn, liền kéo lại, “Đừng nóng vội a.”

“Cái tên béo phì kia, thật đáng ghét!” Tiểu Tứ Tử vẻ mặt bất mãn.

Tiêu Lương nhưng thật ra từ đáy lòng đã ngầm đồng ý, thật là chán ghét.

“Hắn cứ nhìn chằm chằm vào ngươi!” Tiểu Tứ Tử nhỏ giọng nói thầm.

Tiêu Lương nghĩ nghĩ, đi qua vỗ vỗ bả vai Tiểu Tứ Tử hỏi, “Cẩn nhi, hắn nhìn chằm chằm ta, người vì sao lại tức giận như vậy?”

Tiểu Tứ Tử chớp mắt mấy cái, tựa hồ cũng có chút buồn bực, ngẩng mặt nhìn Tiêu Lương.

Tiêu Lương thấy nhãn thần hắn có vẻ khó hiểu, trong lòng kêu khổ, vẫn còn chưa thông suốt đâu! Bất đắc dĩ, đành phải hỏi hắn, “Cẩn nhi, hắn nếu nhìn chằm chằm nhóm ảnh vệ, ngươi có thể giận hay không?”

Tiểu Tứ Tử nghĩ nghĩ, nói, “Ân…… Hẳn là không tức giận như vậy.”

Tiêu Lương tâm lý vừa động, lôi kéo Tiểu Tứ Tử ngồi xuống bậc thang, hỏi, “Cẩn nhi, ngươi có hay không nghĩ tới, vì sao người khác nhìn ta, ngươi lại giận như vậy, so với nhóm ảnh vệ bị người khác nhìn thì không giận?”

“Ân.” Lúc này, Tiểu Tứ Tử thật ra lại không nghĩ ra gì rõ ràng, liền gật gật đầu.

“Kia…… Vì cái gì a?” Tiêu Lương nhìn chằm chằm vào mắt Tiểu Tứ Tử hỏi, “Ngươi có biết lí do vì sao không?”

“Biết a!” Tiểu Tứ Tử gật đầu.

Tiêu Lương có chút khẩn trương chờ Tiểu Tứ Tử nói, chỉ thấy Tiểu Tứ Tử vỗ vỗ ngực, nói, “Chúng ta cùng lớn lên với nhau, tình cảm tự nhiên sẽ không giống nhau a. Có người khi dễ ngươi, ta đương nhiên sẽ bảo vệ cho ngươi, còn giúp ngươi đánh hắn!”

“Hô……” Các ảnh vệ phía sau đều nhụt chí, thay Tiêu Lương sốt ruột a…… Tiểu ngốc tử này luôn coi những chuyện như vậy là đương nhiên…… Cái này cũng tốt, Tiểu Lương Tử có thể hiểu được mà.

Tiêu Lương nhưng thật ra không có nhụt chí, tựa hồ như đã sớm chuẩn bị. Ngồi ở trên bậc cầu thang, nghĩ nghĩ, hỏi, “Cẩn nhi, trên đời này, ngươi thích nhất ai?”

Tiểu Tứ Tử chớp mắt mấy cái, “Các ngươi nha.”

“Chúng ta?” Tiêu Lương cười hỏi, “Cụ thể một chút đi?”

“Ân, phụ thân, Cửu Cửu, ngươi, nhóm Ảnh Ảnh, còn có Thạch Đầu, còn có Tiêu Dao đảo các ca ca, tỷ tỷ cùng thúc thúc, a di.” Tiểu Tứ Tử xòe bàn tay ra đếm đếm.

Tiêu Lương hỏi, “Nếu cho ngươi xếp thứ tự những người đó, ngươi sắp xếp thế nào?”

“Thứ tự?” Tiểu Tứ Tử sờ sờ đầu, nhìn Tiêu Lương, “Ngươi là nói, dựa vào thích bao nhiêu mà sắp xếp sao?”

“Ân.” Tiêu Lương gật đầu.

“Ta thích nhất là phụ thân.” Tiểu Tứ Tử hai tay nâng cằm, nói, “Cửu Cửu cùng nhóm ảnh vệ cũng đều thực thích thực thích, Thạch Đầu cũng là thực thực thích.”

Tiêu Lương cũng đặt hai tay lên đầu gối, nhìn Tiểu Tứ Tử, “Ta thì sao? Cẩn nhi, ta có thể xếp thứ mấy?”

Tiểu Tứ Tử chớp mắt mấy cái, đột nhiên có chút mơ hồ, nói, “Ân, ngươi không giống như vậy. Bọn họ so với ta đều lớn tuổi hơn nhiều, ngươi so với ta thì không khác biệt lắm.”

Mấy ảnh vệ phía sau vốn đang khổ sở thay cho Tiêu Lương, nghe được lời nói này của Tiểu Tứ Tử, đều liếc mắt nhìn nhau một cái, cũng không hoàn toàn không có hi vọng a! Ít nhất Tiểu Tứ Tử vẫn biết cảm giác của mình với Tiêu Lương không giống bọn họ.

“Cẩn nhi…… Trên đời này, trừ bỏ cha ngươi cùng Cửu Cửu ngươi là người thân của ngươi ra, ngươi không phải thích nhất ta?” Tiêu Lương thấp giọng hỏi.

“Ân.” Tiểu Tứ Tử sảng khoái gật đầu, “Đương nhiên là thích nhất Tiểu Lương Tử.”

Tiêu Lương đưa tay bắt lấy cánh tay mềm mềm mịn mịn của Tiểu Tứ Tử, nói, “Ta cũng vậy…… Ta không còn ai là người thân, cho nên trên đời này, người ta thích nhất là Cẩn nhi ngươi.”

Nghe xong lời nói Tiêu Lương, hai má Tiểu Tứ Tử đột nhiên hồng lên, sau đó có chút không tự nhiên, chính mình cũng không hiểu tại sao.

Mà mấy ảnh vệ phía sau cắn khăn tay lau nước mắt, “Hảo cảm động nha…… Tiểu Lương Tử hoàn toàn học được chân truyền của Vương gia, thật là biết cách lưu manh nha.”

“Hắt xì……” Triệu Phổ xách thùng nước trên vai ra vườn rau tưới nước, thình lình hắt xì một cái, thùng nước chấn vào người đau a.

Công Tôn cũng cầm thùng nước đi tưới rau, hỏi Triệu Phổ, “Ngươi làm sao vậy? Miệt mài quá độ sao? Đoản mệnh a!”

Triệu Phổ nhướn nhướn một bên mi, bước qua ôm thắt lưng Công Tôn, “Thân ái, ngươi như vậy nhưng quan tâm tới ta nha, ta đoản mệnh không biết ai đau lòng a.”

Công Tôn nâng thùng nước đập Triệu Phổ, “Ngươi tốt nhất nên thanh tỉnh lại a, ban ngày ban mặt mà còn nói mê sảng cái gì.”

Hai người đang bát nháo, thì Bạch Ảnh vụt vào trong viện, “Vương gia!”

“Thế nào?” Triệu Phổ hỏi hắn.

Bạch Ảnh đem chuyện Bàng Dục đột nhiên xuất hiện, sau đó Hiệp Lãng Ngọc còn muốn đem huyết ngọc cho hắn đưa vào hoàng cung cấp Thái Hậu hạ thọ, cùng với đủ loại bất thường phát sinh nói ra.

“Quả nhiên là không đơn giản……” Công Tôn nghe xong có chút lo lắng, giương mắt nhìn Triệu Phổ, chỉ thấy hắn hơi nhíu mày, vẻ mặt như có rất nhiều tâm sự.

“Vương gia!” Cũng tại nơi này, Hắc Ảnh từ bên ngoài nhảy vào.

“Ngươi như thế nào cũng đến đây?” Bạch Ảnh có chút kì quái nhìn hắn.

“Vừa rồi, cái tên Hiệp Lãng Ngọc cùng Bàng Dục kia đều nói là muốn đi du hồ, mời Tiểu Tứ Tử, Tiêu Lương cùng đi.” Hắc Ảnh nói.

“Du hồ?!” Triệu Phổ lắc đầu, “Bàng Dục này, thật sự là thiếu tâm nhãn, chuyện đã như vậy rồi, như thế nào lại có tâm trạng đi du hồ. Lão nhân nhà hắn tuy cũng không phải cực thông minh, nhưng hành sự thì rất khôn khéo a, như thế nào lại dưỡng con trai thành ra ngu xuẩn thế này?”

“Ách……” Bạch Ảnh cùng Hắc Ảnh liếc mắt nhìn nhau một cái, tựa hồ có chút gì muốn nói nhưng lại thôi.

“Muốn nói cái gì?” Triệu Phổ hỏi.

“Cái tên Bàng Dục kia…… có vẻ coi trọng Tiểu Vương gia.” Hắc Ảnh nói.

“Cái gì?!” Công Tôn vừa nghe xong thì lông mi đều dựng thẳng lên, “Cái tiểu bàng giải kia coi trọng Tiểu Tứ Tử nhà ta?! Hắn tổng cộng đã nhìn mấy lần, tròng mắt đều lấy ra!”

(Đại loại thì Bàng Cát phụ thân Bàng Dục được mọi người hay gọi là “bàng giải” _con cua [đây là 1 lối chơi chữ của Nhã tỷ], nên mọi người cũng gọi Bàng Dục là con cua nhỏ) (Ta thấy nghe cũng dễ thương đấy chứ =)))

“Thân ái, ngươi đừng vội.” Triệu Phổ đè lại Công Tôn đang muốn phóng đi bảo vệ bảo bối của mình. Công Tôn sợ nhất là bảo bối nhà mình bị người ta nhớ thương, liền hỏi Hắc Ảnh, “Tiểu Tứ Tử phát hiện sao?”

Bạch Ảnh cùng Hắc Ảnh liếc nhìn nhau một cái, đều có chút dở khóc dở cười nói, “Tiểu Vương gia nghĩ người hắn quan trọng là Tiểu Lương Tử, cho nên đối với hắn hoàn toàn cảnh giác.”

“A……” Triệu Phổ thiếu chút nữa cười văng lên, có chút bất đắc dĩ mà nhìn Công Tôn, “Thật đúng là ngốc a.”

Hai ảnh vệ không đem chuyện Tiểu Tứ Tử cảm thấy chính mình vừa khó coi lại mập mạp ra nói cho Công Tôn, bằng không hắn sẽ đau lòng muốn chết. Liền hỏi qua chuyện khác, “Vương gia, có muốn chuẩn bị thuyền đi theo hay không?”

Triệu Phổ gật đầu, nói, “Hai ngươi đi sắp xếp đi, đừng để cho Tiểu Tứ Tử phát hiện ra là được!”

“Dạ!” Hai ảnh vệ đi rồi. Triệu Phổ ôm chầm lấy Công Tôn vẻ mặt đang lo lắng, cười nói, “Đừng nóng vội. Buổi chiều chúng ta đi theo nhìn xem! Nếu cái tiểu bàng giải kia động tâm với Tiểu Tứ Tử, ta liền thiến hắn, đưa vào cung cho muội phu hắn đem hắn làm thái giám!”

Công Tôn bị hắn chọc cười, cũng không còn lo lắng như vừa nãy nữa. Kì thật hắn không phải xem trọng chuyện Tiểu Tứ Tử bị người coi trọng, tiểu gia hỏa này vừa tốt lại vừa ngốc như vậy, bị người coi trọng cũng là chuyện không sớm thì muộn, hắn đã sớm có chuẩn bị. Cái hắn lo lắng nhất chính là Tiểu Tứ Tử cùng triều đình, hoàng cung, quan trường có liên quan, như vậy thì nhất định phiền toái không ngừng. Hắn chỉ thầm mong Tiểu Tứ Tử nhà hắn cả đời này làm một tiểu ngốc tử vô ưu vô lo mà thôi.

Không đề cập tới chuyện hai người đang chuẩn bị cải trang theo dõi, mà nói về bọn người Tiểu Tứ Tử kia.

H iệp Lãng Ngọc phái người đến nói, vào buổi chiều, Bàng Dục muốn ngồi thuyền hoa đi thưởng thức phong cảnh nơi Hồ Châu phủ. Hồ Châu là vùng sông nước của giang nam, có rất nhiều sông hồ nhỏ, trong đó có Thái Hồ.

Tiểu Tứ Tử từ trước đến giờ đều là đi đường thủy. Hơn nữa, lại sinh hoạt trên đảo, nên đối với du hồ kì thực là không có hứng thú. Còn nghe nói cái tên béo phì kia cũng sẽ đi, nên cũng có chút chán ngán, mặt mũi nhăn nhó muốn cự tuyệt. Thế nhưng lại nghe Tiêu Lương nói với hạ nhân, “Ngươi đi báo lại với chủ nhân của ngươi, nói đến lúc đó chúng ta sẽ đến.”

Đuổi hạ nhân đi, Tiểu Tứ Tử khó hiểu hỏi Tiêu Lương, “Tiểu Lương Tử, chúng ta cần gì phải theo chân bọn họ đi du hồ?”

Tiêu Lương nở nụ cười, nói, “Ta cũng không muốn đi, bất quá…… Ta cảm thấy Hiệp Lãng Ngọc kia có chút vấn đề, muốn đi xem hắn tiếp theo có hành động gì.”

“Hiệp Lãng Ngọc kia có vấn đề gì?” Tiểu Tứ Tử nghiêng đầu hỏi.

“Ta cảm thấy, Hiệp Lãng Ngọc sợ tên hộ vệ kia. Ngươi có thấy tên hộ vệ kia có vấn đề gì không?”

“Ân.” Ngoài dự kiến của Tiêu Lương, Tiểu Tứ Tử như đã sớm phát hiện ra, gật gật đầu, không nhanh không chậm nói, “Tên hộ vệ kia giống như thiếu gia, mà Hiệp Lãng Ngọc lại không giống như là lão đại.”

“A……” Tiêu Lương bị chọc cười, hỏi, “Ngươi làm sao thấy được?”

Tiểu Tứ Tử nhăn mặt nhăn mũi, “Vốn a, ngươi đừng xem bình thường Cửu Cửu trước mặt phụ thân đều nghe lời như vậy. Nhưng là, mỗi khi có chuyện đại sự gì, Cửu Cửu cũng rất soái a, cũng không thích nói nhiều.”

Tiêu Lương gật gật đầu, Tiểu Tứ Tử nói rất có đạo lý a.

“Ta đã sớm phát hiện, bình thường nha, nếu làm chủ tử hay làm lão đại, đều thích sĩ diện mà không nói lời nào, mà thủ hạ hay hạ nhân của hắn sẽ đi giải thích thay hắn, hơn nữa còn hết sức khẩn trương.” Tiểu Tứ Tử nói xong, cảm thấy bụng có chút đói, đi đến bên cạnh bàn, nâng chum trà uống một ngụm, lại nhìn đĩa hoa quế cao, đưa tay cầm một miếng. Nghĩ nghĩ, liền bẻ thành hai nửa, chỉ ăn một nửa.

Đợi nửa ngày, không nghe thấy Tiêu Lương có động tĩnh gì. Quay đầu lại, chỉ thấy Tiêu Lương đã đứng bên người hắn.

“Tiểu Lương Tử?” Tiểu Tứ Tử ngẩng mặt nhìn Tiêu Lương.

Tiêu Lương ngồi xuống bên người Tiểu Tứ Tử, cúi đầu mà nghiêm túc nói với hắn, “Cẩn nhi, ngươi thật thông minh, vừa thông minh lại vừa dễ nhìn!”

Tiểu Tứ Tử có chút ngượng ngùng, đem nửa khối hoa quế cao ăn xong, nhỏ giọng nói thầm, “Nói bừa.”

Tiêu Lương cầm lấy một khối hoàn chỉnh đưa cho Tiểu Tứ Tử, nói, “Ăn mấy miếng này lót dạ trước đi, lát nữa chúng ta ra ngoài ăn cơm.”

Tiểu Tứ Tử nhìn nhìn xem xem hoa quế cao, lại nhỏ giọng nói, “Không ăn, sẽ béo!”

Tiêu Lương vươn tay qua, nhẹ nhàng nâng cằm hắn lên mà đưa khối hoa quế cao vào, cười nói, “Ta liền thích ngươi mập mạp, không thích gầy.”

Tiểu Tứ Tử nghe xong, trên mặt lộ ra chút vui vẻ, nghĩ nghĩ, lại nói, “Kia…… Ân, ăn thêm một khối cũng không sao.”

Tiêu Lương vừa lòng ngồi bên cạnh bàn, một ngụm lại một ngụm uy Tiểu Tứ Tử ăn hoa quế cao. Nhìn thấy cảnh Tiểu Tứ Tử ăn hoa quế cao, quai hàm nộn nộn phù phù cứ theo động tác mà lên lên xuống xuống, trong lòng liền cảm thấy ngứa ngáy, đành phải cầm lên một khối hoa quế cao, xem nó như cái quai hàm mềm mềm mịn mịn của Tiểu Tứ Tử mà cắn.

Một lúc lâu sau, Tiểu Tứ Tử cùng Tiêu Lương đã ăn xong bữa trưa, liền cùng nhau đi đến thuyền hoa của Lãng Ngọc sơn trang.

Thuyền hoa thật sự hoa mỹ! Tiêu Dao đảo cũng có rất nhiều thuyền, nhưng là bởi vì Công Tôn cùng Triệu Phổ, một người là thư sinh chỉ thích thanh nhã, một người là võ tướng nhiều năm chính chiến, không câu nệ tiểu tiết, cho nên trang trí thuyền hoa tuy cũng không đến nỗi thanh nhã yên lặng, mà chính là đậm chất mạnh mẽ. Tiểu Tứ Tử sau khi lên thuyền hoa của Hiệp Lãng Ngọc, thấy màn thuyền làm bằng lụa với đủ màu sắc rực rỡ, còn có mấy mỹ nữ bưng trà rót nước đi tới đi lui, liền dẫu miệng nói với Tiêu Lương, “Tiểu Lương Tử, thuyền này thực không biết thưởng thức!”