Chương 103: Phiên Ngoại 5

Chuyến tham quan trường học

Tiểu Tứ Tử bọn họ đã ăn xong nồi lẩu, Thiên Thiên hỏi ba nữ sinh, “Vậy nhóm các ngươi hẳn có đối tượng nghi ngờ rồi đi?”

“Ân…” Ba nữ sinh đưa mắt nhìn nhau, nói, “Có thể… Chúng ta cho rằng hẳn là người bên ngoài làm đi.”

“Đúng vậy, trường học gần đây có rất nhiều người kỳ quái.” Tiểu Nam gật đầu, nói, “Nha, giống như lần trước, lúc chúng ta trở về phòng ngủ, nhìn thấy ở cầu thang có một nam nhân rất cổ quái, hướng trên lầu nhìn xung quanh.”

“Đúng vậy đúng vậy, còn mang khẩu trang.” Tiểu Mỹ nhanh chóng gật đầu, “Ngày đó ta còn cho là sắc lang, còn báo với bảo an của trường nữa, bất quá sau khi bảo an tới thì hắn đã chạy mất rồi!”

“Đúng vậy.” Vân Vân cũng gật đầu, “Mấy hôm trước hắn còn thường xuyên tới đi.”

“Đúng vậy a.”

Ba nữ sinh vội vã, còn Thiên Thiên sờ sờ cằm.

“Không bằng cơm nước xong đi trường học thăm thú một chút đi.” Triệu Phổ cười nói, trong lòng thầm nói, vừa lúc nhìn xem quân doanh ở thời hiện đại có bộ dáng gì đi.

“Ân.” Công Tôn cùng Tiêu Lương cũng gật đầu, cảm thấy rất hứng thú.

Tiểu Tứ Tử đang ăn kem, tâm tình thật tốt, cũng đồng ý đi… Cảm thấy cuộc sống hiện đại rất tuyệt nha.

“Vậy cơm nước xong rồi đi thôi.” Bạch Ngọc Đường nói, “Dù sao mấy người bọn họ cũng muốn mua vài thứ.”

Tất cả mọi người tán thành, Thiên Thiên nhìn trái nhìn phải, tâm nói, uy uy, không có việc gì đáng ngại đi, Bạch Ngọc Đường bọn họ đến đây ba ngày hắn mới dám dẫn ra khỏi cửa… Đám người Triệu Phổ hoàn toàn không có khái niệm về cuộc sống hiện đại, còn vừa bị Tiểu Bạch giải thích tùy tiện, đi ra có thể hay không xảy ra ra sự cố a?

Mà lúc đó mấy nữ sinh kia đã lấy điện thoại đi động ra, ở dưới mặt bàn gởi tin nhắn – Buổi chiều toàn thể tập hợp a! Thật nhiều anh đẹp trai… Còn có sủng vật rất đáng yêu nha!

Nháy mắt chuông điện thoại reo lớn, mấy nữ sinh hắc hắc cười một hồi, Tiểu Bố Bố trong ngực các nàng cọ tới cọ lui không chịu xuống – Nhân sinh thật mỹ mãn nha! Thiên Thiên đỡ trán, linh cảm đến xế chiều hôm nay khẳng định có trò hay xem.

Ăn cơm xong, mọi người thay quần áo, ra khỏi nhà.

Triệu Phổ đang muốn hỏi đường có xa hay không, hắn không có mang ngựa đến, thì đã bị mang tới cửa, thấy ô tô dừng trước cổng.

“Oa.” Tiểu Tứ Tử mở to hai mắt nhìn nhìn, hỏi Thiên Thiên, “Thiên Thiên, cái này là cái gì nha?”

“Ách…” Thiên Thiên gãi gãi đầu, nói, “Cái này là xe hơi.”

“Là cái gì?” Công Tôn không hiểu nhìn Bạch Ngọc Đường.”

Bạch Ngọc Đường vẻ mặt thản nhiên nói, “Ngựa một ngàn năm sau thì có cái bộ dáng này, cùng một thể với mã xa đi.”

“Thật sao?” Đám người Công Tôn tập thể đều kinh hãi.

Thiên Thiên đã không còn lời nào để nói, mở cửa xe, để mọi người lên xe.

Xe khởi động, bắt đầu đi đến trường A Đại.

Dọc theo đường đi cảnh tượng rất náo nhiệt.

“Nha… Nhà cửa thật cao a!” Tiểu Tứ Tử ghé vào cửa sổ bên cạnh nhìn, hỏi, “Thiên Thiên, nhà cửa thật cao a.”

“Đúng vậy.” Triệu Phổ cũng hỏi sang, “Như thế nào lại cao như vậy?”

“Ách… Cái này sao.” Thiên Thiên hệ thống lại ngôn ngữ.

Bạch Ngọc Đường ngay lập tức nói, “Qua rất nhiều năm rồi, càng ngày càng cao, cũng như cây vậy.”

“Phải không?” Đám người Triệu Phổ trợn to hai mắt, cảm thấy xã hội hiện đại thật sự là quá kỳ lạ.

“Phụ thân, nữ nhân kia không mặc quần áo.” Tiểu Tứ Tử chỉ tủ kính cách đó không xa, bên trong trưng bày ma nơ canh đang mặc bikini.

“Không thể nhìn!” Công Tôn theo bản năng che mắt Tiểu Tứ Tử.

Vài ảnh vệ nhìn thấy mỹ nữ mặc váy ngắn khắp phố, tựa vào cửa sổ nói, “Đã quá… Nguyên soái, chúng ta đừng trở về nữa, nơi này là thiên đường nha!”

Triệu Phổ vô lực.

Trên đường đi, Tiểu Tứ Tử bọn họ một chốc thì cả kinh, một chốc lại bùng nổ.

Công Tôn: Cái hộp dài phía trên đang di chuyển là cái gì?

Thiên Thiên: A, là tàu điện ngầm.

Tiểu Tứ Tử: Tàu điện ngầm là cái gì?

Thiên Thiên: ……

Bạch Ngọc Đường: Chính là mã xa rất dài, công dụng gần giống như xe! Dài hơn mấy chục lần.

Triệu Phổ: A… Vậy rất thuận tiện a, có thể vận chuyển rất nhiều người đi.

Bạch Ngọc Đường: Ân, bất quá rất béo, cho nên chỉ có thể đi theo con đường quy định.

Mọi người gật đầu: Thì ra là thế a.

Thiên Thiên có chút xung động muốn chết.

Tiểu Tứ Tử: Tiểu Lương Tử, người kia cưỡi cái gì? Tại sao có hai bánh xe?

Thiên Thiên: A, cái đó là xe đạp.

Tiểu Tứ Tử mở to hai mắt: Xe đạp là cái gì?

Tiêu Lương cũng gật đầu: Đúng vậy, là xe phải tự mình vận hành à?

Thiên Thiên rút rút khóe miệng, nghĩ tới nên giải thích như thế nào.

Bạch Ngọc Đường: Ngựa khiếm khuyết, thiếu hai cái chân, chạy chậm.

Mọi người: Nha… Thì ra là vậy.

Thiên Thiên vô lực nhìn Bạch Ngọc Đường, “Tiểu Bạch, như vậy có thể hay không xảy ra sự cố a.”

Bạch Ngọc Đường lái xe nhìn phía trước nói, “Mặc kệ.”

Thiên Thiên quay đầu đồng cảm nhìn mọi người còn đang nhìn xã hội hiện đại mà kinh ngạc, thầm nghĩ, “Lão thiên phù hộ.”

Lúc này, chợt nghe điện thoại reo, Thiên Thiên lấy ra nhìn, là Từ Minh bọn họ gọi tới, mở máy nghe, “Uy… Ân, là ta… A? Được, được.”

Thiên Thiên đầy lời đáp ứng, cúp điện thoại, nói, “Tiểu Bạch, một lát buổi tối Từ Minh bọn họ chuẩn bị sân bãi, tìm một đám người nước ngoài chơi bóng, nghe nói đều là người da đen, còn có vài người là dân bóng rổ chuyên nghiệp, siêu lợi hại.”

Bạch Ngọc Đường thiêu mi, “Tốt lắm a, đêm nay giết bọn họ không lưu lại mảnh giáp!”

Triệu Phổ tò mò, tiến qua hỏi, “Cái gì là bóng rổ a? Giết không lưu lại một mảnh giáp…. Đánh trận sao?”

“Ách…” Thiên Thiên nghĩ làm thế nào giải thích cho Triệu Phổ, cái này nếu như nói nói rõ ràng sẽ phát sinh xung đột đổ máu nha.

Bạch Ngọc Đường nói, “Là tỷ thí… Tương tự như xúc cúc (1), chỉ có điều xúc cúc dùng chân, còn cái này dùng tay.”

“Dùng tay?” Triệu Phổ hiếu kỳ.

“Ân.” Bạch Ngọc Đường đại khái nói qua một chút quy tắc, “Một chốc có hứng thú ngươi cũng đi đi, nhìn xem chơi như thế nào.”

“Được.”. Triệu Phổ gật đầu, tựa hồ cảm thấy hứng thú.

Thiên Thiên bắt đầu lo lắng, một lát tới thời điểm chơi bóng, trước gọi xe cứu thương cho đội đối phương, nếu không Triệu Phổ không hiểu quy tắc… Vạn nhất cái kia… Ai nha, không biết có thể hay không nháo thành tai nạn chết người.

….

Không bao lâu, xe dừng trước cổng trường A Đại.

Chiếc xe phía trước của Chí Linh bọn họ dừng trước, cửa xe mở ra, một đám nữ sinh chạy xuống, mang theo Thiên Thiên chờ mọi người cùng đi vào trường học.

Lập tức… Đưa tới một đám đông vây xem.

Thiên Thiên mỗi lần gặp phải loại tình huống này đều có chút sứt đầu mẻ trán, bất quá Bạch Ngọc Đường bọn họ đã sớm thích ứng. Hơn nữa còn có Triệu Phổ và Công Tôn bọn họ… Đương nhiên hấp dẫn sự chú ý của người khác nhất chính là Tiểu Bố Bố được Tiểu Tứ Tử ôm.

Bởi vì có khả năng dẫn đến hỗn loạn, do đó Thạch Đầu và Tiễn Tử bị lưu lại trong nhà, cùng Vân Hưởng bầu bạn. Thạch Đầu và mọi người cũng đã lâu không gặp, Tiễn Tử thì mới gia nhập, bốn con vật chơi đùa rất vui ở sân cỏ phía sau.

Tiểu Bố Bố bởi vì nghe nói trường học có rất nhiều tỷ tỷ xinh đẹp, cho nên kiên quyết cắn ống quần Tiểu Tứ Tử muốn đi theo, sau đó được Tiểu Tứ Tử ôm tới trường học, mắt Tiểu Bố Bố mở to – Nha! Thật nhiêu tỷ tỷ xinh đẹp a!

Mọi người dưới sự hướng dẫn của ba nữ sinh, tới trước địa điểm vứt thi thể nhìn một chút… Bất quá khối thi thể đã sớm bị người mang đi, đâu còn có thể phát hiện được gì a, vì vậy đi đến ký túc xá… Chẳng qua cũng giống nhau, ngoại trừ tạo thành chút ít hỗn loạn ở ngoài, cũng không tìm được đầu mối gì.

Đang lúc Thiên Thiên bọn họ muốn đi tìm bạn cùng phòng của Lưu Dương Dương, thì nhìn thấy một chiếc xe cảnh sát đến, cửa xe mở ra, người bước xuống chính là Lý Đội.

“Tại sao lại là ngươi a?” Lý Đội nhìn Thiên Thiên liền cảm thấy đau đầu, tiểu tử này không làm cảnh sát lại làm thám tử thì bỏ đi, lại cả ngày cùng hắn đoạt việc làm. Hơn nữa hết lần này tới lần khác bên cạnh Thiên Thiên Thiên lại có đám người có khả năng đặc biệt, năng lực phá án siêu cường, bình thường có bọn họ thì nhất định sẽ phá án trước cả cảnh sát. Công ty thám tử này rõ ràng có danh tiếng ở địa phương, rất nhiều người đều trực tiếp tìm họ ủy thác án kiện, lười báo cho cảnh sát. Chính bản thân đã bị cục trưởng qưở mắng nhiều lần, nếu như để Thiên Thiên bọn họ lại đoạt công, liền đem tiền lương của mình chia cho bọn Thiên Thiên đi.

“Thiên Thiên, tiểu tổ tông, ngươi mau trở về đi thôi, đừng ở chỗ này làm chậm trễ chúng ta phá án a.” Lý Đội đảo mắt, nhìn tới Tiểu Tứ Tử bọn họ, trong lòng khẽ động, lại có thêm trợ thủ rồi?

Công Tôn hỏi Thiên Thiên, “Thiên Thiên, hắn là ai vậy? Vì cái gì gọi ngươi là tiểu tổ tông?”

“A, là đội trưởng đội hình sự.” Thiên Thiên trả lời.

“Đội trưởng đội hình sự?” Triệu Phổ thắc mắc.

Bạch Ngọc Đường nói, “Chính là đâù lĩnh bộ khóai trong nha môn.”

“Nha…” Tất cả mọi người hiểu rõ gật đầu.

Tiểu Tứ Tử đưa tay móc ra kim bài thần bộ bên hông, đối Lý Đội nói, “Này, Lý bộ khoái, dẫn chúng ta đi xem thi thể một chút.”

Lý Đội khóe miệng rút rút, nhìn trời tâm nói… Này tính là tình huống gì a?

Thiên Thiên ho khan một tiếng, “Lý Đội nha, ngươi tới làm cái gì a?”

Lý Đội nói, “A… Chúng ta tìm được Tôn Du, cô ấy hiện tại cảm xúc không quá ổn định, cho nên chúng ta đi tìm bạn cùng phòng của cô ấy hỏi thử xem.”

“A?” Tất cả mọi người giật mình, Thiên Thiên hỏi, “Các ngươi tìm được Tôn Du? Cô ấy thế nào? Chúng ta là bằng hữu của nàng, để chúng ta đi xem đi.”

“Ai… Không được rồi…” Lý Đội khoát khoát tay, liền thấy Triệu Phổ bên cạnh lạnh lùng liếc hắn một cái, “Bộ khoái nha môn ngày nay như thế nào lại trở thành thế này? Lời thần bộ nói cũng không nghe… Chẳng lẽ muốn độc chiếm công trạng?”

Khóe miệng Lý Đội một lần nữa lại run run, đừng nói, hắn thật đã nói đúng rồi.

“Ngươi yên tâm, chúng ta cũng không có tranh đoạt công trạng với ngươi.” Triệu Phổ nói tiếp, “Chẳng qua là muốn nhanh chóng phá án. Còn không dẫn đường?”

Có lẽ khí thế của Hôi nhãn Tu La Triệu Phổ có chút kinh người, cũng có thể khí thế cả đời làm Vương gia của hắn đủ dọa người. Lý Đội bản năng cho rằng người này như thế nào so với chức vị cục trưởng nhà mình còn cao hơn?

Bất quá suy nghĩ một chút, Lý Đội có chút nản lòng, lắc lắc đầu nói, “Được rồi, dù sao án tử này rất phức tạp và ta cũng không biết rõ, các ngươi đi cũng tốt, có thể cung cấp chủ ý cho ta.” Nói xong, đi tại phía trước dẫn đường, cũng gọi thủ hạ đi tìm bạn cùng phòng Tôn Du mang về tra hỏi.

Tiểu Tứ Tử ôm Bố Bố cùng mọi người đi ra ngoài, Bố Bố giãy dụa… Ân, không muốn, ta muốn nhìn các tỷ tỷ xinh đẹp Bố Bố xoay tới xoay lui. Tuy hiện tại vóc người nó còn chưa đủ to, nhưng Bố Bố dù sao cũng là trảo ly đực, đã có chút sức mạnh, này động đậy uốn éo, Tiểu Tứ Tử không có ôm ổn được, Bố Bố oạch một cái chui ra, hướng xa xa chạy.

“Ai nha, Bố Bố!” Tiểu Tứ Tử ở phía sau đuổi theo, “Bố Bố, ngươi không nghe lời, một lát bắt được sẽ đánh mông ngươi!”

Tiểu Bố Bố ‘chi chi’, quay đầu hướng Tiểu Tứ Tử kêu – Mới không sợ ngươi, ngươi mới không nỡ đánh ta! Tiểu Bàn Tử, ngươi có thể đuổi theo ta sao? (nó giống đứa nào mà chưa gì đã biết ăn hiếp Tiểu Tứ Tử ròi?? ==’)

Tiếu Tứ Tử bị Bố Bố chọc tức, tâm nói, được, uổng công ta cưng chìu ngươi như thế, bướng bỉnh y như Thạch Đầu, một chút cũng không nghe lời! Ở phía sau đuổi theo, “Ngươi tiểu bại hoại, lát nữa hảo hảo giáo huấn ngươi!”

Tiểu Tứ Tử và Bố Bố đều là hai vật nhỏ rất đáng yêu… Một con chạy một người truy, một đám nữ sinh nhìn đâu trong mắt cũng là yêu mến, tình thương của mẫu thân dâng tràn mãnh liệt.

Thiên Thiên và Bạch Ngọc Đường nhìn nhau một cái, Tiêu Lương đi qua muốn giúp Tiểu Tứ Tử bắt Bố Bố.

Bố Bố thấy Tiêu Lương đến, vội vã quẹo người một cái muốn chạy trốn, nhưng là một cái quẹo mãnh liệt, không cẩn thận chạm mặt với người vừa lúc đi tới, vừa vặn đụng phải người nọ…

Người trước mặt cũng làm bị Bố Bố làm cho ngẩn ra, tâm nói, này bất thình lình xông tới là cái gì nha, gấu mèo?

“Xem ngươi chạy đâu.” Tiểu Tứ Tử bổ nhào đến, nhanh tay nhanh mắt nắm cái đuôi cùng chân sau của Bố Bố.

“Chi chi.” Bố Bố còn vùng vẫy muốn chạy, bị Tiểu Tứ Tử ôm lấy, đưa tay, tại cái mông đầy thịt của nó mà vỗ hai cái.

“Chi chi…” Tiểu Bố Bố bị đánh bắt đầu khóc lóc om sòm, ở trong ngực Tiểu Tứ Tử lăn qua lăn lại, “Đáng ghét, Tiểu Tứ Tử là người xấu, đại phôi đản, ngực Tiểu Tứ Tử còn không mềm mại bằng bộ ngực các tỷ tỷ, không có ý nghĩa, ta muốn tỷ tỷ xinh đẹp ôm!” ( ==’ gia môn gíao huấn ko nghiêm em nó rồi, lớn nữa ai chịu cho thấu đây)

Tiểu Tứ Tử dở khóc dở cười, nhéo lỗ tai Tiểu Bố Bố, “Ai bảo ngươi không nghe lời!”

“Cẩn nhi.” Tiêu Lương cũng đi tới bên cạnh, giương mắt, chỉ thấy đối diện đứng một người, chính là người vừa cùng Bố Bố đụng vào nhau, chỉ thấy hắn một thân mặc toàn màu đen, mặt mang khẩu trang.

“A!” Lúc này, người phía sau cũng đuổi theo, ba nữ sinh kia mắt rất sắc, vừa liếc mắt một cái liền nhận ra, thét lên, “Chính là hắn!”

Các nàng la to một cái, người nam nhân kia kinh hãi, xoay người bỏ chạy.

Lý Đội cảm thấy có gì đó không thích hợp liền la to, “Đứng lại!” Cảnh viên phía sau đều chạy theo truy đuổi.

Tiểu Tứ Tử nâng lên Bố Bố rồi hướng về hướng nam nhân kia ném tới.

Tiểu Bố Bố thường xuyên cùng Tiểu Tứ Tử chơi đùa như thế này, tự nhiên là hiểu rõ, sau khi bay trên không trung, cái mông hướng đến đầu nam nhân kia, mông an vị trên đầu hắn, lại thả một cái rắm non nớt của trảo ly con…

“Ahhh…” Nam nhân kia bị đánh rắm đầy chật vật, hô to cứu mạng.

Tiểu Tứ Tử ôm Bố Bố trở về, vài cảnh sát sau khi túm được nam tử kia liền tháo khẩu trang của hắn ra.

“Tại sao là ngươi? ” mấy nữ sinh tất cả cùng nhận ra được hắn.

“Hắn là ai vậy?” Bạch Ngọc Đường khó hiểu.

“Hắn là bạn trai của Du Du.”

Hoàn phiên ngoại 5

(1) Xúc cúc: trò chơi đá bóng thời Trung Cổ, có nguồn gốc từ Trung Quốc.Xúc cúc, còn tên là đại cúc, xúc cầu, xúc viên, trúc cầu, thích viên, v.v… “Xúc” tức là dùng chân đá, “cúc” là một quả cầu, quả bóng bọc da. “Xúc cúc” là đá cầu (đá bóng). có ba loại hình thức: trực tiếp đối kháng, gián tiếp đối kháng và đá chơi.