Chương 2: Chương 2

_ Khấu ca.

_ Gì?

_ Cô gái trên lầu kia làm cái gì?

_ Không biết.

_ Không biết?

_ Anh không có hỏi qua.

Lau chén thủy tinh, Khấu Thiên Ngang không yên lòng trả lời.

_ Cô chưa nói qua.

Hawke nhìn vẻ mặt của anh trai, biết trong tình trạng này hỏi cũng chẳng được gì, thầm thở dài, giương mắt nhìn vị khách nữ đang nói chuyện phiếm, không biết anh trai cùng Bạch Vân cuối cùng là chuyện gì xảy ra. Hai ngày qua, thái độ anh trai rất quái lạ, không phải nhăn mặt, cũng chính là thẩn thờ. Mà cô gái ấy ngọt ngào ở đâu? Ở mặt ngoài thoạt nhìn cũng bình thường, nhưng cũng thừa dịp Khấu ca không chú ý, giương mắt nhìn anh. Khi Khấu ca hoàn hồn thì lại giả vờ ngó đi. Nhìn xem, lại tới nữa kìa. Khấu ca vẻ mặt khó chịu trừng cô, mày rậm trông càng sâu, sợ lại bị vạ lây, anh liền chuồn đi ra ngoài.

Ai, anh đến đây là để nghỉ ngơi ngắm cảnh nha, nhưng mà đến đây đã ba ngày, anh toàn ở kho hàng, ngủ giường xếp, đi qua đi lại cũng chỉ có tiệm cà phê cùng lầu hai. Thật sự là…… Một ngày nghỉ cho ra cũng không có. Nhếch khóe miệng cười khổ, anh đi về hướng công viên.

Giữa trưa hè, công viên là nơi mát mẻ nhất, tốp năm tốp ba ông lão chơi cờ, pha trà nói chuyện phiếm, thoạt nhìn cũng là rất ưu nhàn.

_ Đừng lộn xộn! Mày đúng là ngu ngốc!

Một tiếng mắng theo cây đỗ quyên cối truyền đến.

_ Đáng chết, đừng nhúc nhích!

Âm thanh này nghe qua rất quen thuộc! Hawke quay đầu lại, không thấy người đâu, đã thấy đến một đôi chân thon dài, trắng ngần rủ xuống ở nhánh cây diệp hạ.

_ Shit!

Âm thanh kia lại rủa một câu, rồi đôi chân dài theo thân cây tiến lên. Anh tò mò đi qua cây đỗ quyên đến trước cây kia. Chưa thấy rõ ràng chuyện gì đang xảy ra thì đã thấy một người từ phía trên rớt xuống. Anh giật mình, phản xạ đón lấy, lại bởi vì bị đè lên mà nằm lăn ra, đau đến nhe răng trợn mắt. Người nọ, chính là cô gái ở lầu hai. Phát hiện chính mình không có lấy một chút đau đớn, cô sợ trắng mặt, có chút kinh hồn chưa định ngẩng đầu.

_ Hi!

Anh nằm dài trên mặt đất, nhìn cô cười khổ. Cô trừng mắt nhìn, tựa hồ trong khoảng thời gian ngắn không thể lý giải anh vì sao anh có mặt tại đây, rồi mới ấp úng

_ Anh sao lại ở đây?

_ Đúng lúc thôi!

Anh tiếp tục cười khổ, ánh mặt trời xuyên qua tán cây diệp, anh nhìn trên cây ở đó không có người.

_ Cô mới vừa nói chuyện cùng ai?

_ Lưu manh

Cô vuốt tóc về phía sau, mắt vẫn nhìn anh.

_ Gì?

Anh nghe câu trả lời của cô xong, vẻ mặt mờ mịt.

_ Meo meo –

Một tiếng mèo kêu trả lời vấn đề của anh. Cô nhanh chóng ôm lấy con mèo đưa đến trước mặt anh

_ Này!

_ Nó tên lưu manh?

_ Ừ!

Phía bên cạnh một cụ già đưa mắt tò mò nhìn, cuối cùng làm cho Âu Dương Ninh Ninh phát hiện tư thế hai người có chút ái muội, cô liền đem con mèo quăng trên ngực anh, đứng lên, phủi phủi đầu gối.

_ Thú cưng của cô sao?

Anh bắt lấy con mèo đang dụi dụi vào áo sơ mi của anh, định đứng lên, lưng lại truyền đến một trận co rút đau đớn.

_ Không phải.

Thấy anh gương mặt nhăn nhúm, cô vươn tôiy, giúp anh đứng lên.

_ Kế bên nhà.

Anh cầm tayy cô, chịu đau, đứng lên.

_ Không phải.

_ Vậy?

_ Khách trọ.

_ Sao?

Ninh Ninh bắt lấy con mèo trên tayy anh, mở miệng giải thích.

_ Nó là khách trọ, năm trước đã đến nhà tôi. Con mèo này khi đến chỉ nhỏ bằng bàn tôiy, ai ngờ được mới nửa năm liền lớn như vậy chỉ, hơn nữa lại dạy bảo không được, quả thực là ngu ngốc mà.

_ Vừa nãy có chuyện gì?

Hawke ngẩng đầu hỏi.

_ Đại khái là… lần đầu tiên trèo cây, lên rồi không xuống được.

_ Ai? Côhay là mèo?

Anh cố tình chọc, đổi lấy cái liếc mắt của Ninh Ninh, cô muốn cãi lại, lại phát hiện anh đang xoa bả vai. Trong lúc nhất thời, một chút áy náy xuất hiện, cô nhíu nhíu mày, đem lời muốn cãi nuốt xuống, xoay người sửa lời nói.

_ Đi thôi.

_ Đi đâu?

Cô đi phía trước, không quay đầu lại nói.

_ Bệnh viện.

_ Gì?

Không phải cố ý, nhưng hai mắt anh vẫn nhịn không được nhìn đôi chân thon dài trắng muốt của cô, cứ thế tâm thần lạc đi đâu, không nghe được cô nói cái gì.

Cô dừng lại, nhíu mày quay đầu, lắc lắc tôiy trái đang băng bột, lạnh lùng nói

_ Tôi phải đi đổi thuốc.

_ À!

Anh nháy mắt mấy cái, mỉm cười gật đầu. Thấy anh không phản ứng nữa, cô quay đầu tiếp tục đi về phía trước, Hawke đi theo phía sau cô, từ đầu tới đuôi hai mắt đều nhìn vào chân cô. Ngoan ngoãn, chân cô gái này…… Lần trước cô mặc quần dài, hơn nữa lại là buổi tối, anh không phát hiện cô có một đôi chân mê người như vậy. Hawke nhìn lấy phong cảnh đẹp phía trước, khóe miệng nhếch lên một chút, tâm tình sung sướng. Thật là…… Cảnh đẹp ý vui……

Đi ra bệnh viện, Hawke có chút nghi hoặc gói thuốc, phát hiện cô cũng không phải thật sự muốn tới đổi thuốc. Đặc biệt thầy thuốc vừa thấy đến cô liền lải nhải nửa ngày, tựa hồ cô mấy ngày nay cũng chưa đến tái khám. Cô không nói một tiếng, ngay cả giải thích đều lười, im lặng nghe thầy thuốc mắng. Còn anh không có ý khám bệnh lại bị một cô y tá kéo đến bên giường muốn cởi áo kiểm tra. Sau một trận hỗn loạn, anh mới phát hiện là Ninh Ninh nói anh bị thương. Quả thật là có, trên vai trên lưng, có một chút vết bầm. Anh phải tốn biết bao thời gian mới có thể nói cô ý tá buông tha để anh mặc lại áo. Con mèo trong lòng lại leo lên vai anh, anh bắt nó kéo xuống, nó lại cố bám vào đầu vai anh. Anh gãy cổ nó một cái, mèo nhỏ phát ra tiếng meo meo. Anh mỉm cười, xem ra mèo của cô so với cô còn dễ dàng lấy lòng hơn.

Theo Ninh Ninh trở về nhà cô, vừa vào cửa, không khí ngột ngạt truyền đến, cô cầm lấy trên bàn điều khiển từ xa, mở máy lạnh. Nhưng máy lạnh lại phát ra tiếng khò khè như lão già bị ho hen, cô bỏ lại điều khiển từ xa, đi qua đứng trên ghế, dùng sức gõ nó hai cái, rồi mới lại khởi động lần nữa. Lần này nó phát ra tiếng còn lớn hơn.

_ Ông trời ơi, máy lạnh kia chắc có ít nhất hai mươi năm tuổi.

Ninh Ninh mở tủ lạnh tối thui, đem bia đưa cho Hawke. Anh còn tưởng rằng tủ lạnh cũng hư nhưng bia lại rất lạnh. Cô lại quay đầu, tìm kiếm trong tủ lạnh. Cuối cùng không chịu nổi cái tủ lạnh tối thui kia, tôiy đưa đến trên góc vỗ vài cái, đèn bên trong lập tức sáng lên. Cô lấy từ tủ lạnh ra một gói, mèo nhỏ từ vai anh lập tức phóng xuống, chạy thẳng đến bên chân cô dụi dụi.

_ Mèo ngốc.

Ninh Ninh hừ một tiếng, đi đến phòng bếp, lấy một ít thịt bò đem bỏ vào bát. Mèo nhỏ vừa thấy đồ ăn, chạy đến ăn ngấu nghiến, rất giống ba ngày ba đêm chưa ăn cơm. Hawke mở nắp lon bia, ngồi xuống sô pha, vô ý nhìn đến bàn ăn cơm phía trước chỉ có ba chân. Nó không ngã xuống là vì Ninh Ninh dùng gậy gỗ chống lại. Lần trước bởi vì anh ngồi ở bên kia, cho nên mới không phát hiện. Nhìn quanh nhà phát hiện nhà cô có rất nhiều đồ cổ. Chúng nó đã muốn hỏng rồi, như là tivi của cô, cái bàn, tủ lạnh. Ngay cả sô pha anh đang ngồi, đều có vết mèo cào nát. Uống thêm một ngụm bia, anh tiếp tục đánh giá tường có chút loang lỗ, cùng chụp đèn trên trần như muốn rớt xuống. Nó thật là lung lay sắp đổ, một nửa đinh ốc đã rớt ra, cho nên chụp đèn nghiêng hẳn 45 độ, chỉ cần có chút chấn động, nó sẽ rơi xuống ngay, Hawke đành bèn ngồi sát vào ghế, sợ chụp đèn kia vô tình rơi trúng đầu anh. Chẳng trách hôm trước cửa bị hư Ninh Ninh cũng không có vẻ gì khẩn trương. Xem cô lấy cho mèo con bát nước rồi chính mình cũng uống một ly nước. Hawke nhịn không được tò mò mở miệng.

_ Nhà cô có cái gì không hư không?

Cô uống một viên thuốc, lạnh lùng nhìn anh nói.

_ Có.

_ Cái gì?

_ Cửa.

Hawke sặc lên một trận. Ninh Ninh đi tới, rút khăn giấy trên bàn đem cho anh. Cửa? Đó là chẳng phải do mấy ngày trước anh sai người thay sao? Âu Dương Ninh Ninh nhìn khắp nơi.

_ Còn có máy tính cùng giường. Cửa ở phía kia, uống xong bia thì về đi.

Cô đem túi rác vừa phân loại đến chân anh.

_ Đem túi rác này bỏ luôn.

Cô liền xoay người trở lại phòng ngủ, đóng cửa, khóa lại. Anh nghe được tiếng khóa cửa khóa, tự nhiên mãy ra ý nghĩ muốn thay khóa cửa phòng ngủ của cô. Nhìn xuống bao rác bên chân mình, Hawke bất giác cười khổ. Đổ rác? Từ khi sinh ra đời anh có bao nhiêu lần đi đổ rác rồi? Ba lần? Hai lần? Lại ngắm mấy túi rác kia, anh tiếp tục cười khổ. Có lẽ…… Một lần đi?

Máy lạnh tiếp tục phát ra tiếng khò khè, anh uống bia nhìn nó, nói thật, tuy rằng nó nhìn giống như một ông già nhưng mà thổi gió cũng rất lạnh. Anh không tự giác ách xì 1 cái, liên tục vài ngày không ngủ, hiện tại anh chỉ cảm thấy buồn ngủ. Quay đầu nhìn cửa phòng đóng chặt, nhìn lại đồng hồ trên tường, mới ba giờ chiều, anh nằm ở sô pha một lát chắc cô cũng không đế ý tới. Ngáp một cái, Hawke buông lon bia, nhanh chóng nằm xuống. Chỉ ngủ một lát thôi. Anh nhắm mắt lại, điều chỉnh tư thế tốt, anh bắt đầu tiến vào mộng đẹp.

Mới đi ra khỏi phòng, Âu Dương Ninh Ninh liền thấy trên sô pha một người cùng một mèo nằm ngủ ngon lành. Hawke nằm trên sô pha, con mèo lại nằm cuộn tròn trên bụng anh, một người một mèo say sưa ngáy.

_ Có lầm hay không?

Ninh Ninh nhíu mày lẩm bẩm, muốn đánh thức anh nhưng đến sô pha lại nhìn thấy mắt anh như con gấu trúc. Kỳ quái, cô nhớ rõ mắt anh đâu thế này. Anh ở dưới lầu chắc không ngủ được. Ngồi xếp bằng trên bàn, cô nhìn gương mặt anh rồi đánh giá. Đại khái là không ngủ, cô nhớ rõ dưới lầu chỉ có giường xếp, nhìn anh quần áo hàng hiệu biết chắc anh là cái loại đại thiếu gia được nuông chiều từ bé, muốn anh ngủ giường xếp giống như là lấy mạng anh. Cô khẽ cười, hừ nhẹ một tiếng, Lưu Manh tựa hồ nhận thấy được có người, mở một con mắt, nhìn thấy Ninh Ninh, nhận thấy dàng ngủ kì quái của mình, liền sửa lại tư thế tiếp tục ngủ.

Mèo ngốc.

Cô nhếch môi khinh thường, nhưng nhìn một mèo một người phối hợp ngủ ngon lành chỉ thấy tức cười. Lại liếc nhìn gương mặt tuấn tú của anh, tôiy cô bỗng ngứa ngáy. Liền đi vào phòng, đem giấy bút vẽ ra, một lần nữa xếp bằng ngồi ở trên bàn, bắt đầu vẽ bức tranh một người một mèo. Nhưng vẽ chưa được bao lâu, cô đột nhiên cảm thấy này khuôn mặt có điểm quen mặt. Nhìn bức vẽ trên tôiy, cô ngừng lại, không thể nhúc nhích.

Đáng chết! Cô nhận ra được khuôn mặt này! Cô trước kia thực sự có vẽ qua. Nheo mắt nhìn sô pha, nhìn người đàn ông ngủ say như lợn chết, Âu Dương Ninh Ninh nhíu mày, rồi mới nhảy xuống cái bàn, vọt vào trong phòng mở ra tủ quần áo, tìm kiếm bức vẽ năm xưa. Cô ngồi chồm hỗm, lật xem lại một quyển sổ ghi chép, không thấy. Không thể nào, cô nhất định đã vẽ qua. Ninh Ninh với tôiy lấy đống poster trong hốc tủ. Không thể nào? Ninh Ninh nheo lại mắt, âm thầm lẩm bẩm, cô biết trong đó là gì. Đó là lần cô thay một nhà nhà xuất bản tiểu thuyết vẽ hình người làm bìa.

Mà nếu quả cô nhớ không lầm, người mẫu kia là nữ mà. Người mẫu năm đó tạo ra chấn động lớn, không có họ, chỉ có tên, trừ bỏ tên lí lịch không có gì.Gợi cảm củng thuần khiết hòa hợp trên người cô, hấp dẫn trăm ngàn ánh mắt. Một loạt quảng cáo mỹ phẩm do cô đóng trở nên cháy hàng. Cô xuất hiện đột ngột, biến mất cũng như thế, khiến thế giới còn bàn tán đến ngày nay. Có nhiều người say mê cô thậm chí ra giá cao để chiếm được cô.

Người mẫu Casa Lina. Trên người cô vừa có sự thuần khiết của thiên sứ vừa có sự gợi cảm của ác ma. Dù biết là không có khả năng, Ninh Ninh vẫn lấy tấm poster ra. Giữa tấm poster là Casa Lina nhưng cô vẫn là nhịn không được mắng một câu thô tục.

_ Shit!

Trừng mắt nhìn vào người trong tấm poster, cô thì thào mắng, vì sợ chính mình nhận sai, cô mang poster trở lại phòng khách đối chiếu. Đáng chết, trừ phi cô mù, người đang ngủ trên sô pha cùng người trong tấm poster này có cùng gương mặt.

Anh vì sao có cùng khuôn mặt với Casa Lina? Không có khả năng là mẹ anh, cô gái này rất trẻ, hình như so ra tuổi của người mẫu đó cùng anh cũng xấp xỉ nhau.

_ Em gái anh?

Ninh Ninh nhíu mày, cô không có nghe Khấu Thiên Ngang có em gái. Cô liền bấm số gọi.

_ Tiệm Bạch Vân cà phê nghe!

_ Bạch Vân?

_ Sao?

_ Khấu Thiên Ngang có em gái không?

_ Không biết, em đợi chút.

Một lát sau, điện thoại đổi thành Khấu Thiên Ngang tiếp.

_ Sao?

_ Anh có em gái không?

Ninh Ninh nhìn người đàn ông nằm trên sô pha, vẫn đang say sưa ngủ như heo chết.

_ Không có.

Cô ngừng một giây.

_ Em trai Hawke của anh có em gái không?

Anh dừng một chút, mới trả lời.

_ Không có.

Khấu Thiên Ngang ngữ điệu có chút kì lạ, làm cho cô không chút suy nghĩ, đột nhiên liền toát ra một câu.

_ Casa Lina là ai?

Anh lần này ngừng càng lâu hơn, sau một lúc lâu mới chậm rãi nói.

_ Em nên hỏi Hawke.

Ninh Ninh nhíu mày, còn chưa kịp mở miệng, chợt nghe anh nói thêm một câu.

_ Hawke đang ở chỗ em sao?

Nhìn Hawke rất giống mấy ngày mấy đêm không ngủ, cô tạm dừng một chút, dùng chân đá đá vào cánh tôiy anh, anh một chút phản ứng cũng không có, vẫn say sưa nằm ngáy.

_ Không có.

Khấu Thiên Ngang trầm mặc một hồi lâu, mới nói.

_ Nếu em thấy Hawke, gọi anh nhanh trở về.

_ Ok, bye bye!

Cô tùy tiện trả lời rồi vội cúp máy. Vào phòng lấy vài cuốn truyện tranh, ngồi xếp bằng ở phía bên kia ghế sô pha– chờ anh tỉnh lại!

Bảy giờ…… Tám giờ…… Chín giờ…… Hawke vẫn ngủ ngon lành, Ninh Ninh đã đọc xong hết bộ truyện tranh, ngắm nhìn người đang ông đang ngủ, nôn nóng của cô dần dần kéo lên. Anh sao vẫn còn ngủ? Cô một tôiy chống cằm nhìn anh, rồi mới đến bên sô pha, trở lại phòng cầm mấy thứ đem ra ngồi làm việc.

Mười điểm…… Mười một điểm…… Mười hai điểm…… Rạng sáng một chút, Hawke cuối cùng bởi vì xoay người té khỏi sô pha mà tỉnh táo lại.

_ Ngủ no rồi?

Ninh Ninh cất giọng.

_ À!

Hawke căn bản vẫn chưa tỉnh lắm, nhìn thấy gương mặt lạnh tôinh của cô, cũng lập tức tỉnh hơn phân nửa, Hawke đứng lên, xấu hổ cười cười.

_ Hi……

Ninh Ninh mắt cũng không chớp nhìn anh.

_ Anh có biết hiện tại là mấy giờ không?

Không cần xem, anh cũng biết bên ngoài trời đã gần sáng

_ Năm giờ rồi sao?

Ninh Ninh cố ý dùng bút chỉ vào tấm poster Casa Lina trên tường, lạnh lùng nói.

_ Sớm hơn một chút.

Anh quay đầu liếc liếc mắt một cái, cổ có chút mỏi mỏi, tiếp tục cuòi cười, hướng cửa đi đi ra.

_ Thật có lỗi, tôi chỉ muốn ngủ một chút, tôi lập tức đi xuống…

Âu Dương Ninh Ninh còn đang thắc mắc vì sao anh đối với tấm poster kia không có phản ứng, lại thấy anh đi đến một nửa đột nhiên cứng đờ, như là bị điện giật, rồi anh mới nghi hoặc quay lại đầu trừng mắt nhìn vào tấm poster, động tác cúng ngắt như máy móc bị gỉ sét. Tiếp theo đó, anh hốt hoảng bối rối lùi về phía sau, lại bị cái bàn vướng chân làm cho té ngã.

_ Shit! Đáng giận! Đáng chết!

Hawke liên tiếp mắng, lại vấp cái bàn đạp vào sô pha, sô pha ngã ngửa ra sao, đống tạp chí trên sô pha bay tứ tung. Ngồi trên mặt đất, Hawke trừng mắt nhìn chụp đèn trần nhà, không biết mình có may mắn đến nỗi khiến nó rớt xuống cùng góp vui không?

_ Casa Lina?

Hawke nghe tiếng cứng đờ, nhanh chóng ngồi dậy, sắc mặt tái nhợt trừng cô.

_ Casa Lina?

Hawke nghe tiếng cứng đờ, nhanh chóng ngồi dậy, sắc mặt tái nhợt trừng cô.

_ Quả thật rất xinh đẹp.

Ninh Ninh mỉm cười. Hawke há mồm muốn nói, lại không biết nên nói cái gì, đành phải tiếp tục im lặng.

_ Đúng rồi, phải dùng từ nào để miêu tả cô trong poster trên?

Ninh Ninh cười lớn, hơi hơi nhướng mày.

_ Tuyệt thế mỹ nhân.

Hawke sắc mặt càng trắng nhưng vẫn cố kiên định.

_ Cô nhận lầm rồi, tôi không phải!

Không phải? Cô đâu có nói người trên poster là anh, anh đang giấu đầu lòi đuôi. Ninh Ninh liếc mắt một cái, rồi mới nhìn poster một lát, chậm rãi cầm cái gương để sẵn trên bàn, đưa đến soi mặt anh. Nhìn thấy gương mặt xinh đẹp của mình trong gương, anh hoảng sợ, lui về sau đạp phải đống tạp chí suýt chút té ngã.

_ Không phải anh sao?

Ninh Ninh tươi cười mở miệng.

_ Cô!

Hawke cuống quít lấy tay sờ mặt mình, quả nhiên có phấn trên mặt, làm cho anh nhịn không được mắng một câu thô tục:

_ Shit!

Hawke tức giận trừng cô, lấy tay áo lau hết phấn trên mặt.

_ Cô làm cái gì quỷ đây?

_ Tôi muốn xác nhận một chút.

Ninh Ninh nhún vai, đem gương đặt lại trên bàn trà, thong thả đi vào phòng. Rồi như sựt nhớ cái gì, ngoái đầu nhìn lại mỉm cười, chỉ vào đống lộn xộn nói.

_ Anh dọn dẹp lại đi!

_ Sao?

Không biết vì sao, Hawke đột nhiên cảm thấy nụ cười của cô không có ý tốt, nhảy qua khỏi đống tạp chí lộn xộn, xông lên trước chặn cho cô không thể đóng cửa.

_ Cô!

_ Như thế nào?

Nhìn vẻ tức giận của Hawke, Ninh Ninh ngoài cười nhưng trong không cười chiêm ngưỡng khuôn mặt nhỏ nanh.

_ Tôi? Sao? Thế nào?

_ Côi! Tôi!

Anh há mồm mở miệng, nhìn vẻ khiêu khích của cô, anh đấm vào cửa một cái, mắng một câu.

_ Shit!

Cô nhíu mày, không chút để ý nói.

_ Từ ngữ dùng để chửi người của ngươi cần phải cải tiến.

Hawke á khẩu không trả lời được trừng cô. Ninh Ninh khẽ hừ một tiếng, cũng không đóng cửa, trực tiếp xoay người vào trong phòng, đi đến máy tính tiền ngồi xuống. Mắt thấy Ninh Ninh mở máy tính, lấy ra hồ sơ, một chút cũng không nghĩ để ý đến anh, Hawke không khỏi nôn nóng đứng lên, nhưng cô kiên quyết không quay đầu lại, hoàn toàn xem anh không tồn tại. Sau một lúc lâu, Hawke cuối cùng không chịu nổi đứng lên.

_ Cô rốt cuộc muốn như thế nào?

Cô giống không nghe, tiếp tục nhìn màn hình làm việc, không nói một tiếng. Cô không để ý khiến Hawke càng hêm tức giận, đưa tay tắt nguồn máy tính của cô. Ninh Ninh cứng đờ, nhìn màn hình đen thui, rồi mới lấy tay mở nguồn điện, tiếp tục làm việc, cũng không nhìn anh cái nào. Anh tắt. Cô mở. Anh tắt. Cô mở. Tay anh vừa đi đến một nữa, đã bị cô lấy bút đâm vào xương ngón tay, anh bị đau rút tay về, tay kia không cam tâm lại chỉ về phía trước nắm chặt tay cô.

_ Buông tay!

_ Không!

_ Buông tay!

_ Không!

Cũng không biết vì sao, hai người cứ như trẻ con lên ba cãi cọ. Có lầm hay không, đây là nhà cô nha! Một bàn tay đấu không lại hai bàn tay của anh, Ninh Ninh tức giận lấy chân đá một phát, Hawke vì né tránh lui xuống. Bởi vì bàn tay vẫn nắm tay cô, kết quả kéo theo cô đứng lên. Cũng bởi vì trọng tâm của cô mất đi, chới với té xuống, Hawke nhất thời cũng mất đi phản ứng.

_ Cái tên ngu ngốc này!

_ Cẩn thận!

Hawke giật mình, sợ cô ngã xuống, kéo cô về phía mình, ôm chặt lấy rồi chuẩn bị tinh thần đón một trận đau nhức khác. Nhưng lần này lại không đau.

Hawke sửng sốt, rồi mới phát hiện mình ngã vào giường. Hawke ôm Ninh Ninh, nhìn trần nhà, nhẹ nhàng thở ra, ai ngờ đúng lúc này, anh đột nhiên nghe được một tiếng động lạ.

_ Không thể nào? Không thể nào?

Ý nghĩ trong đầu mới xuất hiện, một giây sau, giường lại phát ra tiếng đổ rầm. Giường… sập. Bụi bay tứ tung, xung quanh im lặng, chỉ có tiếng máy tính trong đêm tối vang nho nhỏ.

_ Tôi nghĩ… giường của cô vốn rất tốt mà.

Hawke nhíu mày mở miệng.

_ Nó vốn……

Ninh Ninh ngồi dậy, hí mắt trừng anh, nghiến răng nghiến lợi. Hawke cười khổ, lẩm bẩm.

_ Thật có lỗi.

_ Anh….

Ninh Ninh tức giận liên tiếp mắng ra từ ngữ bất nhã, tiếng Anh, Pháp Văn, Đức, thậm chí ngay cả Tây Ban Nha cũng đều lấy ra. Hawke nhịn không được mở miệng.

_ Con gái không nên biết những chữ này.

Kết quả câu này đổi lấy việc cô nắm anh áo, thêm kích động càng dùng nhiều tiếng nước khác mà mắng. Anh cảm thấy thú vị, thứ nhất là cô hiểu được tiếng nước ngoài như thế, thứ hai là anh nghe đều hiểu hết. Có lẽ anh nên cảm tạ hồi nhỏ cha đã bắt anh học hành.

Nhìn trần nhà, anh bất đắc dĩ cười, cam chịu nghe cô mắng. Ai ngờ cô như là đã mở miệng là không sao dừng lại, càng mắng càng kích động. Đúng lúc này, một mùi khét truyền đến, anh tò mò ngẩng đầu tìm kiếm phát ra từ đâu. Cô như bất mãn, xoay mặt anh trở về, chỉ vào mũi anh tiếp tục chửi ầm lên.

_ Thật có lỗi, tôi…

_ Ngươi câm miệng! Ngươi có biết đố đạc trong nhà ta, đều là do ta tự tay cố gắng làm việc kiếm tiền mua về, cho dù chúng nó không tốt, cũng là ta…

Cô chỉ mũi của mình, quát.

_ Là tôi tự tay mua.

_ Không phải…

Hawke vừa định mở miệng đã bị cô chặn lại. Cô hổn hển mắng

_ Anh là đại thiếu gia, hiểu được ý nghĩa của việc tự mình kiếm tiềnsao? Ngươi có tự mình kiếm cơm ăn chưa? Ngươi có biết một ngày cần bao nhiều tiền sinh hoạt không? Một chiếc giường giá bao nhiêu không? Ngươi có ta tốn biết bao công sức mơi tìm được phòng này không? Ngươi có biết ta làm biết bao lâu mới đủ tiền mua những thứ này không? Kết quả ngươi vừa xuất hiện mọi thứ đều hư hỏng.

_ Chúng nó vốn hỏng rồ.

Hawke nhịn không được dùng tốc độ nhanh nhất mở miệng biện hộ.

_ Anh biết cái gì?

Cô túm lấy áo anh, nổi trận lôi đình nói.

_ Cho dù chúng nó có xấu xí cũng là của tôi! Của tôi! Ta thích phá hư thì sao? Anh quản được sao? Huống chi nếu anh không phá hư, chúng nó đều còn có thể dùng được! Những công tử như anh, ngoài ăn ngủ chơi bời, anh còn có thể làm cái gì…

Ninh Ninh không có ý muốn ngừng, xem Hawke giống như phế vật, lại không cho anh nói chuyện. Tình huống lại càng ngày càng nghiêm trọng, Hawke nhíu mày, duỗi tay ra, kéo cô lật xuống, cúi đầu hôn.

Ninh Ninh trừng lớn mắt, cô giãy dụa, lại bị anh xoay người ngăn chận. Cô liền tìm được cơ hội muốn cắn anh, anh lại như là sớm đoán được, buông cô ra nhếch miệng cười.

_ Không phải ta muốn ngắt lời cô …

Hawke dương dương tự đắc khóe miệng, vẻ mặt vô tội chỉ chỉ máy tính màn hình.

_ Tôi nghĩ màn hình của cô bị cháy rồi.

Ninh Ninh sửng sốt, nhanh chóng ngẩng đầu nhìn lại. Cô tức giận đẩy anh một cái, dùng tốc độ nhanh nhất nhảy xuống giường, vọt tới màn hình toát ra khói đen, giật lấy dây điện. Rồi mới chạy đến phòng khách, lấy bình chữa cháy phun lên màn hình.

Sau một trận hỗn loạn. Để bình chữa lửa xuống, Âu Dương Ninh Ninh nhìn công cụ dùng để kiếm tiền ăn cơm, đều bị tuyết trắng sở bao trùm, cô chỉ cảm thấy trong đầu một mảng mông lung. Thấy cô như người mất hồ, Hawke tưởng mở miệng an ủi cô, lại không biết nên nói cái gì.

_ Đi ra ngoài!

Cô mờ mịt nhìn máy tính, màn hình, máy in cùng bàn phím, giọng nói mỏng manh, cũng không quay đầu lại mở miệng.

_ Tôi!

Đứng ở bên giường Hawke vạn phần bất an.

_ Đi ra ngoài.

Cô không nghe anh nói, quả quyết đuổi anh đi.

_ Thật có lỗi!

_ Đi ra ngoài!

Cô tiếp tục lặp lại ba chữ kia, lạnh giọng nói. Biết mình nói gì cũng uổng công, anh cũng hiểu được nên chờ cô hết giận, nhìn bóng dáng cô uể oải, anh xoay người đi ra ngoài. Tiếng chuông di động vang lên. Ninh Ninh lấy điện thoại từ túi quần ra, mờ mịt lên tiếng trả lời

_ Sao? Em… Không có cách nào…… Em biết…… Nhưng máy tính của em vừa cháy rồi…

Hawke đi đến phòng khách, liếc mắt nhìn poster trên tường, Casa Lina mắt lạnh nhìn anh, khóe miệng nhếch lên nụ cười, phảng phất như chế giễu sự ngu ngốc của anh. Chết tiệt, nếu không phải vì tấm poster này, anh cũng sẽ không – Quên đi, giờ đã mượn rồi. Thấy cô ở trong phòng nghe điện thoại, anh sửa lại sô pha cùng bàn tam chân. Rất nhanh sau đó, anh lại nghe tiếng khóc nức nở. Anh ngẩng đầu lên, nhìn vào phòng, chỉ thấy cô ngổi quỵ xuống đất, đầu vùi vào bình chữa lửa, tế hai vai gầy hơi hơi run rẩy. Cổ họng căng thẳng, anh lại là một trận áy náy. Đáng chết, anh thật không biết chính mình vừa mới suy nghĩ cái gì, bất quá chỉ là poster mà thôi, anh trước kia chẳng phải là Casa Lina hay sao?

Âm thanh đứt quãng của tiếng khóc nức nở truyền đến, anh đứng ở tại chỗ do dự một hồi lâu, mới lấy hộp khăn giấy ở phòng khách, đi đến người cô ngồi xổm xuống.

_ Này!

Anh nhẹ chạm vào cánh tay của cô.

_ Tránh ra!

_ Này!

Anh lấy khăn giấy đưa cho cô.

_ Tránh ra!

_ Ít nhất đưa bình chữa lửa cho tôi.

Anh không đi, ngược lại ngồi xuống, khuyên nhủ.

_ Cô như vậy khóc, sẽ hít vào nhiều khí độc.

Cô vẫn vùi đầu khóc. Anh kiên nhẫn chờ. Sau một lúc lâu, cô mới buông bình chữa lửa ra, anh để nó ra ngoài, lại thấy cô gương mặt tràn đầy nước mắt, mắt lại đỏ hoe. Theo thói quen vươn tay, anh ôm lấy cô an ủi. Cô không kháng nghị, vùi đầu tiếp tục khóc. Anh vỗ nhẹ lưng của cô, thấp giọng nói.

_ Thật có lỗi, tôi không phải cố ý.

Cô vẫn không có phản ứng, vẫn là khóc.

_ Chờ trời sáng, tôi sẽ mua lại cho cô.

Lần này cô có điểm phản ứng, tuy rằng vẫn là đang khóc, lại mở miệng, chính là bởi vì mặt cô chôn ở trong lòng anh, một chữ cũng không nghe được.

_ Cái gì?

Cô ngẩng đầu, hai mắt sáng lên như thỏ nhỏ.

_ Máy tính mới.

_ Ừ!

_ Còn có màn hình?

_ Ừ.

Hawke gật đầu. Cô hỏi lại.

_ Máy in? Bàn phím?

_ Ừ.

_ Còn giường?

Cô được voi lại muốn đòi tiên, thanh âm khàn khàn nói.

_ Ừ, toàn bộ.

_ Toàn bộ?

_ Ừ, toàn bộ.

Ninh Ninh nhìn anh, rồi mới rút khăn, lau lau nước mũi cùng nước mắt. Hawke có điểm sửng sốt, chỉ thấy cô cầm lấy di động, nhấn vài số.

_ Trần tỉ sao? Là em, Ninh Ninh. Máy tính của em ngày mai sẽ có, cho nên dự án cuối tuần vẫn có thể giao cho chị. Hả, tiếng em khàn khàn sao? Nha, không có, có thể là mới ăn cay. Hảo, không thành vấn đề, chị ngày mai đem nhân vật gửi mail cho em. Cứ như vậy,bye!

Tiếng nói khàn khàn là vì ăn cay? Cô gái này cũng quá quá kiên cường? Nói không khóc sẽ không khóc, nói dối ngay cả mắt cũng không chớp cái nào, nếu không phải mũi cô vẫn đang hồng toàn bộ, khóe mắt còn vương vài giọt long lanh, anh thật sự hoài nghi cô vừa mới đóng kịch.

_ Cô rốt cuộc là làm cái gì?

Cô hít hít cái mũi, nhìn anh một cái.

_ Vẽ.