Chương 594: Đứa cháu thứ ba?

Mục gia đại trạch, Mục lão gia cùng Kim lão phu nhân ngồi cùng một chỗ uống trà. Kim lão phu nhân thở dài: “Mới tìm trở về không được vài ngày đứa cháu gái, mà đã để cho cháu ông bắt cóc, thật sự là luyến tiếc.”

“Bà muốn thấy, là có thể mỗi ngày xem, có cái gì luyến tiếc?” Mục lão gia nói, “Nếu không phải cháu gái bà chạy loạn, đã sớm là người nhà tôi rồi ~”

Kim lão phu nhân bất mãn nói: “Kia phải trách cháu trai ông không đối tốt với nó, không phải lỗi của cháu gái ta!” Bất quá lão nói rất đúng sự thật, bà cũng vui đùa nói vậy, sau đó hỏi: “Ông làm sao vậy? Tâm sự nặng nề, nhớ chắt a?”

“Ai, vừa đi chính là cả tháng, có thể không nhớ sao?” Đáng tiếc đám nhỏ còn nhỏ, để song thân đồng thời rời đi bọn chúng một tháng, bọn chúng chỉ sợ sẽ náo loạn hết lên, Thiên Dương cùng Uyển Tình ở bên ngoài cũng sẽ chơi không vui.

Mục Thiên Dương cùng Uyển Tình nói sẽ mỗi ngày gọi điện thoại, gửi ảnh chụp trở về, ông lão này trước kia cũng đáp ứng thật sự thống khoái, còn nói ngẫu nhiên không gửi về cũng không sao đâu, làm sao có thể hiện tại lại luyến tiếc? Kim lão phu nhân biết ông có tâm sự, nói: “Có chuyện gì không thể nói cho ta biết? Làm ra bộ dáng như vậy, còn không phải muốn nói cho ta nghe?”

Mục lão gia bị nói trắng ra tâm sự, nhịn không được da mặt đỏ lên. Thật sự là không đáng yêu, cũng chỉ có Kim lão đại mới tiêu thụ được bà ta! Ông lúc trước là bị thần kinh chập mạch chăng, còn đi gia nhập Nghĩa Hải giúp Kim lão đại a?

“Bà giúp ta tra một người đi, lặng lẽ tra, đừng để cho bọn nhỏ biết.”

Kim lão phu nhân sửng sốt, ông ta muốn tra ai a? Bất quá vẫn là đáp ứng rồi. Lão hữu thỉnh hỗ trợ, mà tra người đối với Long Diễm Minh mà nói là việc rất nhỏ, không có đạo lý không giúp.

Nguyên lai hôn lễ thì Mục lão gia thấy được Quản Vận Phương. Đầu tiên là xem người nhìn quen mắt, sau lại nghe Mục Thiên Dương giới thiệu, nguyên lai tên cũng là nghe qua, đó chính là người kia trong ấn tượng không thể nghi ngờ.

Cô ta năm đó còn thường xuyên ở công ty xuất hiện, là thư ký Mục Gia Hào, có thể không quen sao? Huống chi sau lại cùng Mục Gia Hào có chuyện, làm Mục gia gia đình không yên.

Mục lão gia lúc trước đối với Quản Vận Phương có thể nói hận thấu xương. Mục Gia Hào nếu là độc thân, ông tất nhiên là hoan nghênh; nhưng con ông kết hôn rồi, đứa nhỏ đều có, náo loạn này ra để làm gì? May mắn là nàng tuy rằng cùng Mục Gia Hào dây dưa không rõ, nhưng không giống những nữ nhân khác làm to chuyện, sau lại còn sạch sẽ biến mất.

Mục lão gia chỉ cho là năm xưa đã xong. Ai biết qua hai mươi mấy năm, nàng còn có thể xuất hiện ở trước mặt mình! Tuy rằng nàng còn tránh né ông, giả vờ không biết ông, tựa hồ không tính lừa bịp tống tiền ông. Nhưng ông đáy lòng rốt cuộc lo lắng, chỉ sợ cuộc sống bình tĩnh lại gợn sóng, vẫn là tra rõ ràng mới có thể an tâm.

Kim lão phu nhân cho Khấu Băng đi thăm dò, Khấu Băng tự nhiên coi trọng, không vài ngày liền giao ra kết quả.

Mục lão gia vừa thấy, khó lường, cái người thoạt nhìn tuấn tú lịch sự Quản Hạo Nhiên, có thể là đứa cháu thứ ba của ông!

Mục lão gia đau đầu, tâm can cũng đau, buổi tối đều ngủ không yên.

Ngươi nói lão thiên gia cho ông chuyện này là muốn làm sao nha? Nếu không phải hoàn hảo, vạn nhất là, ông biết nhưng không nhận a?

Ông tự nhiên không nghĩ huyết mạch nhà mình lưu lạc bên ngoài, nhưng trong nhà còn có rất nhiều người! Ngô Nhã năm đó chịu ủy khuất, nếu nhận cháu, không phải đánh vào mặt Ngô Nhã sao? Ngô Nhã thật vất vả an an ổn ổn sống, đến lúc đó chịu một kích thích, lại náo loạn yêu người khác nữa thì làm sao bây giờ?

Còn có Thiên Dương cùng Thiên Thành. . . . . . Đứa cháu từ bên ngoài trở về trở về, không thể thiếu được phải phân cho hắn di sản, bọn họ có thể đáp ứng sao? Bọn họ không tranh của nhau, không có nghĩa là không cùng tên huynh đệ đột nhiên xuất hiện tranh!

Còn có Thiên Tuyết. Thiên Tuyết có thể sẽ không quản chuyện di sản, nhưng tâm lý có thể tiếp nhận sao? Mấy năm nay ở trong mắt nàng, ba nàng mẹ nàng đều là người tốt, nhất định thực yêu nhau, bằng không sẽ không có chuyện ba ba đã chết nhiều năm như vậy mụ mụ cũng không tái giá! Vạn nhất bởi vì Quản Vận Phương cùng Quản Hạo Nhiên, đem chuyện cũ công khai ra, nàng đã biết qua, còn không điên mất?

Chỉ có ba ba bên ngoài có cái gì, vạn nhất nàng biết mụ mụ mình từng cũng. . . . . . Tuyệt đối sẽ điên mất! Nàng nếu một cái chịu không nổi, bắt chước Uyển Tình giống nhau rời nhà trốn đi, ông một lão cốt đầu còn muốn sống sao?!

Mục lão gia tư liệu cũng chưa xem hết, liền đầu đau chịu không nổi, nằm ở trên giường lăn qua lộn lại ngủ không được, ngày hôm sau sức khỏe không ổn định. Ngô Nhã quản gia đình nên gọi thầy thuốc, kiểm tra xong còn đi nằm viện.

Mục lão gia nói: “Không cần nói cho Uyển Tình cùng Thiên Dương.”

Mục Thiên Thành cùng Thiên Tuyết đều chạy tới bệnh viện tẫn hiếu tâm, liên tục đáp ứng: “Yên tâm đi, sẽ không nói .” Lấy tính cách hai người kia, khẳng định sẽ chạy về.

Mục lão gia ở bệnh viện ở hai ngày, nhìn Ngô Nhã đi theo làm tùy tùng hầu hạ, đột nhiên nhớ tới một chuyện ác liệt: nàng có thể hay không đã gặp qua Quản Vận Phương? Ta lại phải kiềm chế sao!

“Ai u. . . . . .” Mục lão gia muốn chết, đã chết là có thể xong hết mọi chuyện!

Ngô Nhã hỏi: “Cha, người làm sao vậy?”

Mục lão gia nhìn nàng, đột nhiên nói : “Mấy năm nay vất vả ngươi .”

Ngô Nhã sửng sốt, nhìn ông nửa ngày không nói chuyện, một lát chỉ gật đầu một cái. Mục lão gia nghĩ, nàng nhất định là gặp qua Quản Vận Phương . Chẳng lẽ nàng cũng hoài nghi thân thế Quản Hạo Nhiên?

Mục lão gia lập tức ngồi thẳng dậy, Ngô Nhã vội la lên: “Cha người làm gì? Không cần lộn xộn.”

Mục lão gia nói : “Ta nhớ ra rồi, cái người mẹ nuôi kia của Uyển Tình. . . . . .”

Tay Ngô Nhã run lên.

“Nàng có phải hay không. . . . . . Có phải hay không. . . . . .”

“Phải” Ngô Nhã gật đầu. Nữ nhân đó, nàng cả đời nhớ kỹ.

“Nàng. . . . . .”

“Nàng không tìm con để phiền toái, con cũng không động vào nàng.” Ngô Nhã nói, “Cháu con đều có rồi, còn so đo này làm gì? Nhưng thật ra nàng, cách xa Gia Hào thì vận khí tốt, cư nhiên còn có thể thu Uyển Tình làm con gái nuôi. . . . . . Nhưng đừng có tâm tư ra oai.”

Mục lão gia thời dài, nghĩ nàng cũng sẽ không chủ động đi tìm Quản Vận Phương nói chuyện, lại càng không sẽ đi tra —— nàng là người thông minh. Hiện tại sau lưng Uyển Tình là Long Diễm Minh, nàng nếu đi tìm trinh thám, người khác biết thân phận của nàng, liền khả năng truyền vào trong tai Long Diễm Minh, đến lúc đó mọi người đều biết.

“Nàng nếu dám có tâm tư ra oai, bà ngoại Uyển Tình trước diệt nàng!” Mục lão gia nói.

Ngô Nhã nói : “Nàng có con trai, không biết nhiều tuổi .”

Mục lão gia trầm mặc một lát, nói: “Lại tầm tuổi Thiên Dương đi.”

Mục Thiên Dương (??, chắc tác giả nhầm) lặng đi một chút, nghe ra ông một lời hai ý, gật gật đầu.

Thiên Dương cũng không phải ngồi không, nếu bên kia thật sự là. . . . . .

Dù sao sẽ không náo loạn lớn là được. Thiên Dương cùng cha đều là người trọng gia đình, nếu hai người kia dám huyên náo làm dư luận xôn xao, cũng là tận thế của bọn họ .

Ngô Nhã bị Mục lão gia thử qua vài lần, chính mình cũng lười trù tính, còn không bằng ngậm kẹo đùa cháu. Nàng quy củ, cha cùng Thiên Dương tự nhiên sẽ không làm gì nàng. Với lại nàng cùng Thiên Tuyết là mẹ con, hiện tại cùng con cháu cũng có cảm tình không tệ. . . . . . Về sau sẽ đối với Uyển Tình tốt một chút, cũng tốt cùng Thiên Dương thân cận chút. Bình thường có gì thì mới có chuyện, thật sự là uổng phí nàng mang thai 10 tháng!

Mục lão gia cùng nàng nhất tán gẫu, càng thêm ưu sầu, một mình một người nằm ở trên giường bệnh xem tivi, xem là phim truyền hình Đài Loan dài tập. Nhà giàu có ân oán nha, người lưu lạc bên ngoài, làm người xem đầu càng đau quá!