Chương 543: Chương 542: Ta đã tìm được cháu ngoại gái của chúng ta

Trâu Tranh cùng Tiếu Tiêu nghe thấy, theo bản năng ngẩng đầu liếc mắt nhìn Kim An An một cái. Kim An An nắm chặt khăn tay, đang bị chuyện thân thế của Uyển Tình làm cảm động rơi nước mắt.

Buổi tối, tất cả mọi người đều khó có thể ngủ. Sáng sớm mới 5 giờ đã bị thanh âm vù vù của trực thăng bên ngoài đánh thức. Mọi người thấy kết quả giám định đã có, đều từ trên giường đứng lên.

Bởi vì sợ Kim lão phu nhân cảm xúc dao động sẽ gặp chuyện không may, Trâu Tranh và Tiếu Tiêu cũng không rời đi, đều ở nơi này gác đêm.

Uyển Tình và Mục Thiên Dương mặc quần áo tử tế đi ra ngoài, thấy toàn bộ các phòng đều đèn đuốc sáng choang, những người khác cũng lục tục xuất hiện trong phòng khách.

Tiếu Tiêu nhìn mọi người liếc mắt một cái, xoay người nói: “Ta đi nhìn xem lão phu nhân, phòng này cách âm rất tốt, khả năng bà còn chưa có tỉnh.”

Đang nói liền thấy Kim An An khoác áo xuất hiện —— cô ở trong phòng Kim lão phu nhân trực đêm. Kim An An luống cuống nhìn mọi người: “Bà nội tới nửa đêm mới ngủ, giờ muốn đánh thức bà sao?”

Mọi người dừng lại một chút, nhìn Uyển Tình. Uyển Tình cũng luống cuống, lắp ba lắp bắp nói: “Để cho, để cho bà ngủ đi.”

Mục lão gia cũng gật đầu nói: “Người có tuổi chúng ta không giống người trẻ tuổi các cháu đều yêu ngủ lười dậy, chúng ta chỉ ngủ có vài giờ liền tỉnh. Cho dù tối hôm qua ngủ trễ, nhiều nhất cũng chỉ ngủ thêm có hai giờ.”

Tất cả mọi người gật đầu, quyết định không đánh thức Kim lão phu nhân.

Thanh âm bên ngoài dần dần ngừng lại, rất nhanh còn có một đám người đi đến, cầm đầu là hai người đàn ông trung niên, đám người Kim An An, Trâu Tranh vừa thấy, đều cung kính đứng thẳng người, hô: “Chú Khấu, chú Âu.” Tiếp đó thủ hạ thì lại kêu “Băng gia”, “Trung gia”.

Long Diễm Minh có 5 người sáng lập, được phân biệt là —— Kim lão đại, Phó lão thái, Khấu nhị gia, Âu tam gia, Chương tứ gia.

Nay chỉ có Phó lão thái cùng Âu tam gia còn sống. Kim lão đại cùng Khấu nhị gia đều đã chết, còn Chương tứ gia thì thoát ly khỏi Long Diễm Minh, người nơi này cũng mặc kệ sự sống chết của ông ấy.

Hiện tại Băng gia là con của Khấu nhị gia tên là Khấu Băng, Trung gia là con cả của Âu tam gia, cũng là cha của Âu Kỳ Thắng. Hai người đều được xem là người có vai vế trong Long Diễm Minh.

Uyển Tình không biết bọn họ đến đây làm gì, đám người Trâu Tranh thì lại rất rõ ràng.

Âu tam gia bệnh nằm trên giường, cũng không có khả năng giao quyền giao cho hai đứa con trai, ông lại không muốn đem đại quyền giao cho Khấu Băng, liền giao cho Âu Kỳ Thắng tuổi còn trẻ. Hai người bọn họ cùng lúc làm việc, hơn phân nửa là bằng mặt mà không bằng lòng, nên không có khả năng cùng nhau mưu đồ bí mật gì cả. Xem kết quả giám định DNA, khẳng định không bị người động tay động chân, cái này tuyệt đối là sự thật.

Khấu Băng nhìn mọi người liếc mắt một cái, thấy Mục lão gia ở đây, tôn kính đến chào hỏi, nói: “Nên đến vào tối nay, đã quấy rầy lão gia tử nghỉ ngơi rồi.”

Mục lão gia ở trong này là khách, giọng khách át giọng chủ cũng không tốt, thản nhiên đáp: “Không có việc gì.”

Âu Định Trung hỏi Kim An An: “Lão phu nhân đâu.”

“Còn đang ngủ.” Kim An An nói “Bà nội ngủ trễ, ý của mọi người là không cần đánh thức bà, trước chờ một chút.”

Âu Định Trung gật đầu.

Khấu Băng nói: “May mà không đánh thức. Bà tuổi đã già, không chịu được ép buộc dậy sớm, vẫn là trước hết để cho bà nghỉ ngơi đủ.”

Hắn nhìn người trong phòng, Uyển Tình thì không biết —— Mục Thiên Dương thì trước đây chỉ gặp qua một lần, Mục Thiên Thành hai năm nay cũng gặp qua vài lần. Hắn nhìn Uyển Tình, hỏi những người khác: “Đây là tiểu thư?”

Những người khác ngẩn ra. Tiểu thư? Kết quả có phải...

Âu Định Trung nói: “Kết quả còn chưa có xem, không nên nói lung tung.” Nói xong liếc một cái một người đàn ông đang mang cái rương đã khóa mật mã.

Người đàn ông này là bác sĩ của Long Diễm Minh, biểu tình luôn bí hiểm, nghe tiếng gió lại rất nhanh. Báo cáo vừa ra tới, bị hắn trực tiếp khóa lại, nói muốn trực tiếp đưa qua cho Kim lão phu nhân xem. Nhìn biểu tình của hắn, cũng không đoán được, hiện tại chỉ biết vô lực ngồi chờ.

Khấu Băng nói: “Nghe nói bà cụ đã mở kim khẩu, cho dù kết quả không phải, cũng muốn nhận làm kết nghĩa, kêu một tiếng tiểu thư cũng không tính là sai.”

Âu Định Trung giật giật miệng, không nói.

Im lặng chỉ trong chốc lát, Kim An An nói: “Bằng không tất cả mọi người đi nghỉ ngơi một chút đi, chờ bà nội tỉnh lại rồi nói sau.”

Mục lão gia gật đầu trước tiên, một phen nói mình là lão già khọm, thật sự kéo dài thì không dậy nổi, liền đi về phòng trước. Uyển Tình thấy thế liền vội vàng lôi kéo Mục Thiên Dương đưa ông trở về phòng, Trâu Tranh cùng Mục Thiên Thành cũng đi vào một phen hầu hạ.

Mục lão gia nằm xong, vỗ vỗ tay Uyển Tình nói: “Đừng lo lắng, đến lúc đó nhớ kêu một tiếng bà ngoại là được.”

Uyển Tình yên lặng một chút: “Ông nội cho rằng phải không?”

“Không phải cũng kêu!” Mục lão gia khí phách nói.

Uyển Tình:...

Rời khỏi phòng, gặp Khấu Băng cùng Âu Định Trung ngồi ở trên sô pha, đang cùng đám người Tiếu Tiêu nhỏ giọng nói chuyện. Uyển Tình tùy ý nhìn thoáng qua, nhìn thấy Tiếu Tiêu nói chuyện với Khấu Băng, đáy mắt rất tôn trọng. Sắc mặt Âu Định Trung hơi khó chịu. Cô trước kia là người biết quan sát sắc mặt, liếc mắt một cái liền hiểu ra Khấu Băng này ở Long Diễm Minh chỉ sợ bản lĩnh cũng không thấp, phỏng chừng Âu Định Trung mặt ngoài phải tôn trọng.

Khấu Băng cùng Âu Định Trung phát hiện bọn họ đi ra, đều nhìn qua, không dấu vết đánh giá Uyển Tình, vừa muốn mở miệng kêu Uyển Tình đi qua ngồi, trong không khí lại truyền đến tiếng khóc nỉ non của đứa nhỏ.

Uyển Tình cả kinh, vội vàng chạy về phòng. Mục Thiên Dương tay để trong túi quần, hướng mọi người gật đầu một cái: “Đứa trẻ tìm người, ta về phòng trước, tối nay lại nói.”

Mọi người cũng chỉ biết gật đầu.

Chờ bọn họ đi rồi, Mục Thiên Thành cùng Trâu Tranh đi qua ngồi. Mục Thiên Thành cười hỏi vị bác sĩ kia: “Có phải hay không?”

Tay vị bác sĩ đặt trên rương mật mã, cũng không để ý đến hắn, bắt đầu nhắm mắt dưỡng thần.

Mục Thiên Thành đành phải phẫn nộ rụt đầu lại.

Uyển Tình cùng Mục Thiên Dương về lại phòng, dỗ đứa nhỏ tiếp tục ngủ, sau đó chính mình cũng ngủ. Người ở phía ngoài ngồi trong chốc lát, cũng lục tục đi ngủ lại. Khấu Băng cùng Âu Định Trung ngồi hai giờ mà Phó lão thái trong phòng còn không có động tĩnh, hai người vội vàng ra ngoài đi dạo một chút, nhìn xem cuộc sống mấy năm nay của Phó lão thái.

Phó lão thái ngủ cực kỳ trầm ổn, trong mộng mơ thấy Kim lão đại, nói cho ông biết: “Ta tìm được cháu ngoại gái của chúng ta rồi.”

Kim lão đại cười với bà, mang bà đi ngoại ô đua ngựa. Bà thẹn thùng cúi đầu, đem mình giao cho ông. Ông kéo bà lên ngựa, sau đó lộc cộc chạy về phía trước, càng chạy càng nhanh, hai người phân ra đi, kỹ thuật cưỡi ngựa số một, ngồi phía trước có hai cô con gái nhỏ.

“Uyển Uyển, Diễm Diễm, chúng ta về nhà.” Hai người vui vẻ nói, mang theo con gái về nhà.

Trong nhà hoa tường vi cùng hoa Tulip nở đầy cả hoa viên. Con gái của họ đã trưởng thành, dáng người linh lung đứng giữa bụi hoa, hai chị em cười cười nói nói, nhưng bà nhìn không rõ bộ dạng của chúng.

Nhưng thật ra bà thấy rõ chồng mình đang ở hành lang uống trà, đối diện là Mục lão gia, hai người cùng nhau chơi cờ. Mục Thiên Dương ôm Đinh Đinh ở bên cạnh, cô gái nhỏ cười khanh khách, thanh âm truyền thật xa. Mà bà ngồi ở bên kia, Uyển Tình cúi đầu cùng bà nói chuyện, bên cạnh còn có vài đứa nhỏ, một đôi vợ chồng trẻ mang theo bọn chúng dọn cỏ cho bụi hoa. Bà biết, đó là cháu ngoại gái hoặc là con của cháu ngoại...

Nhà của bà như thế liền viên mãn.

Phó lão thái luyến tiếc nên vẫn chưa muốn tỉnh lại, bà muốn nhìn một chút con gái đang ở bên bụi hoa làm gì, mặt khác cũng muốn nhìn xem vợ chồng cháu ngoại cùng đứa nhỏ của chúng. Nhưng là đợi thật lâu, bọn chúng cũng không chịu lại đây, bà chỉ có thể vẫn nhìn Uyển Tình.