Hắc bào nữ tử trên cao đang cười ha ha, Lăng Thanh lại hiện ra, một dây leo quấn chặt lấy hắc bào nữ tử, một kích đem hắc bào giết chết.
"Giám giết Ma Nữ Tông người, ngươi muốn chết."
Nàng nhìn hắc bào nữ tử, không nói nhiều, Vân Phàm cùng lúc lại chạy tới thấy cảnh tượng trước mắt, cảm nhận xung quanh người đều chết.
Vân Phàm tức giận nhìn Lăng Thanh: "Ngươi giết hết tất cả người ở đây? Lăng Thanh ngươi thật không muốn sống?"
Lăng Thanh vẻ mặt ngơ ngác: "Ta thật sự không biết gì?"
Vân Phàm: "Ngươi còn trối cái?"
Hơn một trăm đầu thần thú một vài người mới là nữ nhân, còn lại đều là thần thú nam, bất quá thần cấp đều không cao thâm.
Thiên Tiểu Nguyệt cùng lúc nhìn tới: "Vân Phàm thúc thúc, mẫu hậu vừa chết ngươi vừa tới?"
"Còn đổ tội người báo thù cho mẫu hậu?" nàng thầm nghĩ trong lòng.
Nàng căm hận Vân Phàm, bất quá bây giờ không phải là lúc báo thù, Vân Phàm thúc thúc làm sao vừa tới, đúng lúc Thiên Uyên mẫu hậu nàng chết?
Còn có ngu dốt đến nổi đổ thừa người khác? Nàng căm hận đối phương.
Quay lại trên cao.
Lăng Thanh không ngừng lắc đầu: "Đại ca, ngươi nhận lầm ta không có như vậy?"
Vân Phàm ánh mắt cay độc nhìn hắn: "Ngươi vừa giết đi Thiên Uyên, Hắc bào nữ tử Dương Đào chỉ bằng một cái búng tay?"
Lăng Thanh vẻ mặt sợ hãi lắc lắc đầu, hai tay đưa ra trước mắt: "Ngươi nhìn lầm, ta làm sao có như vậy một cái búng tay, ba người đều chết."
Vân Phàm nhìn xung quanh, chỉ còn một mình nàng: "Vậy ngươi tại sao tới đây?"
Lăng Thanh hừ nhẹ: "Ta tới đây không được sao? Thế nhưng Nguyệt Sa Sa một trong đắc lực của ta bị bí ẩn người giết?"
"Ngươi lại đổ thừa cho ta? Cảnh giới cao như vậy lại ngu ngốc đến vậy?" nam nhân đứng đầu tất cả thần thú, nhìn Vân Phàm bình tĩnh nói.
"Vân Phàm e rằng ngươi nhận nhầm, nàng lúc đầu chỉ là giết chết một hắc bào, một cái búng ta làm một nữ tử gọi Nguyệt Sa Sa chết, ánh sáng trên cao chiếu xuống!"
"Trực tiếp tiêu thất, còn nữ nhân này gọi Lăng Thanh chính là Ma Nữ Tông người, dù chúng ta có thù oán, bất quá sống lâu như vậy."
"Không ngu ngốc đến nỗi, nhận lầm đổ oan người khác a, dù sao nàng cũng có tội thêm một tội cũng không sao, mà ta lại nhìn thấy."
"Cho nên ngươi xem xét kỹ càng lại mới phán xét nàng." Nam nhân đứng đầu thần thú, mặc áo đen bay theo gió nhìn cách đó không xa Lăng Thanh.
Nhìn nàng rất mỹ mạo, bất quá lại không phải bình thường tu sĩ người, kẻ địch mà nói, dù sao nàng không phải đối phương đời trước.
Ân oán đáng kể không phải rơi trên người nàng, ánh mắt hắn nhìn Vân Phàm, nhưng mà hắn đã đáp ứng đối phương, tiện diệt trừ hậu họa.
Không muốn xảy ra một lần nữa, hắn nhìn Lăng Thanh đưa tay lên cao, một đạo linh khí bay đi, một đường kéo dài uy lực công kích tới trước mắt Lăng Thanh.
Làm nàng sợ hãi thốt ra: "Các ngươi không nói võ đức, vậy mà hướng ta ra tay ô ô." nàng khóc lóc, đưa tay ra một đạo hư ảo một đầu sáu chân.
Yêu thú bay lên cao, xung quanh dưới đất hoang tàn đất, vậy mà từ từ mọc ra sinh linh cây cỏ mới. Dưới đất hoàng tàn cảnh tượng, vậy mà không xảy ra việc gì.
Vậy mà mọc lên từng đạo thân cây, dần dần mọc lên cao, hình thành một hình tròn, ngăn chặn hết tất cả, chính giữa hình tròn bên trên.
Lại mọc ra một đạo cây, đâm thẳng lên bầu trời, hình tròn vậy mà tiêu thất, sau khi ngăn chặn đạo công kích.
Lăng Thanh nhìn mấy người run rẩy, nhẹ nhàng nói: "Các người đều không có võ đức ô ô." Vân Phàm ngạc nhiên nàng tính cách làm sao lại thay đổi?
Hắn nhớ tới Tiên Đạo Tông nàng bị bệnh, Vân Phàm bỗng giật mình: "Nàng từ đầu chính là hoạt bát, đáng yêu hài tử lại bị bệnh cho nên tâm tình không vui vẻ!"
"Nàng nhận lại truyền thừa, Ma Nữ Tông tiếp bước Ma Nữ Tông mới có thể khỏi bệnh, tính cách cũng quay trở lại."
Vân Phàm lắc đầu: "Nhìn như vậy, nàng rất độc ác!"
Vân Phàm siết chặt tay, chính nàng giết Mộng Liễu, Lý Phương, nàng đồ sát Mộng gia, Lý gia.
Vân Phàm muốn bay tới, Lăng Thanh nhìn xung quanh bên dưới cây xanh mọc lên phát hiện Vô Ngạn.
"Ta dùng ngươi làm thế thân công kích, chạy khỏi đây không ta không cách nào đối kháng nhiều như vậy thần cấp, bên cạnh ngươi hai nô tỳ muốn thu hồi."
Vô Ngạn: "Nhưng mà chủ nhân, hai nàng là ta nhớ tới chủ nhân đồ vật."
Lăng Thanh: "Ngươi không cần như vậy, ngươi biết Ưu Linh, Tiểu Hoa sao?"
"Các nàng đều giống ngươi, hai người đều là một trong Thất Ma Ảnh, tiếp tục làm nhiệm vụ trước khi ta đi, minh bạch?"
Vô Ngạn cúi đầu: "Chủ nhân minh bạch."
Lăng Thanh trên cao, nhìn xuống dưới, một tay chưởng khống chế, thảo nguyên tố đâm xuống dưới, một cành cây dài đâm thẳng xuống dưới.
Vân Phàm nhìn lại phát hiện là Vô Ngạn, bên cạnh còn có hai nô tỳ: "Vô Ngạn mau chạy." Hắn hét to nói, Vô Ngạn quay đầu nhìn thấy cành cây to lớn.
Muốn đâm tới nàng, Vô Ngạn đồng tử màu tím co giật, nhìn trước mắt cảnh tượng.
Bên dưới cánh rừng, Vô Ngạn mắt nhìn trước mắt đạo cành cây, muốn đâm tới, hai nô tỳ nhanh chóng nhảy lên cao, đỡ lấy đạo công kích.
Hai người nhảy lên, hai người xếp thành hàng, đồng thời bị đạo cành cây sắc nhọn xuyên qua, trên miệng nôn ra máu, quay đầu nhìn Vô Ngạn: "Đại nhân muốn sống tốt."
Hai người nhắm mắt miệng chảy đầy máu, trên bụng vết thương bị đâm qua.
Vân Phàm cùng tất cả mọi người chấn khinh: "Tô Hạo, bên cạnh Vô Ngạn chính là hai nô tỳ mà nàng tâm đắc nhất, cứ như vậy mà chết."
"Nàng ắt hẳn rất buồn." Tô Hạo cúi đầu, không biết đang suy nghĩ gì, hắn biết bản thân nếu như mất đi bản thân người thương yêu nhất.
Quen thuộc nhất sẽ là như vậy, Vân Phàm thốt ra: "Các nàng cứu Vô Ngạn ta nhất định sẽ báo đáp ân tình này!"
Vân Phàm cúi đầu, ánh mắt cay độc nhìn Lăng Thanh, Lăng Thanh đưa tay ra trước mắt, vẫy vẫy biểu thị cùng mình không quan hệ: "Vân Phàm ngươi nghe ta nói có hảo?"
"Thật sự không phải là ta ra tay, mà chính là truyền thừa của ta, khống chế thân thể của ta, ngươi tin?"
Vân Phàm lao tới, trên tay băng kiếm tỏa ra băng tinh khí tức: "Tin cái rắm ngươi chết." Lăng Thanh sợ hãi, tay đưa ra sau mở to bàn tay.
Một đạo hư không xuất hiện, nàng chạy vào trong đó, Vân Phàm kiếm chém tới đều đã hóa thành hư vô.
Vân Phàm quay đầu nhìn xuống Vô Ngạn, đây chính là nàng quen thuôc nhất. Vô Ngạn lúc này, ngồi ôm hai nữ tử trên đùi, một người một góc.
Bên phải nàng là nô tỳ tỷ tỷ, bên trái là nô tỷ muội muội, hai người đầu đều dựa trên Vô Ngạn đùi.
Vô Ngạn nhìn hai người bụng đầy vết thương khóc lóc: "Không thể các ngươi không thể ô ô."
Nàng khóc sướt mướt, nhưng hai thi thể lại không nghe được bất cứ điều gì, mà dần dần tan biến.
Vân Phàm đáp xuống bên cạnh nàng, quỳ xuống một chân cúi đầu: "Đa tạ chư vị cứu Vô Ngạn nàng."
Nàng nhìn đối phương, dần dần tiêu thất hóa thành mảnh vụn màu xanh cây cỏ, đây là do cảnh giới đối phương quá cao, mỗi lần giết đều đem linh hồn triệt để giết đi.
Muốn đoạt xá nghịch tập căn bản không thể.