Vân Phàm nhắm mắt.
Dương Anh cách không xa, cũng ngồi xếp bằng.
Hai thân ảnh xếp bằng ngồi xuống, tu luyện.
Không biết qua bao lâu, trong hang động vẫn như cũ có thể nhìn rõ, là do ký tự màu đỏ khó hiểu, mỗi một góc hắc ám nguyên tố bay lên cao.
Lại xuất hiện ba đạo khác nhau, lần lượt là xanh thủy, trắng kim, nâu Thổ. Dương Anh lắc nhẹ thân mình, cảm giác cơn đau nhức không còn.
Chân không còn đau, mới thở dài: "Hỏa cửa ải bản cô nương tới." Dĩ nhiên là nàng phấn khích, một bước nhảy lên cao.
Dang rộng hai tay lên cao, Vân Phàm thân ảnh chậm rãi đi tới, dù bây giờ hắn không có đẹp mắt nam nhân.
Dương Anh không phải khuynh thành nữ tử, hai người nhìn lại rất hài lòng, không chán ghét vẻ mặt bản thân! Ngươi xấu hay đẹp đều là do sinh ra?
Tự ti? Không có chuyện đó a.
Dương Anh nàng thân ảnh nhỏ nhoi bước tới thi thể yêu thú, cười nhẹ: "Lần này là cái gì đây? Nhiều như vậy khó khăn ta muốn xem."
"Hỏa cửa ải, nghi thức phá hủy chính là giải đố, đau đầu hay là chiến đấu a."
Dương Anh cầm trên tay dao, múa dao quanh tay cười hắc hắc.
Nàng cúi người xuống, muốn xem xem hỏa rốt cuộc là gì đây? Nàng vừa rạch ra thi thể sói yêu bụng, một đạo ánh sáng màu đỏ đánh bay nàng.
Thân thể Dương Anh bị đạo ánh sáng đánh bay, va chạm với hang động tường đá, ngã xuống đất. Thân thể của nàng là mười mấy tuổi hài tử.
Căn bản không chịu được công kích, va chạm vào tường đá, lưng muốn gãy ô ô, nàng liền ngất đi, Vân Phàm một bên mộng bức, hắn chỉ lui về sau vài bước.
Không có như sư tỷ bị đánh bay ra xa, va chạm với bức tường thân thể va chạm, tạo thành tổn thương.
Vân Phàm nhìn kỹ thân thể Sói yêu, bao phủ hắc ám nguyên tố, đạo ánh sáng đỏ bay ra từ trong bụng thi thể, một thân thể màu đỏ.
Này là?
Một nam nhân, trên thân hắn là màu đỏ, cụ thể toàn thân màu đỏ, chính là lửa. Vân Phàm nhanh chóng lui ra xa, hắn chưa kịp lui ra!
Đạo màu đỏ lửa, thân ảnh tay phải đưa lên một đạo lửa cầu, hình thành trên tay đối phương, tốc độ mắt thấy bắn tới Vân Phàm, Vân Phàm nhanh tay cầm dao ngăn chặn.
Tay còn lại, cùng chống đỡ lấy, đạo ánh lửa chạm tới dao, một lực lượng mạnh mẽ truyền tới, làm hắn hai chân chống đỡ trên đất.
Không khỏi lui về sau, Vân Phàm hai tay cầm kiếm đỡ đòn: "Phải đẩy ra đạo hỏa cầu, nếu không." Vân Phàm nghiến răng nghiến lợi, quay đầu.
Thân thể hắn đã nghiêng xuống, chân không ngừng lui về sau, chân truyền đến đau nhức, đều rỉ máu. Hắn không có dép cỏ, một dép cỏ hắn trêu chọc sói yêu ném đi.
Còn lại hắn đặt đâu, đều đã quên dù gì còn một dép có chân phải mà nói, ngươi thích đi sao? Tốt nhất vẫn là không đi dép, hắn một mực từ đầu tới cuối chính là, không có dép giày mà đi.
Vân Phàm tay gồng hết sức, một mực đẩy ra đạo hỏa cầu đi ra bên phải, đạo hỏa cầu bay ra ngoài, rơi vào tường đá hang động, một lỗ lớn hình thành.
Dương Anh bên cạnh, gần như bị dính vào may mắn nàng thân ảnh nho nhoi, ngồi gục dựa vào tường đá, tương đối thấp nên hỏa cầu đi qua đầu nàng.
Vân Phàm trên tay hiện ra một đạo băng kiếm, từ hai hướng cánh tay hắn, hai đạo dây leo băng đâm xuống đất, lại đâm lên cao.
Công kích màu đỏ hỏa nam nhân; "Quả như sư tỷ nói, lần này chính là thực chiến."
"Các ngũ hành khác đều là giải đố, nếu theo thói thường tu luyện mà nói ra, ngươi tu luyện đến một cảnh giới nhất định, gặp bình cảnh."
"Đầu tiên muốn lịch luyện, Hỏa cửa ải không liên qua đến hỏa mà liên quan đến cuối cùng nhất chắc chắn là hỏa."
"Như vậy ta sư tỷ, đoán sai rồi trước tiên muốn mộc, cuối cùng mới là hỏa a, nhưng sư tỷ nói đúng cửa tiếp theo giao thủ vậy ngươi nên chết."
"Băng Tố Lam Kiếm đâm đối phương." dứt lời, hai dây leo băng vừa đâm xuống đất, vừa nhô lên giống như một đầu xà, đầu đâm xuống đất lại nhô lên.
Ý định tấn công đối phương, đạo công kích đánh tới. Màu đỏ hỏa nam nhân, tay đưa lên cao, hai đạo màu đỏ, bay đi một đường thẳng va chạm với băng tinh.
Băng tinh trực tiếp tạ chảy, hóa thành nước rơi xuống đất. Vân Phàm chấn kinh lui về sau, quên mất đối phương là hỏa có thể làm băng tan.
Vân Phàm suy tư nên làm sao, đánh vẫn là thua trừ phi, hắn quay đầu nhìn Dương Anh ngồi gục ngã dựa vào tường đá.
Đợi nàng tự tỉnh, hắn nhìn thấy hố lớn sau bức tường đá bên trong hang động, chính là hắn đẩy ra đạo Hỏa cầu tạo nên. Dương Anh may mắn thân ảnh nhỏ nhoi, nếu không đã chết.
Dù hắn bây giờ không có cao lắm cảnh giới, vẫn có thể dùng tới ba công pháp: "Băng Tinh Tuyệt Phá." một đạo băng tinh từ dưới chân hắn bay lên.
Không phải to lớn băng tinh, mà là hơn mười mấy đạo băng tinh, sắc ngọn băng tinh, đều hướng xuống đất, Vân Phàm tay phải chạm vào băng tinh.
Sắc nhọn băng tinh đổi hướng, từ bên dưới chuyển sang Hỏa màu đỏ nam nhân. Hắn nhìn Vân Phàm, đôi mắt đỏ nổi ra, vài đạo Hỏa cầu hình thành.
Phất nhẹ tay, Hỏa Cầu bay tới. Vân Phàm băng tinh sắc nhọn bay tới, hai đạo nguyên tố va chạm, khói nổi lên bởi băng tan nên có khói.
Rơi xuống trở thành nước, làm bên dưới đất đều ẩm ướt bùn đất, từng đạo khói bay lên cao, công pháp màu xanh băng, màu đỏ.
Không ngừng va chạm, màu trắng khói không ngừng bay lên cao, nước không ngừng rơi xuống.
Vân Phàm: "Phù, đối phương Hỏa cầu dù mạnh làm băng tan, không có tấn công tiếp mà bị nước do băng tan dập tắt!"
Vân Phàm cười nhẹ, nhìn thấy màu đỏ chói mắt lửa, không ngừng bốc lên trên Hỏa cầu, Băng tinh hắn bắn ra không ngừng rơi xuống.
Hai đạo công pháp va chạm, lại nghe tiếng xì xì, là do băng tan lửa quá nóng mới có như vậy tiếng nghe.
Vân Phàm dậm chân, cắn móng tay: "Cứ như vậy không phải là cách." Thân thể Vân Phàm biến mất, trên mặt đất bùn đất, lại không phát hiện.
Hắn dấu chân đi qua, màu đỏ lửa nam nhân, đầu nghiêng nhìn xung quanh, muốn tìm tung tích Vân Phàm.
Vân Phàm tốc độ nhanh là nhờ nước trên đất, hắn có thể biến nước thành băng. Băng lại là hắn tu luyện, tốc độ tăng cao là điều đương nhiên.
Màu đỏ lửa nam nhân, cảnh giới không khác hắn là bao, hắn nhìn qua đối phương cử động, đều là hắn ra công pháp đối phương đối đáp lại.
Cái này là do cảnh giới bổn đại gia thấp, hay là Hỏa bên trong Ngũ Hành nghi thức khó hiểu này, Vân Phàm lắc đầu, cái này giống một đại trận hơn.
Bất quá không ngừng có hắc ám nguyên tố truyền tới, là nghi thức mới đúng.