Chương 395: Chương 395: Giải cứu Dương Đào (3) Vân Phàm sắp chết

Quay lại bên này.

Vân Phàm ngồi xổm xuống, hai tay đưa lên gần miệng suy tư, hắn đang trầm tư không biết nên nghĩ cách gì mới hảo.

Dương Anh thân ảnh vẫn ngồi xếp bằng, trên thân không ngừng toát ra, một ít quang minh nguyên tố.

Nàng ngồi trên đất, không có như vậy cao thâm cảnh giới, nàng trên thân chỉ là thấy rõ một ít quang minh, mắt không nhìn rõ còn tưởng rằng.

Không có nguyên tố quanh người nàng. Vân Phàm lắc đầu, không có suy nghĩ nhiều, nhìn lại.

Tảng đá, Dương Đào nằm trên đó, từng đạo hắc ám nguyên tố bay lên cao, hướng về nàng nằm trên đá, từng đạo hắc ám nguyên tố bay vào nàng.

Vân Phàm không khỏi cảm thán, hiện ứng này quá mức chân thật, không giống như là linh khí nguyên tố, mà chính là chân chính hắc ám nguyên tố.

Tăng cao cảnh giới một dạng, Vân Phàm lắc đầu không suy nghĩ nhiều, càng thêm rối loạn mà thôi.

Vân Phàm chân chậm rãi bước vào, một đạo hắc ám nguyên tố từ tảng đá bay ra, Vân Phàm nhếch môi: "Quả nhiên giống như Dương Anh nàng."

Vân Phàm trên tay xuất hiện băng nguyên tố, cùng màu đen hắc ám nguyên tố bản thân giống nhau như đúc. Vân Phàm tay đặt xuống đất, băng tinh lan tràn ra ngoài.

Hắc ám nguyên tố Vân Phàm cũng giống hắn, một tay đánh xuống đất, một đạo hắc ám nguyên tố lan tràn ra ngoài.

Va chạm với băng nguyên tố Vân Phàm đánh ra, Vân Phàm cười nhẹ quả nhiên giống như ta cách đánh, Vân Phàm thân ảnh thoát ẩn thoát hiện.

Xuất hiện trên đầu đối phương, một quyền đánh xuống, đối phương không thể tin vào mắt mình, Vân Phàm tốc độ này với cảnh giới này?

Làm sao có thể nhanh như vậy? Chưa đợi hắc ám Vân Phàm thất thần, Vân Phàm xoay người, một quyền đá ra, thân ảnh hắc ám nguyên tố bị đánh ra xa.

Lăn vài vòng, thân thể ngã trên đất gần như đi ra hình tròn kỳ lạ ký tự màu đỏ, Vân Phàm nhếch môi quả nhiên như ta đoán, Vân Phàm nhìn qua Dương Anh đánh.

Nếu như bản thân có suy nghĩ trong đầu, đối phương giống bản thân, trong đầu đều có suy nghĩ y đúc.

Dương Anh mới thua là lý do này, Vân Phàm trong đầu đều là trống rống, không suy nghĩ đến việc gì, nếu có duy trì ý nghĩ chỉ là đáng bại đối phương.

Làm cách nào, làm cách nào đánh bại đối phương tuy rất giở tệ, nhưng đây chân chính là mánh khóe, bởi vì đối phương hiểu suy nghĩ bản thân!

Rất hiểu làm sao để đánh thắng chính hắn, cho nên không hiểu bản thân Vân Phàm đang nghĩ gì, cách đánh như thế nào, chỉ có thể là, cách đánh quen thuộc Vân Phàm.

Vân Phàm bước chậm rãi tới, đưa tay lên cao một đạo băng tinh xuất hiện trên tay hắn, hắc ám nguyên tố Vân Phàm tay xuất hiện một đạo hắc ám nguyên tố.

Một chưởng đánh xuống đất, Vân Phàm ý định đại thành, hắn nhanh chóng nhảy lên cao, xoay người hai chân toát ra băng nguyên tố.

Xoay vòng trên cao hai vòng, một cước đá ra xa hắc ám nguyên tố, hắc ám nguyên tố trên thân tản ra, không ngừng tụ tập lại đôi mắt nhìn Vân Phàm.

Hắc ám nguyên tố, đứng dậy bản thân dù đã đi ra khỏi vòng tròn ký tự khó hiểu, vẫn chậm rãi đi vào.

Vân Phàm: "Đối phương đi ra, vẫn không có tiêu thất?"

"Xem ra nhiều điều không biết về nghi thức này a." Vân Phàm không suy nghĩ, sợ rằng hắc ám nguyên tố biết hắn ý định.

Bỗng hắc ám nguyên tố Vân Phàm, lại hướng tới, trên tay xuất hiện một thanh băng kiếm, một đạo dây leo bay qua trước mắt, mới có thể rơi xuống băng kiếm.

Vân Phàm không suy nghĩ mà hành động, hắn nhảy lên cao né tránh dây leo. Nhưng không ngờ tới, hắc ám nguyên tố thân ảnh nhảy lên cao.

Xoay người hai vòng trên cao, một cước đá văng Vân Phàm đang né tránh dây leo hắc ám nguyên tố, Vân Phàm thường là Dây leo băng, qua đối phương tay.

Trở thành dây leo hắc ám, Vân Phàm lăn vài vòng trên đất chấn kinh. Chưa đợi hắn phản ứng, hắc ám Vân Phàm thân ảnh lao tới.

Hai bên còn có dây leo ám, Vân Phàm đứng dậy, trên thân toát ra một đạo băng tinh, sau lưng hắn dây băng tinh đâm từ dưới đất mà lên.

Bay qua trước mắt Vân Phàm rơi xuống một đạo kiếm. Vân Phàm nắm chặt thanh kiếm, bên trái hắn lại đâm lên một dây leo băng.

Đối phương đã giống như hắn công kích, vậy hắn không cùng đối phương giống nhau công kích? Vân Phàm hừ nhẹ, xem ai mạnh hơn ai, hai đạo dây leo băng cùng dây leo hắc ám.

Lao tới vừa chạm vào nhau, một tiếng nổ vang lớn trong hang.

Làm rung chuyển hơi nhẹ hang động, Vân Phàm nhân cơ hội đó chạy một đường tới, hắc ám Vân Phàm băng kiếm từ trên cao chém xuống.

Hắc ám Vân Phàm nhanh chóng, một đạo màu đen hiện ra, tay đối phương đã cầm hắc ám kiếm ngăn chặn, Vân Phàm tay phải cầm kiếm.

Nhanh chóng đổi hướng chém ra, một đạo chém ngang từ bên phải qua bên trái, tấn công đối phương bụng.

Hắc ám Vân Phàm, gầm gừ thân thể biến mất xuất hiện trên đầu Vân Phàm, xoay người một cước đá văng Vân Phàm!

Vân Phàm kinh ngạc thốt lên, hắn rên lên một tiếng bởi vì quá đau, lăn vài vòng trên đất, gần như đi ra khỏi hình tròn ký tự ma chú màu đỏ.

Vân Phàm thân thể bị thương, hắc ám Vân Phàm lại không có bị thương, một tay cầm hắc ám kiếm, mỗi một bước là thân thể biến mất.

Xuất hiện cách đó vài mét, Vân Phàm một tay chống xuống đất, tay còn lại cầm lấy kiếm, cuối cùng vẫn là hai tay chống xuống đất.

Nằm trên đất, hai tay chống đỡ nhìn trước mắt hắc ám bản thân. Vân Phàm trầm mặc: "Thua?"Cảnh giới bây giờ quá thấp, linh khí vừa sử dụng không bao lâu.

Liền hao mòn toàn bộ, hắc ám Vân Phàm vẻ mặt đắc ý, cười nhẹ đưa kiếm lên cao.

Vân Phàm nhắm mắt, chết ở đây, bản thân bên ngoài chân chính thể xác, có hay không chết? Dương Anh không đúng Thiên Uyên tỷ tỷ.

Ngươi phải tự bản thân, cứu giúp Dương Đào.

Vân Phàm vừa nhắm mắt, đạo kiếm rơi xuống, Dương Anh nhỏ nhoi thân ảnh từ đâu xuất hiện.

Rách rưới y phục cầm quang minh kiếm, một tay cầm kiếm, ngăn chặn hắc ám Vân Phàm kiếm.

Một tay cầm lấy Vân Phàm sau áo.

Kéo hắn ra ngoài.

Vân Phàm bị kéo ra ngoài, thở hổn hển ta được cứu? Vân Phàm nhìn cách đó không xa, hình thành một đạo bắc ám nguyên tố.

Giống như Dương Anh một dạng, trên tay còn không ngừng tạo ra hắc ám nguyên tố, đi tới kéo lấy hắc ám Vân Phàm vào tảng đá.

Vân Phàm trầm mặc, đối phương cũng giống Dương Anh đi, không thể tin nổi a. Dương Anh nhìn xuống Vân Phàm thở hổn hển.

Một bạt tai vào hắn mặt: "Ngươi ngu ngốc? Không lui lại sao? Sức lực của ngươi chỉ cần bò lại sau lưng một bước."

"Bò không mất bao lâu, ngươi đã sống sót hắc ám Vân Phàm kia, sẽ không ra tay giết ngươi."

Dương Anh không ngừng mắng chửi Vân Phàm, Vân Phàm cúi đầy suy tư.

"Nếu như ngươi, bò đi ra không những chết, mạng còn bảo toàn nhắm mắt chờ chết? Ngu ngốc đến vậy?"

Vân Phàm cúi đầu, suy nghĩ cũng đúng nếu như hắn không sợ, bò đi ra mạng đã bảo toàn.