Trên thân toát ra quang minh nguyên tố, hàng trăm đầu thi quỷ vừa lao đến, một đạo ánh sáng màu vàng xuyên qua, nàng xuyên qua về phía trước.
Thi quỷ hàng trăm đầu bay lên cao, thân thể ngã xuống. Vân Phàm há hốc miệng king ngạc, Thiên Uyên sư tỷ không dùng đến linh khí, dễ dàng như vậy giải quyết?
Vân Phàm hồi tưởng lại, xung quanh là hàng trăm hàng ngàn thi quỷ, không ngừng lao về phía hai người, Thiên Uyên thân ảnh càng là bay về phía trước.
Hàng trăm ngàn thi quỷ bước tới, chưa hiểu gì đầu đã bay lên cao. Trong ban đêm cảnh tượng càng là đáng sợ, nếu như thi quỷ có máu càng sợ hơn.
Đầu thi quỷ rơi xuống đất hóa thành hắc ám linh khí bay tới hắc bào nữ tử trên thân.
Thiên Uyên nhanh chóng bay về sau, đứng bay trên Vân Phàm.
"Vân Phàm không ổn chúng ta cứ như vậy không dễ dàng giải quyết nàng thi quỷ!"
Vân Phàm gật đầu.
Thiên Uyên đáp xuống bên cạnh Vân Phàm, nhìn Vân Phàm tuy khí lực không hao tổn bao nhiêu, vẻ mặt lại rất tái nhợt khó chịu.
Hắn lo Bạch Anh Đào huyện, gặp phải bắt trắc chuyện.
"Vân Phàm ta biết ngươi ý nghĩ, nàng sẽ không hại Bạch Anh Đào người, nàng là Bạch Anh Đào huyện người muốn đi ra báo thù."
"Ngươi nhanh chóng quay về, làm sách lệnh di chuyển thôn làng người ra khỏi Bạch Anh Đào huyện, ngươi một mình đi ra sợ rằng thôn làng không tin tưởng."
"Cần đến là sách lệnh của ngươi." Vân Phàm gật đầu: "Cho nên ý sư tỷ ngươi là, để ta đi về còn lại ngươi ở đây ngăn cản nàng?"
Thiên Uyên gật đầu.
Bên trong đêm tối, Bạch Anh Đào huyện một cánh rừng. Trong đó sáu cánh Thiên Uyên thu hồi, bên cạnh nàng là xanh băng mái tóc.
Y phục không khác màu tóc, nhìn nàng gật đầu: "Cảnh giới của ta, có thể kéo dài tới ngày mai, dù ngươi đi chậm trễ cỡ nào cũng có thể."
"Chúng ta mở ra hư không ở trăm dặm gần đây, là không thể nào, nàng hắc ám nguyên tố tinh thần xung kích ra bên ngoài, bị tấn công không thể mở ra hư không mà đi."
"Nên ngươi bay đi xa, ta sẽ kéo thời gian ngươi đi ra khỏi nàng hắc ám khu vực, mở ra hư không nhanh chóng làm sách lệnh mang tới?"
Vân Phàm : "Minh bạch!" hắn đứng dậy quay đầu, nhìn bóng lứng nàng, màu vàng y phục, màu tóc đỏ kèm theo màu vàng, đứng thẳng cầm trên tay thiên sứ kiếm.
Ánh trăng chiếu xuống, nhìn rõ mới thấy cách xa có đường đi, chủ yếu là không nhìn rõ do ánh trăng chiếu xuống quá ít.
Vân Phàm đi trong đêm tối, tiếng gió thổi qua tai, mắt nhìn cây xanh, còn nhiều loại khác cây, hắn lắc đầu không suy nghĩ đến truyện này, nhanh chóng đi ra khỏi đây.
Vân Phàm thân ảnh nhanh chóng bay đi trên cao, đi không bao lâu nhìn xuống thấy rõ một thôn làng, Thiên Uyên sư tỷ quả nhiên là tướng lĩnh.
An nguy đầu tiên là nàng người, còn nếu không phải có người nàng yêu thầm, bên trong chiến trường an nguy là dân chúng, chỉ thủ hộ thành mà không người?
Ngươi thủ hộ làm gì? Vân Phàm không suy nghĩ nhiều, nhanh chóng bay đi với tốc độ nhanh nhất, mắt thường khó mà nhìn thấy.
Thiên Uyên bên này, nàng tinh thần cảm nhận Vân Phàm đi xa thở dài, nhìn hàng ngàn thi quỷ bước tới bản thân.
"Ẩn Thân." công pháp này nàng gần giống như Quang Minh Ẩn Tàng, bất quá Ẩn Tàng có thể dùng đến công kích, ẩn thân nàng biến mất mà thôi.
Không có một năng lực công kích, tốc độ di chuyển chậm hơn, nếu bị phát giác không có gì đáng ngại, đối phương cảm nhận nàng tinh thần.
Là đối phương tinh thần.
Thiên Uyên nhìn xung quanh, từ từ đi chậm rãi trong đêm nhìn qua thi quỷ vẻ mặt ngơ ngác, không phát giác địch nhân.
Nàng chậm rãi đi qua hàng ngàn thi quỷ, thi quỷ không còn cảm nhận kẻ địch nhanh chóng im bặt, chỉ nghe tiếng gió trong đêm.
Xào xạc của lá cây rơi xuống đất.
Thiên Uyên thân thể mờ mịt đi về phía trước, đối phương quỳ trên đất không còn kêu la, mà là hắc ám nguyên tố bộc phát ra ngoài.
Thiên Uyên nghi ngờ? Nàng nhẫn nhịn cảm giác nôn, bước chậm rãi tới gần quỳ trên đất hắc bào nữ tử.
Bạch Anh Đào huyện một thôn làng nhỏ, trong rừng cây một nữ tử quỳ trên đất, cách đó không xa là hàng ngàn thi quỷ đứng im, trên thân toát ra lượng lớn linh khí.
Hắc bào nữ tử, thân thể càng là lượng lớn hắc ám nguyên tố tản mát ra xung quanh, cây xanh gần nàng hầu như bị hắc ám bao phủ.
Hóa thành hắc ám cây xanh, Thiên Uyên thân ảnh hư ảo chậm rãi đi tới, nàng bước tới, hắc ác nguyên tố bị nàng đẩy lùi, Thiên Uyên không còn cảm giác nôn.
Cảm thấy thương cảm, một nữ hài tử oán hận, rốt cuộc sâu đậm như thế nào? Mới có thể đem hắc ám nguyên tố, đạt đến tinh thông tu luyện cảnh giới? Với niên linh thấp như vậy.
Chưa tới hai mươi niên linh a!
Thiên Uyên thương tiếc, một chân quỳ xuống đứng trước mắt hắc bào nữ tử quỳ trên đất, hắc ám nguyên tố không ngừng xung kích ra.
Trên thân mập mờ thấy được, một giọt nước mắt rơi xuống đất, nàng tay nhỏ đặt lên đối phương đầu.
Một làn hắc ám nguyên tố từ đối phương đầu, đi qua nàng tay bao phủ lấy nàng. Thiên Uyên ý thức được không được, muốn rút lại tay đã không kịp!
Nàng mê man, chỉ thấy tinh thần bị một loại nào đó cực manh động công kích, đem nàng kéo tới một nơi khác, nàng không chống cự được bao lâu
Thân ảnh biến mất, không còn rõ ràng.
Không biết trải qua bao lâu.
Làm Thiên Uyên mở mắt ra lần nữa, cảnh tượng xung quanh đã thay đổi là một thôn trang nhỏ, nàng còn chưa thất thần linh hồn trạng thái đã bị kéo đi.
Tới một căn nhà bằng rơm.
Mở mắt lại lần nữa, nàng đã nằm trên giường rơm, một khuôn mặt nữ hài tử chừng mười mấy tuổi: "Tiểu Anh muội không sao chứ?"
Nghe vậy Thiên Uyên hơi giật mình, tinh thần nàng chưa định thần trong đầu truyền đến khí ức.
Thiên Uyên trải qua đau đớn tinh thần tiếp tục bị công kích, nhận ra đây là Bạch Anh Thôn, không phải là huyện đây rõ ràng là bên trong tinh thần thế giới hắc bào nữ tử.
Nàng có rõ ràng hay không, bản thân quay trở lại vài năm trước đây, nhưng nàng thấy rõ nữ tử trước mắt này, gọi nàng là sư muội trong khí ức gọi Dương Đào là nàng tỷ tỷ.
Thiên Uyên trước hết hiểu tình trạng hiện tại, nàng gọi Dương Anh mười mấy tuổi tiểu nữ hài, đối phương là Dương Đào nàng tỷ tỷ.
Trong nhà mẫu hậu vì sinh khó hai nàng mà mất, lão cha khó khăn nuôi dạy hai người, hai tỷ muội nàng đều rất hiểu chuyện, trong thôn ai cũng yêu quý.
Thiên Uyên không đúng bây giờ là Dương Anh nàng muốn cứu vớt Dương Đào, đối phương quen thuộc giống y như bên ngoài hắc bào nữ tử, đối phương còn từng nói ra Dương Đào tên!
Dương Đào trong nhà rơm, không ngừng kéo lấy tay Dương Anh, dù nàng đã ngồi trên giường, thân trên đứng thẳng hai chân kéo dài.
Được một tấm vải rách nát che lấy, Dương Anh lúc này mới bình phục lại: "Tỷ tỷ ta không sao, ta hơi đau đầu!" nàng một tay sờ chán nói.
Dương Đào vẻ mặt tươi cười, thấy muội muội không sao, nàng vui vẻ kêu lão cha: "Cha, muội muội không sao ngươi tới."
Nghe vậy, từ ngoài chạy vào một trung niên nam nhân, trên tay còn mang theo một bát cháo, hắn chậm rãi ngồi thấp xuống dựa vào giường rơm.
"Tiểu Anh cha đã nói ngươi, đi phải cẩn thận, thân thể ngươi không tốt lần đó, tại lão cha nên ngươi chân mới phải chịu như vậy khổ cực."
Dương Anh hồi ức nhớ lại, bản thân đi theo lão cha, lão cha dơ xuất làm một cành cây đè lên nàng chân, dù lão cha đã nhanh chóng mang nàng đi đại phu.
Đi lại dù thuận tiện, bất quá sức lực không đủ duy trì lâu.
Dương Anh sợ hãi, chẳng phải cùng Lăng Thanh một dạng?