Chương 361: Chương 361: Diệp gia ngày tàn (7)

Lão tổ, cũng chính là hắn gia gia, đây là hắn gia gia. Hắn có hay biết, gia gia đang kêu gọi cái gì không?

Bỗng hắc ám nguyên tố bao phủ, toàn thân nam nhân, ánh mắt quay đầu màu đỏ mắt, tiêu thất hiện ra ánh mắt bình thường, trên thân là vô số thánh kiếm.

Đâm qua hắn cơ thể, Diệp Dương ánh mắt không kìm nén nữa: "Hắn là ta lão tổ, cũng là ta gia gia, gia gia không phải nói là đến đây, ta không sợ."

"Mà là, giải thoát cho ta, ta chịu đau đớn quá nhiều, tự thân giết chết bản thân cháu trai? Hắn không muốn, dù mất đi ý thức, thân thể bị tấn công không đau."

Diệp Dương nắm trên tay thương, không còn chắc chắn , thân ảnh tóc đen trung niên nam nhân run rẩy: "Vì không đau, không điều khiển được cơ thể."

"Lại có ý thức, không muốn nhìn thấy bản thân tự tay giết chết cháu trái?"

"Gia Gia."

Diệp Dương thốt lên một câu, gia gia cũng là bảy mươi năm trước tên gọi.

Hay là một trăm năm hắn đã không rõ, bất quá gia gia, là ta tối cường mạnh nhất người trong lòng hắn. Lão nhân thấy Diệp Dương như vậy, dù bị hắc ám nguyên tố bao phủ.

Cười nhẹ, thân thể tỏa ra hắc ám nguyên tố, bị thánh kiếm to lớn rơi xuống, một đạo to lớn thiên sứ kiếm rơi xuống, đem hắn giết chết.

Thi quỷ lão tổ, vừa chạm vào thánh kiếm thân thể đã không chịu được, bị cực mạnh thiên sứ quang minh, uy áp giết chết, đây chính là khắc chế hệ a.

Xung quanh, cũng như trên trời cao Thiên Uyên thu hồi tất cả thiên sứ kiếm.

Bên dưới đất, thi quỷ bị đâm, tiêu thất cùng với thánh kiếm, chỉ thấy trên đất, cát lún đã không còn, thân thể thi quỷ màu đen hắc ám nguyên tố.

Bay lên cao, theo thiên sứ kiếm bay lên cao màu vàng tiêu thất, Vô Ngạn nhìn lên cao, Na Na không để Vân Phàm thoát, cũng chính là công pháp này.

Đối phương đem nàng khóa, Vô Ngạn mới không giám manh động, không cách nào thoát. Hạ Cơ bên cạnh, nhanh chóng bay xuông dưới!

Tô Hạo cười nhẹ, dang rộng hai tay, Hạ Cơ bổ nhào đến ôm hắn: "Tô Hạo, ta nhớ ngươi." Tô Hạo cười nhẹ, gật đầu ân: "Ta cũng rất nhớ ngươi, lão bà."

Hạ Cơ ôm hắn khóc lóc: "Nếu như, ta cách xa ngươi quá lâu, thật nhớ ngươi." Tô Hạo xoa xoa đầu nữ tử trước mắt.

Diệp Dương ánh mắt khóc lóc, kèm theo nước mắt, gia gia ngươi chết thật khổ tâm.

Hắn tâm tình không vui vẻ, Thiên Uyên trên cao nhìn xuống, nhìn cách xa Băng Huyền, Na Na chín đuôi hồ ly, riềng xích màu hồng trắng.

Nàng biết đối phương muốn Diệp gia khu vực, địa phận tốt như vậy, ngu mới không thèm. Thiên Uyên thở dài, thân là tướng lĩnh nàng biết!

Cách cứu tốt nhất vẫn là nhường lại khu vực, bảo toàn mạng sống, cao thâm cảnh giới không nói đùa, nếu như nàng cảnh giới không thấp hơn đối phương.

Người còn đông hơn đối phương, sinh tử dùng ra vẫn có thể đuổi đi đối phương, Thiên Uyên biết, mấy người ý định đại thành sẽ rời đi.

Thả ra Vân Phàm.

Nhìn lên cao Na Na: "Hồ Ly giảo quyệt, ngươi thả ra hắn, ta nhường ngươi Dương Diệp Thành, cũng như Diệp gia khu vực."

Vô Ngạn, Diệp Dương, Tô Hạo, Vân Phàm, ngạc nhiên: "Thiên Uyên tỷ tỷ, không thể nói bậy."

Thiên Uyên thở dài, nhìn mấy người ánh mắt, Na Na vẻ mặt lại vui mừng, chín đuôi lắc nhẹ.

Thiên Uyên lời nói làm mấy người câm nín: "Các ngươi nghĩ có thể thắng hai nàng?" ai nấy đều im lặng, Thiên Uyên lại nói thêm, vẻ mặt cứng rắn.

Uy áp tướng lĩnh sẵn có truyền ra, làm ai cũng minh bạch ý nàng: "Nhường đối phương tốt như vậy khu vực, các ngươi chắc chắn hiểu ta rất ngu?"

Thiên Uyên thở dài: "Tùy các ngươi nói, ta chỉ biết rằng, khu vực mất đi, có thể chiến thắng chiếm đóng lấy lại, sinh mệnh các ngươi đều mất đi?"

"Lấy gì chiếm cứ lại? Cho nên ta mới ra quyết định như vậy."

Vô Ngạn, Tô Hạo, Diệp Dương cúi đầu xuống, nhanh chóng ý thức được Thiên Uyên sư tỷ lời nói, người mất đi có thể chiếm lại không?

Không có a, mà nếu như người sống, khu vực mất đi, chờ đợi bản thân mạnh mẽ, quay lại đánh lấy lại khu vực không thơm sao?

Không hổ ra ngoài chiến trận, tài trí nữ tử. Vân Phàm nghe đến cũng hơi ngạc nhiên, suy tư hồi lâu hắn minh bạch, giống như quan tiền có thể bị cướp.

Ngươi đang đi trên đường, bị cướp mất quan tiền, nhẫn nhịn đưa đối phương, đối phương thả ngươi một con đường sống, còn có khả năng kiếm lại tiền.

Mà ngươi phản khắng, đối phương cầm vũ khí đe dọa, đâm chết ngươi? Ngươi còn khả năng kiếm lại tiền bị cướp sao?

Không có khả năng, Vân Phàm thở dài quả nhiên Thiên gia người, tài trí không hiểu sao ai nấy đều cao, không phải ai nấy đều cao, nhớ đến Thiên Thanh Mạn Chi!

Hắn cười nhẹ, nàng ban đầu vẫn là ham chơi tiểu nữ hài, không hiểu chuyện gì, không hiểu tính cách thay đổi, học hỏi, đọc sách nhiều như vậy.

Kết quả nàng tính cách khác hẳn, còn mưu kế gặp đối phương thù địch Lăng Thanh, cầu xin nàng gặp hắn đánh không giết, Vân Phàm bây giờ hắn là Hợp Thể cảnh.

Nên biết rõ con bài miễn tử, không phải là miễn phí, có hạn sử dụng bao nhiều lần a. Nên hắn đều biết cửa tử, không cứu ngươi được bao lâu!

Cứu ngươi một lần, hai lần còn có thể, đến lần thứ ba là không thể nào, có thể chứa được, thì đến mãi sao? đối phương cũng không phải là vô hạn sức lực.

Vân Phàm thở dài, Thiên Uyên bên dưới màu vàng y phục, chiến giáp trên mình, ánh mắt đen nhìn Na Na vẫy đuôi, cũng như Băng Huyền cách không xa.

"Ý các vị thế nào?" Na Na vẫy vẫy chín đuôi: "Không tồi nha, không hổ là giống nàng, ý kiến này ta đồng ý, ý định ta muốn giết Tô Hạo, Diệp Dương lại không thể rồi."

"Đổi lại Diệp gia khu vực, rất chỉ là ổn áp, các ngươi có thể rời đi Diệp gia khu vực." Thiên Uyên thở dài, cần ít nhất một ngày rời đi Dương Diệp Thành.

Nàng đành ra yêu cầu: "Các ngươi chỉ cần khu vực đúng không?" Na Na hai tai hồng trắng, đầu gật nhẹ.

"Như vậy ta có yêu cầu." nàng đưa tay ra, dơ lên ba ngón tay: "Ta cần ba ngày, thu dọn binh lính, lương thảo...."

Băng Huyền nhìn xa xa, thở dài: "Các ngươi nhanh chóng a, ta không có nhiều thời gian, ba ngày qua đi các ngươi có trợ giúp."

"Chúng ta sẽ không nhân nhượng, toàn lực ra tay."

Thiên Uyên cúi đầu: "Ta thân là tướng lĩnh, sao có thể thất hứa." Băng Huyền gật đầu: "Na Na đi thôi." Na Na nàng tay nhỏ trắng nón phất nhẹ.

Vân Phàm riềng xích xung quanh tiêu thấy, Vân Phàm cảm nhận bản thân quen thuộc linh khí, thở dài, không bị cấm chế vẫn là tốt nhất sinh mệnh.

Vô Ngạn nhanh chóng bay tới ôm lấy hắn, Thiên Uyên vẫn là bình tĩnh, đối phương quá mạnh, bản thân dù yếu cũng không nên lộ ra bản năng sợ hãi.

Càng làm đối phương, thấy bản thân là con mồi. Nàng vẫn uy áp bá khí đứng đấy, đợi chờ hai nàng rời đi.

Chỉ thấy Na Na, Băng Huyền hai thân ảnh tiêu thất, không có mở ra hư không, Thiên Uyên có suy nghĩ, lại không suy nghĩ nhiều.