Chương 359: Chương 359: Diệp gia ngày tàn (5)

Nhảy lên cao sao? Hắn lại ngước nhìn lên đầu, Băng Huyền từ lúc nào?

Đã tới gần nơi đây vậy? Nghĩ cách nhảy lên sao? Tô Hạo cúi đầu nhặt lấy một hòn đá nhỏ, thuận tay ném lên, điều làm hắn không ngờ tới là.

Hòn đá vừa bay lên cao, tầm ba mươi mét, trực tiếp đóng băng, rơi lại xuống chỗ hắn, chưa rơi xuống chỗ hắn, đá bị đóng băng đã phát nổ.

Băng tinh hạt nhỏ rơi xuống. Tô Hạo nuốt một ngụm khí lạnh: "Căn bản không rời khỏi đây được?" Tô Hạo cắn móng tay, hai chân run nhẹ.

Tâm tình bất ổn, dù xông pha ra ngoài căn bản không thoát khỏi. Hơn chín trăm đầu Luyện Hư, ngươi cảnh giới đều Luyện Hư, xông pha ra ngoài? Muốn chết sao?

Tô Hạo cười nhẹ, bỗng đầu hắn nảy sinh ý nghĩ: "Diệp Dương gia chủ, ngươi có công pháp, cát lún liệu có thể, để chúng ta xuống đất rời khỏi?'

Diệp Dương vẻ mặt buồn bã, kèm theo sắp chết người, Tô Hạo hắn còn nghĩ ra được kế sách? Chờ chết không thơm sao?

"Ngươi là công pháp thổ nguyên tố , không có chui xuống đất sao?" Bị hỏi ngược lại, Tô Hạo lắc đầu, ánh mắt nhìn sang hướng tay trái.

Diệp Dương một đầu thi quỷ đã thoát khỏi, khống chế, tay cầm đao thuận tiện chém tới, Diệp Dương tưởng rằng Tô Hạo lại muốn khử hắn.

Không có động đậy, đằng nào phải chết chi bằng chết dưới tay, Tô Hạo huynh đệ, không phải bị thi quỷ xé xác ra, hắn nhắm mắt, Tô Hạo đao chém qua hắn.

Đánh bay Thi quỷ ra xa, bị cán lún không cách nào đứng dậy, Tô Hạo nhếch miệng: "Hừ muốn đánh lén Diệp Dương huynh đệ?"

"Hừ quá thấp kém, dù chết ta phải hai người chết cùng nhau." Diệp Dương trầm mặc, ngươi nói cái rắm? Ta thà rằng ngươi chém giết chết ta.

Còn nói cùng ta chết chung, ngươi chết nơi đây không cô đơn, ta chết bắt buộc phải chết với lão bà, hai nam nhân chết chung? Xuống hoàng tuyền đấu kiếm?

Diệp Dương trầm mặc, trung niên tóc đen. Ánh mắt nhìn xung quanh?

Thi quỷ đều sắp đến, Tô Hạo hắn tâm tình không buồn sao? Ánh mắt nhìn xung quanh, hắn không phải bình tĩnh, mà tâm tình không ổn định.

Ta sắp chết, không được gặp Hạ Cơ sao? Ta hài tử nàng còn chưa lớn, Tô Ngọc Trân, lão cha không thể nhìn ngươi lớn, còn Tô Ngọc Vân.

Ô Ô, cha không thể cùng ngươi nói.

Diệp Dương lại nhìn thấy ánh mắt Tô Hạo minh bạch, đối phương chỉ là giả vờ để mọi người vui vẻ, trước khi chết mà thôi, cát lún của hắn.

Căn bản không kéo dài bao lâu, xung quanh thi quỷ đã gần tới, hắn run nhẹ.

Trên cao, Na Na nhìn xuống dưới, lại nhìn bên cạnh Vân Phàm cười haha: "Vân Phàm, ngươi nhìn xem, huynh đệ của ngươi, đều sắp bị thi quỷ của ta giết chết."

"Ngươi nói xem, bọn hắn có thể hay không thoát?" Vân Phàm vẻ mặt bình tĩnh, không hiện ra một tia dao động, Na Na thở dài: "Vẫn là ánh mắt này nha."

Nàng không nói nhiều.

Vân Thiên Quốc, Thiên gia phủ đệ, Tiểu Hoa đang cùng Thiên Tiểu Nguyệt chơi đùa, trong sân Thiên gia phủ.

Thiên Lung nhìn Thiên Tiểu Nguyệt.

Chơi đùa cùng Huyết Thổ Long, tuy Huyết Thổ Long không cao, sợ rằng đối phương một há miệng, đem Thiên Tiểu Nguyệt, Thiên gia mầm giống tốt diệt.

Tiểu Hoa, Thiên Uyên cũng ở bên cạnh. Thiên Uyên vẫn là ôm chặt Tiểu Hoa, Vô Ngạn bên cạnh, cùng mấy người trò chuyện.

"Tiểu Nguyệt thật là, giống như các ngươi nha, Thiên Uyên sư tỷ, Tiểu Hoa?" hai người ngồi trên bàn trước cửa.

Thiên gia phủ đệ, trước cửa phòng là một cái bàn, ghế ngồi xung quanh. Thiên Uyên ngồi ôm chặt Tiểu Hoa, nàng sinh hài tử cũng được hai năm.

Vô Ngạn vỗ chán, căn bản không thể tách rời mấy người, quả nhiên mẫu thân Mạn Chi, vẫn là dễ gần mà Thanh Nhi nàng chưa có nhắc đến cái tên này?

Có nghe qua vài lần, lại không biết rõ đối phương là ai.

Thiên Lung thở dài: "Thanh Nhi, nó nha suốt ngày ở trong phủ, không tu luyện lại cùng ta học nghệ, nào là cầm kỳ thi họa."

"Nấu ăn, Thanh Nhi đều học từ ta, ngay cả bây giờ ta cũng không thể thắng nàng." Vô Ngạn giật mình: "Thanh Nhi chẳng lẽ tài năng như vậy?"

Thiên Uyên bên cạnh bĩu môi: "Thanh Nhi sư muội, rất kỳ tài. Nàng đưa cho ta bản vẽ, đều là cao cấp, không biết ra sao nếu như nàng, không bị cao thâm tiền bối dẫn đi."

"Ở đây chơi chung với bọn ta không thơm sao?" Tiểu Hoa cười nhẹ, uống một ngụm trà: "Uyên nhi, ngươi không biết a, ai ai đều có cơ duyên của riêng mình."

"Thanh Nhi cũng như vậy, nên chúng ta không thể nói nàng." Thiên Uyên gật đầu, mấy người đang nói chuyện, cửa phủ mở ra.

Hạ Cơ, ôm theo Tô Ngọc Trân chạy vào thở hồng hộc, Vô Ngạn thấy vậy nhanh chóng bước tới, dìu nàng, các nữ còn lại nhanh chóng đứng dậy bước tới.

"Hạ Cơ, ngươi không sao chứ? Ôm trên mình hài tử còn chạy nhanh như vậy?" Hạ Cơ thở dài: "Vân Phàm, Tô Hạo hắn bị thương, gần cửa tử!"

Nghe vậy Vô Ngạn giật mình, hắn là nàng nam nhân, tại sao lại dễ chết như vậy? Nàng nhìn tóc đen nữ tử, trên tay là ôm hài tử.

Màu đen y phục, hở ra khe ngực ánh mắt đỏ nhìn mấy người, Tiểu Hoa ngạc nhiên: "Vân Phàm hắn đi Diệp gia chẳng lẽ gặp nạn?"

Hạ Cơ gật đầu, nàng mới cho hài tử bú sữa căn bản không kéo dài thời gian lâu. Cư nhiên, cảm thấy Tô Hạo sinh mệnh, giống như sắp chết.

Nên mới hớt hoảng chạy tới, Vô Ngạn gật đầu suy tư, Thiên Lung nhìn Hạ Cơ, nàng nhanh chóng bước tới, nàng có chăm sóc qua Thanh Nhi.

Nên hiểu rõ cách chăm sóc hài tử, ôm lấy một tuổi Tô Ngọc Trân, hai tuổi hài tử khác hẳn một tuổi, cũng như Thiên Tiểu Nguyệt là, huyết mạch cao cấp, mạnh mẽ.

Nàng cao lớn hơn hài tử bình thường cũng là đương nhiên, cưỡi trên lưng Tô Ngọc Vân nhìn lên Hạ Cơ: "Mẫu thân, phụ thân gặp chuyện sao?"

Hạ Cơ cúi đầu, xoa xoa đầu Huyết Thổ Long: "Phụ thân ta sẽ nghĩ cách cứu hắn." Thiên Tiểu Nguyệt ngồi trên lưng Huyết Thổ Long, ánh mắt nhìn Hạ Cơ.

"Hạ Cơ a di, nhanh chóng cứu Tô Hạo thúc thúc." Hạ Cơ gật đầu, nàng ánh mắt lại nhìn bản thân hai vị mụ mụ, kéo lấy Thiên Uyên.

"Mụ Mụ, cứu giúp hai vị thúc thúc, Tiểu Nguyệt ở đây chơi sẽ không đánh Huyết Thổ Long."

Thiên Uyên buông ra Tiểu Hoa tay, bởi Tiểu Nguyệt cũng có Tiểu Hoa mùi, lại không bằng Tiểu Hoa chính bản thân mùi, cho nên miễn cưỡng vẫn là.

"Ân Mụ Mụ sẽ giúp hai vị thúc thúc."

Thiên Tiểu Nguyệt mới vui vẻ, Thiên Lung tiện thể nói: "Các ngươi đi đi a, để ta cùng Tiểu Hoa ở lại chăm sóc hài tử."

Nghe vậy, Vô Ngạn, Hạ Cơ, Thiên Uyên gật đầu, Hạ Cơ để Tô Ngọc Trân cho Thiên Lung ôm, mà nàng ánh mắt nhìn Vô Ngạn.

Vô Ngạn cảnh giới là Luyện Hư dễ dàng mở ra hư không, Vô Ngạn từng tới Diệp quốc, nên dễ dàng dịch chuyển mở ra hư không đạo.

Vô Ngạn đưa tay ra, một đạo hư không hiện ra trước mắt mấy người, ba người mạnh chóng bước vào trong, Thiên Tiểu Nguyệt ánh mắt nhìn vào trong.

Thầm nghĩ: "Hừ, mẫu hậu ắt hẳn sẽ không sao, ta nắm giữ mẫu hậu thiên sứ Huyết mạch, nắm giữ mẫu hậu Tiểu Hoa chữa trị cực hạn."

Nàng ánh mắt sắc bén.