Chương 317: Chương 317: Tu Luyện

Nhân Yên cúi đầu mặt đỏ nói ra.

Vân Phàm biết, đối phương yêu sâu đậm hắn: "Nhân Yên đa tạ nàng." Nhân Yên đỏ mặt không nói gì, Vô Ngạn nhanh chóng bước tới ôm chặt lấy Nhân Yên.

Nàng môi tím sát tai vảy cá nữ tử: "Yên sư tỷ, ngươi mặt đỏ kìa, ngươi nha yêu sâu đậm hắn vậy mà không nói ra, ngươi nói cho ta biết nhìn cái đã yêu là như thế nào cảm giác nha?"

"Ta cùng hắn giao tiếp lâu như vậy, hắn thân phận cũng như truyền thừa, có thể bảo vệ ta, ta cũng tâm ý dần dần chuyển đổi thích hắn."

"Mà ngươi, vừa nhìn cái đã yêu là như thế nào đây nói sư muội nghe a?" Nhân Yên bị nàng ép sát tai nói như vậy, mặt càng thêm đỏ.

"Là ta là ta nhìn cái đã thấy hắn thân thiết, không muốn rời đi, ta còn muốn hắn vui vẻ, Tiểu Nhiên càng vui vẻ ta cảm thấy bản thân cũng vậy."

Nàng nghe được giọng nói ấp a ấp úng, nhân ngư nữ tử mà che miệng cười: "Hóa ra nhìn cái đã yêu là thấy đối phương quen thuộc nha, ta cũng muốn một lần trải nghiệm."

"Nhìn một cái đã yêu sâu đậm đối phương!" Vô Ngạn tóc tím khuynh nước khuynh thành nữ tử bên cạnh xanh biếc tóc dài nữ tử phủ qua sau lưng, cũng như ngực to hơn nàng nữ nhân.

Vân Phàm hắn quay đầy rời đi không chú ý tới sau lưng các nàng nói về hắn. Vân Phàm đang đi Lang Thôn bốn chân bước tới trước mắt hắn.

Lang Thôn suy nghĩ một ngày, biết hắn yêu nữ tử không có thể yêu hắn, mà đối phương cũng chỉ là cứu hắn, cũng không có tình cảm với hắn.

Lang Thôn ra quyết định. Thà rằng để nàng hạnh phúc, còn hơn phải là để nàng đau khổ, một mình ta đau khổ là được, Vân Phàm nhìn cao bốn mét Sói Lang.

Bên cạnh là một cột đá to: "Vân Phàm ta muốn từ bỏ, ngươi nghe ta nói có được hay không?" Vân Phàm chưa hiểu đối phương từ bỏ cái gì?

"Ngươi cứ nói!"

Sói Lang gật đầu ánh mắt nhìn xuống Vân Phàm:" Ta lúc nhỏ còn là một sói lang nho nhỏ, được nàng cứu giúp, nàng truyền thụ cho ta thôn phệ công pháp."

"Ta từ lúc đó quyết nhất định phải bảo hộ nàng, tâm tình theo đó đại biến dần dần yêu nàng, lại chưa hề gặp lại nàng, mà lúc gặp lại nàng."

"Nhân Yên nàng đã thích ngươi, ta suy nghĩ lâu như vậy quyết từ bỏ." Ánh mắt Sói Lang nhìn chăm chú xuống Vân Phàm.

"Ta muốn ngươi đối tốt với nàng, nếu như ngươi không đối tốt với nàng, để nàng khóc. Ta Sói Lang là người đầu tiên đem nàng trở lại, đáng yêu nữ tử."

Vân Phàm tuy biết, vẫn cúi đầu: "Sói Lang huynh, đa tạ ngươi, Nhân Yên nàng sẽ không bao giờ chịu ủy khuất." Sói Lang thấy Vân Phàm nói chắc chắn như vậy.

Thở dài: "Ta giao nàng cho ngươi bảo hộ!" dứt lời Sói Lang bốn chân bước đi, đầu Sói Lang ngước lên nhìn trời cao mây xanh cười nhẹ: "Ha Ha."

Từ bỏ nữ nhân mình yêu, giao lại cho người khác, bản thân đau khổ. Miễn nàng vui là được. Nhân Yên ta không thể bảo hộ nàng trực tiếp.

Chỉ có thể âm thầm, thầm lặng bảo hộ nàng từ sau lưng. Ta Lang Thôn không còn là một con sói bé nhỏ, để nàng cứu ta. Lang Thôn đã có thể tự bảo vệ bản thân.

Ha ha tim ta tại sao? Không bị tấn công lại đau như vậy?

Sói Lang ánh mắt rưng rưng nhìn lên trời cao, Vân Phàm quay đầu nhìn Sói Lang rời đi, hắn biết giao lại nữ nhân mình yêu thầm bao nhiêu năm, nhường lại cho người khác.

Đau khổ cỡ nào, huynh đệ đừng lo, ngươi giao lại nàng cho ta. Vân Phàm ta không còn là Vân Phàm ham chơi, vì có tiền bối bảo vệ mà sao nhãng tu luyện.

Ta có mục tiêu, tu luyện cực mạnh để không nữ tử ta yêu, nàng không phải chịu khổ. Vân Phàm cắn chặt răng rời đi.

Trên cao, một thân ảnh lão nhân đi ra: "Ngươi thay đổi là tốt, có mục tiêu chính là thay đổi một con người, nhưng ngươi con đường thay đổi không phải dễ dàng."

Lão nhân thân thể lơ lửng trên cao, chỉ có Nhân Yên ánh mắt nhìn lên, cũng như Thiên Thanh Mạn Chi, Nhân Nhu.

Ba người ánh mắt đều nhìn lên cao, thân ảnh đứng trên cao hư không, quả nhiên là bán thần cấp bậc, đứng trên cao không có tỏa ra uy áp.

Nhìn đối phương hồi lâu, mồ hôi đã chảy ròng, đối phương không có tỏa sát ý chỉ là bình thường đứng đã làm mấy người run nhẹ, đây là do bán thần cấp, tạo nên uy lực đi.

Không có toát ra linh khí, chỉ nhìn đối phương phong độ bán thần cấp, đã là Xuất Khiếu cảnh run sợ, đây là khác biệt đẳng cấp a.

Ba nữ, nhanh chóng thu hồi ánh mắt, nhìn thêm nữa khả năng đối phương phát hiện, bằng ý niệm cũng có thể giết chết ba nàng.

Thiên Uyên một bên khác, trên cao nàng nhìn về phía trung tâm, Huyết Thổ Long cùng cây đại thụ to lớn không có cái gì là uy hiếp, trầm tư hồi lâu.

"Khả năng rằng đối phương thám thính cũng chưa muốn tấn công." Nàng biết chắc thám thính đối phương tấn công trực tiếp, đối phương sẽ cảnh giác cao độ.

Ngươi vừa đem quân lính tiến đến đối phương thành trì tấn công, xem bên trong đối phương thành trì có bao nhiều cường địch, sáng hôm sau liền mang theo đại quân tấn công?

Đối phương lúc này đã cảnh giác cao độ, tuy không cần thiết lắm nhưng đề phòng bất chắc cảnh giới cao độ, cho nên nàng tin rằng đối phương sẽ không tấn công thêm.

Thiên Uyên thở dài, còn tốt cho ta thay toàn bộ y phục thành chiên giáp: "Đại Bàng ngươi nhanh chóng quay về, đối phương chỉ thám thính chúng ta nhân lực."

"Vẫn phải đề phòng." Đại Bàng bay trên cao nhanh chóng đổi hướng.

Thiên Uyên muốn rời nhanh như vậy, nàng mùi thơm Tiểu Hoa còn đang ở nhà đây đối phương tự dưng phát điên? Thiên Uyên rất buồn a, nàng sở thích rất khó có.

Tự dưng có sở thích làm vui vẻ bản thân, cho nên nàng phải nắm bắt, mùi thơm Tiểu Hoa ta đến, mong nàng có thể không có bị điên nha.

Đại bàng lãnh địa lúc này, Ba đầu đại yêu đều tu luyện trong hang động Đại Bàng trên cao bốn đỉnh núi, Thiên Thanh Mạn Chi nàng bên trong nhà cách dãy núi.

Phía tây bằng phẳng đồng bằng cỏ xanh, có vài cây xanh là nơi Đại Bàng hay dùng hai chân đáp xuống đứng trên đó, mà Vân Phàm hắn ngồi trên cành cây.

Băng nguyên tố bao phủ toàn thân, liên minh lật đổ Rừng Rậm Chi Vương, có sáu người đều đang tu luyện, lần lượt là ba đầu thủ lĩnh yêu tộc.

Vân Phàm, Thiên Thanh Mạn Chi, Vô Ngạn.

Trong nhà gỗ.

Tiểu Hoa nàng thức dậy, tâm tình ổn hơn trước rất nhiều.

Nhìn xung quanh, không phát hiện có người cười nhẹ, đỉnh cấp diễn kỹ của ta vẫn là quá mạnh đối phương không thể nghĩ ra.

Tiểu Hoa cười nhẹ, bỗng cửa có tiếng va đập, Thiên Uyên một chân trực tiếp đá cửa vào trong phòng.

Trong phòng, Tiểu Hoa nàng đã bước tới ghế ngồi, ánh mắt sợ hãi, mà xung quanh nàng không có bị phá hoại căn phòng, chứng tỏ nàng không còn phát điên.

Thiên Uyên bước vào, thấy tóc tím lộn xộn còn có y phục hở hang nữ tử, chỉ thấy nàng y phục bên ngoài rơi xuống vai, hiện ra là màu tím áo yếm.