"Đại nhân, ta biết trị liệu là đại nhân đồ đệ nhưng cũng chỉ có thể chữa trị ngoại thương, không thể chữa trị nội thương."
Thiên Thanh Mạn Chi chỉ cười nhẹ: "Ngươi cảm nhận nàng uy lực sẽ biết." Đại Bằng hắn không biết cách nào phản bác, chỉ có thể nghe theo tiền bối an bài.
Mà Tiểu Hoa đằng sau hai người, bên cạnh nàng là Thiên Uyên ôm chặt lấy nàng, nàng chỉ đành mang theo Thiên Uyên đại nhân đi theo.
Vừa đi đến trước mắt, nàng tay nhỏ đặt lên Đại Bằng đầu, một cỗ khí tức mạnh mẽ truyền đến, xương cốt bị gãy đầu đại bàng to lớn.
Vậy mà lành lặn, vết thương cũng được chưa trị, mà linh khí đều khôi phục. Hắn ánh mắt đại bàng ngạc nhiên nhìn Tiểu Hoa:" Đây Đây."
Hắn không biết nói lên lời nào, bên cạnh hắn đại bàng tộc nhân nghi hoặc?
Rừng Thanh lang, bên trong Đại Bàng lãnh địa, trước bốn đỉnh núi to lớn xung quanh là cây xanh, có hơn một trăm đầu Sói lang cũng như Đại Bàng bay trên cao
Mà Thiên Thanh Mạn Chi một bên đứng thẳng người, hai tay khoanh trước ngực, sau lưng nàng là Vân Phàm, Vô Ngạn nàng nắm chặt Vân Phàm tay.
Mà Tô Hạo một bên ngồi xuống tu luyện, hắn cả ngày tu luyện cũng là vì muốn mạnh hơn. Cho nên mới tu luyện!
Mà trước mắt chính giữa là to lớn hai mét đại bàng. Tiểu Hoa đưa tay chạm lên thân màu lông đại bàng, vết thương được chữa khỏi ngay cả linh khí cũng khôi phục.
Xung quanh tộc nhân đại bàng: "Thủ Lĩnh ngươi làm sao?" Đại Bàng thủ lĩnh thốt lên: "Nàng là sinh ra sẵn có là trị liệu, có thể trị liệu dù là xương cốt có gãy vẫn có thể phục hồi."
"Trị liện sư, hồi phục đỉnh cấp như vậy là lần đầu ta gặp." Đại Bằng nuốt một ngụm khí lạnh, thân thể to lớn vỗ cánh: "Đại nhân, ta mạo phạm tưởng rằng ngài đồ đệ."
"Chỉ là phục hồi bình thường." Đại Bằng ánh mắt sáng: "Như vậy cao cấp trị liệu sư, có khả năng đánh thắng việc này càng cao."
Xung quanh tộc nhân nghe vậy, cũng thở phào nhẹ nhõm, như vậy cuối cùng cũng muốn giải quyết.
Đại bàng khỏi hẳn vết thương, hai chân đứng dậy hai cánh khép vào bên ngực, cúi đầu chim: "Đại nhân mời theo ta!" Hắn dẫn mấy người đi vào trong dưới núi.
Bước đến bên cạnh đỉnh núi phía tây, nơi đây vậy mà là một khu vực rộng lớn, đều là cỏ xanh hoặc là không có cỏ, Mấy người vừa bước vào.
Đại bàng thủ lĩnh nằm xuống đất: "Tiền bối, chúng ta tộc nhân mỗi khi đứng trên đất đều là nằm xuống hoặc là đứng trên cành cây, mà chúng ta cũng không thể để."
"Tiền bối ngước nhìn chúng ta nên chúng ta tộc nhân phải nằm trên đất!" Mạn Chi nội tâm: "Không tồi, biết như vậy tuy không có đẹp mắt đại bàng."
"Lại không muốn để ta ngước đầu lên nhìn." Thiên Thanh Mạn Chi thở dài: "Như vậy ta cũng nói luôn." nàng ánh mắt nhìn sang Sói Lang thủ lĩnh.
Sói Lang gật đầu sói, thân ảnh to lớn Sói Lang đứng ra: "Lão đầu, ta nói cho ngươi."
...
Thời gian trôi qua, Sói Lang đều nói cho bạn già của mình biết tất cả, lúc này đầu Đại bàng sang rộng cánh: "Chúng ta nguyện theo tiền vối."
"Vì báo thù, lật đổ rừng Rậm Chi Vương, để cho Rừng Thanh lang không có bị Rừng Rậm Chi Vương thâu tóm."
Xung quanh tộc nhân hắn cũng là như vậy danh cánh nói, Vân Phàm đứng ra: "Chư vị, ta cũng muốn giết chết Rừng Rậm Chi Vương, mà các ngươi có nhìn qua nàng ngoại hình sao?"
Hai đầu thủ lĩnh lắc đầu: "Ta chỉ gặp qua uy áp Xuất Khiếu cảnh cao thâm, gần như là bên trên, cho nên không cách nào phán đoán."
Vân Phàm gật đầu: "Xuất Khiếu cảnh, có thể nghiền ép đủ cả tam đại yêu tộc mạnh nhất trong đây chẳng lẽ là."
Thiên Uyên nắm chặt Tiểu Hoa tay: "Chính xác, khả năng rằng nàng gần như Hóa Thần cảnh, như vậy chúng ta chỉ có một người là Xuất Khiếu cảnh."
"Yêu cầu chúng ta là bắt buộc muốn có thêm Xuất Khiếu cảnh là hai đầu thủ lĩnh đột phá Xuất Khiếu cảnh."
Vân Phàm gật đầu, mấy người ý kiến này cũng đúng, Đại Bàng tộc nhân lại lo âu: "Đối phương muốn đột phá Hóa Thần cảnh thì làm sao?"
Mạn Chi lắc đầu nhìn thấy mấy người đều ngồi xuống cỏ xanh hoặc là đứng thẳng, không có linh khí ghế giống như nàng ngồi.
Mà Thủ Lĩnh Đại Bàng lại không có đi ra ngoài, căn bản không hề biết ghế ngồi dùng linh khí tạo thành như nào, chỉ có thể là Sói Lang từng đi ra.
Tạo ra cho ba nàng ngồi xuống, mà Vân Phàm, Vô Ngạn ngồi cỏ xanh, nhìn vào chính giữa mấy người bàn luận.
"Hóa Thần cảnh đối phương muốn đột phá rất khó khăn." nhị đệ thủ lĩnh, Lang Bắc cũng lên tiếng.
"Tiền bối nói không sai, chính là như vậy, Hóa Thần cảnh đột phá rất khó khăn."
Mạn Chi gật đầu, Đầu Thủ lĩnh đại bàng bỗng nhiên nhớ tới: "Mấy năm trước, hình như ta có cảm nhận qua Nhân Ngư tộc không phải là khu vực trung tâm."
Mạn Chi ánh mắt nhìn hắn: "Ngươi chẳng lẽ nói?" Đầu đại nàng to lớn dang rộng cách đứng hai chân dậy: "Nhân ngư tộc, có nhiều chủng tộc cho nên."
"Mới có như vậy phân cách." Vô Ngạn trầm tư một bên suy nghĩ, nếu như đối phương đều là nhân ngư tộc, muốn giết chết đồng tộc?
Là rất khó, nếu là nhân tộc thì dễ dàng rồi, không ngờ tới là nhân ngư tộc cũng có, đầu đại bàng thủ lĩnh nói thêm: "Rừng Thanh lang từng có nhân ngư tộc nhân."
"Không biết lý do nào, đều rời đi để lại vài đầu nhân ngư, mà nhân ngư cũng phân nhánh cho nên các ngươi gặp ba đầu ở trung tâm cũng vậy."
"Ta từng thấy ở gần các ngươi nhân tộc tường thành, hồ nước có nghe qua nhân ngư hát, đoán rằng ở đấy cũng có nhân ngư, mà chúng ta cũng không giám đi đến hồ nước đó."
"Gần nhân tộc tu sĩ, cũng như gần tường thành các ngươi xây dựng."
Vân Phàm: "Nếu như muốn để đối phương quy thận, rất khó nhằn."
"Nhân ngư tộc đã hiếm, lại muốn nhân ngư tộc sát hại đồng tộc?" Vân Phàm lâm vào trầm tư, bên cạnh hắn Vô Ngạn cũng vậy.
Cũng lâm vào trầm tư, Mạn Chi vẫn bình tĩnh: "Không hỏi sao biết được, trước tiên vẫn là đi đến Cự Hùng tộc nhân a."
Mấy người đồng loạt không phản bác, Mạn Chi ánh mắt nhìn mấy người: "Cự Hùng không phải là dễ tính người, cho nên các ngươi ở đây ta cùng hai vị thủ lĩnh đi!"
Nàng ánh mắt nhìn Tiểu Hoa, Thiên Uyên: "Thiên Uyên tỷ tỷ, bảo hộ Tiểu Hoa có gì không tốt nhanh chóng truyền âm cho ta."
Thiên Uyên nắm chặt màu tóc tím nữ tử gật gật đầu. Vân Phàm thấy vậy hắn nhanh chóng lên tiếng: "Mạn Chi sư muội, ta cũng đi."
"Hảo Vân Phàm ca ca ngươi cùng đi, chúng ta xuất phát."
Nàng vừa dứt lời, thân thể nhanh chóng bay lên cao, hóa thành một đạo linh khí bay đi nhanh chóng, mà Vân Phàm hắn cũng phi kiếm đi.
Đại bàng thủ lĩnh bay đi, mà Sói Lang hắn phải chạy bên dưới qua cánh rừng, Vân Phàm bay trên cao nhìn cảnh trước mắt không biết đang suy nghĩ cái gì?
Như vậy cảnh đẹp, đáng tiếc lại không thể hưởng thụ, Vân Phàm không biết rằng, bản thân dù có kết liên minh ba tộc cũng chưa thể rời đi.