Chương 299: Chương 299: Trung tâm Rừng Thanh Lang

"Tiến bối, người đã dậy? Người có cần dùng bữa sáng?" Đầu thủ lĩnh Sói Lang, Lăng Hắc giọng nói phục tùng.

Chỉ thấy Thiên Thanh Mạn Chi lắc nhẹ đầu: "Các ngươi chuẩn bị chúng ta đi xem Đại Bàng nhất tộc, ta muốn càng nhanh càng tốt."

Thủ lĩnh Sói Lang gật đầu, bỗng từ bên ngoài chạy đến một đầu sói lang chạy tới xung quanh là đồng cỏ: "Thủ lĩnh không hay rồi, hai đầu chúng ta Sói Lang hôm qua."

"Vừa phục hồi lại muốn đánh nhau với khuyên ngăn sói." Sói Lang thủ lĩnh tê, ngọa tào nhà ngươi vừa phục hồi cư nhiên lại muốn đánh nhau?

Thủ lĩnh Sói Lang cúi đầu: "Tiền bối, Sói Lang tộc nhân có chuyện xảy ra, ta đi trước mong tiền bối tha thứ!" Thiên Thanh Mạn Chi nàng không phải nhỏ mọn người.

Muốn tìm sư tỷ, nhưng không thể gấp được rồi phải từ từ mà đi làm a.

Trung tâm khu vực, một hình tròn to lớn hố bên dưới trung tâm chính giữa là một khu vực hình tròn, có một cây đại thụ lớn, rễ cắm xuống xung quanh thành hình tròn lớn sông.

Mà bên ngoài là xanh biếc cỏ, mà không có yêu thú ăn có nào giám ở đây. Bên dưới cây đại thụ to lớn, một thân ảnh nhân ngư, nàng đứng trên cao xích đu, lắc lư.

Có một dây leo, kéo dài từ bên trên xuống dưới, nàng ngồi trên đó lắc lư, trước mắt nàng là hai thân ảnh uy áp cao hơn nàng, Xuất Khiếu cảnh lại gặp phải Hóa Thần cảnh.

Luyện Hư cảnh, ngươi không sợ sao? Nàng cũng sống ở đây rất lâu, cũng biết Rừng Thanh Lang không có tồn tại cao như vậy, từ bên ngoài đi ta cũng là từ phương bắc.

Phương bắc nàng nói tới là Phong Ma Sâm Lâm, nàng gọi Nhân Nhã, nàng tóc màu xanh biếc, bên tai còn có vảy nhân ngư, mặc trên mình xanh biếc váy dày.

Ngồi trên xích đu bằng dây leo, nhìn hai thân ảnh nữ tử: "Ta nguyện ý gia nhập các ngươi Ma Nữ Tông, cũng như các ngươi có thể cứu ta khỏi."

"Cái chết." Bởi vì nàng là Rừng Rậm Chi Vương, cũng là mục đích đi săn lần này của Vân Phàm, mà nàng cũng cảm nhận cử tử gần đến nơi.

Hai chân trắng nón kèm theo vảy cá, không có đi dép nhảy khỏi xích đu bước tới gần Thanh Nhi, nàng đưa tay xoa nhẹ tóc xanh biếc nữ tử: "Đã ngươi như vậy, về sau ngươi gọi Nhã Nhã."

Nhã Nhã là nàng biệt hiệu, còn tên nhân nhã vẫn là giữ lại. Nhân Nhã gật đầu: "Chủ nhân, ngươi có ý kiến gì phân phó sao?" Tuyết Liên bên cạnh nàng đội mũ đen.

Không nhìn rõ mặt, Thanh Nhi cũng vậy: "Ta thay đổi các ngươi ai là Rừng Rậm Chi Vương, kêu gọi hai đầu theo ngươi nhân ngư còn lại về đây."

Nhã Nhã gật đầu, nàng tinh thần xung kích từ dưới dòng sông hình tròn bao vây lấy đại thụ lớn, nhảy lên hai đầu nhân ngư, thân dưới là xanh biếc đuôi cá từng đạo vảy sáng bóng.

Hai đầu đều là nam nhân, thân trên đầu giống con người, nhưng mà lại có thêm vảy cá bên tai, Tuyết Liên đưa tay nhẹ.

Hai đầu Nhân Ngư liền bị thi quỷ khống chế, mà Thanh Nhi miệng lẩm bẩm vài câu, lại biến mấy người thành Rừng Rậm Chi Vương, mà ánh sáng vương miện trên đầu Nhân Nhã.

Tiêu thất. Nhân Nhã thấy bản thân tử vong khí tức lại biến mất, lại nhìn xung quanh đầu nhân ngư tử vong tràn trề.

Vẻ mặt vui mừng: "Đa tạ chủ nhân." Thanh Nhi đội áo bào đen truyền đến giọng nói: "Lần này, ta giả trang giúp ngươi!" Nhân Nhã nghiêng đầu.

Không hiểu truyện gì? Mà xung quanh nàng hai đầu nhân ngư biến mất nhảy xuống cách đó không xa dòng sông.

"Ngươi cùng ta, giả trang làm nhân ngư tộc." Dứt lời, Thiên Thanh Nhi nàng thân ảnh thay đổi, biến thành một màu tóc xanh biếc.

Tai có vảy cá, mắt màu xanh nhạt lấp lánh ánh sao, môi xanh ngực bự, được bao quanh lấy một lớp áo váy dài đến chân vẫn là nhân ngư vảy lớn.

Nhân Nhã ngạc nhiên: "Chủ nhân, ngươi khí tức vậy mà hoàn chỉnh là nhân ngư, mà còn là ta đại tỷ." Nhân Nhã ánh mắt u buồn vì nàng đại tỷ đã chết.

Nhân Yên là Thanh Nhi tên bây giờ ẩn giấu: "Ta gọi Nhân Yên, về sau chính là ngươi đại tỷ, ta hoàn toàn nhận được nhân ngư toàn bộ khí ức."

Nhân Nhã ngạc nhiên: "Chẳng lẽ?" Nhân Yên gật đầu: "Toàn bộ khí ức về ngươi, ta đều nhớ rõ Nhã Nhã ta trở về."

Nhân Nhã khào rống: "Tỷ Tỷ." Tuyết Liên bên cạnh cũng thay đổi, nàng màu tóc vẫn là xanh biếc, ánh mắt lấp lánh ánh sao màu đỏ, tai vẫn như các nàng có vảy cá.

Mà mặc trên mình, xanh biếc y phục, ba người đều là xanh biếc y phục, mà hai người đều gọi là Nhân Yên, Nhân Nhu, Nhân Nhã.

Mà Nhân Yên chính là đại tỷ, Nhân Yên ngáp nhẹ: "Lại muốn ẩn dấu thân phận nha, nhưng mà ta vẫn có chút chán ghét thân phận Lăng Thanh."

"Không khác biệt ta thánh thể đi chậm chạm, mất sức." Nhân Yên hừ bĩu môi, giờ nàng nhìn xuống váy dài y phục xanh biếc.

Nhân Nhã ánh mắt rưng rưng, cảnh giới cũng đi xuống Xuất Khiếu cảnh tam giai giống hai người đều lộ ra, vảy cá màu xanh biếc.

Ba người đồng loạt ôm nhau, Nhân Yên chợt nhớ ra gì đó: "Trước khi đi, truyền lại cho hai đầu thi quỷ nhân ngư này, cũng như tạo ra một thế nhân Nhã Nhã nha."

Nàng cười hắc hắc, trên tay vảy cá đưa lên cao, Nhân Nhã gật đầu nàng đều theo tỷ tỷ, Nhân Nhu cười nhẹ: "Chủ nhân, ngươi muốn làm gì nha?"

Nhân Yên quay đầu, xung quanh là đại thụ lớn cách đó không xa là dòng sông thành vòng bao quanh cây đại thụ.

Cách xa xa là Huyết Thổ Long đang nằm trên bãi cỏ, mà bên trong hình tròn cây đại thụ gốc rễ lớn đâm qua là ba thân ảnh, không khác nhau là bao.

Vẻ mặt giống như nhau, khác nhau ngũ quan ánh mắt. Nhân Nhã khóc lóc ôm lấy tỷ tỷ.

Nàng chỉ có thể bó tay, tinh thần đi qua Rừng Thanh Lang, cảm thấy ở gần đại bàng tộc nhân có một hồ lớn, còn không có người nơi đó cũng từng là nhân ngư tộc nhân.

Nhân Yên ánh mắt xanh nhạt lóe sáng. Kế sách hay, vẻ mặt nàng dương lên cao, Vân Phàm nên cảm nhận thống khổ hắc hắc.

Nhân Yên để lại một đạo ánh sáng, ba thân ảnh biến mất, một đạo ánh sáng nhân ngư đuôi cá lắc lư trên xích đu bằng dây leo.

Mà hai đầu nhân ngư nam nhân bên dưới, ánh mắt sáng. Cảnh giới tăng cao.

Bên trong Sói Lang khu vực.

Sói Lang thủ lĩnh, Lang Hắc không biết nói gì, bởi vì Sói Lang quá hiếu chiến, lần nào cũng muốn đánh nhau, Sói Lang bị Thiên Thanh Mạn Chi đè ép linh khí trên đất.

Sói Lang gầm thét: "Thủ Lĩnh, ta muốn đánh nhau, ta muốn đánh nhau ta muốn cắn xé đối phương có thể tăng tiến ta huyết mạch."

Thiên Thanh Mạn Chi nhìn đầu sói lang bị bản thân đè ép bằng linh khí, bên phía đông cột đá cao to lớn. Một hang động to bên trong một đỉnh núi không cao lắm.

Một đầu sói lang, nằm trên đất lông đã thay đổi thành màu xanh nhạt, Thiên Thanh Mạn Chi ánh mắt truyền đến uy áp.

"Ta biết ngươi, thôn phệ đối phương có thể tăng cao cảnh giới. Nhưng mà ngươi không nên ra tay với đồng môn Sói Lang tộc nhân của ngươi."

Đầu sói lang nghe vậy im lặng.