Chương 291: Chương 291: Hoa Quốc chết (2)

Đa Bác đang định đưa bàn tay xuống, dùng mấy năm thể lực chém đầu đối phương, bỗng dưng phát điên Hoa Quốc.

Nắm bên cạnh kiếm ngắn, đứng dậy xông tới tay cầm kiếm đâm thẳng ngực trái tim Đa Bác, Đa Bác bị đâm tay vừa đưa lên cao, không còn sức lực rơi xuống.

Thân ảnh ngã ra sau, một tay nắm lấy thanh kiếm ngắn: "Làm sao mà? Là ta sơ xuất a?"

Đa Bác vừa nhẫn nhịn cơn đau kịch liệt, đối phương kiếm ngắn lại đâm hắn trái tim, rút kiếm ra là máu chảy không ngừng.

Nhưng cơn đau muốn chết, hắn trước khi muốn chết giọng nói vẫn bình tĩnh: "Ngươi tại sao?"

Ánh mắt lảo đảo nhìn Hoa Quốc, tóc rối bù ngước đầu lên cao: "Ha Ha, ta chỉ cần giết ngươi lại có thể trốn thoát, đợi ta quay về!"

"Hoa Hạ Thành hoàng đế chẳng phải là của ta?" Hoa Quốc bị điên ngước đầu lên cười.

Tiểu Hoa núp bên dưới, không hổ là Hoàng Đế tính khí cũng thấp như vậy, chịu một ít áp lực giết chóc. Liền phát điên? Không thể như vậy nhanh a.

Đa Bác ánh mắt không tin được, bản thân phục từng mấy năm hoàng đế cư như vậy là tâm địa độc ác người. Ha Ha là ta Đa Bác phục tùng sai người.

Vừa nói thầm trong lòng, tay phải run rẩy nắm chặt lấy thanh kiếm trên ngực rút ra máu bắn ra văng đến Hoa Quốc mặt.

Hoa Quốc liếm vết máu, càng người ha ha.

Đa Bác nhắm mắt dựa vào tường thành, trên ngực vết máu chảy ròng rã.

Trên từng thành, thấy rõ thân ảnh Xà Lân trượng đứng trên cao Chu Trúc, bên dưới là Hoa Quốc cười ha ha.

Đa Bác thân ảnh tàn tạ, ngực vết thương chảy máu.

Hoa Quốc lại nhìn qua nàng: "Ta đã giết hắn, nhanh chóng đưa ta thuốc độc." Thân ảnh tàn tạ Hoa Quốc đứng dậy.

Chu Trúc từ trên Xà Lân trượng đáp xuống, thân ảnh bay theo gió cười nhẹ: "Chúc mừng ngươi, đã giết chết bản thân tướng lính thân cận nhất!"

"Phần thưởng là, một bình thuốc giải ta Vạn độc hắc hắc." Chu Trúc ánh mắt xà cười khặc khặc, mà nàng tóc bay còn làm nàng toát lên vẻ ma mị.

Hoa Quốc cười ha ha: "Cuối cùng, ta cũng có thể sống sót ha ha Đa Bác mạng của ngươi, bây giờ chính là ta sống, mạng của ngươi rất tốt."

"Mạng này ta nắm chắc haha." hắn ánh mắt tàn tạ, bước đến, Chu Trúc ném ra bình đan dược, Tiểu Hoa thấy vậy nhanh chóng đứng dậy.

Chạy nhanh tới bắt lấy, Hoa Quốc trực tiếp đơ người, mà Chu Trúc ánh mắt nhìn mặc y phục nha hoàn nữ tử, phàm nhân cảnh?

Không có tu vi, cũng giám cướp đoạt? hắc Hắc lại có trò hay để xem, Chu Trúc không ra tay, mà nhảy lên xoay người đứng trên Xà Lân Trượng.

Hoa Quốc quay đầu, thấy rõ màu tóc tím nha hoàn, tóc bay theo gió đứng trên tường thành: "Nha đầu nhà ngươi, đưa bình giải độc cho ta."

Tiểu Hoa lắc đầu: "Hoàng... Không phải ngươi giờ đây căn bản không phải là hoàng đế, mà là một lòng dạ độc ác tâm địa người, đi theo bản thân ngươi bao nhiêu năm tướng lính!"

"Ngươi cứ như vậy giết hắn, không thể tha thứ. Dù cho ta là nha hoàn, ta cũng không thể tha thứ cho ngươi." Hoa Quốc ánh mắt sát ý dù phát điên vẫn kiên định.

"Ngươi nha hoàn chết tiệt, ta muốn giết ngươi!" Hắn cúi người nắm lấy thanh kiếm ngắn.

Tường thành bên trên, chỉ thấy hai thân ảnh, một thân ảnh nữ tử đứng cách không xa, bên trái nàng tay là đường xuống thành trì, mà sau lưng là đường thẳng kéo dài.

Đến cuối cùng, lại là một đường khác tường thành, mà một thân ảnh trung niên nam nhân, râu riu không dài lắm vẻ mặt điên dại chạy tới.

Còn cầm trên tay kiếm ngắn, Tiểu Hoa thân ảnh nha hoàn màu tím y phục, nàng nhảy lên tường thành, một cước đá hắn ra, dù là nàng giày cho nha hoàn.

Một cước đá đối phương mặt, đối phương cũng bị đánh bay ra xa. Va chạm với tường thành, kiếm ngắn trên tay rơi xuống đất.

Tiểu Hoa nhảy xuống, cầm trên tay bình đan giải độc quay người nhìn Đa Bác dựa trên tường thành, mong có thể trị liệu được hắn.

Tiểu Hoa nhanh chóng chạy tới, nàng đưa tay đặt lên trái tim đối phương còn để bình giải độc, đổ xuống miệng đối phương.

Hoa Quốc đầu va chạm phải tường thành, máu chảy ròng rã nhìn bình đan dược cứ như vậy, bị đối phường dùng cho người đã chết, tay còn không ngừng.

Đặt trên đối phương trái tim, muốn phục hồi sức sống? Hoa Quốc hét to: "Ta là Hoàng Đế Hoa Quốc, sao ngươi giám đem đan dược đưa cho người sắp chết? Mà không phải ta?"

"Nha hoàn khốn kiếp, chết đi." hắn đứng dậy nắm lấy thanh kiếm ngắn trên đất, chạy nhanh đến muốn đâm chết nàng, Tiểu Hoa tím y phục.

Nhanh chóng kéo dài váy y phục, chạy đi hồi phục chưa thành công sao? Chu Trúc thấy thân ảnh nữ tử chạy hướng nàng tới, còn thấy rõ.

Một phàm nhân, muốn chữa trị cho người sắp chết sao? Hừ, ta muốn đi giải quyết đám tướng lính này, bỗng nàng ngạc nhiên.

Nhìn Đa Bác, dù đã chết lòng oán niệm vẫn còn muốn bợt dậy sao? Lòng căm thù thật sự cao thâm, Chu Trúc nhảy xuống quay người, một đám binh lính chạy tới.

Nàng muốn giải quyết, nha hoàn tóc tím này. Ta giải quyết xong lại xem ngươi, cũng như chết đi oán hận muốn biến thành thi quỷ nam nhân.

Hắc hắc.

Chu Trúc quay đầu hướng đám binh lính lao tới, một tay vỗ xuống đất : "Hắc Xà Lân Độc." dứt lời từ nàng dưới chân, một đầu hắc xà nhô lên, bò tới cắn xé binh lính.

Binh lính hét to: "Giết chết hắc xà, chúng ta có thể thắng nàng. Có thể bắt được nàng, phải hành hạ chết nàng." binh lính đều nổi lên dục vọng.

Chu Trúc khinh bỉ, một đám bại hoại nam nhân chết không toàn thây: "Vạn Độc." từ thân thể nàng lan ra độc tố xâm nhập cơ thể binh lính, binh lính quỳ sụp xuống.

Một tay ôm ngực.

Chu Trúc: "Ta cần nhanh chóng giết chết các ngươi, ta còn có sự việc cần xem."

Sau lưng nàng, Tiểu Hoa tím y phục chạy về phía trước, không ngờ y phục váy dài nha hoàn quá dài, nàng vừa bước đi muốn vấp ngã.

Hoa Quốc ánh mắt phát sáng: "Ha Ha, nha hoàn chết tiệt, ta dù bị độc tố xâm nhập chết, cũng muốn hãm hiếp nha hoàn nhà ngươi."

Tiểu Hoa run sợ quay đầu lại, thấy rõ ánh mắt thèm muốn nàng cơ thể, Tiểu Hoa run nhẹ bỗng dưng Đa Bác đứng dậy, một cước đá Hoa Quốc đi xa.

Cảm nhận trên miệng bình đan được, nhìn về phía mới vấp chân váy quá dài ngã xuống nha hoàn, Đa Bác cảm tạ: "Tiểu cô nương, đa tạ ngươi đã giúp ta độc."

"Cũng như chữa trị ta, ngươi là nha hoàn đi theo Mạn Chi đại nhân, có lẽ học được từ ngài ấy, trước khi ta chết. Lại có thể sống dậy để báo thù, Đa Bác ta đa tạ cô nương."

Đa Bác trên ngực vết thương không còn, tim tuy ngừng đập nhưng vẫn có thể giết chết nghiệt súc này, vì hắn độc tố đã giải.

Giết chết bị độc tố xâm nhập kinh mạch, không có tu vi Hoa Quốc dễ như trở bàn tay, nhưng hắn muốn giết chết đối phương như vậy sao?

Không đời nào, ta trung thành lâu như vậy. Hắn lại vì mạng sống giết chết ta? Đa Bác cắn chặt răng, hừ ta muốn giết chết ngươi hành hạ ngươi!

Đa Bác đứng dậy, nắm lấy thanh kiếm rơi xuống đất, Hoa Quốc lắc đầu.