Mạn Chi nàng lại ngó nghiêng xung quanh, không hề có thứ gì để nàng chơi đùa bĩu môi, đi đến kéo ra một cái ghế. Không ưu thích mà ngồi xuống.
Lão đạo nhân thấy hai người cùng đến cúi đầu: "Vị tiểu thư cùng hai thiếu gia tốt." Tô Hạochê cười: "Tiền Bối người tốt." Mạn Chi nàng không nói gì mà dùng cái đầu nhỏ của mình gật đầu vài cái.
"Tiền bối chúng ta thế nhưng làm sao xét tuyển đệ tử đây?" Vân Phàm hiếu kỳ hỏi, Lão Đạo nhân liền nói: "Hoàng Tử thứ lỗi, tại hạ không có giới thiệu qua tên tuổi."
Hắn quay người ra phía sau, ho khan vài cái: "Thứ lỗi tại hạ thế nhưng bị trọng thương, bây giờ chưa khỏi hẳn. Hoàng tử bệ hạ ta tên Gia Phong, là một vị ngoại môn trưởng lão."
"Cảnh giới Trúc Cơ cảnh hậu kỳ." hắn nói đến đây, Vân Phàm cũng gật đầu.
"Tiền bối người thế nhưng biết tên của ta đi, vậy ta không cần giới thiệu." Gia Phong gật đầu, Tiên Đạo Tông thế nhưng không có mời qua nội môn trưởng lão, hay đại trưởng lão đi đến?
Mạn Chi nhìn cảnh trước mắt mà hiếu kỳ, Gia Phong cũng nhìn sang Mạn Chi biết nàng suy nghĩ.
Hắn hiểu rõ tại sao thân là ngoại môn trưởng lão có thể đi đến đây.
"Vị tiểu thư này, lão phu thế nhưng biết ngươi hiếu kỳ điều gì. Lão phu cũng nói luôn, nội môn trưởng lão trong tông môn không còn một vị nào."
Nghe vậy Vân Phàm Tô Hạo, ngay cả Mạn Chi mặt đều biến sắc? Tông môn không có nội môn trưởng lão, là khái niệm gì?
"Mấy năm gần đây, ma đạo thế nhưng càng ngày càng lộng hành. Năm mươi năm trước, đại trưởng lão phải đích thân ra tay, hắn từ trong bế quan đi ra đối đầu với ma đạo trưởng môn, nhiều vị chưởng lão cũng theo sau."
"Không ngờ tới, bằng nhiều vị như này. Chỉ có thế đánh giết được hết trưởng lão ma tông. Đánh trọng thương ma tông trưởng môn đây, bây giờ trong tông môn chỉ có mình trưởng môn cảnh giới Kết Đan."
Nghe vậy Vân Phàm Tê, ba người đều da mặt tê dại. Ma tông mấy năm nay lộng hành cỡ như vậy sao, nhưng mà hắn thật sự không biết đây, hắn còn không biết rốt cuộc lão cha hắn cảnh giới.
Vân Phàm suy nghĩ chắc chắn không phải cảnh giới thấp gì mới có thể không bị ma tông quấy rầy, còn có ba người bọn hắn thế nhưng là thiên kiêu, mà vừa Trúc Cơ cảnh còn có cảnh giới cao hơn không biết phải như thế nào.
Gia Phong nói đến đây cũng dừng, mà nhìn ba người trước mắt thở dài nói: "Chưởng Môn cũng bị thương nặng,lão tổ thế nhưng không thể xuất quan nên chỉ có ta thân là trưởng lão ngoại môn đi đến. Nên mong ba vị thứ lỗi."
Vân Phàm lại suy nghĩ thêm, cảnh giới cao thâm rốt cuộc hồi phục rất lâu sao? Cảnh giới cao thâm nếu không có đan dược rất khó có thể phục hồi linh khí.
Nhưng hắn nghe nói, cao nhất ở Tây Vực thế nhưng có Tứ phẩm đan sư, cảnh giới Kim Đan đây, nhưng mà vị này rất khó có thể mời đến.
Cũng khó có thể làm ra hoàn chỉnh đan dược Tứ Phẩm, nên khó có thể có cường giả phục hồi nhanh chóng.
Nên bây giờ vị chưởng môn Tiên Đạo Tông hai năm qua chưa có phục hồi cũng đúng.
Nắm chắc cao là luyện đan sư đều ẩn mình, lộ ra tứ giai thực lực.
Vân Phàm đang suy nghĩ, bên cạnh Mạn Chi: "Tiền bối ta không nên hiếu kỳ hỏi về điều này, cho ta thứ lỗi." Gia Phong cười cười nói.
"Tiểu thư người không cần chú ý, ta quên mất cần mang ra cho ba vị xem xét cảnh giới đây." Gia Phong cúi người lấy ra một tảng linh thạch, giống như một hòn đá, đặt trên bàn.
Vân Phàm nhìn cũng biết, đây là linh thạch xem xét tư chất cùng cảnh giới. Thánh thể thế nhưng ở thế giới này thế nhưng phải tự mình thức tỉnh.
Vân Phàm định để tay lên trên, Tô Hạo nhanh tay đặt tay lên tảng linh thạch.
Tảng linh thạch phát sáng, tỏa ra khí tức cảnh giới Trúc Cơ cảnh trung kỳ, còn kèm thêm trung phẩm tư chất tu luyện. Tư chất thế nhưng được chia thành hạ phẩm, trung phẩm, cao phẩm.
Tô Hạo thế nhưng là trung phẩm tư chất, đã là thiên kiêu đi còn dưới hạ phẩm tư chất sẽ vẫn có thể tăng tư chất nếu tăng cao cảnh giới.
Nên nhiều vị cường giả thế nhưng không có tư chất cao thâm, tăng đến Trúc Cơ sẽ tự nhiên tăng cảnh giới tư chất đến Hạ Phẩm.
Còn về phần có thể tăng lên Trung Phẩm hay không, thì hắn không có rõ. Gia Phong thấy tảng linh thạch phát sáng mắt tỏa sáng: "Thiếu gia, ngươi thế nhưng là Trúc Cơ cảnh trung kỳ, tư chất trung phẩm, là kỳ tài khó gặp đây."
Tô Hạo nghe vậy mặt tươi cười, không che giấu trên mặt. Làm Vân Phàm không biết nói nên lời nào, mà vỗ mặt. Mạn Chi nhìn Tô Hạo bằng ánh mắt khác.
Vân Phàm tươi cười: "Tô Hạo ngươi cười đủ rồi thì thu tay lại, đến bọn ta a." Tô Hạo nghe vậy thu tay lại. Mạn Chi nhanh tay đưa tay nhỏ của nàng lên.
Tảng linh thạch phát sáng: "Vị tiểu thư này, ngươi là cảnh giới Luyện Khí cảnh lục giai, tư chất hạ phẩm cao cấp." Mạn Chi không tức giận : "Lão nhân ngươi vậy mà nói ta tư chất thấp hơn Tô Hạo ca ca?"
Gia Phong mồ hôi chảy dài, bình tĩnh không nổi: "Vị tiểu thư này, tư chất của ngươi ta cũng không biết được. Nên việc này người vẫn suy xét!"
"Mạn Chi muội muội cái này cũng không trách tiền bối đây, ngươi thế nhưng không cần so đo với Tô Hạo huynh đệ. Ngươi về sau nha có thể tăng cấp tư chất."
Mạn Chi suy tư cũng đúng về sau nàng thế nhưng có thể tăng cấp tư chất, nàng không so đo lúc nói ra mà vẫn cười. Nên không cần so đo với Tô Hạo, Mạn Chi thu tay lại, vẻ mặt tươi cười mong chờ.
Vân Phàm tay đặt lên tảng linh thạch, tay hắn vừa chạm vào tảng linh thạch, một màu xanh phát sáng.
Bay thẳng lên trời, làm xung đều náo động, trong cung Vân Chiến không biến sắc. Hắn biết đây là nhi tử của hắn, đây là Băng Thần Thánh Thể. Cuối cùng nhi tử hắn cũng thức tỉnh.
Một tông môn nào đó, trong điện một vĩ mỹ nhân ngồi trên tòa điện, nhìn xem một luồng khí tức bay thẳng lên trời: "Chỉ là thức tỉnh Băng Thần Thánh Thể vậy mà náo động như vậy. Quả thật vô vị."
Ma tông lúc này, trong dưới điện, chưởng môn đi đến: "Chủ thượng, Băng Thần Thánh Thể xuất hiện."
Nàng cúi người nói, nhận lại được một câu: "Lui ra."