Xuyên phá qua băng tinh, băng tinh vỡ tan mà Thanh Vũ thân ảnh bay qua tiêu thất băng tinh, cũng như tiêu thất song sừng.
Nàng tới gần Vân Phàm, ánh mắt đỏ ngầu ngươi cản ta lần này cũng muốn như Lăng Thần hắn, cảm nhận uy lực mạnh mẽ Nguyên Anh cảnh ngũ giai của ta.
Thanh Vũ song quyền nắm chặt, một quyền mạnh mẽ đánh xuống, Vân Phàm hộc máu từ bất tỉnh, tỉnh lại.
Ánh mắt thất thần, Băng Kiếm Thần ngươi vậy mà chỉ thể ngăn chặn nàng hai đầu sừng, nhưng mà cũng đủ ta gãy vài cái xương còn tốt hơn.
Vẫn lạc, Vân Phàm xương gãy mấy cái y phục một bên bị đánh nát, thân thể trần trụi vết thương, bị nàng đánh một đạo bay sang ngang.
Bay đến bên cạnh cổng thành, xuyên phá qua cổng thành mà rơi vào trong thành, dân chúng bởi vì đều di tản còn lại không sợ chết mới ở trong thành cũng không ở gần như vậy.
Đều né tránh đến cuối cùng tường thành, không giám ở gần cửa thành. Mà Vân Phàm thân ảnh rơi xuống dưới đúng lúc.
Thanh Vũ đứng trên cao hừ nhẹ, quay đầu trước tiên nhìn Lăng Thần được đầu hắc xà mang rời đi, còn nhìn xuống dưới Chu Trúc đánh giết Hoa Hạ Thành binh lính.
Chu Trúc một trượng đánh ngang, giết chết còn lại binh lính, nàng đứng trên cao thành núi thi thể, sau lưng là hơn một trăm binh lính bị thương còn sót lại.
Binh lính thấy là Hoa Hạ Thành binh lính tiêu diệt, đồng loạt hét to: "Phản Loạn Quân đã thắng, cuối cùng đã thắng."
"Huynh đệ các ngươi yên nghỉ." hắn nhìn xung quanh có xa lạ thân thể, lại có quen thuộc mặc giáp giống như hắn binh lính.
Đều là huynh đệ, nhưng chúng ta chiến thắng hài tử các ngươi cũng được thắng.
Chu Trúc mang theo một trăm người tiến vào trong, ngước nhìn Thanh vũ còn lại màu vàng to lớn lĩnh vực, màu đỏ lĩnh vực coi như đã tiêu thất.
Thanh Vũ nhìn Thiên Thanh Mạn Chi sau lưng to lớn thân ảnh thiên sứ sáu cánh: "Thiên Thanh Mạn Chi, các ngươi đã thua, nên đầu hàng còn lại mình ngươi."
Thanh Vũ nhìn xa xa, dù là còn mình Thiên Thanh Mạn Chi nàng vẫn có thể một mình quét sạch mấy người, Thiên Thanh Mạn Chi đang ôm chặt Nhược Ca.
Muốn bắt đi Cổ Nhược Ca, ánh mắt nhìn Thanh Vũ: "Ngươi thắng hắn, Hoa Quốc đầu cũng bị chém đứt, giờ đây Hoa Hạ Thành căn bản không có mạnh mẽ cao thâm."
"Ha Ha hắn được Băng Kiếm Thần truyền thừa, vẫn thua ngươi Long Thần thánh thể. Như vậy được rồi, các ngươi thắng Hoa Quốc đều là của các ngươi."
Thiên Thanh Mạn Chi quay đầu nhìn Thanh Vũ lần nữa: "Ngươi dù là thắng, dân chúng Hoa Hạ thành các thôn dân phía bắc cũng như."
"Ngươi Sơn Lộ Dương thành trì." Thanh Vũ gật đầu: "Ta không như thất đức người, ngươi cứ yên tâm, Hoa Hạ thành đều giống Sơn Lộ Dương thành."
"Đều là ta con dân." Thiên Thanh Mạn Chi nghe vậy gật đầu: "Hảo." Thiên Thanh Mạn Chi đang định quay đầu rời đi, bỗng dưng từ hướng tây truyền đến giọng nói.
"Phản Loạn Quân, ngươi giết chết ta Cổ gia lão tổ hôm nay chịu chết." người đến là Cổ gia tộc trưởng, phụ thân Cổ Nhược Ca.
Bên cạnh hắn là một nữ tử, vẻ mặt bình thường không có ưu nhìn, sau lưng là vô số thuyền bay, Cổ Gia cùng Tiên Đạo Tông đệ tử nhanh chóng bay đến.
Bên cạnh Thuyền bay là Cổ Hà, Ưu Linh hai người đứng trên thuyền bay đầu tiên tới, còn có Vô Ngạn cũng nhìn xa xa thân ảnh quen thuộc.
Nhưng đối phương đã khác.
Thở dài một hơi, Thiên Thanh Mạn Chi thấy mấy người thở dài: "Các ngươi không cần đánh, chúng ta đã thua."
Cổ gia tộ trưởng, Cổ sơn, cùng Cổ Châu hai đôi phu thê nhìn thấy vậy cúi đầu Cổ gia lão tổ vẫn lạc coi như xong đi, còn có như vậy cảnh tượng.
Sợ rằng không còn có nơi yên thân. Tiên Tông tự nhiên mang theo quân suất mã thấy như vậy đành thở dài đến muộn, càng làm hắn ngạc nhiên là.
Xuất Khiếu cảnh nhị giai, không tồi nha mười bốn niên linh xuất Khiếu cảnh nhị giai thật mạnh.
Thiên Thanh Mạn Chi nói vậy, mấy người dừng thuyền. Cổ Sơn bỗng phát giác bên cạnh Mạn Chi há phải là hắn nữ nhi?
Cổ Sơn bay tới, Cổ Châu theo hắn bay đi: "Cổ Nhược Ca ngươi nên quay đầu là bờ."
Cổ Nhược Ca thấy vậy: "Phụ Thân, Mẫu Thân không thể nào, ta đã bước vào con đường này, căn bản không thể quay lại chúng ta gia tộc ta biết rõ."
"Nhờ vào quan hệ song phương, nhưng giờ đây chúng ta gia tộc đều hủy diệt dưới tay ta, các ngươi nên nương nhờ Vân Thiên Quốc, còn ta chính xác bây giờ."
"Là kẻ thù Vân Thiên Quốc." Cổ Châu nàng tuy không ưu nhìn hay khuynh nước khuynh thành, nhìn nữ nhi do mình đau sót sinh ra.
Cổ Châu đưa tay che miệng khóc lóc, Cổ Sơn đỡ lấy nàng, hai thân ảnh nhìn xa xa Cổ Nhược Ca nói xong quay đầu rời đi, không tức giận.
Mà chấp nhận con đường nàng đi: "Nhược Ca nhớ phải đối tốt với bản thân, dù tây vực này, có ghét con đến như nào thế nữa chúng ta vẫn đợi con quay về."
Cổ Châu cùng Cổ Sơn hai người thấp thỏm bay trên cao, Cổ Nhược Ca quay đầu đi bỗng nhiên dừng lại, quay người nhìn lại hai người.
Nàng cúi thấp đầu: "Phụ Thân, mẫu thân Nhược Ca phải đi rồi, giữ vững bản thân tuy Cổ gia tộc rất tốt nhưng không bằng cho ta cầu sức mạnh, giờ đây ta chỉ có một con đường."
"Nhị sư tỷ làm thế nào, ta hay thế đó!" Hai người không nói gì, mà khóc lóc Cổ Hà không nói gì, hắn biết bí ẩn thật sự nên cũng có lỗi.
Ưu Linh che mắt bước tới: "Cổ Hà, nàng có lựa chọn của nàng, chúng ta có lựa chọn của chúng ta."
Mấy phút sau.
Cổ Hà gật đầu, mấy người vừa đến cũng nhanh chóng bay xuống dưới, mang Tô Hạo, Cổ Mộc, Vân Phàm, Thiên Thanh Mạn Chi rời đi.
Cũng như gia tộc mấy người đang rời đi, Mạn Chi đứng trên thuyền bỗng nhiên nhớ tới.
Quay đầu nhìn xuống dưới, phản loạn đang vào thành, Thanh Vũ nàng bay vào thành hắc xà cũng quay đầu, mang theo người trên lưng.
Chu Trúc dẫn theo một trăm người, vào thành.
Mạn Chi đang bay về hướng tây, nàng đứng trên thuyền bay xung quanh là mấy người, Vân Phàm nằm một bên đã được chữa trị chưa hề tỉnh lại.
Mà Cổ Mộc đã tỉnh lại, thấy hai thân ảnh quen thuộc: "Gia tộc Cổ gia đã tiêu thất, chúng ta Cổ gia người nên mang theo rời đi?"
Cổ Sơn gật đầu: "Đã mang đi, cũng như là đầu rời khỏi cổ Cổ giã lão tổ." vẻ mặt hắn buồn chán, Cổ Mộc không biết nói gì.
Tiên Tông một bên suy tư, mà Vô Ngạn nhìn Mạn Chi không hổ là Thiên Sứ Thần, mà Ưu Linh nhìn nàng chăm chú, nếu như không mù.
Mạn Chi dễ dàng phát hiện, mấy người đang hàn huyên Mạn Chi thốt lên: "Tiểu Hoa nàng đâu?"
Mạn Chi giật mình, quay đầu nhìn xuống dưới Hoa Hạ Thành, nàng thấy rõ đứng trên tường thành xung quanh là một đám thi thể.
Tiểu Hoa ánh mắt rưng rưng sắp khóc núp trong góc nhìn lên thuyền bay, Mạn Chi tê quên mất chưa mang nàng đi. Nàng không muốn tham chiến còn đeo bông hoa.
Cảnh giới không bị phát hiện ra. May mà từ đầu chiến trận có đem ta linh khí truyền vào, không thì không thấy Tiểu Hoa nàng.