Chương 284: Chương 284: Hoa Hạ Thành chiến trận (8)

"Ngươi nếu như đầu hàng, ta có thể tha mạng của ngươi." Cổ Mộc nằm trên đất: "Nhược Ca tiểu thư, dù ta bị đánh thành dạng này tàn phế."

"Vẫn không ngừng khuyên ngươi, quay đầu là bờ." Cổ Mộc một tay ôm ngực, tay còn lại chống xuống cỏ xanh đất, đều nhuốm máu binh lính.

Cổ Nhược Ca thấy hắn thân thể đã quá tàn tạ, không nói nhiều mà bay đến trước mắt hắn.

Nàng cúi thấp nhìn thẳng ánh mắt không sợ hãi Cổ Mộc, thở dài: "Ngươi cũng không có ác ý, muốn giết ta. Ta gọi ngươi lần cuối tiếng nói mà ta tiểu hài tử hay gọi."

Cổ Nhược Ca thở dài: "Mộc Mộc gia gia." Cổ Nhược Ca nói xong quay đầu bay đi lên tường thành, Cổ Mộc nghe nàng nói như vậy thân thể run nhẹ.

"Đã bao lâu rồi?" ánh mắt hắn nhìn lên trời cao: " Đã bao lâu rồi, Nhược Ca tiểu thư ngươi vẫn là gọi ta một tiếng gia gia." Cổ Mộc ánh mắt rưng rưng khóc lóc.

Quỳ sụp xuống đất: "Nhược Ca tiểu thư, đáng yêu tiểu nữ hài đã không còn, bây giờ nàng một đáng sợ ma nữ."

"Nhưng đâu ai biết, nàng từng có một khoảng thời gian là đáng yêu tiểu nữ hài." Cổ Mộc cười: "Ha Ha, Cổ gia ta liền muốn bị hủy diệt sao?"

"Không thể, nàng tuy vào ma đạo. Vẫn mang trong mình Cổ gia máu mủ mà là bước lên một tầm cao mới."

Cổ Mộc ánh mắt nhắm lại ngã xuống đất, Cổ Nhược Ca bay lên trên tường thành, thấy một đống thi thể, còn có Lưu Vân, Cô Cô.

Dự vào tường thành, cảnh giới vậy mà từng cảm nhận qua quanh minh nguyên tố. Lại ngước nhìn Chu Trúc đang đuổi giết binh lính.

Cổ Nhược Ca đáp xuống bên cạnh hai người, nàng đứng thẳng nhìn xuống bên dưới Lăng Thần, cũng như tỏa ra uy áp đáng sợ Thiên Thanh Mạn Chi.

Lăng Thần bên dưới, tâm tình bình phục, hắn so tài trăm phầm trăm không thể thắng nàng, hắn vừa cảm nhận cái chết Thiên Sứ Thần Quang quá bá.

Mà hắn Chu Lăng Kiếm cư nhiên bị nàng phá hủy, ha ha Lăng Thần ta thật phế. Lăng Thần một cước đạp lên cao, lại mở ra chân thân.

Bốn mắt cùng Mạn Chi chạm nhau: "Mạn Chi uy lực không tồi, nhưng vì nàng ta chết cũng có thể. Không đời nào mà cư nhiên bị ngươi giết!"

Lăng Thần bình tĩnh đứng thẳng người, y phục rách nát đầu tóc rối bời, đưa kiếm lên cao: "Vạn Kiếm Quy Tụ." vừa dứt câu, bên dưới kiếm cắm trên đất lung lay.

Hoa Hạ Thành binh lính, hay cả Phản loạn binh lính ai cầm kiếm đều bị rung chuyển, kéo lấy thanh kiếm, lại không ngờ tới kiếm khí lực lớn như vậy.

Đành buông bỏ, kiếm bay lên cao quy tụ trên cao, Lăng Thần kiếm đưa lên cao, khống chế vạn kiếm. Ngay cả trên tường thành kiếm cũng bị bay đi.

Lăng Thần khống chế kiếm sao cho, không động đến huynh đệ tỷ muội, vũ khí huynh đệ tỷ muội đang giao thủ ngươi mang đối phương kiếm đi?

Bóp chết đồng đội sao? Lăng Thần không làm như thế.

Vân Phàm trên cao, bị Thanh Vũ nghiền ép vừa bay tới thanh kiếm cũng muốn bị kéo đi? Vân Phàm tay trái đặt lên tay phải cầm kiếm.

Một cỗ băng nguyên tố thuộc tính xâm nhập, làm cho kiếm hắn mới không bị hút đi. Thanh Vũ nhân cơ hội đó muốn giải quyết hắn rồi.

Một quyền đánh Vân Phàm mặt, mặt Vân Phàm đau rát, Thanh Vũ lại đến một quyền, Vân Phàm mới nhanh chóng lùi ra xa.

Mà hư không trên cao, Thiên Thanh Mạn Chi nhìn bên dưới, vô số kiếm. Nàng tay nhỏ đánh nhẹ đàn, vạn kiếm lung lay muốn tiêu thất.

Lăng Thần ý thức được không đúng, nhanh chóng khống chế vạn kiếm công kích nàng.

Vạn kiếm theo Lăng Thần đạo kiếm từ trên cao từ từ đưa xuống, mũi kiếm hướng mắt Mạn Chi khiêu kích nàng.

Vạn kiếm trên cao, xoáy thành vòng tấn công Thiên Thanh Mạn Chi, Thiên Thanh Mạn Chi thở dài: "Vạn Kiếm, đáng tiếc không thể khống chế từng đạo."

"Nên xuống." dứt lời sau lưng nàng chân thân, đưa to lớn đàn đánh nhẹ sáu cánh vỗ nhẹ, vạn kiếm rơi xuống như mưa.

Cắm xuống dưới đất cỏ, Lăng Thần bên dưới thấy kiếm không thể duy trì lâu, không tức giận mà bình tĩnh đứng thẳng người.

Lăng Thần thân ảnh biến mất, Thiên Thanh Mạn Chi không do dự vẩy nhẹ đàn, một đạo mạnh mẽ công kích xuống dưới, xuyên qua đám mây.

Lại không phát hiện Lăng Thần thân ảnh, Lăng Thần thân ảnh không biết đi đâu, Thiên Sứ Tinh Thần.

Là nàng tinh thần tăng cao, không có cảm nhận hắn ba động linh khí vẫn như cũ ở nơi đó làm sao có thể, không đúng hắn đã đi hắn ở sau lưng ta.

Mạn Chi nhanh chóng quay đầu, vẩy nhẹ đàn. Lăng Thần Thanh Ngân Sắc Kiếm chém nhẹ, một kiếm đem đối phương đàn công kích tiêu thất.

Lăng Thần nhảy lên cao: "Hỏa Vũ Kiếm, Tuyệt Sát Ngươi." Lăng Thần ánh mắt mang theo sát ý, một kiếm chém xuống Mạn Chi, Mạn Chi bình tĩnh né tránh, nàng né tránh sang bên phải.

Mạn Chi đánh nhẹ đàn, một loạt công kích tấn công Lăng Thần, Lăng Thần hỏa vũ kiếm bay qua từng đợt đàn công kích, vô số âm đàn công kích.

Vô vị, Lăng Thần chân thân đưa kiếm ra ngang phát ánh sáng lửa đỏ, Thiên Thanh Mạn Chi: "Quang Minh Pháp Tắc, Thiên Sứ Âm Vang."

Dứt lời xung quanh Lăng Thần đang bay tới, một thân ảnh thiên sứ sáu cánh cầm kiếm, công kích hắn, Lăng Thần hỏa vũ kiếm còn chưa được lâu.

Một đạo ánh lửa bay đến, công kích thiên sứ thân ảnh, Thiên sứ thân ảnh sáu cánh bỗng tiêu thất, xuất hiện sau lưng Lăng Thần một cước đem hắn đá xuống dưới.

Lăng Thần bay xuống dưới, nhanh chóng định thần lại ánh mắt đảo xuống dưới, quân phản loạn hắn đang có ưu thế.

Lăng Thần ta thân là tướng lĩnh, thua nhưng có thể tâm phụ khẩu phục thua bây giờ sao? Nếu như là thua phải là về sau thua, bây giờ ta Lăng Thần không thể nào thua.

Lăng Thần ngước đầu lên cao, gầm thét: "Hư Không Đạo." bên cạnh Lăng Thần bên phải xuất hiện năm đạo kiếm hư ảo, Lăng Thần sau lưng chân thân cũng hiện ra.

Năm đầu hư ảo đạo kiếm, Lăng Thần đưa kiếm ra ngang, Thanh Ngân Sắc Kiếm dù xuất hiện qua vô số vết nứt, thân thể tàn tạ vẫn muốn chiến.

Thanh Vũ một hướng khác nàng đều dốc hết sức, còn hắn cũng phải như vậy. Sư muội nàng cần ta bảo vệ, sư tỷ cũng như vậy, ta dù tự dưng là thiên kiêu.

Nhưng đối đầu thần cảnh truyền thừa, cũng muốn một lần chiếm thế thượng phong.

Lăng Thần kiếm đưa ra ngang, chém đi chạm qua hư ảo kiếm, tốc độ lại tăng cao. Tốc độ nhanh chóng chạm qua. Tốc độ nhanh chóng, thân ảnh xuất hiện hư ảo màu vàng kiếm.

Chỉ thấy trên trời cao, một đạo kiếm ngang, uy áp bá đạo màu vàng truyền đến sóng xung kích mạnh mẽ.

Sau lưng chân thân, đạo kiếm cũng chém ra một to lớn đạo kiếm chém ra ngang, hư ảo màu vàng đạo kiếm truyền đến bá khí.

Lăng Thần đầu ngước lên cao: "Hư Đạo Không, xuyên phá nàng chân thân hoặc có thể làm nàng bị thương, ngươi chính xác là đã rất mạnh."

Lăng Thần đạo kiếm khí uy bá truyền đến, Thiên Thanh Mạn Chi vẻ mặt nhăn nhó, căn bản nàng không thể tin đối phương Kim Đan cảnh có thể to lớn như vậy sao?

Uy lực còn không mạnh? Hừ căn bản không tự tin như vậy.