Vân Phàm ánh mắt ngước nhìn Thiên Thanh Mạn Chi, muội muội ngươi tài trí tăng cao, xem xem Mạn Chi sư muội thay đổi như nào?
Ta muốn biết. Vân Phàm ánh mắt màu xanh mong đợi.
Hoa Quốc bên dưới tê, thân thể run nhẹ: "Đúng vậy a, nàng có Nguyên Anh cảnh viên mãn, mà còn là cao thâm cảnh giới cũng nửa bước Xuất Khiếu cảnh."
Hoa Quốc quên mất, ta thân là hoàng đế bệ hạ, bị dọa sợ lại quên mất việc này, Cổ Mộc bên cạnh, chắp tay thân ảnh già nua.
"Hắn Nguyên Anh cảnh chỉ là uy áp, đã có đánh bay ta, đại nhân nhưng đối với ngươi hắn chỉ là phế vật mà thôi."
Thiên Thanh Mạn Chi ánh mắt đảo xuống dưới, tâm tình ổn thỏa: "Trước tiên muốn tấn công, ta có hai kế sách."
"Đầu tiên kế sách, ta đích thân dẫn các ngươi khiêu chiến, tìm hiểu đối phương nội tình thế lực. Kế sách này tuy có phần nguy hiểm, nhưng rất hiệu quả."
Hoa Quốc, Cổ Mộc bên dưới cũng không ngu ngốc, như vậy kế sách không hiểu. Mà Vân Phàm hắn đều biết, ý nàng muốn nàng cảnh giới đứng trước cổng thành bay trên cao.
Uy áp đánh xuống, đối phương cao thâm cảnh giới không ra tay, nàng trực tiếp đánh thẳng. Cho dù đối phương biết kế hoạch lại không muốn ra tay.
Nàng trực tiếp động thủ, cũng làm đối phương đội quân suy yếu, quả không hổ Mạn Chi ngươi kế sách thật hảo.
"Tiếp theo kế sách thứ hai là, các ngươi tấn công đối phương, để lại cao thâm cảnh giới phía sau hậu thuẫn, đây là lấy yếu dẫn mạnh."
"Chỉ cần dẫn ra cao thâm cảnh giới, ta nhân cơ hội đó mà đánh lén, mà khả này quá thấp, muốn thám thính đối với đối phương địa hình quá khó khăn."
"Hướng bắc lại là dãy núi, đối phương thành trì còn gần như vậy, từ trên dãy núi có thể nhìn rõ. Mà sau lưng là đại dương, một con đường chạy trốn dễ nhất."
"Cũng như phòng thủ tuyệt đối, các ngươi nghĩ tấn công bằng thuyền dễ dàng? Đối phương đứng trên đất, còn chúng ta chỉ là đại dương."
"Chỉ có thể, bắn ngăn chặn sau thuyền mà thuyền bị đối phương đánh hỏng, một đội quân coi như rơi xuống nước di chuyển tốc độ khó khăn."
"Kế sách này, theo lý thuyết thường nói tới, không thể nào tấn công."
"Muốn tấn công phía nam, đối phương lại càng khó khăn, đối phương có một hồ lớn nước, dễ dàng mai phục. Những kế sách này với nàng tài trí."
"Đều minh bạch, ta muốn nàng kế sách không ngờ tới rằng. Chúng ta đi đường chính, khả năng ngu dốt này đối phương cũng biết đến."
"Nhưng đây là ta ra tay, Xuất Khiếu cảnh đi tới. Cho dù mai phục cũng muốn rút lui báo cáo, và đúng như chúng ta mục đính."
Bên dưới Hoa Quốc, Cổ Mộc gật đầu nhưng nếu mỗi phương hướng nàng nói từ trước, đứng trên đại dương công kích.
Khoan đã nếu như vậy rất có rủi ro, khó rút lui. Mà nàng đào thoát có thể dễ dàng đội quân lại khó khăn, đối phương nếu như muốn diệt toàn bộ.
Chỉ có nàng rời đi được, bởi vì đang trên biển. Mà hồ lớn cũng vậy, nếu đi qua đó đều là qua hồ lớn, nàng đều chạy được gặp đối phương cảnh giới cao thâm.
Mà quân lính thì sao? Căn bản không thể rút lui dù nàng có kéo thời gian, đội quân không thể chạy, mà chạy xuống phía nam càng là không thể.
Long Phượng thâu tóm toàn bộ phía nam, mà đường đường chính chính tấn công, một con đường mất mấy năm tạo qua, dễ dàng đi qua cho dù bị phục kích.
Vẫn có thể đánh, dễ dàng địa hình Hoa Quốc không có nhiều đỉnh núi cao, đều là bằng phẳng, đối phương cao nhất là Kết Đan.
Hắc Hắc, quả nhiên là đại nhân, nếu như mấy phương án kế sách dù cảnh giới thấp nhưng địa hình vẫn mang ra, đều hoàn tất.
Cảnh giới tuy yếu nhưng chiến đấu xung quanh vẫn là mạnh nhất. Hoa Quốc gật gật đầu: "Hảo ta đi chuẩn bị binh lính."
"Ngươi đi đi." Thiên Thanh Mạn Chi phất tay, Hoa Quốc cùng thái giám đều quay đầu rời khỏi, Vân Phàm nhìn bên cạnh Thiên Thanh Mạn Chi ánh mắt nghi ngờ.
"Nếu như đối phương cảnh giới cao hơn ngươi thì sao?" Vân Phàm nghi ngờ hỏi, nếu như đối phương cảnh giới cao hơn Thiên Thanh Mạn Chi mà nói.
Nàng căn bản không thể thoát khỏi, Mạn Chi ánh mắt nhìn: "Không quan hệ, ta còn có Thiên Sứ Thần, nàng chắc chắn ra tay mà đối phương cũng sẽ không giết ta."
Vân Phàm thầm nghĩ, Mạn Chi mang theo phần tự tin hắn hồi nhỏ a, Vân Phàm lắc đầu, trước tiên theo nàng mà làm!
Thiên Thanh Mạn Chi đứng dậy, quay đầu nhìn Vân Phàm: "Đi thôi, chúng ta đi ra ngoài thành, hắn kêu gọi quân lính đối với ta rất mệt mỏi."
"Mỗi lần đều là Thiên Uyên tỷ tỷ." Vân Phàm gật đầu, hắn không chú ý tới điều này. Tô Hạo bước theo sau, mỗi lần hắn đi đến đâu đều là tu luyện đến đó.
Bên này Lăng Thần đứng trên cao đại điện mái nhà: "Sư tôn, nàng đi vẫn không có quay trở lại, giờ ta không biết hỏi ai."
Lăng Thần trầm tư, đứng trên mái nhà. Bên cạnh Lưu Vân miệng nhỏ mở miệng, y phục màu đỏ tung bay trên cao: "Lăng Thần , ngươi cảm nhận được không?"
Lăng Thần gật đầu: "Cảm nhận được, hoa hạ thành muốn tấn công."
"Long Phượng a di nàng có hay không biết?" Lăng Thần không có nhanh chóng trả lời, ánh mắt nhìn ra xa.
"Với nàng cảnh giới, tài trí cũng đoán được a. Mà Lăng Uyên nàng đi đâu? một tiểu hài tử như vậy không nên chạy loạn."
Lưu Vân dùng tay che miệng cười: "Nàng nha, đều mang theo cận vệ đi chơi, với đây là chúng ta quen thuộc thành cũng cảm nhận được nàng."
"Lăng Uyên có gặp nguy hiểm, nhanh nhất là chúng ta." Lăng Thần gật đầu, nằm xuống mái nhà đại điện: "Lưu Vân nàng có nghĩ tới, muốn hay không thành thần?"
Lưu Vân nằm xuống theo hắn, một mắt nhìn lên cao mây xanh: "Nếu như có thể mà nói, ai cũng nguyện ý trở thành thần."
Lăng Thần không nói gì, mà bên dưới đại điện tầng hầm. Xung quanh đều là thắp nến, không có một tý đặc sắc, xung quanh đều là tường đá.
Có một giường để ngồi tu luyện, cũng như đi ngủ, Thanh Vũ nhìn mẫu hậu, ngồi trên giường phượng bào y phục, đều không còn mà là một màu trắng y phục.
Nhìn nàng: "Vũ nhi, lại đây ta giúp nữ nhi ta hoàn toàn thức tỉnh long thần thánh thể, một khi thức tỉnh sẽ kinh thiên động địa."
"Đáng tiếc ở đây, dù là thần đến cũng không biết được ngươi thức tỉnh long thần thánh thể."
Thanh Vũ ánh mắt đảo qua mẫu hậu thân ảnh: "Mẫu hậu rốt cuộc thánh thể của ta là hỏa long, hay là long thần?"
Long Phượng cười nhẹ: "Cả hai nha, Hỏa Long hay Long Thần đều là tên gọi, mà ngươi Hỏa Long chính là thần thú, cho nên gọi Long Thần không sai."
Thanh Vũ gật đầu, nàng nhìn linh hồn thể bay bên cạnh mẫu hậu, Khuynh Tiêu a di.
Long Phượng một tay nắm chặt, nàng đôi tay bỗng phát sáng, một đầu phương hoàng nhô lên cao, buông tay đem phượng hoàng bay đến Thanh Vũ đan điền.
Trong đan điền Thanh Vũ đầu long bị vô số riềng xích ngăn cản, bỗng nhiên một đầu phượng hoàng dang rộng đôi cánh đến, riềng xích bị phá hủy.
Hỏa long gầm thét, Long Thần thánh thể muốn thức tỉnh.