Chương 267: Chương 267: Sư tôn Lăng Thần bí mật

Thanh Vũ ôm chặt mẫu thân, bao năm qua nàng chưa hề ôm mẫu thân. Lần này nàng muốn cảm nhận mẫu thân nhiệt độ cơ thể, nàng đã thiếu tình thương quá nhiều.

Long Phượng thấy nữ nhi, từng là bé nhỏ hài tử để Thanh Tiêu hắn ôm khóc lóc đái dầm tiểu nữ hài, giờ đã lớn còn dẫn theo đạo lữ về nhà.

"Ngoan, nữ nhi đợi hắn trở về. Ta nói với hắn mở ra Long Thần truyền thừa, giúp ngươi cùng đồng hành đạo lữ tỷ muội, tăng tiến làm thần."

Thanh Vũ gật đầu: "Ân." Long Phượng nhìn Lăng Thần: "Ngươi chỉ còn là một linh hồn, cũng như giúp nàng, rất tốt. Đợi phụ quân ta trở về, ta nói với hắn."

"Giúp ngươi phục hồi." lời nói này là nàng nói Lăng Thần sư tôn: "Ngươi cũng giúp nàng, dạy nàng công pháp thiên giai, cái này không quan trọng ngươi cứ tiếp nhận."

Lăng Thần sư tôn từ trong nhẫn trữ vật bay ra: "Nữ Hoàng bệ hạ, người phu quân nhắc tới chính là Thanh Tiêu, Thanh Thần sao?"

Long Phượng ánh mắt trầm trọng: "Ngươi biết hắn tên?" Lăng Thần sư tôn, bản thân ảnh già nua nhìn thấy chính xác là như vậy.

Một tay ném xuống tấm thảm đỏ: "Cẩu thí, Thanh tiêu chính xác là ngươi chơi xong chạy, cẩu thí nhà ngươi, để ta phải bỏ đi thai nhi, địch nhân giết ta ngươi lại chạy đâu."

"Ngay cả ta nữ nhi cũng không thể giữ." Lăng Thần ngạc nhiên: "Sư tôn ngươi là nam nhân, sao lại mang thai?" Lăng Thần không ngạc nhiên.

Vì sao Long Phượng nhận ra hắn sư tôn mà ngơ ngác, mà là bản thân sư tôn theo hắn lâu nắm, hai nam nhân cùng nói chuyện mấy năm.

Kết quả ngươi nói hắn mang thai tin được sao? Linh hồn thể trạng thái nhìn Lăng Thần: "Hừ bản cô nương mới không phải là nam nhân, đây chỉ là linh hồn ta tạo ra."

"Chán ghét hắn, để hắn già đi mà thôi!" sưu tôn Lăng Thần từ già nua thân ảnh, tiêu thất hiện ra một khuynh nước khuynh thành linh hồn thể màu xanh.

Long Phượng nghi ngoặc: "Ngươi chẳng lẽ là hắn nhắc tới, Khuynh Tiêu?" linh hồn thể trạng thái hai tay khoanh trước ngực.

"Hừ chính là ta tên." Long Phượng nghe vậy cười ha ha: "Ngươi nha, hắn không có bỏ đi, hắn tìm kiếm ngươi, giúp ngươi mua món ăn quay về."

"Đã không thấy ngươi, hắn dùng thần lực xem qua cũng không phát hiện ngươi, ngươi nha làm chúng ta tìm ngươi, kết quả vẫn không có nghe danh ngươi tên!"

Long Phượng che miệng cười, bỏ qua cao cao tại thượng nữ tử, Khuynh Tiêu nghe vậy tê.

"Hừ bản thân ta không quan hệ, ta vẫn không tin hắn." Long Phượng dù cười ha ha, đẩy ra Thanh Vũ đang ôm chặt lấy bản thân, xoa nhẹ nàng mái tóc đỏ.

"Nếu như nói về thân phận, ngươi cũng là ta sư muội, người nhà cả nhanh đi tới bên cạnh ta, ta giúp ngươi truyền thụ linh khí."

Khuynh Tiêu mặc dù nành kinh thường, nàng căn bản không tin vẫn bay tới, nhẫn trên tay Lăng Thần cũng tiêu thấy xuất hiện trên tay Long Phượng.

"Ngươi nha, đừng hận hắn. Ngươi làm sao mà bỏ đi bào thai? Là hắn hài tử nha, không ngươi bây giờ cũng có như ta lớn hơn hài tử."

Long Phượng cười cười, ánh mắt nhìn nàng, Khuynh Tiêu bĩu môi, thân thể linh hồn tràn đầy năng lượng: "Sư tỷ, ngươi vẫn không đủ mạnh để phục sinh ta?"

Nàng coi như đã chấp nhận sư tỷ này, Long Phượng cười: "Không thể, nếu như ngươi thân thể ở đây thì tốt, ngươi bị địch nhân chu sát."

"Linh hồn bay ra ngoài, thân thể ngươi vừa bị giết hắn đã phát hiện, giải quyết hết thù địch cho ngươi thân thể đang ở với hắn, không biết hắn có cho ngươi thân thể mang thai?"

Hắc hắc, nàng cười tà ác.

Lăng Thần tê, sư tôn vậy mà có sư tỷ hắn nên gọi như thế nào? Đều là người quen cả a, Long Phượng như nhìn ra hắn ý định: "Ngươi cứ gọi ta là Long A Di, còn về phần sau này, ngươi có thể gọi mẫu hậu."

Nàng cười hắc hắc, Lăng Thần gật đầu, đi đến đây đều là quen thuộc người nhà sợ cái rắm.

Long Phượng cùng Khuynh Tiêu hai người cùng nhau biến mất, Thanh Vũ ánh mắt nhìn Lăng Thần.

"Ngươi ngươi sư tôn vậy mà là nữ nhi, còn có là mẫu hậu ta sư muội?" Thanh Vũ ánh mắt không thể tin, mà Lưu Vân suy nghĩ nhiều quá cũng đã ngất xỉu.

Lăng Uyên trên vai nàng vì nàng ngã mà cũng bị thương, Lăng Thần không hiểu rõ: "Ta cũng không biết, ngươi nha tên vậy mà là Thanh Vũ."

"Hoa Quốc tên kia căn bản không phải cha ngươi, còn có cha ngươi là thần, mẫu hậu còn nói hắn quay về giúp ngươi thành thần."

"Hắc hắc, ta cũng có thể cùng nhau khảo hạch, như vậy dừng chân tại Hoa Quốc." Thanh Vũ gật đầu.

Hai người quay đầu, đi đến bên cạnh Lưu Vân ngất cùng với khóc oa oa tiểu nữ hài, tiểu nữ hài là Lăng Uyên nàng tóc màu xanh nước biển.

Mặc trên mình váy dài nhỏ, xanh y phục đầu không có trang trí gì đặc sắc, nàng má không có béo mà là hơi gầy, nhưng vì có trưởng thôn đến.

Dân làng ăn đều no, nên nàng sắc mặt coi như là khả ái hài tử, hai má bình thường không có phồng to, mà ánh mắt đỏ ngầu khác biệt với nàng mái tóc.

Mắt đỏ không ngưng khóc lóc: "Ô Ô, Lưu Vân a di bị dọa ngất, Vân Vân A di, ngươi tỉnh không thể ngất, Uyên nhi rất đau nhưng a di ngươi tỉnh."

Nàng hai tay nhỏ không ngừng lắc nhẹ Lưu Vân thân thể, mà Lưu Vân không hề có thức dậy, Lăng Thần bây giờ không cách nào khác.

Lăng Thần ngồi xuống, ôm lấy mặc váy xanh nước biển Lăng Uyên: "Ngoan phụ thân thương, ngươi không nên khóc lóc quá nhiều."

"Như vậy sẽ làm, khả ái đáng yêu hài tử không có đẹp mắt nha!" Lăng Uyên ôm lấy Lăng Thần cổ: "Ba Ba ta đau, nhưng mà Lưu Vân a di, nàng tự nhiên ngã xuống."

Lăng Thần xoa xoa đầu Lăng Uyên: "Lưu Vân tỷ tỷ, vì suy nghĩ quá nhiều mới ngất đi, Uyên nhi có đau không? ba ba giúp ngươi trị thương."

Lăng Uyên gật đầu ân, Thanh Vũ nàng nhìn Lưu Vân, tóc đen đỏ, mặc trên mình váy dài đỏ y phục, không biết nói lên lời nào.

Nên đỡ nàng dậy trước tiên.

Một bên khác, Vân Phàm hắn cùng Thiên Thanh Mạn Chi quay về, vừa vào phòng Vân Phàm ngồi xuống: "Mạn Chi sư muội, lần này Lăng Thần hắn chịu thua như vậy sao?"

Thiên Thanh Mạn Chi nàng lắc đầu: "Với tính cách của hắn, lần này muốn là đi đến gặp nữ hoàng, mà ta nhìn Hoa Vũ nàng huyết mạch không phải là Hoa Quốc nữ nhi."

"Hắn hoàng hậu khả năng rằng, không phải chính hắn và nàng cũng không để Hoa Quốc chạm qua bản thân cơ thể, nàng tốc độ có thể vượt qua ta Xuất Khiếu cảnh."

"Không một tiếng động." Vân Phàm cũng nghĩ đến điều này: "Hoàng hậu, nàng rốt cuộc muốn phản khánglà điều gì? Theo ta suy nghĩ."

"Bây giờ thế cục đã thay đổi, nàng muốn chiếm đóng. Ta nghe nói cũng như sử sách hoàng hậu, nàng chưa dùng đến thực lực, lần này ẩn số thực lực."

"Lăng Thần hắn đi tìm nàng, đối phương chuẩn bị tấn công Hoa Hạ thành, giết chết Hoa Quốc lấy lại Hoa Hạ thành, trở thành hoàn chỉnh Hoa Quốc."

"Chúng ta Vực Ngoại Thiên Ma cũng xử lý hoàn tất, Mạn Chi theo ta suy nghĩ với hoàng hậu tài trí đối phương."

"Có thể bình thường tấn công?" Mạn Chi kéo ra ghế.

Bên trong phòng, xung quanh là một giường lớn, trước mắt một bàn gỗ bên trên có chén trà, Vân Phàm đang ngồi xuống.