Chương 261: Chương 261: Tiên nhân rời đi

Để nhiệt độ, có thể dễ dàng hoạt động. Không có nóng, không có lạnh nhiệt độ ở mức bình thường. Đây chính là Hoa Quốc khí hậu.

Lămg Thần thấy vậy, vẻ mặt hơi dương: "Ta Lăng Thần, cuối cùng cũng có khả năng bảo vệ bách tính, nhưng năm đó vẫn không bảo vệ tốt sư muội."

Lăng Thần cười nhẹ, Lăng Uyên nàng chân nhỏ bước tới, nàng y phục cũng đã khác. Cho nên không có nhiều đặc sắc, cũ nát y phục.

Nàng nắm chặt lấy Lăng Thần tay, Lăng Thần tay truyền đến nhiệt độ, ánh mắt ngước nhìn bên cạnh Lưu Vân, Hoa Vũ.

"Lăng Thần có chúng ta ở đây, ngươi năm đó cũng sẽ không bao giờ tái diễn. Có chúng ta ở đây, tam đại thiên kiêu. Sẽ không như vậy quá đà hậu quả."

Lăng Thần gật đầu, nhìn xuống đám thôn dân: "Chư vị thôn làng, ta đã cứu giúp các ngươi cho nên chúng ta có việc rời đi trước."

Thôn làng nhao nhao lên tiếng: "Tiên nhân, ngươi muốn rời đi chúng ta không thể ngăn cản, nhưng mong tiên nhân có thể nhận chúng ta ít lương thực. Chúng ta trồng rau củ."

Lăng Thần không từ chối, nhân cơ hội này đa tạ đám thôn dân cũng như lấy một ít gia vị, Lăng Thần cúi đầu đa tạ: "Chư vị đa tạ, không biết tại hạ mạo phạm."

"Muốn thỉnh cầu một việc." Lăng Thần ấp úng nói ra, thôn làng thấy tiên nhân như vậy, nhao nhao mở miệng: "Tiên nhân có gì cứ nói."

"Chúng ta thôn làng, nếu như có thể có. Sẽ đưa cho người." Lăng Thần gãi gãi đầu: "Chư vị, nếu như cho ta rau củ, có thể cho ta ít gia vị?" Lăng Thần ánh mắt nhìn đám thôn làng.

Ánh mắt mong đợi của đám thôn làng với Lăng Thần muốn là thứ gì? Không ngờ tới là gia vị a. Ở đây gần biển cũng như gần cực đông giá rét, khí hậu ổn định có thể trồng trọt nhiều loại rau củ.

Cũng có thêm nhiều gia vị: "Tiên nhân, làm chúng thôn làng tưởng cái gì to tác đây, thôn làng chúng ta do trưởng thôn dẫn dắt, chúng ta."

"Dân làng, rau củ quanh năm đều ăn không hết. Còn đem ra ngoài đi bán, vẫn có thể dư để mấy năm tiếp tục ăn, chúng ta mỗi nhà nguyện góp gia vị."

"Cùng rau củ, tiên nhân người không cần khách khí. Chúng ta mang góp lại, cũng đủ người dùng mấy năm không hết. Ba vị tiên nhân đợi chúng ta."

Thôn làng đám người nhanh chóng quay đầu rời đi, Lăng Thần tê. Thôn làng nhiệt tình như vậy, thôn trưởng thấy thôn làng như vậy.

Lại nhìn hài tử nắm lấy tay Lăng Thần, đang định tiến tới, Lăng Uyên chạy tới nắm lấy tay thôn trưởng: "Thôn trưởng ca ca, ta đã có tên."

"Người không cần gọi ta tên cũ, ta bây giờ tên đã có, ta gọi Lăng Uyên thôn trưởng ca ca. Ta cũng không cần ngươi nuôi nữa."

Thôn trưởng thấy vậy, gật đầu ngồi xuống: "Uyên nhi, ngươi muốn hay không tới thăm gia gia mộ phần rồi mới rời đi?"

Thôn trưởng cúi người ngồi xuống, nhìn Lăng Uyên thấp bé tiểu nữ hài, Lăng Uyên không do dự, gia gia là nàng tốt nhất người sau đó là thôn trưởng, phụ mẫu.

"Thôn trưởng ca ca, ta muốn gặp gia gia lần cuối. Ta theo phụ mẫu đều là tiên nhân, về sau có khả năng cũng không thể về, nhưng muốn gặp gia gia mộ phần."

Thôn trưởng gật đầu: "Chư vị tiên nhân theo ta, Lăng Uyên đi thôi. Gia gia cũng muốn gặp ngươi, nếu như gia gia còn sống rất lo lắng cho ngươi."

Hắn thân thôn trưởng, hài tử mất tích hắn tâm tình bất ổn lo âu, giờ đây hài tử quay lại, đáng tiếc chỉ là một phần nhỏ, đối với hắn đã mãn nguyện.

Dẫn theo mấy người đi đến cuối thôn làng.

Bây giờ trước mắt năm người, là một phần mộ, Lăng Uyên nhanh chóng bước tới quỳ xuống trước mộ phần.

"Gia Gia, ta đã có tên ta gọi Lăng Uyên, được tiên nhân thu nhận làm hài tử, gia gia không cần lo lắng mà yên nghỉ."

Lăng Uyên cúi đầu khóc lóc nói, thôn trưởng nhìn nàng cũng không nói lời nào, Lăng Thần nghi hoặc nhìn thôn trưởng.

"Mạo muội hỏi thôn trưởng, gia gia Lăng Uyên vì cái gì mà chết? Mà nàng phụ mẫu đâu?"

Thôn trưởng lắc đầu: "Ta cũng chỉ biết rằng nàng gia gia tuổi già mà chết." Lăng Thần hiểu đại khái rồi, đối với thôn trưởng trẻ tuổi như vậy.

Trên người cũng không có khi tức tu luyện cảm thán: "Thôn trưởng đa tạ ngươi, nuôi lớn Lăng Luyên." thôn trưởng lắc đầu: "bản thân ta cũng muốn giúp nàng sửa dang quần áo!"

"Nhưng nàng vẫn khăng khăng một mực, mặc quần áo gia gia may." Lăng Thần hiểu ra: "Hóa ra nàng, thay quần áo nói, không thể vứt bộ quần áo."

"Thôn trưởng đa tạ ngươi!" Lăng Thần chắp tay cúi đầu nói, hắn lấy ra từ nhẫn trữ vật: "Đây là một ít linh thạch, nếu như thôn trưởng không cần."

"Có thể hối đoái ra quan tiền, vàng, bạc." Thôn trưởng định lắc đầu, nhưng nhớ tới bản thân hay uống trà, không có tiền. Đều là giúp thôn làng, không thì cũng là hài tử.

Cũng không có để cho bản thân, lần này nhận lấy: "Đa tạ tiên nhân." Lăng Thần chê cười: "Không cần khách khí." hai người hàn huyên hồi lâu.

Lưu Vân, Hoa Vũ tới bên cạnh Lăng Uyên: "Gia Gia đã an nghỉ, Lăng Uyên chúng ta thắp cho gia gia nhang, được hay không?"

Lăng Uyên gật đầu, Hoa Vũ đưa cho nàng ba nén nhang, đều thắp cho nàng cháy rực nhang, Lăng Uyên quỳ xuống cúi đầu: "Gia Gia, Uyên nhi phải đi, không thể bồi gia gia."

"Gia gia dưới hoàng tuyền nhớ bảo trọng, Uyên nhi hứa, sẽ không phá phách hay chơi trốn tìm cùng gia gia, không để gia gia phải đi tìm." Lăng Uyên cắm xuống ba nén nhang.

Nàng dập đầu ba cái: "Gia Gia, uyên nhi phải đi rồi. Gia gia Uyên nhi phải đi." Lăng Uyên đứng dậy, quay người.

Cùng bốn người rời đi, Lăng Uyên khi đi còn hướng đầu nhìn lại, mộ phần xung quanh là cây xanh to lớn, xung quanh cũng có nhiều mộ phần khác.

Nàng mặt nhỏ quay đầu: "Gia Gia, ngươi bồi tiếp cùng hảo hữu, Uyên nhi phải đi." nàng lặp lại rất nhiều uyên nhi phải đi, nàng không muốn rời đi gia gia.

Nhưng nàng ở đây, cũng không có nghĩa gì. Có mình thôn trưởng ca ca, Lăng Uyên nàng không muốn sống một cuộc sống phàm nhân, kết hôn sinh hài tử.

Cuối cùng phải chết.

Nàng muốn cầu vĩnh hằng, không muốn như gia gia, bởi vì già mà phải chết.

Gia Gia, Lăng Uyên cảnh giới cao thâm lại quay về tìm người.

Mấy người đồng loạt bước ra khỏi thôn làng, thôn làng đều đã chuẩn bị từ trước, đều đặt rau củ lên xe ngựa.

"Tiên nhân, chúng ta tặng ngài xe ngựa, sau lưng chính là chúng ta cho ngài mấy năm ăn không hết lương thực, còn có người muốn nhất gia vị."

Lăng Thần định tiến đến, thì lần này Hoa Vũ ra tay: "Chư vị thôn làng, ta thay Lăng Thần cảm tạ các ngươi, xe ngựa này chúng ta không thể nhận."

Đám thôn dân vẻ mặt buồn bã: "Không lẽ, tiên nhân không thích chúng ta đưa đồ vật sao?" Một thôn dân mặt ủ rũ nói, Hoa Vũ lắc đầu.

"Chư vị thôn dân, chư vị hiểu lầm chúng ta không cần xe ngựa này là bởi vì, chúng ta là tiên nhân, mấy món này có thể mang theo người, không cần khó khăn như vậy."

Đám thôn dân như được thông não, đồng loạt gật đầu, Hoa Vũ càng cho đám thôn làng tin tưởng, nàng còn thu vào nhẫn trữ vật, đám thôn dân mắt trợn tròn to.