"Còn ta thì sao?" Lăng Thần nghi ngờ nhân sinh thốt ra, Hoa Vũ ngước nhìn hắn: "Lăng Thần a, Lăng Thần ngươi không thể phá hủy?"
Lăng Thần gật nhẹ đầu, bản thân biết ra là phế vật. Hắn tự cho mình là phế vật, sư tôn hắn truyền âm cười: "Hắc Hắc, Lăng Thần ngươi ngu dốt."
"Các nàng phá hủy, đều là dùng hết mạnh mẽ kiếm pháp. Hỏa nguyên tố thuộc tính, mà ngươi lại không dùng sức? Huống chi ngươi còn hay lâm vào trạng thái thất thần."
Sư tôn Lăng Thần vừa giảng thuật, Hoa Vũ tiện tay một quyền đánh nát xương cốt, trái tim bằng máu, treo lơ lửng bên trong một khúc xương cốt dài, không còn nhận được huyết.
Bỗng nhiên trái tim đập mạnh, sau lưng núi tuyết, rung chuyển. Làm cho tuyết trên núi một rộng lớn lung lay, uyết lở? Lăng Thần nghi ngờ nhân sinh.
Quả nhiên, như hắn đoán. Tuyết tràn xuống như sông đang chảy: "Tuyết lở chạy mau." Lăng Thần thốt lên, quay đầu. Nhớ tới Hoa Vũ, Lưu Vân.
Mặc kệ, hắn lại quay đầu lại, thân thể nhanh chóng bắt lấy Hoa Vũ, Lưu Vân. Một quyền đánh xuống đất, một lỗ lớn tuyết hình thành.
Hắn ném xuống Lưu Vân, Hoa Vũ. Bản thân dùng Chu Lăng Kiếm, ngăn cản đống tuyết này, bên dưới Mộc Thụ cũng được Lăng Thần truyền âm.
"Mộc Thụ, ngươi cẩn thận tuyết lở." Mộc Thụ bản thân tuy không biết truyền âm lại thế nào, cho nên cũng không sợ tuyết lở.
Bọn chúng Mộc Thụ tộc nhân gặp qua nhiều, ở gần như vậy cực đông chi địa, không có thấy qua tuyết lở?
Mắt không có mù, mà Mộc Thụ làm gì có mắt a. Lăng Thần trên cao, tuyết lở gần đến hắn nơi, tay trái cầm lấy một tấm phù lục.
Sư tôn hắn truyền âm: "Lăng Thần ngươi ngu? Xuống dưới hố tuyết, bản thân dùng phù lục tạo thành một hình vuông ngăn cản bản thần hố, có thể ngăn chặn hết thảy."
"Tuyết lở." sư tôn lăng Thần kiên định nói ra, Hoa Vũ, Lưu Vân bên dưới ngơ ngác. Nhìn Lăng Thần, không đúng nhìn một đứa ngu ngốc.
Lăng Thần nghe sư tôn nói, bản thần đầu quay lại nhìn hai nàng mắt. Sáu mắt chạm nhau, các nàng bốn mắt nhìn hắn, toát lên vẻ ngu ngốc nhất nam nhân.
Lăng Thần: "khục Khục, do ta lỗi lầm?" đành nào không chạy thoát, nhảy xuống cùng các nàng là hảo. Hố bé như vậy ba người cũng một chỗ hắc hắc.
Lăng Thần nhảy xuống, phù lục bay lên cao, một màu vàng phù lục phát sáng, hình vuông linh khí giống như một miệng giếng, ngăn cản hết thảy tuyết lở.
Lăng Thần nhìn trắng như tuyết trước mắt, may mắn không chạy. Bay thì không cách nào, bưởi xương cốt Huyết Thổ Long lão tổ trên cao, hướng vào trong sắc nhọn.
Có khả năng hay không mang mạnh mẽ uy áp còn sót lại.
Sư tôn Lăng Thần như nhìn thấu hắn tâm: "Lăng Thần ngươi không đoán sai, mỗi hướng sắc nhọn xương Huyết Thổ Long, đều mang theo đời trước Huyết Thổ Long lão tổ."
"Ngươi bay lên, cũng không thoát khỏi đây." Lăng Thần mắt to, ngu ngốc như hắn, cuối cùng phát huy được sự thông minh, Lăng Thần ngước đầu cười ha ha.
Bên trên lúc này, treo trên cao trái tim huyết đỏ, bên dưới là xương cốt để hài tử nơi bị Lưu Vân, Hoa Vũ phá hủy, bốn góc hài tử thi thể.
Tuyết lở đi qua, đều đi qua hài tử thi thể. Như vậy hài tử cuối cũng vẫn lạc, tiến vào luân hồi. Vẫn có khả năng có một sự sắp đặt?
Không phải là may mắn, hay có sự sắp đặt. Tuyết lở đi qua, lại chỉ đến bên dưới trái tim huyết, xung quanh cao xương cốt. Giờ đây chỉ có cao hai mét xương cốt.
Lăng Thần bên dưới hố tuyết, nhìn lên cách không xa tuyết, tâm tình nuốt một ngụm khí lạnh: "Có phải hay không, tuyết lở bây giờ rất cao, muốn lấp cả thung lũng?"
Sư tôn Lăng Thần: "Đúng vậy a, ngươi bây giờ dưới đất thật sâu, không biết ngươi muốn lên trên có hay không thể?"
Sư tôn Lăng Thần cười khặc khặc, Lăng Thần khinh thường miệng nhếch lên cao: "Hừ, xem bổn thiếu gia, một cước có thể dễ dàng giải quyết đống tuyết."
Lăng Thần vẻ mặt khinh thường nói, Hoa Vũ bên cạnh khinh bỉ: "Lăng Thần, ngươi mạnh miệng, ngay cả bộ xương cốt còn không phá hủy nổi."
"Giao thủ cũng là thất thần trạng thái, ngươi nếu như không có bọn ta đã chết, ngươi Lăng Thần cảnh giới không mạnh đừng có mơ mà mạnh miệng."
Nàng bước một bước tát hắn. Lưu Vân ngạc nhiên, Hoa Vũ tỷ dứt khoát không những tát mạnh, tiếng còn to.
Lăng Thần ngơ ngác, một tay nắm lấy mặt nhìn Hoa Vũ, không hiểu làm sao? Hoa Vũ thấy ánh mắt không hiểu chuyện gì của hắn, càng tức giận.
"Lăng Thần, ngươi vẻ mặt thông minh đâu? Khôn trí đâu rồi? Ngươi mấy nay thất thần là vì chuyện trọng đại sao? Ngươi muốn chết."
Lăng Thần lắc đầu: "Hoa Vũ ta..." Hoa Vũ không để hắn nói: "Lăng Thần a, Lăng Thần ngươi nhớ kỹ. Không nên mạnh miệng, dù ngươi có ẩn dấu là Nguyên Anh cảnh."
"Cũng không nên mạnh miệng như vậy, ngươi nhìn ngươi sư muội sao? Nàng ít nói, chăm chú quan sát tình thế, lúc chiến đấu còn có thể nghĩ khác kế sách."
"Đây là khả năng mà chúng ta khó có được, bởi vì nỗi lần giao thủ như vậy, chúng ta đầu tiên đều chăm chú đến, bản thân có hay không địch lại."
"Làm cách nào đáp trả đối phương, không còn tâm trạng để nghĩ khác kế sách. Mà nàng Lăng Thanh thì sao? Nàng dù cho đang chiến đấu!"
"Cảnh giới cao hơn gấp đôi nàng, Lăng Thanh vẫn có thể suy nghĩ, nàng cũng như chúng ta đều có tỷ muội hảo hảo bảo vệ nhau."
"Chúng ta cũng như vậy, là ba người. Ai cũng không tồi tu luyện, cho nên. Ngươi đừng suy nghĩ kém cỏi như vậy, nếu ngươi thay đổi."
"Từ từ, ta Hoa Vũ cùng Lưu Vân cũng sẽ không khinh miệt ngươi." Hoa Vũ giọng nói khàn khàn nói ra.
Lăng Thần sư tôn: "Hắc Hắc, như nàng nói. Ngươi cố gắng tu luyện a, nếu không thật sự không cách nào khác ngươi trở thành trang bức đánh mặt nhân vật người."
"Ngươi hỏi ta, ta cũng sẽ trả lời. Nên không cần phải ngu ngốc tự suy nghĩ mà làm." Lăng Thần gật đầu, cúi thấp đầu.
"Hoa Vũ, ta xin lỗi. Nhưng ta thất thần đều là ta cảm ngộ cảnh giới, tăng cao linh khí."
Hoa Vũ khoanh tay đặt trước ngực, nhìn Lăng Thần nhận lỗi, còn giải thích bản thân làm sao thất thần tính cách.
Hoa Vũ thở dài: "Ngươi đã như vậy, ta cũng không nói nhiều. Như vậy ngươi đã biết được, Lăng Thần cũng không cần sợ hãi."
"Ngươi vẫn có não lớn a, ta ở đây còn có không sợ trời sợ đất Lưu Vân." Lưu Vân gật nhẹ đầu, Hoa Vũ thả xuống tay, nắm chặt nắm đấm.
"Lăng Thần bỏ xuống phù lục, ta muốn xuyên qua." Hoa Vũ nói đến là nàng muốn dùng hỏa nguyên tố, thiêu đốt tan chảy đống tuyết này.
"Nếu như ta tan chảy đống tuyết lở này, có khả năng chúng ta sẽ bị thủy nguyên tố nhấn chìm, cho nên Lưu Vân ngươi dùng kiếm pháp kém theo băng nguyên tố thuộc tính."
"Theo sau ta mà chém lên cao, ngăn cản hỏa tan chảy toàn bộ tuyết lở." Lưu Vân gật đầu nàng minh bạch, nếu như lớn như vậy tuyết đều tan chảy thành nước.
Như vậy sau lưng Mộc Thụ tộc nhân, hướng sông băng, sẽ không như vậy ổn định nước. Dâng cao, sẽ tiến đến Mộc Thụ tộc nhân chi địa.
Cũng như hài tử trong đó: "Hảo." Ba người đều an bài hoàn hảo kế sách, Lăng Thần biết bản thân cần làm gì, hắn cũng phải suy nghĩ cặn kẽ.
Điều hắn không biết có thể hỏi sư tôn.