Chương 24: Chương 24: Thần bí mấy người

Một bên khác trong cánh rừng, một tên đội mũ trùm đầu, hắn tiến vào trong trận pháp, ngước nhìn lên là một căn nhà bằng gỗ, thân ảnh nhảy lên từng cành cây, đi đến căn nhà gỗ.

Bước vào trong căn nhà gỗ trước mắt hắn, là một cái bàn dài, đủ tám người ngồi, xung quanh đã đủ bảy người ngồi, còn lại mỗi mình hắn, hắn nhìn xung quanh người, ngồi xuống.

Đứng đầu phía trước cái bàn, là một lão già, hắn nhìn xung quanh người đến đông đủ rồi: "Các vị đã đến đông đủ, ta thế nhưng đã điều tra về Vân Quốc rất là cặn kẽ trừ Hoàng Cung."

"Chúng ta thế nhưng sẽ định hình thời gian đi cướp lấy tấm lệnh bài đó."

Xung quanh bàn bên trái, ba người trong đó là ba nữ nhân, thân hình thon gọn, mặc trên mình bạch y trang phục, tóc dài ngang vai.

Hai nữ nhân bên cạnh cũng không khác biệt gì, bởi vì ba người thế nhưng là tỷ muội, còn bên phải là hai nam nhân, cùng một nữ nhân.

Một nữ nhân đội trùm mũ lên, từ đầu đến giờ không hề mở miệng, xung quanh nàng là hai cái nam tử, miệng đều tranh đua nhau nói, nàng cũng không hề kêu ca về việc rối loạn.

Còn phía dưới bàn từ cửa vào, là mũ trùm đầu mới tiến đến ngồi xuống.

Nam tử ngồi xuống hắn tên Lân Hạ, hắn là người đi thám thính tình hình vân quốc như thế nào, nhưng từ đầu đến cuối hắn không có tra rõ bên trong hoàng cung là như thế nào, bởi vì hắn cảm nhận được uy hiếp cục kỳ đáng sợ.

Hắn vừa tiến tới gần hoàng cung, cảm nhận được sát khí, hắn cũng không giám tiến vào trong đó, bởi vì uy áp tỏa ra quá lớn, hắn thế nhưng là Trúc Cơ cảnh hậu kỳ.

Lân Hạ đứng dậy hai tay chống đỡ lấy bàn hướng mắt nhìn lão già trước mắt nói: "Ân Vô, ngươi cũng đừng hấp tấp, bây giờ chúng ta thế nhưng chưa thể nắm rõ bên trong hoàng cung là như thế nào."

Lão già đứng đầu tên Ân Vô, cảnh giới Trúc Cơ cảnh Viên Mãn, cũng gật đầu: "Lân Hạ ngươi nói rất đúng ta thế nhưng từng đi vào trong thành xem xét, ta tiến gần tới hoàng cung liền cảm nhận được sát khí cực kỳ mạnh mẽ."

"Nhưng ta đã liều mạng đi xung quanh tường thành, phát hiện một phủ đệ."

Ồ Lân Hạ nghe vậy liền ngạc nhiên, thu tay lại ngồi xuống, sáu vị bên cạnh thấy vậy cũng im bặt mà nghe ngóng, Ân Vô liền nói thêm.

"Theo ta điều tra được, nơi đó được gọi Thiên gia phủ, có một vị Kết Đan cảnh cường giả. Nhưng ta biết tên được hắn là Thiên Hồng tướng lĩnh."

Vừa nghe đến Thiên Hồng tướng lĩnh, xung quanh sáu người tê, ngay cả Lân Hạ.

Hắn cũng biết đến người này, mưu lược kế sách, không từ thủ đoạn đem đối phương giết chết, trăm trận trăm thắng.

Còn một bên tam tỷ muội thấy vậy cười: "Ta thấy nha, các ngươi nói xem, hắn đẹp trai như vậy tại sao không có thích tam tỷ muội chúng ta đây."

Bên cạnh đối mặt tam nữ hai tên nam nhân: "Cái rắm ngươi thế nhưng biết hắn, tìm lão bà thời điểm mà không đi ứng tuyển?" nghe đến đây Tam nữ cũng thấy cũng đúng.

Không suy nghĩ gì nhiều mà nhìn về phía Ân Vô.

Ân Vô dùng tay vuốt râu: "Các ngươi đừng sợ, trong phủ đó thế nhưng không có người nào cảnh giới cao hơn ta, các ngươi muốn nói đến Thiên Hồng tướng lĩnh?"

Ân Vô liên tục vuốt râu rồi nói tiếp: "Ta thật sự không cần nói các ngươi cũng biết, Thiên Hồng tướng lĩnh thế những đều đi theo Vân Chiến hoàng đế."

"Nên phủ đệ hắn thật sự không có người nào cảnh giới cao, các ngươi có thể từ đó nghe ngóng tình hình."

Mấy người không biết rằng, bên trong đó còn tồn tại khinh khủng hơn Thiên Hồng, mấy người chết đều chỉ được viết qua vài câu.

Sáu người ngồi đấy, nghe đến vậy mắt tỏa sáng, có thể đột nhập Hoàng Cung vậy có thể lấy được tấm lệnh bài đó, Băng Lệnh, có thể nhận truyền thừa từ Băng Kiếm Thần.

Mấy người mắt tỏa sáng, Ân Vô thấy vậy thì cười thầm, nhưng mà mấy người đâu có biết, nơi đó còn tồn tại cao hơn cả Băng Thần Đế tấm lệnh bài, ngay cả Băng Thần Đế còn sống.

Cũng không có khả năng chiến thắng. Có khi ngay cả một nha hoàn còn có thể nghiền ép mấy người.

Ân Vô vỗ tay xuống bàn: "Vậy chúng ta giải tán tại đây, ngày mai tụ họp chúng ta cùng đi thám thính Hoàng Cung."

Xung quanh tám người gật đầu, bên trong nhà gỗ mấy người đứng dậy bước ra khỏi căn nhà gỗ. Bên này Thiên Gia phủ, Thanh Nhi nàng ngồi trên ghế lắc lắc chân nhỏ. Bên cạnh nàng Tuyết Liên.

"Thánh nữ chúng ta thế nhưng không tu luyện?" Thanh Nhi tiến tới gần nàng nói: "Ta không cần tu luyện." nàng cũng không thể nói là bản thân nàng, tự động hấp thu linh khí, không cần vận công tu luyện đây.

Đây thật sự là tự động hấp thu linh khí, bởi vì bởi vì nàng cũng không biết rõ, nhưng nàng có thể hỗ trợ đối phương giống nàng, mỗi ngày có thể một lần.

Cho đối phương quang minh huyết, bởi vì nàng tu ma không hề tu luyện như một tu sĩ bình thường, mà nàng quang minh nguyên tố cũng vậy.

Nàng tiến tới bên cạnh Tuyết Liên, đưa vào trong thức hải nàng một dòng linh khí, Tuyết Liên nàng cảm nhận được một dòng nước ấm dâng vào trong cơ thể.

Tuyết Liên nàng gật đầu, nói đa tạ Thanh Nhi, lúc trước nàng cũng được Thanh Nhi cho đây, bây giờ nàng thế nhưng rất ưa thích Thanh Nhi. Còn có thể cảm nhận linh khí tự đông hấp thu a.

Thanh Nhi xoa xoa đầu nàng nũng nịu nói: "Tuyết Liên ngươi vỗ vai cho ta, ta rất là đau lưng."

Tuyết Liên gật đầu, Thanh Nhi bước tới ngồi xuống ghế, Tuyết Liên đứng sau nàng dùng tay đập đập nhẹ vai nàng, Thanh Nhi ngồi dựa vào sau ghế, nhắm mắt hưởng thụ thì.

Cửa phòng đột nhiên bị một chân đá mở ra, một thân hình mỹ nữ bước vào trong, mỹ nữ này là Thiên Uyên, nàng cầm theo một thứ gì đó bay phấp phới tới.

Thanh Nhi nàng dựa vào ghế, bị tiếng đá cửa cho tỉnh lại, Thiên Uyên bước tới đặt tờ giấy da lên trên bàn: "Thanh Nhi, ngươi lúc trước vẽ cho ta bản thảo, kiếm có thể dùng linh thạch, ngươi xem bây giờ ta vẽ có được hay không?"

Thanh Nhi nghe vậy đứng dậy, đang đập đập vai cho Thanh Nhi, Tuyết Liên cũng phải bị nàng đẩy ra, mắt ngơ ngác nhìn Thiên Uyên. Nhưng ngước nhìn thấy nữ nhân trước mắt thì gật đầu hiểu rõ.

Thiên Uyên hỏi Thanh Nhi nhưng mắt không rời được đằng sau nàng vị tuyệt thế mỹ nữ, nàng liền hiếu kỳ hỏi: "Thanh Nhi vị này là?"

Thanh Nhi liền phất tay: "Tỷ tỷ không cần lo lắng, đây là nha hoàn ta mới tìm được."

Tuyết Liên bước tới bên cạnh Thanh Nhi, nhún nhẹ người: "Tiểu nữ Tuyết Liên gặp qua tiểu thư." Thiên Uyên nhìn vậy thì gật đầu.

Mắt không rời Thanh Nhi: "Muội muội ngươi nhìn đi, ta mới vẽ ngươi xem có được hay không?" Thiên Thanh Nhi đứng dậy đi đến bên cạnh bàn, Thiên Uyên để tấm giấy da mở ra.

Nàng nhìn xuống thì là một khẩu pháo, được vẽ đường nét từng mảnh không có đẹp lắm, bên cạnh còn có những mũi tên đi ra về một hướng hình chữ nhật chữ.