Không có hương vị, Sư tôn Lăng Thần truyền âm: "Về sau ngươi đi xa, dùng quan tiền để mua hương vị a, thật sự nhìn ngươi ăn bản tôn, thấy nhạt nhẽo theo!"
Lăng Thần gật đầu ân.
Ba người đang ăn, bỗng từ đằng xa một đường mòn nhỏ, có mấy thôn dân bước đến. Lăng Thần quay đầu, miệng còn nhai thịt ngưu.
"C...ó..." Hoa Vũ nàng thay Lăng Thần: "Mấy người này, chắc chắn là thôn dân gần đây, cho nên chúng ta rời đi trước a!"
Lăng Thần gật đầu, Lưu Vân đứng dậy, ba người muốn bay đi, trong đó một nam nhân nói: "Tiên nhân, các vị đừng đi, chúng ta có truyện muốn thỉnh cầu?"
Lăng Thần dừng lại: "Các ngươi muốn ta?" Nam nhân trong đám thôn dân đứng ra: "Chúng ta thôn làng, gặp phải ma quỷ, trẻ nhỏ trong thôn đều đột nhiên biến mất!"
"Còn có đầu ngưu biến dị, hay phá phách thôn!" Lăng Thân nhìn xuống trên tay còn miếng thịt thở dài: "Các ngươi nói tới là Ngưu Lang Vương!"
"Ta đã giải quyết, các ngươi không cần sợ hãi." Nam nhân nghe vậy há miệng, không thể tin vào mắt mình, quỳ xuống nói.
"Tiên Nhân, người vậy mà giải quyết đầu ngưu biến dị, đội ơn tiên nhân. Chúng ta mạo muội cầu xin tiên nhân giải quyết chúng ta thôn làng hài tử sự việc!"
Lăng Thần suy nghĩ, nhìn sang Hoa Vũ: "Hoa Vũ ý kiến nàng?" Hoa Vũ nói thêm: "Chúng ta, cũng không có nhiều việc, giải quyết giúp ta dân chúng!"
"Nếu như theo hoàng tộc huyết mạch, ta cũng coi như là công chúa." Lăng Thần mắt to: "Hoa Vũ không ngờ tới, nàng thân phận vậy mà là Công chúa!"
Lưu Vân gật gật đầu: "Không hổ là sư tỷ!" Lăng Thần bước tới vỗ vai nam nhân, dìu hắn đứng dậy: "Chư vị, ta nguyện ý giúp các ngươi."
"Các ngươi nói hài tử cho ta biết, hài tử làm sao biến mất." Nam nhân cùng thôn làng nghe vậy, đứng dậy.
Tiên nhân vậy mà tự thân dịu dàng đỡ hắn dậy, tiên nhân không nghe như lời đồn. Không tâm tình chán ghét, ra tay cũng chính là muốn giết người!
Đây chính là phàm nhân trong miệng, nam nhân nghe vậy bình tĩnh giảng giải: "Thật ra, cách đây mấy tháng trước!"
Mấy tháng trước đây, thôn làng đối mặt chỉ là Ngưu Lang Vương biến dị, tấn công phá hủy thôn làng.
Nhưng về sau, vẫn như vậy do Ngưu Lang Vương công kích: "Từ nguyệt thứ nhất bắt đầu, hài tử trong thôn làng mỗi đêm đi ra khỏi nhà, đột nhiên biến mất!"
"Chúng ta thôn làng, tìm kiếm hài tử, đáng tiếc lại không tìm thấy! Cứ như vậy thời gian trôi qua, hài tử càng ngày càng biến mất!"
"Thôn làng chúng ta thôn dân mới càng ngày càng phòng bị." Lăng Thần nghe vậy suy tư: "Như vậy đến đêm tối, hài tử mới biến mất?"
Nam nhân gật đầu: "Đúng vậy tiên nhân." Lăng Thần suy nghĩ: "Yêu thú hoặc ma thú, hắc ám?" Hoa Vũ bên cạnh càng trầm tư, đây là nàng quốc gia.
Như vậy bí mật? Hoa Vũ nàng còn chưa gặp qua bao giờ.
Ba người nhìn mấy người thôn làng: " Các ngươi dẫn trở về thôn làng!" mấy người thôn làng mắt to, quỳ xuống, Lăng Thần đua tay ngăn cản.
"Chư vị đừng như vậy, đừng quỳ người a. Nên quỳ nhất là phụ mẫu, không nên quỳ chúng ta, ta đây cũng không khác chư vị, đều là phàm nhân mà đi lên!"
"Các ngươi may mắn, có tư chất vậy về sau tu luyện càng hảo!" thôn làng dân chúng gật đầu, ba vị đây thật là tiên nhân tốt.
Bên này Vân Thiên Quốc, Vân Phàm hắn vừa suy nghĩ, Vân Chiến gọi hắn: "Vân Phàm, ta có việc muốn ngươi đi làm, chúng ta Vân Thiên Quốc cũng coi như trung lập!"
"Mà Tiên Đạo Tông coi như thành chúng ta lệ thuộc thế lực, nên ngươi tiến tới Hoa Quốc, kết đồng minh tấn công Vực Ngoại Thiên Ma có hảo?"
Vân Phàm gật đầu: "Hảo phụ thân." Vân Chiến gật đầu, tuy hắn thiên gia lão tổ, có ra tay. Liệu nàng hay không còn ra tay, nên vẫn kết đồng minh trước tiên.
Vân Phàm quay đầu rời đi, Vân Chiến bản thân là hoàng đế bắt đầu duy tư, bản thân quốc gia, có hay không đánh thắng được Vực ngoại Thiên Ma việc.
Vân Chiến không biết rằng, Vực Ngoại Thiên Ma, không thể tồn tại được quá mấy ngày nữa, Thanh Như Yên tiên đoán lại thay đổi!
Vân Phàm bước ra khỏi cửa, tìm kiếm Thiên Thanh Mạn Chi, Tô Hạo: "Các ngươi nha, ta được phụ thân giao phó, tiến tới Hoa Quốc làm chính sự, các ngươi có theo?"
Hai người gật đầu, không từ chối. Tô Hạo lý do rất đơn giản, hắn muốn mạnh mà cần phải lịch luyện, đi đến Hoa Quốc coi như trên đường gặp cướp!
Tô Hạo khả năng đao pháp lại tăng, còn về phần Thiên Thanh Mạn Chi, nàng đi là tiếp theo khảo hạch, Hoa Quốc nơi, đến đó Thiên Sứ Thần mới tiết lộ nàng tiếp theo.
Khảo hạch, Thiên Thanh Mạn Chi gật đầu, Tiểu Hoa bỗng nhiên chạy từ xa đến: "Thiếu gia, hoàng đệ bế hạ muốn ta theo người!"
Vân Phàm nhìn Tiểu Hoa, muốn nói cái gì, bởi nàng chỉ là phàm nhân cũng là hắn lúc năm tuổi ưu thích nàng.
Không muốn nàng vẫn lạc, nhưng nếu là phụ thân nói, vậy thì thôi a không cách nào ngăn cản. Vân Phàm cũng không thể từ chối, phụ thân giao phó.
Vân Phàm hắn há có thể từ chối, gật đầu, bốn người nhìn hướng Đông xa xa, mục tiêu Hoa Quốc thẳng tiến.
Một phía khác.
Lăng Thanh, không đúng nàng quay về trạng thái Thiên Thanh Mạn Chi, tóc trắng phủ xuống dài: "Sư tôn, ta muốn người ra tay diệt Vực Ngoại Thiên Ma!"
Thanh Như Yên trầm mặc: "Ta lần trước cầm hắn thiên giai pháp bảo, ta đoán mệnh hắn chết là do người khác, giờ đây lại đổi thành ngươi?"
"Khả năng của ta, có thể đoán trước tương lai, nếu mà tương lai thay đổi. Vậy ta năng lực coi như giảm a, ngươi đã đề nghị, ta cũng nên để nàng đi ra."
Thiên Thanh Nhi gật đầu: "Như vậy nàng nên ra tay a." nàng quay đầu, thấy rõ một thân ảnh nữ tử.
Đầu tóc đen nhánh, phủ xuống ra trước ngực. Tóc đen bên trên là phủ hoa màu da cam, đây rốt cuộc là loài hoa gì nàng không có rõ, nữ tử trước ngực là một.
Áo từ bên dưới, hiển lộ ra từ trên xuống là da thịt, môi đỏ vẻ mặt khuynh nước khuynh thành, khoác bên ngoài áo che ngực là một màu đen tuyền áo.
Ngưng Hoa bước nhẹ tới cúi đầu quỳ xuống một chân: "Tham kiến chủ nhân, tham kiến chủ thượng."
Thanh Như Yên cười nhẹ: "Ngưng Hoa, ngươi không cần đa lễ đứng dậy, ta không phong ấn ngươi cảnh giới, giống như các ngươi sư muội."
"Là muốn ngươi hay không tự thân đột phá thành thần, nhìn ngươi như vậy, ta cũng minh bạch, làm ngươi cảnh giới đã đạt đến Độ Kiếp cạn cửu giai!"
Ngưng Hoa cúi đầu đứng dậy, đưa tay ra trước ngực lớn: "Đa tạ chủ thương, người đều là giảng dạy, cho nên ta mới cảnh giới tăng cao!"
Thiên Thanh Nhi thấy rõ, Ngưng Hoa để ngực lộ ra nhiều như vậy, nhảy lên cao, nắm lấy nàng ngực bóp bóp: "Ngươi này áo. Không khác nhiêu áo yếm!"
"Ngươi áo bào đen mặc vào cho ta!" Thiên Thanh Nhi bỏ xuống tay nói. Ngưng Hoa gật đầu: "Hảo Chủ nhân ta đã biết!" nàng dùng tay.
Từ nhẫn trữ vật, hiện ra màu đen áo. Khoác lấy che lại tất cả ngực da thịt lộ ra, Thanh như Yên cười ha ha, nàng không có hiện rõ thân ảnh.
"Được rồi, các ngươi rời đi a." Thiên Thanh Nhi gật đầu, nhún nhẹ người. Quay đầu rời đi.
Ngưng Hoa theo sau nàng: "Chủ nhân, ngươi đợi ta!" nàng giọng nói yểu điệu nói ra.
Hai người chạy ra khỏi tầng hầm nơi.