Chương 224: Chương 224: Xuất Khiếu cảnh vẫn lạc

Cầm Dạ cười cười, vẻ mặt thất thần: "Ta muốn móc ngươi tim, ăn nó ta có thể sống." Lý Nhân nghe vậy, tâm tình run rẩy.

Giẫy dụa, đáng tiếc hắn thân thể bị ma khí buộc lại, chỉ có thể đứng ngơ ngác, nhìn Cầm Dạ hai tay khát máu bước đến.

Hắn muốn khống chế sau lưng Nguyên Tố Phong Chân thân tấn công, lại không cách nào khống chế tấn công?

Rốt cuộc làm sao? Chân thân ta không thể điều khiển, hắn ngước mắt nhìn Lăng Thanh, tay trái đưa lên mũi ngửi, mùi thơm máu trên nàng tay.

Nàng vẻ mặt, mắt nhiều màu. Mặt hơi đỏ, thích ứng với máu, Lý Nhân run rẩy đầu nghiêng liên tục.

"Cầm Dạ, ngươi điên rồi thả ta ra mau, chúng ta cùng nhau tấn công ác nhân này, nàng ta là ác nhân, ngươi dù giết ta, cũng không thoát."

Cầm Dạ lúc này đã phát điên, khát khao sống sót tăng cao. Dù cho Lý Nhân hét lớn cỡ nào hắn cũng bước đến, tay phải sờ lấy Lý Nhân thân thể.

Cảm nhận Lý Nhân cơ thể, hắn tay rình mò một thứ gì đó, đột nhiên mắt phát sáng, móng tay sắc nhọn, đâm qua từng da thịt Lý Nhân.

Lý Nhân cảnh giới vẫn còn, đau không có nhiều trừ phi chạm vào hắn tim. Lăng Thanh cười nhẹ, thân ảnh biến mất, nàng đang đưa tay lên cao.

Lắc nhẹ, liên tục như vậy máu quá kích thích nên nàng mới đưa tay lên cao làm như vậy cảnh tượng, thân thể xuất hiện sau lưng Lý Nhân.

Miệng nhỏ sát hắn tai: "Ta phong ấn ngươi kinh mạch, trở thành phàm nhân, ngươi có hay không tiếng hét làm ta thỏa mãn hắc hắc!"

Nói hết lời nàng đứng thẳng người, hai tay đưa ra sau, nắm chặt lấy nhau cười ha ha. Lý Nhân run rẩy sợ hãi không ngừng.

Lăng Thanh không để hắn cầu xin, từ người nàng cơ thể, một cỗ quang minh nguyên tố thuộc tính bay đến.

Phong ấn hắn kinh mạch, Lý Nhân cảm nhận cơn đau từ da thịt bị móng tay đâm vào cơ thể run rẩy hét to.

"A A Không không, Cầm Dạ ngươi thả ra tay."

Cầm Dạ miệng lẩm bẩm: "Ta giết ngươi, ăn ngươi tim có thể sống sót."

Quay lại vào phút trước, đỉnh núi thứ hai gần nơi đỉnh núi thứ nhất tiến đến phía tây dãy núi nhỏ, Cổ Thần nàng đã treo lên cành cây Xuất Khiếu cảnh đại trưởng lão.

Bởi vì nàng cảm thấy cưa hắn chân, ở bên dưới quả nhiên là đáng tiếc quá chậm. Nên nàng chém hắn đứt một chân, treo lên cành cây, máu rỉ xuống.

Xuất Khiếu cảnh bây giờ là phàm nhân cảnh, đau đớn mà ngất đi, máu từ hắn chân vẫn chảy ròng ròng.

Bên dưới cành cây đều là huyết, Cổ Thần nàng tiến tới, một cỗ độc tính bay vào đại trưởng lão mũi, hắn thức tỉnh nhanh chóng.

Không còn ngất đi, vừa tỉnh lại, đôi tay bị buộc chặt lại với sau cành cây, dưới chân một chân đã bị chém đứt.

Hắn run rẩy: " a a cầu ngươi tha cho ta." Cổ Thần cười nhẹ, đầu đại trưởng lão phản ứng càng mạnh nàng tâm tình cành vui vẻ.

Đại trưởng lão phàm nhân đôi chân mất đi một chân, vẫn linh hoạt muốn tấn công nàng, đáng tiếc chỉ là một chân.

Đầu hắn lắc mạnh, miệng chửi rủa: "Nữ nhân ngu ngốc, ngươi giết ta, lão tổ chắc chắn không tha cho ngươi, ta đã cầu ngươi tha ngươi hà tất phải làm vậy?"

Cổ Thần ánh nắng chiếu rọi nàng mặt, miệng còn hơi nhếch lên cao cười nhẹ: "Ha Ha, chỉ là một xuất nhiều cảnh lão tổ cũng giám tấn công ta? Lời ta nói ngươi tin?"

Nàng đầu nhìn thắng ánh mắt sát ý: "Ngươi miệng lưỡi vẫn trơn tru a, cắt ngươi một tay không sao!"

Nàng cười, thân ảnh bước tới, tay phải rút ra một dao nhỏ, một bước tới, tay lưu loát không nhìn rõ lưỡi kiếm.

Một kiếm chém đứt Xuất Khiếu cảnh không đúng phàm nhân cảnh đại trưởng lão, tay trái đại trưởng lão rơi xuống đất. Đại trưởng lão hét to.

"a a tay ta tay ta." hắn kêu rống, cảnh giới bây giờ không có, đối phương không chỉ ngăn cách hắn kinh mạch, còn phá toái.

Đại trưởng lão kêu la, không ai có thể nghe thấy, máu từ hắn tay trái chảy ra. Bên dưới chân máu không ngừng tí tách từng giọt, lại bây giờ cách tay.

Cổ Thần cười nhẹ: "Ha Ha, đại trưởng lão xuất khiếu cảnh, có gì mạnh. Vẫn là thân ảnh già nua mà thôi! Ngươi tay còn lại muốn hay không giữ?"

Cổ Thần mạnh miệng nói ra, nàng nghiêng đầu khinh thường, phế vật đại trưởng lão Xuất Khiếu cảnh mà không thể nghiền ép nàng dù cho là một ít uy áp.

Đại trưởng lão treo cây xanh, đầu cúi xuống vẻ mặt già nua. Không còn sức sống, ngước nhẹ lên nhìn nữ tử trước mắt.

"Ma Nữ Tông các ngươi, giết người vô tội, chắc chắn sẽ gặp báo ứng!" Đại trưởng lão cắn chặt răng nói ra.

Cổ Thần nghe vậy, nàng còn đang vẻ mặt tươi cười, biến thành sắc mặt thay đổi. Bước tới gần hắn, đầu hơi ưỡn về trước, nhìn thẳng đang cúi đầu.

Đại trưởng lão: "Ngươi, thân là chính đạo, không giết qua người bao giờ?" Đại trưởng lão run nhẹ, hắn từng có giết qua người vô tội.

Lại không bị nói là ma tông, hừ bản thân hắn là chính nghĩa, giết chết người có tội mà thôi.

Hắn vẫn giữ ý nghĩ cũ, đối phương trộm đồ chính là có tội. Người như vậy cần giết, Cổ Thần nhìn sắc mặt hắn trắng bệnh, không có sức sống cười nhẹ.

Nàng tay chỉ thái dương: "Ngươi nhìn thấy thái dương sao? Ngươi giết người thái dương nhìn sao? Ngươi giết người đều nhìn rõ ràng."

"Ban đêm ngươi giết người? Quỷ không biết thần không hay, như vậy ngươi nói ngươi không giết qua người vô tội?"

Cổ Thần nhếch miệng cười: "Ma Tông cũng có người? Không giết người vẫn tu ma bình thường, ngươi giết hắn ngươi có lẽ không giết người vô tội?"

"Một lý luận ngu ngốc." nàng chân phải một cước đá mạnh hắn chỗ hiểm, Đại trưởng lão mặt biến sắc, hộc máu. Hắn huynh đệ nát.

Đại trưởng lão quần máu chảy, nhẫn nhịn cơn đau cắn chặt răng. Miệng đóng lại, vẻ mặt biến sắc do nhẫn nhịn cơn đau mà thành, cùng với thân thể mất quá nhiều máu.

Ý thức dần mơ hồ, hắn ngước nhìn nữ tử giết chết bản thân: "Ta sắp chết, dù chết cũng không tha cho ngươi, vì ta là chính đạo."

Đại trưởng lão nhìn thân ảnh chiến giáp nữ tử, ánh nắng chiếu rõ mặt nữ tử. Hắn cúi đầu mắt nhắm lại.

"Hừ quả nhiên dù là phàm nhân, cánh tay mất, chân mất một chân vẫn không thể chịu nổi, không kịp chưa trị quả nhiên phàm nhân quá yếu thế."

Nàng một kiếm chém đầu hắn rơi xuống đất, quay đầu bay về phía đại điện Tiên Đạo Tông.

Bên này Lăng Thanh nhìn chăm trú, Cầm Dạ đôi tay hắn xuyên qua da thịt Lý Nhân càng sâu, máu trên tay phải Cầm Dạ cắm chặt Lý Nhân.

Xuyên qua xương, hắn một tay nắm lấy, bóp nát xương Lý Nhân, Lý Nhân kinh mạch phong bế không thể sử dụng Kim Đan cảnh giới.

"A A, Cầm Dạ tên súc sinh nhà ngươi, vì mạng có thể bán đứng hảo huynh đệ?" Lý Nhân miệng chảy đầy màu, màu xanh lá cây tóc chửi rủa Cầm Dạ.

Màu nâu tóc, vẻ mặt ưu nhìn nam nhân Cầm Dạ, tóc buộc đuôi ngựa giống nữ tử, vẻ mặt thất thần, thái dương ánh sáng chiếu mặt hắn.

Lý Nhân càng run rẩy, ác nhân Cầm Dạ. Không ngờ cùng hắn sinh hoạt lâu như vậy, hắn tính cách có thể bán mạng huynh đệ vì hắn mạng.

Lý Nhân miệng chảy máu, không ngừng chửi rủa, Cầm Dạ càng là bỏ ngoài tai tiếng chửi rủa: "Hừ, ngươi nên chết."