Vân Phàm thấy Lưu Minh như vậy liền cười, Lưu Minh ngươi nên chết, Vân Phàm đẩy mạnh thanh kiếm, xung quanh băng nguyên tố cũng dần mạnh thêm, lan đến Lưu Minh cánh tay, dần dần từ tay hắn.
Đi đến đầu hắn rồi bao phủ toàn bộ người Lưu Minh, lúc này thanh kiếm của hắn chỉ còn lại một nửa linh khí, nhưng mà Vân Phàm hắn chưa dừng lại, thu hồi kiếm chém ra, lại nhảy lên cao.
Nhìn trước mắt đóng băng thân hình Lưu Minh, hắn chém xuống một đạo xuyên qua thân thể lớp băng của Lưu Minh.
Làm băng nát tan, rơi xuống đất, lúc này Vân Phàm mới thở dài một hơi, quay lại nhìn phía Tô Hạo.
Vân Phàm tiến tới ngồi xuống, đưa tay lên Tô Hạo đang bị đóng băng, băng liền giải trừ liền tan ra thành nước chảy xuống đất, Tô Hạo hắn vẫn mở mắt liền bừng tỉnh dậy nhìn trước mắt Vân Phàm.
Tô Hạo hắn liền đứng dậy: "Hảo Vân Phàm ngươi vậy mà đóng băng ta, nhưng cũng đa tạ ngươi cứu ta một mạng."
"Lần này chúng ta đi tới Mộng Quốc là không thể nào." Tô Hạo gật đầu, bây giờ đang bị thương nặng không thể đi đến Mộng Quốc.
Tô Hạo cũng gật đầu, hai người liền đứng dậy quay người rời khỏi.
Bên này trong một căn phòng, Mộng Liễu đứng dậy lau lau mí mắt, nhìn xung quanh thì thấy bên cạnh Lý Phương nằm trên giường nàng nở nụ cười, dùng tay ấn ấn Lý Phương.
"Lý Phương dậy." Lý Phương nàng đang nằm bên cạnh Mộng Liễu, thì chợt tỉnh dậy nhìn Lý Phương rồi: "Công chúa, ngươi dậy sớm."
"Ân."
Mộng Liễu tươi cười nhìn Lý Phương, Lý Phương đưa chân ra khỏi chăn, đưa chân xuống đôi giày bằng vai đứng dậy đi ra khỏi phòng: "Công Chúa ngươi đợi ta, ta đi lấy nước cho người rửa mặt."
Mộng Liễu ngồi trên giường gật đầu, Lý Phương bước ra khỏi phòng, rời đi không còn thấy bóng dáng. Để lại Mộng Liễu ngồi trên giường suy nghĩ.
Từ Mộng Quốc tới giờ, nàng gặp khó khăn nhưng đều giải quyết nhanh gọn, ngay cả hôn ước với Vân Phàm hoàng tử, đây thật sự là quá dễ dàng. Nhưng nàng biết đây là phụ thân nàng, là Bằng Hữu của Vân Chiến.
Nên mọi việc cũng dễ dàng hơn rất nhiều, nàng đang suy nghĩ thì cửa phòng mở ra, Lý Phương mang theo một chậu nước cùng khăn mặt đi đến bên cạnh giường.
Nàng liền đưa khăn mặt nhúng nước, vắt sạch nước: "Công Chúa người rửa mặt."
Mộng Liễu gật đầu, quay người về hướng Lý Phương, Lý Phương theo bản năng hầu hạ Mộng Liễu, đưa tay cầm khăn mặt lên lau cho nàng.
Sau khi lau xong mặt, Mộng Liễu son phấn trên người đều không còn, nên bây giờ nàng rửa mặt cũng không phai đi.
Lý Phương thu tay lại, làm hết thảy nàng đưa khăn ra vào trong chậu nước vắt khô, để lên trên ghế.
Nàng nắm lấy chân Mộng Liễu, Mộng Liễu hơi gật mình nhìn Lý Phương đang ngồi xuống nắm lây chân nàng, Lý Phương nàng nắm lấy đôi chân trắng Mộng Liễu.
Đôi chân của nữ nhân nàng cảm giác cũng rất ưu thích, bởi vì chân nàng không thon dài bằng Mộng Liễu. Nàng cũng không tự ti về bản thân, mà rất ưu ái, ưu thích Công Chúa.
Lý Phương nắm lấy đôi chân của Mộng Liễu, nhanh tay kéo lấy tới chậu nước còn sót lại rửa mặt lúc nãy.
Lý Phương nàng đưa chân của Mộng Liễu đưa vào trong chậu nước, hất nhẹ nước, nước theo tay của Lý Phương lên cao, đưa tới làm Mộng Liễu nàng hơi ngượng ngùng.
Việc này đã quen đi, nhưng bây giờ nàng lại hơi ngại ngùng, bởi vì Lý Phương không hầu hạ nàng bằng cách này. Nàng ấy đều sẽ đưa nàng đi theo, mang theo một tấm khăn để lau chân cho nàng.
Nhưng bây giờ nàng ấy lại dùng tay, làm Mộng Liễu hơi lạ, nhưng nàng vẫn cảm thấy không khác gì nhiều đây.
"Lý Phương ngươi cảm thấy Vân Phàm hắn như thế nào?"
Lý Phương ngước nhìn lên Mộng Liễu hơi thẹn thùng: "Công Chúa ngươi yên tâm, ta thấy Vân Phàm tên tiểu tử kia, cũng không có ham tài gái sắc, tâm lý bình ổn mỗi tội hơi tự tin."
Mộng Liễu nàng cảm thấy, điều Lý Phương nói rất đúng. Vân Phàm hắn rất là bình tĩnh xử lý đi, nàng cũng không cảm thấy chán ghét hắn, nhưng yêu thích là chưa thể nào.
Mộng Liễu đưa hai tay lên nắm lấy mặt, bởi vì nàng cảm thấy rất ngại ngùng. Nàng từng đọc trong sách biết, cảm giác này là vừa gặp đã yêu.
Mà nàng đỏ mặt là vì ngại Lý Phương, không phải ưu thích Vân Phàm.
Lý Phương nhìn Công Chúa thì lắc đầu, người quá thuần khiết, Lý Phương nàng rửa chân cho Mộng Liễu xong xuôi.
Nhìn xung quanh thấy bên cạnh có một cái ghế nhỏ, nàng kéo lại, đưa đến bên cạnh chậu nước nói: "Công Chúa người để chân lên đây, cho khô."
"Ta mang đi cất." Mộng Liễu gật đầu, đưa hai chân đặt lên ghế gỗ nhỏ, nàng nhìn xung quanh không cảm thấy lạ lẫm, bởi vì nơi đây về sau sẽ theo nàng làm nhà.
Lý Phương nàng lấy bên cạnh khăn nắm lấy, mang theo chậu nước ra khỏi phòng, một bên khác Thiên Thanh Nhi cũng đã dậy.
Theo thói quen hàng ngày, nàng đã tự vệ sinh cá nhân, không cần đến nha hoàn.
Tuyết Liên nàng đã muốn giúp thánh nữ, nhưng khi mang chậu nước đến Thanh Nhi tươi cười nói với nàng: "Ta đã làm xong, không cần ngươi."
Làm Tuyết Liên nàng hơi thổn thức, nhưng mà cái này nàng cũng biết được. Thanh Nhi thánh nữ sống tự cung tự tai, không thi thoảng ra ngoài chơi.
Tuyết Liên mang theo chậu nước rời khỏi phòng, rồi quay lại đến bên cạnh Thanh Nhi, một mặt không rời khỏi. Thanh nhi mẫu thân cũng đã rời đi.
Cổng thành lúc này, Vân Phàm cùng Tô Hạo thân thể mệt mỏi bước vào trong thành, hai tên thị vệ canh cổng thấy vậy cúi người, quỳ xuống một chân nói: "Tham Kiến Hoàng Tử Bệ Hạ."
Vân Phàm cùng Tô Hạo hai người đi ngang hàng nhau, bước vào trong thành. Vân Phàm bên trái, Tô Hạo bên phải. Vân Phàm phất tay: "Các ngươi bình thân."
Hai tên thị vệ nghe vậy đứng dậy, nhìn Tô Hạo cùng Vân Phàm bị thương lo lắng: "Hoàng Tử người thế nhưng bị thương, cần chúng ta đi gọi đan sư trị liệu?"
Vân Phàm lắc đầu, hắn không nói lời nào mà từ từ bước vào trong thành, xung quanh thành mới tờ mờ sáng không được bao lâu, người liền đông đúc, có người mới mang từ nhà đến bầy sập hàng.
Có phàm nhân sẽ lập quán tại trước cửa nhà, đều mang ra từ cửa nhà biển hiệu, hoặc là đồ đạc muốn bán, một bên góc đường lúc này.
Một trung niên nam tử, hắn mở cửa đi ra, nhìn xung quanh thấy nhiều bàn ghế, cũng nhìn về phía bếp nói: "Lão bà ta thế nhưng mở cửa, ngươi chuẩn bị xong?"
Trong phòng bếp bên trái, một nữ nhân trung niên đưa tay cầm dao phay lên cao nói: "Hảo ngươi mang ra, ta chuẩn bị xong."
Trung niên nam tử gật đầu, liền mở hai cửa sổ ra, mang theo một cái bàn cùng bốn cái ghế ra ngoài, bước vào trong lại mang thêm hai cái bàn, cùng tám cái ghế ra ngoài.