Chương 216: Chương 216: Độc tố

Chỉ thấy Lăng Thanh lắc đầu, truyền âm: "Chi nhi, đợi ngươi cảnh giới tăng cao, ngươi lại tìm ta."

"Tỷ Tỷ." Thiên Thanh Mạn Chi truyền âm: "Ngoan, nghe lời tỷ tỷ, ngươi theo ta chỉ làm vướng ta chân, ngươi nghe lời tỷ tỷ, về nhà hoàn thành thiên sứ thần truyền thừa."

"Báo hiếu phụ mẫu." Tỷ tỷ, Thiên Thanh Mạn Chi nói thầm quay người rời đi, nàng cũng không chú ý tới Vân Phàm.

Nàng vừa quay đầu, mưa cũng rơi xuống dần, ầm ầm.

Vân Phàm đưa tay ra muốn nói cái gì, lại nuốt xuống bụng. Theo Mạn Chi sư muội rời khỏi. Lưu Vân mới thở dài hắn đi.

Lưu Vân nhìn y phục mình, mưa cứ rơi như vậy, nàng y phục sẽ ướt a. Phất tay một đạo linh khí ngăn cản mưa rơi, Lăng Thanh nhìn Lưu Vân.

"Lưu Vân, giúp ta bảo vệ tứ tỷ muội." Lưu Vân ngơ ngơ ngác ngác gật đầu, Lăng Thanh không có mất đi lý trí?

Lưu Vân không rõ, đầu nhỏ nhớ ra. Nàng làm sao có thể bị lệ khí bao quanh, thân là quang minh nguyên tố thuộc lính, khoan đã.

Ma tông người! Nàng giật mình, như vậy ý nghĩ nhỏ như vậy nàng làm sao không nhớ tới, còn về phần bốn nữ nhân, nàng đoán chắc đang thay đổi linh khí.

Quay trở về ma tông khí tức, bởi ma tông mỗi người đều có khí tức riêng, đều là máu giết qua vô số người.

Khí tức, Lưu Vân đi đến tảng đá, đưa tay lên cao, một kết giới hiện ra, ngăn cản mưa rơi xuống các nàng.

Lưu Vân tinh thần xung kích, một cỗ máu tươi truyền đến. Đây chính là ma khí sao? Gần sống như nàng linh khí, quả nhiên giết qua người đều là ma khí.

Mà chính phái cũng có giết qua người, tại sao không có ma khí? Không lẽ, kẻ chiến thắng chính là công lý sao?

Ha ha, một đạo lý dễ như vậy nàng lại quên mất.

Vân Phàm rơi đi nơi, nhìn Mạn Chi thân thể ướt át, nhanh chóng kéo lại tay nàng. Mạn Chi dừng lại, Vân Phàm hai tay nắm lấy nàng vai.

Quay người nàng, thấy rõ ràng nàng ánh mắt, môi hồng cắn chặt: "Mạn Chi, ngươi làm sao? Khóc lóc như vậy?"

Mạn Chi miệng hơi vểnh, đầu hơi dương lên cao: "Vân Phàm ca ca, ngươi không biết, ngươi không nên lại gần ta."

"Buông ra ngươi tay." Mạn Chi thu tay, để xuống Vân Phàm tay. Vân Phàm đứng trong mưa.

Đôi mắt hiện ra, Thiên Thanh Mạn Chi chạy đi thân ảnh: "Mạn Chi sư muội." Mạn Chi vừa chạy, tay vừa lau nước mắt.

"Sư tỷ, ta chưa đủ mạnh sao? Kim đan cảnh vẫn chưa đủ mạnh sao? Ta vẫn nên thành thần tỷ tỷ."

Một bên khác, Lăng Thần đáp xuống cánh rừng nhỏ, tinh thần xung kích, sư tôn hắn truyền âm.

"Nơi nàng từng để cho chúng ta linh thảo, cách đó không xa ruộng nhỏ." Lăng Thần gật đầu, bản thân hắn đi tới nhanh chóng.

Đáp xuống dưới động phủ, nhỏ thửa ruộng còn sót lại, hai linh thảo, Sư tôn Lăng Thần truyền âm: "Chậc Chậc, nàng phóng khoáng như vậy."

Lăng Thần cúi người hái lấy, Lan UHương, Hoa Bỉ Ngạn màu tím, Sư tôn Lăng Thần trầm ngâm: "Không hổ là ngươi sư muội, phóng khoáng tặng ngươi thất phẩm cao cấp thảo dược."

Lăng Thần gật đâu, thu hồi hai đạo linh thảo, vừa đưa trong ngực túi áo, mưa đổ xuống, Lăng Thần ngước đầu nhìn lên cao.

"Mưa rơi a, như vậy nói ra là có thảm kịch xảy ra?"

Lăng Thần sư tôn truyền âm gật đầu: "Đúng vậy, mưa rơi lần này ngươi sư muội, đồ sát Tiên Đạo Tông."

Lăng Thần gật đầu, bản thân hướng tây bay nhanh tới, Lăng Thanh sư muội gặp nguy hiểm.

Hắn không thể để sư muội gặp bất chắc, tuy nàng là thiên kiêu khiêu chiến vượt cấp, đáng tiếc ở đây quá đông.

Các nàng tứ tỷ muội, còn chưa dậy. Cho nên hắn bay nhanh đến, cũng gặp được đệ tử hướng tây mà đi.

Lăng Thần bay trên cao, tay phải ném ra. Một lọ thủy tinh, hai ngón tay chỉ hướng lọ thủy tinh, một đạo linh khí bay đến.

Lọ thủy tinh vỡ, một làn khói bay ra ngoài: "Ha Ha cảm nhận độc tố tê liệt do ta chế tạo a."

Lăng Thần cười cười, tốc độ tăng cao bay vụt đi. Chúng đệ tử phi hành, hoặc bay trên cao, cảm nhận được mùi thơm thơm.

Bởi vì nguyên do, chúng đệ tử năm nào cũng bế quan tu luyện, lịch luyện cũng chỉ đi ra vài lần, rồi trở lại bế quan tu luyện.

Thấy mùi thơm, hít lấy hít để. Một đệ tử nữ, cảm nhận mùi thơm, phi hành trên cao, ngửi mùi thơm: "Thật thơm, là ai phấn hoa nha!"

Nàng vừa nói hết câu, tay trái xoa xoa đầu nhỏ, y phục Tiên Đạo Tông trên người cũng bị nàng tay phải nắm chặt lấy, bản thân bị tê liệt?

Chưa dứt lời, nàng thân thể ngã xuống dưới, chúng đệ tử lần lượt ngã xuống. Trong hư không, thấy rõ ràng đệ tử đang bay trên cao, rơi xuống kèm theo mưa.

Một đệ tử đang rơi trên hư không hét to: "Là ai? Giám dùng độc tố tê liệt đánh lén chúng ta?" mỗi nhục này cực nhục nhã.

Đối phương dùng độc tố giết chết chư vị đệ tử còn hảo, đây chính là ác tâm người. Đáng tiếc đối phương lại dùng đến tê liệt độc tố.

Chư vị đệ tử ngửi đến, thân thể bị tê liệt rơi xuống dưới đất. Nhục nhã nhất là, ngã xuống đầu còn rơi xuống trước.

Mắt nhìn rõ ràng bản thân rơi xuống, lại không thể nào phản kháng. Nhục nhã quá lớn, tổn thương thân thể không cao.

Nhưng tinh thần rất cao, Lăng Thần bên này hắn vừa bay đi, bên dưới cánh rừng, phía tay phải hắn là thác nước, bên dưới thấy rõ hai đại thân ảnh.

Bên trong mưa rơi chạy nhanh đi, trước mắt ánh sáng phát ra, sau đạo ánh sáng là Lăng Thanh, nàng ấy đang làm gì?

Lăng Thanh bên này đang bay đi, nàng định đuổi theo Tiên Tông, lại nhìn xuống dưới tảng đá hư không dịch chuyển dẫn đến bí cảnh.

Bản thân đáp xuống, có thể hay không khai mở bí cảnh, tay nàng đặt lên trên riềng xích

Không cách nào mở ra, hừ không phải vì ta tính kế. Giả trang lệ khí xâm nhập thân thể, không đời nào ta đóng lại bí cảnh trời cho.

Lệ khí bản nguyên thật sư không khác ma khí là bao, đều đến từ hắc ám nguyên tố thuộc tính.

Ma khí cũng mất đi lý trí, khác biệt là vẫn có thể giữ vũng lại lý trí, lệ khí không đời nào. Đây là tiên Đạo Tông nội tình nói ra.

Nhưng lệ khí, ma khí tất cả đều là một, đều đến tứ oán khí của người đã mất. Lệ khí khác biệt có thể tự động tấn công tìm kiếm xâm nhập.

Ma khí cũng như vậy, nhưng hình dạng ma khí lại khó khăn tấn công, sẽ làm mất ma khí.

Đều là hắc ám nguyên tố, cần chi phải so sánh a. Lăng Thanh lắc đầu, quay người. Lưu Vân run nhẹ người, lúc này Lăng Thanh.