Chương 202: Xương Hồi Phục Ma ma vật
Một thân ảnh mang chiến giáp trên tay là thủy thương, chúng đệ tử tê: "Ma Nữ Tông vậy mà đã có được, bảo vật xuất thế, còn là vũ khí."
Chúng đệ tử ánh mắt khinh ngạc, Đại trưởng lão Nguyên Anh cảnh, mắt to mà nhìn đây là thiên giai vũ khí.
Lòng ham muốn dâng trào, hắn nhảy lên, thân ảnh biến mất xuất hiện trên hư không mặt hồ nước, vẻ mặt già nua nhìn Tuyết Đông.
"Ngươi thả ra thiên giai vũ khí, mạng ngươi ta còn có thể thả." Tuyết Đông cười nhẹ, giám uy hiếp nàng, còn là nàng địa bàn.
Tuyết Đông không nói nhiều, đưa tay lên thủy thương trên tay rung chuyển, nàng mũi thương hướng thân ảnh già nua đại trưởng lão.
"Hừ, nho nhỏ Nguyên Anh, cũng giám mạnh miệng trước mặt bổn đế?" nàng tay đưa nhẹ xuống trên cao mây đen lôi kiếp.
Từng đợt ánh sáng màu vàng, đánh sang lôi kếp đánh xuống, thân thể già nua đại trưởng lão đứng trước mắt nàng.
Lôi kiếp đánh xuống, đại trưởng lão hừ nhẹ: "Chỉ là một tiểu cô nương, đoạt được Thiên giai vũ khí đã như vậy đáng mặt?"
Tuyết Đông vẻ mặt tứ giận, cái gì? Ngươi nói ai là tiểu cô nương? ta sống hơn ngàn năm? Ngươi nói ta là tiểu cô nương? Nàng căm phẫn.
Tuyết Đông hừ nhẹ, nàng vẻ mặt hiển lộ làm Đại trưởng lão tứ giận. Thân là ngàn năm lão nhân cứ như vậy bị tiểu tử sống chưa đến năm trăm năm tuổi nói?
Là tiểu cô mương? Tuyết Đông hừ nhẹ. Nàng đưa thương lên cao: "Thủy Thương, Thiên giai vũ khí, ngươi bản thân tự có kỹ năng."
Tuyết Đông vừa dứt lời, nàng đạo thủy thương trên cao lôi kiếp đánh xuống, từng đạo lôi kiếp đánh xuống đại trưởng lão thân ảnh già nua.
Đại trưởng lão Nguyên Anh cảnh không ngốc, mà đứng yên để đối phương công kích: " Đại Kiếm Chân Thân, Luyện Hóa Kiếm."
Đại trưởng dùng đến bản thân hai đại công pháp, nếu như hắn có thể lĩnh ngộ ra lĩnh vực mà nói thực lực tăng cao mười bước.
Đáng tiếc, lĩnh vực khó có thể lĩnh ngộ ra. Chỉ đợi về sau cảnh giới dễ dàng lĩnh ngộ, đại trưởng lão thanh kiếm luyện hóa biến thành một màu trắng linh khí.
Lại hợp thành một thanh đại kiếm, hắn đưa kiếm lên cao: "Luyện Hóa Kiếm, thành." Đại trưởng lão kiếm thay đổi thành trắng kiếm, thân ảnh già nua nắm lấy kiếm.
"Hừ." hắn đưa kiếm chém ra một đạo kiếm khí. Công kích Tuyết Đông, Tuyết Đông cười nhẹ: "Ngu ngốc!" nàng phất tay, xung quanh dưới nước.
Đâm lên một đạo, đạo thủy bay lên cao tách ra tấn công, từng đạo thủy được tách ra từ dòng thủy.
Đại trưởng lão đạo kiếm khí, chân thân sau lưng cũng tấn công, lôi kiếp đánh xuống ngăn cản hắn chân thân.
Đại trưởng lão, vẻ mặt già nua, ít thể hiện ra vẻ mặt. Giờ đây hắn mặt phải biến sắc, không thể tin nổi, nàng nắm trên tay thủy thương, khống chế thủy nguyên tố thuộc tính.
Chỉ hình dung bằng một từ, bá. Không hổ là Thiên giai vũ khí.
Sau lưng đại trưởng lão, một số đệ tử muốn nhảy lên cao. Từ phía đông, dưới đất nứt nẻ, nhô lên từng đạo xương cốt.
Đầu xương cốt đưa đầu tiên đi ra, sau đó là xương màu trắng thân thể cùng chân, ma vật gọi là Xương Hồi Phục Ma.
Xương Hồi Phục Ma, nghĩ rất dễ dàng là bộ xương trước khi chết, hồi phục lại ma xương cuối cùng là do ma khí triệu hồi ra.
Vân Phàm tê, nhìn phía đông từng đàn Xương Hồi Phục Ma, từng đàn tấn công đến, đều là cầm đao hoặc kiếm. Chúng dệ tử nội môn hôm qua giao thủ.
Thực lực còn chưa hồi phục, cứ như vậy lại bị tấn công, Vân Phàm hắn xung phong đứng trước mấy người.
"Để ta dẫn đầu, chúng ta đệ tử theo ta!" Chúng đệ tử gật đầu, Ưu Linh nàng bây giờ mới xuất hiện, từ đầu đến cuối nàng không có ra tay.
Cổ Hà hắn tối hôm qua bản thân bị trọng thương, Ưu Linh mới xuất hiện đã nói: "Cổ Hà, ngươi bị thương, ta giúp ngươi trị liệu." nàng gặp hắn nói ra như vậy.
Cổ Hà còn nhớ đến, bản thân hắn cởi áo ra. Nàng thay hắn băng bó vết thương, còn giúp hắn luyện chế đan dược, xoa thuốc.
Cổ Hà ánh mắt rưng rưng nhìn nàng, tuy nàng không có đẹp. Hai mắt không có nhìn rõ, nàng nói qua với hắn: "Ta dùng thần thức để xem rõ xung quanh ta."
"Ngay cả ngươi cũng như vậy, ta không có nhìn rõ mặt ngươi. Chỉ là một hình nhân trắng biết di chuyển, nhưng ngươi bây giờ lại có màu đỏ linh khí!"
"Ta biết được là ngươi bị thương, ngươi đừng lo có ta ở đây. Ta giúp ngươi trị thương." Cổ Hà hắn nhớ ra vài năm trước.
Nàng vẫn câu nói cũ, Ta biết ngươi bị thương, ngươi đừng lo có ta ở đây. Ta giúp ngươi trị thương, nàng câu nói này.
Cổ Hà đời này không thể quên, tốt như vậy nữ tử, thật là mắt chó không nhìn ra. Cổ Hà muốn giữ nàng lại đáng tiếc nàng lắc đầu: "Cổ Hà, ngươi nên nghỉ ngơi dưỡng sức!"
"Thương thế khỏi mới đứng dậy, ta rời đi trước." nàng hai mắt mù đứng dậy, cầm theo một xô nước rời khỏi.
Cổ Hà hắn nhìn bóng lưng nàng rời đi, toát lên vẻ mặt yêu thương, Cổ Hà nhìn xuống trước ngực băng bó vết thương.
Tâm tình vui vẻ.
Quay lại lúc này.
Ưu Linh bên cạnh nhìn Cổ Hà, hắc hắc kế hoạch đại thành. Ngươi chỉ cần mê luyến ta, Ưu Linh ta đây một mực biến ngươi thành.
Si mê não tàn nam nhân, Ưu Linh cười khẽ, nàng cũng không ra tay. Vẫn như cũ thiện lương nữ nhân, không phải nàng không muốn ra tay, mà là.
Nàng đợi thời cơ, đánh lén đại trưởng lão, một bước đưa hắn đi gặp các vị địch nhân mà nàng gặp, nếu không thể đánh lén cũng không buồn bã. Ưu Linh cười cười!
Lăng Thần hắn cách đó không xa, nhìn thấy đàn ma vật Xương Hồi Phục Ma, giật mình nhảy cao: "Ngọa Tào, như vậy xấu xí xương khô."
Hoa Vũ, nàng tâm tình chán nản. Bởi vì đây cũng là Ma Nữ Tông khống chế, ngươi nói xấu xí phải, Ma Nữ Tông một khi triệu hồi ra, cũng không có đẹp mắt thi quỷ.
Đẹp mắt thi quỷ đều là các nàng, cao thâm cảnh giới. Lá bài tẩy, ra nhanh như vậy sao? Hoa Vũ nhếch miệng dương lên cao.
Không đời nào, là nàng. Nàng cũng như vậy suy nghĩ, đưa ra cảnh giới thấp không cao lắm thi quỷ, liên tiếp tiến công, đối thủ linh khí cạn kiệt, có thể sống sót sao?
Không đời nào, linh khí cạn kiệt. Giống như phàm nhân, không cách nào sử dụng linh khí, cao thâm cảnh giới, một búng tay.
Ngươi dễ dàng chết. Không hổ là Ma Nữ Tông thủ đoạn, trận này nàng suy nghĩ, bây giờ có nên hay không chạy.
Hoa Vũ nhìn, Lưu Vân đầu sôi máu, Hoa Vũ còn thấy được màu đỏ lửa toát ra từ đầu nàng, Lăng Thần hắn tức giận.
Đối phương quá xấu đi, Hoa Vũ thở dài, hai người nha. Muốn giao thủ, ta cũng không biết làm gì hơn, là cùng các ngươi một trận thật đáng đánh.
Hoa Vũ ngực ưỡn về phía trước: "Lăng Thần, Vân nhi, chúng ta lên." Lăng Thần gật đầu, Lưu Vân tức sôi máu, đám rác rưởi, chết còn không tốt chết đi.
Thức dậy làm gì? Cho ta sôi máu đánh sao, ba người sôi máu chạy nhanh qua Vân Phàm đang đứng trước mấy người.
Vân Phàm khẽ giật mình, nhìn lại thấy là ba vị, hắn nhìn rõ là Thiên mệnh chi tử, Vân Phàm tê quả nhiên là thiên mệnh chi tử.