Lưu Vân lại nhìn trước mắt, từng đạo ánh sáng đỏ mắt, nàng cười nhẹ: "Các ngươi còn bao nhiêu bước ra đây bổn cô nương không sợ các ngươi."
Nàng một chân đạp xuống đất: "Lưu Gia Kiếm, Nhất Kiếm, kiếm này ta gọi trảm." nàng đưa kiếm chém ra một đạo.
Không cần tụ linh khí, một đạo linh khí kiếm chém ngang mạnh mẽ bay xuống dưới, xuyên qua từng gốc cây khô.
Lại cây xanh, ở đây nàng lại không có Dây Mộc Ma, chỉ là vài dây leo cùng cây xanh cây khô. Không còn gì khác biệt cây.
Lưu Vân kiếm khí mạnh mẽ chém xuống, hắc ám thi quỷ trong bóng đêm hơn ngàn. Xông đến ồ ạt, trong miệng còn gầm gừ.
Lưu Vân cười nhẹ, thân thể đáp xuống. Đạo kiếm khí nàng chém đi, gây ra một đường dài hắc ám thi quỷ ngã trên đất.
Còn lại hơn chín trăm hắc ám thi quỷ, Lưu Vân cười nhẹ: "Đến đây." nàng đưa kiếm lên cao, hướng mũi kiếm ánh trăng.
"Lưu Gia Kiếm, Nhị Kiếm kiếm này ta gọi chậm." nàng mạnh mẽ đưa xuống chém ra ngang một đạo kiếm.
Chém từ trên cao xuống vài đạo, công kích kiếm khí bay đến xuyên phá qua một hàng dài hắc ám thi quỷ, thi quỷ còn sót lại không hề chạy nhanh.
Hiệu quả nhị kiếm nàng gọi chậm, kèm hiệu ứng làm chậm. Lưu Vân cười nhẹ, một mắt che bởi một lớp vải, hai tai treo dây đỏ chuông.
Tóc đen đỏ bay theo nàng chạy đến, dù cho bị che một mắt nàng vẫn mạnh mẽ. Lưu Vân cười nhẹ, xoay người ba đạo kiếm chém ra.
Hắc ám thi quỷ ngã xuống đất, Lưu Vân cười nhẹ, nàng bước như một chiến thần không sợ hãi.
Lăng Thần, Hoa Vũ cách đó không xa, nuốt một ngụm khí lạnh: "Lưu Vân muội ấy mạnh như vậy, giao thủ hơn ngàn kết đan cảnh nhất giai, trúc cơ cảnh viên mãn."
"Đều một kiếm chém đôi hắc ám thi thể." Lăng Thần gật đầu, nhưng hắn vẫn phải ra tay: "Lên a, Hỏa Vũ kiếm."
Một chân đạp hư không hắn lao thẳng nhanh đến, kiếm tỏa ra hỏa khí tức mạnh mẽ xuyên khá qua hắc ám thi quỷ, Lưu Vân đầu hơi nghiêng?
"Lăng Thần, Hoa vũ tỷ." nàng nhìn thấy là sau lưng hắc ám thi quỷ, còn sót lại do nàng cách quá xa, kiếm không chém tới.
Đề phòng sau lưng tấn công, nên nàng mới chậm như vậy. Đáng tiếc đã không còn, nàng giờ đây có hai người ở đây, Lăng Thần, Hoa Vũ tỷ.
Sợ cái rắm, nàng nhanh chóng chém :" Ha Ha đám hắc ám thi quỷ chết cho ta, ha ha." nàng tay lưu loát chém từng đạo hắc ám thi quỷ rơi xuống đất.
Hưởng thụ. Hoa Vũ, Lăng Thần đều cảm thấy run người, sư tôn Lăng Thần truyền âm: "Nàng đang tận hưởng giết chóc."
Lăng Thần gật đầu, hắn hảo hữu bên cạnh là một vị như vậy, cũng không tồi. Như vậy nàng coi như gặp nguy hiểm, rất ít cần hắn giúp.
Bỗng nhiên hắn chợt nhớ ra, hắn gặp nguy hiểm đều là các nàng cứu giúp. Ta Lăng Thần thật phế vật, hắn ủ rũ, vẻ mặt thất thần.
Hỏa Vũ kiếm trên tay cháy rực, một hắc ám thi quỷ tấn công hắn, Hoa vũ ném ra một đạo lửa.
"Lăng... Lăng Thần ngươi làm gì?" Lăng Thần từ thất thần trạng thái giật mình: "Không có việc gì, ta nhớ ra một khí ức mà thôi!"
Hoa Vũ nàng không nói nhiều, đợi thời cơ linh khí hồi phục. Dùng đến chân thân, một đạo quét sạch ở đây đám ô nhục.
Cách đó không xa, gần Hồ Ly Nữ trước doanh trại, chúng đệ tử không giám bước lên, bởi Kết Đan cảnh mới có thể tiến đến.
Cảnh giới dưới Kết Đan ngũ giai chỉ có thể lùi lại, Vân Phàm một bước đi đến, bên cạnh là Tô Hạo, Mạn Chi tuy cảnh giới hai người không cao lắm.
Nhưng vẫn có thể dễ dàng đi qua, hai người vừa lên, dần đến giữa núi, nhìn xung quanh thi thể hắc ám?
Nghi hoặc: "Ở đây đệ tử không có chết?" bỗng nhiên hắn nhìn giữa núi cách đó không xa, Lăng Thanh ngồi trị liệu.
Vân Phàm liền minh bạch, tại sao chúng đệ tử không có ai tử vong, vẫn lạc. Bên cạnh nàng là tứ tỷ muội, còn một nữ tử đây.
Chợt hắn nhớ ra, nàng có khí đã vẫn lạc. Chia buồn a, Vân Phàm làm sao suy nghĩ như vậy, bởi mỗi lần hắn gặp các nàng.
Đều một mực đi cùng nhau, lần này lại không có gặp vị kia. Chỉ có thể vẫn lạc, không hổ là huyền tiên đại lục.
Vân Phàm quay đầu nhìn Mạn Chi, Tô Hạo có hay không tốt lành, huynh đệ, sư muội của hắn.
Có hay không, Vân Phàm không có rõ. Nhưng hắn biết rằng, đây cũng không phải ngu ngốc điều.
Huyền huyễn thế giới, tàn khốc. Vân Phàm hắn biết rõ, chỉ có thực lực mạnh mẽ mới có thể đứng vững.
Vân Phàm đi đến: "Lăng Thanh cô nương, hắc ám thi quỷ tập kích lăng Thanh cô nương ở đây chữa trị?"
Lăng Thanh ngước nhìn Vân Phàm, gật nhẹ đầu, bên cạnh là nàng tứ tỷ muội. Đang chuẩn bị mang theo thùng gỗ.
Vân Phàm nhìn ra nàng ánh mắt suy đoán hắn không sai, nàng lục sư muội vẫn lạc.
Vân Phàm ánh mắt quay đầu nhìn đệ tử bị thương nằm trên đất, một tấm lá cây nằm trên đó.
Xung quanh hắn nhìn rõ, là nơi bằng phẳng khu vực, cỏ xanh. Bên cạnh có vài cây to xanh lớn, đệ tử bị thương nằm dưới gốc cây.
Bên cạnh là một căn lều nhỏ, Na Na mang theo thùng gỗ thảo dược, chữa trị đi vào trong, linh thảo cũng như vậy.
Bên cạnh Băng Huyền, nàng dùng linh thảo đưa vào lò luyện đan, Cổ Nhược Ca một bên băng bó vết thương, Lăng Thanh trị liệu.
Lăng Liên ngồi một bên giáo huấn? Vân Phàm mắt to, Lăng Liên vị cô nương này tích cách không hợp lý a.
Đồng môn đã bị thương, ngươi còn giáo huấn hắn, như vậy không tốt.
Vân Phàm quay người nhìn lên cao, từng đạo ánh sáng va chạm, chưa đến đỉnh núi giữa lưng núi.
Dưới núi là bản doanh trại, chợt hắn nhớ ra. Bên dưới chỉ là đệ tử cảnh giới dưới Kết Đan cảnh ngũ giai.
Liền hướng trên cao hai vị đại trưởng lão giao thủ cùng hắc ám thi quỷ Kim Đan cảnh, nguyên anh cảnh.
"Chư vị đại trưởng lão, doanh trại chúng ta không tốt. Dưới bản doanh Ma Nữ Tông tình thế không ổn như vậy, xâm chiếm chúng ta khi vực Hồ Ly Nữ."
Đại trưởng lão kim đan cảnh giật mình, chợt nhớ ra. Kế sách điệu hổ ly sơn, muốn chúng ta rời khỏi bản doanh trại.
Như vậy đối phương dễ dàng chiếm đóng lại Hồ Ly Nữ khu vực, cùng với bên dưới núi bản doanh trại ít như vậy đệ tử cảnh giới bên trên ngũ giai đều đưa lên đây.
Hắn ánh mắt phóng qua gần khu vục hồ ly nữ hướng đông đại dương lớn. Giật mình thấy được bản thân rào hàng chắn ngăn cản bị phá toái.
Kim Đan cảnh đại trưởng lão thân hình biến mất: "Hảo đệ tử, ta quên mất Ma Nữ Tông nữ nhân kia tài trí."
Vân Phàm bên dưới gật đầu, chúng đệ tử bên dưới núi nghe vậy, phòng bị cực hạn. Sợ hãi lan tràn, chư vị đệ tử cảnh giới đều dưới Kết Đan cảnh ngũ giai.
Sợ hãi lan tỏa, đại trưởng lão dùng hết tám thành thực lực, từ dưới giữa lưng trừng núi đến dưới núi bản doanh trại.
Hắn vừa thở dài, chúng đệ tử cũng tâm tình ổn hơn, né tránh ra một đạo nhỏ: "Đại trưởng lão người đến."