Chương 176: Chương 176: Thiên Địa Dị Tượng

Ghế ngồi nơi, cách xa với khán đài, một chân đạp bay đến nhà gỗ, nhìn Thiên Thanh Mạn Chi cười nói: "Mạn chi sư muội đa tạ ngươi."

Mạn Chi cười nhẹ: "Vân Phàm ca ca , không có việc đây là Thiên Sứ Thần nhắc nhở, không ta cũng không biết."

Mạn Chi tiến tới ngồi xuống, Tô Hạo bên cạnh cười ha ha: "Vân Phàm, ngươi mới qua cử tử, cảm giác như thế nào? ngươi nói ta xem."

Vân Phàm ánh mắt sắc bén, quay đài nhìn Tô Hạo, Tô Hao run nhẹ. Im bặt không giám nói lời nào.

Vân Phàm cười nhẹ: "Tô Hạo, ngươi muốn nếm thử?" Tô Hạo lắc lắc đầu, hai chân không theo cảm nghĩ mà lui ra sau.

Chạm sát tường gỗ run rẩy: "Không không, ta không muốn trang bức đánh mặt, không muốn như ngươi từng viết qua sách."

Vân Phàm hừ nhẹ, không để ý tới Tô Hạo ngồi xuống, Mạn Chi cũng ngồi xuống.

Lăng Thanh nàng cũng đã lên đến ghế ngồi, năm nữ cũng chúc mừng nàng, Cổ Nhược Ca ánh mắt nhìn sư tỷ.

Càng thêm hâm mộ, nàng cũng muốn như sư tỷ, Mạnh mẽ nghiền ép đối phương. Hắc hắc về sau học hỏi nàng.

Tiếp theo là đến Lưng Thần, Gia Phong trên cao hét to: "Trận thứ hai, Lăng Liên giao thủ Lăng Thần."

Tiếng chuông lại vang lên, trận đấu thứ hai đến. Vô Nhạn trên cao, Vân Phàm a Vân Phàm.

Ngươi thua rồi, ta chỉ còn cách đi tìm Lăng Thanh, trao đổi đồ nàng muốn. Mong rằng nàng cũng có thứ muốn bản thân trao đổi.

Nàng suy nghĩ, uống ngụm trà. Vô Ngạn bên cạnh: "Sư tỷ, rốt cuộc truyền thừa Tiên Đạo Tông, truyền thừa là thứ gì?"

"Sư tỷ muốn đây?" Vô Ngạn nàng không có rõ. Đây cũng quá vô nghĩa, nếu như truyền thừa Tiên Đạo Tông cao cấp mà nói.

Dễ dàng a, nàng suy nghĩ ra rốt cuộc truyền thừa, Tiên Đạo Tông cần thiết là gì? Vô Nhạn sư tỷ liều mình có được?

Dưới khán đài, Lăng Thần sư tôn : "Lăng nhi, ngươi trận này thua. Ta nhìn Lăng Liên khí thế, hùng hậu bá đạo uy áp, sợ rằng ngươi không duy trì nổi một nén nhang."

Lăng Thần suy nghĩ, giống hắn sư tôn. Bởi vì Lăng Liên sư tỷ, từ nhỏ đã như vậy uy áp mạnh mẽ, thân là đại sư tỷ, sư muội, sư đệ đều do nàng bảo vệ.

Sáu tuổi năm đó, Lăng Thần hắn cũng như vậy. Ha ha đáng tiếc, lần này việc đó sẽ không lặp lại. Ta không phải là Lăng Thần năm đó.

Ta Lăng Thần khác biệt mấy năm trước, hắn vừa suy nghĩ, tiếng chuông vang lên vài đạo.

Lăng Liên, Hắc Ma Thương, Song Thương hai tay mỗi tay một thương, nàng nhảy lên cao: "Thủy Linh Phá Xuyên Thương." hai thanh Hắc Ma Thương.

Linh khí bay đến, như dòng nước chảy về phía hai thanh ma thương. Từng đạo dòng nước giống như linh khí, thâm nhậm ma thương.

Từ ban đầu màu thương, dần dần thay đổi màu xanh thương. Lăng Liên tóc màu đen từng đạo phủ xuống, thay đổi màu xanh thủy.

Lăng Liên mở mắt, ném ra một đạo thủy thương, tay còn lại ném ra đạo thương thứ hai, đạo thương thứ nhất.

Hưu hưu hưu.

Vù.

Xuyên phá tốc độ nhanh hơn gió, Lăng Thần hắn không thể khinh thường, Lăng Thần biết song thương này uy lực.

"Vạn Kiếm Quy Tụ." Lăng Thần, hắn thân thể bay lên cao. Tay nắm lấy Thanh Ngân Sắc Kiếm, mũi kiếm hướng lên trời cao.

Ánh sáng từ màu vàng chiếu xuống, Lăng Thần thân ảnh càng toát lên vẻ thuần phong mỹ tục. Đẹp mỹ tử nam tử, đệ tử nữ nhìn ánh mắt mê man.

Nam đệ tử khinh miệt, chỉ là công pháp tăng thêm hiệu quả, có gì đẹp bằng mấy vị đệ tử thuần phong đẹp mắt.

Nam đệ tử, hướng mắt không khác gì mặt Chư hướng lên cao, nữ đệ tử thấy nam đệ tử khinh thường.

Xấu như chư, cũng muốn cùng ta thầm mến Lăng Thần so đo, nữ đệ tử bỏ qua việc Lăng Thần lời đồn yêu nhập.

Trên cao Lăng Thần, sau lưng hắn chuôi kiếm, mũi kiếm hướng lên trời cao. Giống như Thanh Ngân Sắc Kiếm.

Đệ tử tu kiếm, kiếm treo bên hông rung rẩy. Từ từ xuất khỏi vỏ bay lên cao, các đỉnh núi. Từ nội môn đến ngoại môn, kiếm bay như mưa đến.

Nội môn, một nam nhân tu luyện kiếm: "Nhất Kiếm, ha ha chỉ cần ta luyện kiếm chém một vạn lần, về sau ta thành công."

Hắn kiếm chém ra ba đạo mạnh mẽ về phía trước không xa cành cây, bỗng nhiên kiếm thoát khỏi tay.

Nam đệ tử ngã nhào trên đất, không thể nào. Ta đa đạt đến cảnh giới tâm khống chế kiếm, ha ha quả nhiên công pháp nói là đúng.

Nam đệ tử đang vui mừng, kiếm bay lên cao hướng đỉnh núi thứ hai mà đi, hắn tâm tình xuống dốc.

Ta còn tưởng rằng, cảnh giới đạt đến tiểu thành, tâm khống chế kiếm. Không thể ngờ rằng có một vị đại năng, tu luyện kiếm tới cực hạn vạn kiếm quy tụ.

Một ngày nào đó, ta cũng muốn như vị tiền bối không biết rõ đó.

Nam đệ tử cắn chặt răng! Không có kiếm có cành cây, hắn cúi người nhặt lấy một cành củi gỗ lại tập luyện.

Từng đạo kiếm chém.

Nội môn đỉnh núi, Lăng Thần trên cao, từng đạo kiếm quy tụ, như một dòng sông kiếm.

Lơ lửng trên cao, đệ tử nhìn lên cao, hàng dài kiếm che hết ánh nắng từ trên trời cao chiếu xuống, khán đài không một tia ánh sáng.

Lăng Liên nàng ngước nhìn, vô vị. Lăng Thần kiếm đưa xuống: "Vạn Kiếm Quy Tụ."

Hai đạo Thủy thương, xuyên phá qua từng đạo hư không. Lăng Thần tay lưu loát khống chế vạn kiếm, ngăn cản thủy thương.

Thủy thương, không có giảm tốc, còn xuyên qua vạn kiếm. Vạn kiếm bị thủy thương chạm qua, biến thành từng đạo giọt nước.

Thanh kiếm, từ lưỡi kiếm chuỗi nắm kiếm. Hóa thành một giọt nước rơi xuống như mưa, Lăng Liên cười nhẹ.

Vô vị mà thôi, Lăng Thần a Lăng Thần. Vạn kiếm quy tụ của ngươi, không tồi. Đáng tiếc vận khí ngươi thấp, gặp phải ta.

Mặc dù vạn kiếm quy tụ, đặc sắc. Mạnh mẽ về công pháp kiếm tu, thời thế đã thay đổi. Đại lục không chỉ tu kiếm có thể tu luyện thuộc tính!

Ngươi tu kiếm, khắc chế có rất nhiều cách. Lăng Thần ngươi thua, Lăng Liên thuấn di, Lăng Thần đang chăm trú nhìn nàng.

Hai đạo thương xuyên phá qua từng đạo kiếm, hóa thành hạt thủy rơi xuống như mưa, khán đài ánh sáng được chiếu rọi.

Vạn kiếm từng đạo bị thủy thương, chạm mặt hóa thành giọt nước nhỏ linh khí. Cho nên ánh nắng chiếu rọi qua.

Vừa có ánh sáng , mưa lại rơi. Một đạo đường cong, hiện trên khán đài! Đệ tử mắt to mà nhìn thiên địa dị tượng.

Tiên Tông trên cao giật mình, thiên địa dị tượng, ngàn năm có một. Vân Phàm, Tô Hạo, Mạn Chi như vậy giật mình cảm thán.

Vân Phàm trong lòng suy nghĩ: "Chỉ là do mưa rơi cùng nắng chiếu sáng, tạo ra thôi mà. Kiếp trước hắn có nhìn qua, còn có rất nhiều đây."

Không nên nói ra a, hắn biết nếu như nói ra. Bản thân từng có gặp qua, chư vị ở đây giết chết hắn không ngờ tới.