Thanh Nhi nghe vậy: "Tuyết Liên chịu khổ ngươi."
Tuyết Liên lắc đầu: "Thánh... Tiểu thư không sao, ta chỉ cần bên cạnh người là được, tiểu nữ rất hài lòng."
Thiên Lung nghe vậy cũng gật đầu, Tuyết Liên nữ nhân này cũng nghe lời Thanh Nhi đi, không hổ là nữ nhi ta chọn nha hoàn.
Bây giờ ta nên dẫn nàng đi nhà kho, nàng đứng dậy quay người: "Tuyết Liên ngươi theo ta, ta mang ngươi đi đến phòng kho."
Tuyết Liên gật đầu đi theo sau Thiên Lung đi đến phòng kho bên cạnh phòng Thanh Nhi, Thiên Lung mở cửa ra.
Bên trong là một căn phòng không rộng lắm, bên trái là một số vải vóc xếp đều ngăn nắp gọn gàng, chính giữa là một cái giường, bên phải còn có nhiều kiện binh khí đây.
Thiên Lung tiến vào: "Tuyết Liên
từ nay về sau phòng này là phòng của ngươi."
Nàng nhìn Tuyết Liên trên người không phát ra khí tức tu luyện liền thở dài nói: "Ngươi không có tu vi, nên ta giúp ngươi dọn dẹp ."
Nàng thân là Thiên gia phủ, Thiên Hồng lão bà, bây giờ lại đi dọn phòng cho một nha hoàn, nhưng nàng không bận tâm, nữ nhi yêu thích là được.
Nàng phất tay, phòng từ những vải vóc, binh khí xung quanh liền biến mất, nàng đều đưa chúng vào trong nhẫn trữ vật.
Quay người lại: "Tuyết Liên ta giúp ngươi dọn xong phòng." Tuyết Liên gật đầu: "Cảm tạ Lung A Di." Thiên Lung cũng gật đầu, bước ra khỏi phòng.
Tuyết Liên nhìn trước mắt căn phòng sạch sẽ, Tuyết Liên không khỏi cảm thán, Thân là Thiên gia phủ đệ phu nhân, vậy mà tự dọn phòng cho nàng, một nha hoàn đi.
Bên này quay lại phòng, nàng tới phòng thanh Nhi mở cửa vào trong phòng. Thấy Thanh Nhi đã lên giường ngồi xuống.
Nàng đóng lại cửa tiến tới bên cạnh: "Thanh Nhi, ta bồi tiếp ngươi." nàng quay người ngồi xuống, tháo giày bước lên giường.
Bên này.
Vân Phàm cùng Tô Hạo trời đã tối, hai người kiếm một địa phương nghỉ ngơi, lấy ra một đống củi bùi đắp lên rồi đốt.
Tô Hạo cùng Vân Phàm hai người kiếm lấy một khúc gỗ to, làm nơi để hai người ngồi xuống, Vân Phàm: "Mộng Quốc xa như vậy, biết trước ta sẽ kiếm xe ngựa đi cho chắc đây."
Tô Hạo nghe vậy nhìn Vân Phàm: "Haha, đây cũng không phải chủ ý của ngươi đây, đây là ta thế nhưng muốn ngươi kiếm giúp lão bà đi."
Vân Phàm nghe vậy cũng không khỏi gật đầu, là hắn tin tưởng Tô Hạo, giúp hắn kiếm lão bà, hắn vừa suy nghĩ vừa ném một khúc gỗ vào trong đống lửa.
Tô Hạo cũng theo hắn ném vào một khúc gỗ vào trong, Vân Phàm suy nghĩ rồi: "Vân Phàm bây giờ chúng ta thế nhưng không còn cách nào khác ngồi ở đây."
Tô Hạo cùng Vân Phàm đồng loạt gật đầu, Hai người định lấy từ trong nhẫn trữ vật một kiện chăn ngủ thì.
Xung quanh hai người xuất hiện một đám người, đứng đầu đám cướp là một người, hắn thân là cướp lâu năm ở đây, thấy một nhánh cướp phụ thuộc vào thế lực hắn.
Hắn tên Lưu Minh, thấy nhánh cướp phụ thuộc vào hắn, lại chết đắc kỳ tử ở xung quanh đây, mất nửa ngày lục xét thì phát hiện một đốm lửa.
Lưu Minh nhanh chóng tiến tới, xung quanh đám cướp cũng lui lại, hắn nhìn hai tiểu tử thì không khỏi cảm thán, nhỏ tuổi như vậy có thể tiêu diệt mấy tên kia.
Lưu Minh nhìn Tô Hạo nói: "Hóa ra có một tên tiểu tử Luyện Khí cảnh thất giai, một tiểu tử khác ngũ giai, tiêu diệt mấy tên kia cũng thường tình."
Tô Hạo Vân Phàm, bị vây quanh Vân Phàm: "Vị đại ca này, chúng ta không đắc tội qua ngươi đây, ngươi lấy gì vây quanh hai tiểu hài tử chúng ta?"
Lưu Minh cười: "Haha hai tên tiểu tử các ngươi cũng biết chơi đùa, bổn đại gia đây thế nhưng không có ngốc, xung quanh đây chỉ có các ngươi, còn ai có thể giết mấy tên cướp phụ thuộc đại cướp của ta."
Vân Phàm nghe vậy suy nghĩ, hóa ra đám cướp kia thế nhưng còn có đứng sau lưng, đây chính là trong truyền thuyết đánh con, cha đến, đánh cha lão tổ đến ư.
Cuối cùng cũng xảy ra trên người hắn, nhưng đây là nhận lầm người, hắn thật sự không có giết mấy tên cướp, nhưng vì thê tử tương lai hắn đứng trước ưỡn ngực nói.
"Haha, hóa ra là mấy đám cướp, ta thế nhưng một quyền giải quyết hết sạch, mấy đám cướp phụ thuộc các ngươi là một phế vật, ngươi đứng đầu mấy đám cướp thì cũng không khác gì phế vật."
Tô Hạo bên cạnh bước tới, bên cạnh Vân Phàm thì thầm: "Huynh đệ ngươi đừng chọc giận hắn, chúng ta có thể không chạy thoát được a, ngươi đừng đánh mặt trang bức, ta thế nhưng có đọc qua trong sách."
Vân Phàm ngơ ngác, truyện hắn viết vậy mà Tô Hạo có đọc qua? Vân Phàm: "Tô Hạo ngươi sợ gì đây? Ta thế nhưng còn không sợ ngươi sợ cái gì?"
Tô Hạo nghe vậy cũng suy nghĩ cũng đúng nhiều lần giao thủ với Vân Phàm, hắn còn chưa sợ làm sao bản thiếu gia có thể sợ một tên cướp đây.
Tô Hạo nhìn về phía Lưu Minh dơ ngón tay giữa nói: "Lão già nhìn ngươi sắp chết, để lão tử ta đây tiến ngươi đi."
Lưu Minh nghe vậy nhẫn nhịn cơn tức giận: "Hảo hảo ta già, cần một tiểu tử như các ngươi tiến, không thể nào."
Vân Phàm nhìn Tô Hạo như vậy không khỏi cảm thán, đây đều là hắn đọc sách của mình đi. Cái này là Vân Phàm ở Địa Cầu biết được đây.
Lưu Minh nghe hai tên tiểu nói vậy, phất tay xung quanh nhiều tên cướp lao nhanh đến, mỗi tên đều cảnh giới Luyện Khí cảnh tứ giai trở lên.
Vân Phàm hắn không nói nhiều, rút kiếm nhảy lên cao, một kiếm đánh xuống. Kiếm khí bay qua xuyên đến một đám cướp ba người, ba tên cướp ngã xuống.
Lưu Minh thấy vậy, không hổ là người có thể giết được nhánh cướp kia, dứt lời hắn thân cao to bật nhảy lên cao, thân hình vạm vỡ cũng xuất hiện trước mắt Vân Phàm.
Bay lên cao, thấy Vân Phàm nhảy xuống, một tiếng.
Oanh.
Xung quanh còn lại đám cướp, thấy Lưu Minh đại ca ra tay lui ra xa, nhìn hướng Tô Hạo lao nhanh đến.
Tô Hạo nhìn cảnh vậy, nhảy lên cao nói: "Sao các ngươi lại tập chung về phía ta đây, bên kia còn huynh đệ của ta đi, các ngươi đi đánh hắn a!"
Một tên cướp nghe vậy: "Huynh đệ của ngươi gặp đại đương gia, sẽ không cần chúng ta ra tay đây, các ngươi chuẩn bị chịu chết."
Dứt lời hắn cùng đám cướp lao đến, Tô Hạo nhìn vậy không còn cách nào, xuất thủ. Một thanh đao được hắn lấy ra từ nhẫn trữ vật. Xuất hiện trước mắt Tô Hạo nắm lấy chém một đạo đao lên cao.
Một kích chém chúng vô số lá cây, rơi xuống, Tô Hạo đưa linh khí vào trong những lá cây, lá cây lao nhanh từ trên cao xuống.
Chưa đợi mấy tên cướp chém kiếm, đao thì mười mấy mảnh lá cây rơi nhanh xuống. Mười tên cướp ngã xuống đất.
Trên đầu còn cắm một lá cây, máu chảy ra liên tục. Mấy tên cướp còn lại thấy vậy không một chút lo lắng.
Chết một người, là mất một miệng ăn nên bọn hắn càng vui vẻ, cần gì bi thương. Hướng Tô Hạo mà đánh, mười mấy tên cướp cầm đao hoặc kiếm chém xuống Tô Hạo.
Tô Hạo hắn nhìn xung quanh bản thân đã bị bao vây, không còn cách nào khác tùy cơ ứng biến. Mấy tên cướp chém ra, đao hoặc kiếm hướng Tô Hạo.