Chương 150: Đường Gia Ngày Tàn (9) kết cục.
Nàng suy nghĩ hồi lâu, gật đầu: "Có thể." nàng tin tưởng rằng, Cổ thần tiền bối, cũng đã coi trọng nàng danh dự, Mộng quốc danh dự có thể đàm phán, Ma Nữ Tông coi như.
Nàng đã nhún nhường một bước nhẹ, tiền bối nếu như muốn lấy đi toàn bộ khu vực đường gia dễ dàng.
Mộng Liễu hỏi thêm: "Tiền bối còn có thể hay không có ý kiến khác?" Cổ Thần thấy nàng phản ứng nhanh như vậy không khỏi nhếch miệng.
"Các ngươi hai vạn tù binh trả về đường gia." Mộng liễu gật đầu, phất tay: "Thả đường gia đệ tử."
Hơn chín vạn binh lính thả ra đường gia đệ tử, đường gia đệ tử nhanh chóng chạy về phía đường gia thành.
Cổ Thần lại nói thêm: "Mộng Liễu cô nương không tồi, dễ dàng phá toái kế hoạch hắn đề ra."
"Dễ dàng chiếm đóng đường gia chưa đến bốn ngày, ngươi xưng đế ở ba gia tộc lớn là ngạc nhiên, nhưng ngoài ba gia tộc ra ngươi cũng không quan hệ gì."
Mộng Liễu gật đầu, nàng không giám kiêu ngạo trước thực lực tuyệt đối, nàng nhún nhẹ người: "Vậy chúng ta hiệp ước như vậy tiền bối!"
Cổ Thần gật đầu: "Đường gia thành các ngươi nên trở về sau đỉnh núi mà tiếp tục, nơi đây không còn là đường gia các ngươi khu vực."
Đường Tạm gật đầu lui ra, hắn mang theo thi quỷ đường gia tộc nhân cùng phụ thuộc đường gia tộc nhân rời đi.
Trong thành không một ai dân chúng rời đi thành, đường gia áp bức quá lớn. Dân chúng nguyện theo Mộng gia, Đường Tạm ánh mắt cay đắng.
Nhưng ở đây quá nhiều cao thủ hắn không thể làm gì khác, ngoài nhìn như vậy. Nên nuốt đắng nuốt cay, quay đi qua sau lưng đỉnh núi thảo nguyên.
Thất trưởng lão, bát trưởng lão, cửu trưởng lão cũng xuất hiện. Làm Thiên Uyên, cũng không ngạc nhiên lắm.
Cửu trưởng lão nàng đã giết chết, mà Vân Phàm cũng giết hắn lại sống tiếp thi quỷ khống chế rối cuộc mạnh bao nhiêu.
Đường Tamj ngạc nhiên, nhưng hắn biết đối phương đã không còn là trưởng lão mà hắn từng biết.
Đành nuốt cay nuốt đắng bay đi, Cổ Thần quay người: "Tạm Biệt Các ngươi, lần sau gặp, lại các ngươi có như bây giờ quái vật."
Nàng quay người rời khỏi, Liễu Long nghi hoặc? Tại sao phải là ta mang ngươi đồ đệ nha, ngươi mang theo chỉ để như vậy, không để ta chơi.
Ta ở thành bán sách còn có tiền đây, đi theo ngươi không có nổi một đồng nào! Nàng chán nản nói thầm.
Bên dưới năm vị Kim Đan cảnh trưởng lão, không còn thấy nàng linh khí, khí tức mới thở dài. Nàng quả nhiên đã đi, chúng ta mở ra chân thân nàng một cái phất tay.
Chân thân biến mất, cái này làm năm vị trưởng lão Mộng Gia ngơ ngác. Trong đó đại trưởng lão cảnh giới không khác biệt nàng là bao vậy mà, không thể duy trì nổi một giây?
Cái này cỡ nào ngưu bức, a nhưng may mắn rằng đối phương rời đi, hơn chín vạn binh lính bên dưới hô to: "Chúng ta đã thắng, chỉ đáng tiếc hướng bắc Đường gia không thuộc về chúng ta!"
Thiên Uyên mới thở dài, Thiên Sứ Thần nàng nhìn xung quanh vạn năm sau, cái này Đường gia vẫn như cũ, không khác biệt là bao.
Đáng tiếc nàng đã vẫn lạc, không nếu như nàng không sẽ như vậy ít khu vực. Thiên Sứ Thần biến mất, linh hồn thể Mạn Chi quay lại.
Vân Phàm bay đến: "Mạn Chi sư muội, chúc mừng ngươi lĩnh ngộ ra quang minh pháp tắc!"
Thiên Thanh Mạn Chi cũng không thể nói rằng, là Thiên Sứ Thần thực lực, mới dễ dàng lĩnh ngộ ra pháp tắc. Nàng căn bản là không thể nào.
Mộng Liễu nàng ngồi lên một con ngựa, nàng nhìn thấy hai người: "Chúng ta vào thành!" Mạn Chi gật đầu, Vân Phàm, Lý Phương theo sau.
Tô Hạo, Mạn Chi, bay lên cao tường thành ngước nhìn lại có vết máu chỉ là binh lính bị thương hoặc vẫn lạc người mồ chôn ở đây.
Hơn cửu vạn binh lính nhanh chóng đi vào thành, cửa thành mở ra, dân chúng tiếp đón Mộng Liễu long trọng.
Dân chúng vây quanh đường đi vào, Mộng Liễu nhìn xung quanh, có nhà do dân chúng xây dựng, một đường làm bằng đá đi thẳng vào Đường gia phủ đệ.
Bên cạnh là quầy hàng dân chúng buôn bán, bây giờ lại đông đúc người. Già trẻ nữ nhân, nam nhân đều tách ra không giám lại gần nàng đường đi, dân chúng hô to.
"Nữ Đế Bệ Hạ, hoan nghênh nữ đế bệ hạ." theo sau nàng là Vân Phàm, Lý Phương, cửu vạn binh lính xếp thành bốn hàng dài.
Binh lính nhìn xung quanh dân chúng, mặc trên mình giáp không nặng rồi: "Chư vị hảo." dân chúng cũng hô to.
"Binh lính đại nhân, cuối cùng chúng ta cũng thoát khỏi Đường gia áp bực." trong đó một trung niên nữ nhân khóc mừng.
Nàng tuy đã già nhưng Đường gia tội ác không thể tha. Đường gia đã hãm hại phu quân nàng, Đường gia không thích nữ nhân chỉ thích nam nhân.
Khi cần nỗi dõi tông đường bắt một nữ nhân về, sinh con rồi giết chết. Nếu như sinh ra nam nhi mà nói được thưởng quan tiền.
Hậu hĩnh mà về nhà, sinh ra nữ nhi một là giết hai là đuổi ra khỏi Đường gia thành. Làm ai cũng căm ghét đường gia, phu quân các nàng khi trở lại cái đó đã không còn.
Đường gia còn ác độc hơn Ma Tông, vậy mà cắt nam nhân huynh đệ mang đến tu luyện, nam nhân mang đi hãm hiếp.
Đường gia khẩu vị rất mặn, nữ nhân mà nói nàng còn có thể tin tưởng. Không ngờ Đường gia lại thích nam nhân kinh tởm.
Nàng lại nhìn hơn một đường dài binh lính, dẫn đầu là Mộng Liễu cưỡi trên mình ngựa. Cuối cùng giải thoát.
Một nam nhân nhìn thấy, hắn mở mắt khóc lóc như một nữ nhân. Hắn bị bắt đi, đường gia tộc nhân hành hạ hắn, tính cách cũng thay đổi. Không còn là chân chính nam nhân.
Ngoài thành, Thiên Uyên nhìn thấy xa xa binh lính vào trong thành. Nàng nằm xuống thảo nguyên cỏ: "Ta đã đạt đến ước muốn trở thành tướng lĩnh!"
Thiên Hồng thúc đã nói: "Một khi ngươi trở thành một tướng lĩnh, ngươi sẽ nhìn thấy binh lính lần lượt ra đi!"
"Hắn hoặc nàng ra chiến trường, sẽ chết may mắn là bị thương. Một khi ra chiến trường, thương vong chắc chắn có!"
"Binh lính ngươi theo ngươi năm năm, sống sót qua nhiều trận chiến! Cuối cùng sẽ có một ngày binh lính theo ngươi vẫn sẽ chết."
"Binh lính của ngươi sẽ lặp lại như vậy, có thêm binh lính trẻ tuổi. Đáng tiếc rằng, không còn ai thống nhất, như vậy chiến trận sẽ không xảy ra nữa!"
Thiên Hồng thúc thúc: "Không có gì là mãi mãi, bây giờ theo ngươi về sau sẽ không còn."
Thiên Hồng nói với nàng nhiều điều, nàng tin tưởng Thiên Hồng thúc thúc không nói có sai. Nàng Thiên Uyên chắc chắn sẽ không phụ sự kỳ vọng của mọi người.
Nàng muốn thống nhất thiên hạ, ta muốn trở thành độ kiếp cảnh Thiên Sứ Đế. Nàng cắn chặt răng, Thiên Uyên ta nhất định sẽ thống nhất thiên hạ. Thiên Sứ Nhất Tộc có Mạn Chi quang minh pháp tắc.
Nàng có khả năng thành thần. Thiên Uyên tin tưởng Mạn Chi giúp nàng.
Một bên khác, mười vị lão tổ Mộng Gia, Lý Gia thở dài. Mộng Liễu tư chất trí thông minh quá cao, chưa đến mấy ngày nàng thành công chiếm đóng Đường gia.
Một nửa khu vực: "Nàng đã không phải là, một hài tử chúng ta từng nhìn thấy. Mộng tiểu thư đã lớn, chúng ta cũng nên an tĩnh tuổi già!"