Chương 134: Vận Duyên Đan, tấn công đường gia.
Sư tôn Lăng Thần gật đầu: "Cái này cũng không thể, chúng ta vất vả mới tìm kiếm được, ngươi chạy nhanh lên hắn đuổi kịp Ủy Khuất Ma Bạch của chúng ta coi như toi đời."
Lăng Thần hắn được sư tôn truyền cho linh khí nhanh chóng chạy đi xa, Lưu Hoà thở dài.
Hay tay chống dưới khối: "Phù Phù, mệt chết ta Lăng Thần hắn chạy nhanh như vậy, rốt cuộc sợ ta cái gì?"
"Hay là hắn sợ bổn đại gia cùng đạo lữ nàng giao thủ quá mạnh mẽ, cho nên sợ rồi."
"Hắc Hắc quả nhiên là như vậy!" hắn quau đầu rời đi. Lăng Thần hắn chạy nhanh một mực tới động phủ.
Xung quanh đệ tử gặp hắn đều nghi hoặc thấy hắn là đệ tử trước kia nhặt cỏ ở bên cạnh đỉnh núi.
Liền không quan tâm, một người điên bị yêu nhập quan tâm làm gì. Đi tu luyện không thơm sao.
Cho nên từ đó nội môn lại truyền tin, nghe nói Lăng Thần bị yêu nhập ngồi một mình ở núi đá bên cạnh, tìm kiếm cây cỏ để ăn.
Làm cho đệ tử đều nhớ đến yêu thú ăn cỏ, đều sợ hãi. Hắn vậy mà bị yêu thú ăn cỏ nhập, Lăng Thần cũng không biết hắn được như vậy ưu thích.
Thật ra là lan truyền như vậy, hắn bên trong động phủ lại mang ra một cái nồi! Hắn cũng không có đan dược hay chân chính luyện đan cần có cơ bản.
Lô đỉnh, cho nên chỉ dùng đến một cái nồi để luyện đan, sư tôn hắn thế nhưng rất mạnh. Dùng nồi cũng có thể luyện đan.
"Sư tôn ,đến ngươi!" sư tôn hắn lắc đầu: "Chưa được chúng ta phải đợi đêm nay, Ủy Khuất Ma Bạch hoa đổi thành màu trắng mới có thể."
"Vậy nếu như không phải thời gian hoa đổi màu, chúng ta có thể hay không luyện chế ra đan dược?"
Sư tôn Lăng Thần ưỡn ngực: "Làm sao không thể, có ta ở đây tối nay hoa sẽ đổi màu."
"Nhưng sư tôn, chúng ta vận may hay cơ duyên đều là không." Sư tôn Lăng Thần im bặt linh hồn thể quay đầu nhìn hắn.
Lăng thần run rẩy: "Cơ duyên chúng ta thế nhưng thật sự bằng không." Sư tôn hắn liền nói: "Cái này ngươi cũng không biết a, chúng ta sẽ cố gắng luyện chế ra đan dược."
"Vận Duyên Đan, tăng cơ duyên của ngươi mới được, nếu không chúng ta thật sự không cách nào tăng tiến thêm cảnh giới."
"Lăng Nhi ngươi làm sao mà Vận khí không, cơ duyên không ta thật sự không hiểu sao ngươi vẫn còn có thể sống đến bây giờ?"
Lăng Thần suy nghĩ nhân sinh cuộc đời hắn, a quả nhiên như vậy. Hắn làm sao có thể sống đến bây giờ, quay lại Lăng gia mấy năm trước.
Hắn tỷ tỷ muội muội không còn tăm hơi, phụ mẫu mắng hắn. Hắn cũng không thể cãi lại lời nào, Lăng Thần hắn thật sự sai lầm.
Xung quanh hắn Lăng gia nhi tử đều khinh miệt hắn: "Thân là nhị thiếu gia Lăng gia vậy mà không thể bảo vệ muội muội!"
"Ta nghe nói đại thiếu gia, gặp mấy đạo cướp bịt mặt liền chạy nhanh nhất để lại tam tiểu thư mang bệnh trong người."
"Tam tiểu thư khả ái như vậy, vậy mà hắn không biết bảo vệ. Ta cũng từng được nàng cho vài viên kẹo."
"Vài viên kẹo tuy không lớn lao gì nhưng, ta rất thích."
Xung quanh Lăng gia tộc nhân đều bàn tán. Lăng Thần một bên nhìn liền hét to: "Các ngươi lăn cho ta."
Lăng Gia tộc nhân đồng loạt im nhìn hắn rồi quay người rời đi, trên cao bức tường đổ xuống tộc nhân Lăng gia bị bức tường đổ xuống lên người.
Không có ai chết, nhưng bị thương cũng không hề nhẹ. Lăng Thần hắn nắm tay: "Sư tôn ta đã biết tại sao ta bây giờ vẫn có thể sống sót."
Sư tôn Lăng Thần quay đầu nhìn lại hắn: "Ngươi nói xem." Lăng Thần bắt đầu giảng giải.
Qua hồi lâu sư tôn hắn tâm phục khẩu phục: "Chỉ cần ta mắng ngươi, ngươi cầm trên tay Ủy Khuất Ma Bạch, có hay không nở hoa màu trắng?"
Lăng Thần gật đầu, hai người liền bắt đầu nghĩ kế đối sách, Lăng Thần sư tôn cười tà ác.
Tối đến, không có trăng tròn Ủy Khuất Ma Bạch không thể nở rộ ra màu bạch hoa. Sư tôn Lăng Thần: "Lăng Nhi vi sư rất tiếc, một người như ngươi."
"Không được ta mong chờ, sư tỷ sư muội không thể bảo vệ được ta quá thất vọng về ngươi."
Lăng Thần bị nói chúng tim đen nắm chặt tay: "Sư tôn ngươi im miệng, ta không bảo vệ được hai nàng cũng không liên quan đến ngươi."
Lăng Thần vừa dứt lời, sư tôn hắn bản nguyên liền mất đi một nửa linh khí, trên tay Lăng Thần Ủy Khuất Ma Bạch Liền nở rộ.
Từ màu đen cỏ, mọc dài ra, nở ra một màu trắng hoa. Lăng Thần sư tôn: "Không tồi, quả nhiên ngươi vận khí không, cơ duyên không là cần truyền qua cho đối phương."
"Vận Khí, Cơ Duyên ngươi tăng cao."
Lăng Thần hắn cũng không còn tức giận. Sư tôn hắn nói làm hắn tức giận nhưng đều vì thay đổi cơ duyên của hắn.
Lăng Thần cầm trên tay Ủy Khuất Bạch Ma.
Một khi hoa đã nở rộ, tên cũng khác biệt. Sư tôn Lăng Thần liền đưa nồi lửa cháy bên dưới, hắn mang xuống một thùng nước.
Đặt lên trên là Ủy Khuất Bạch Ma, hai người đều háo hức mong chờ. Thời gian trôi qua nồi nước sôi.
Lăng Thần sư tôn hắn mở mắt, bắt đầu dùng linh khí đưa lên cao trong nồi bay lên một chất lỏng màu nâu đen.
"Thành Đan." chất lỏng màu đen liền tụ tập lên cao, tạo thành một viên đan dược màu nâu, rơi xuống trên tay Lăng Thần."
"Ngũ phẩm Vận Duyên Đan, ngươi nuốt xuống bắt đầu hấp thu có thể tăng cao cơ duyện vân khí."
Lăng Thần gật đầu, hắn ngồi xuống đưa đan dược lên miệng nuốt xuống. Hắn đưa tay lên tụ linh khí nhắm mắt.
Mộng Quốc bên này, Thiên Uyên đã mang theo quân đội đi đến Lý Phương mang theo Mộng liễu tiến tới tiếp đón.
"Thiên Uyên cô nương phất vả." Mộng Liễu tiến tới gần nắm lấy tay nàng. Thiên Uyên cười khẽ: "Không có việc gì, chúng ta thế nhưng sắp thành hảo tỷ muội."
"Ha Ha Thiên Uyêna tỷ tỷ nói đùa." Mộng Liễu khẽ cười, nhưng trên mặt nàng đã đỏ, Thiên Uyên cười khẽ, Mộng Liễu mang theo nàng cùng hơn ngàn quân binh lính đi đến doanh trại.
Các nàng chỉ cách một vài dặm chính là tiến tới Đường quốc, hôm nay nghỉ ngơi? Không thể nào, đang nhân lúc đường gia khônh phòng bị.
Một mực tấn công, mới hảo. Mộng Liễu cùng Lý Phương, Thiên Uyên, bắt đầu vào trong trận doanh đối phương kháng chiến kế hoạch.
Mộng Liễu đặt tay nhỏ lên trên bản đồ: "Đường Gia thành chính, hướng nam đường gia xuống là Lý gia cùng Mộng gia chúng ta hướng tây nam, nơi chúng ta đang ở cách gần ngọn núi."
"Đường gia thành, cũng được hai dãy đỉnh núi này bao quanh, giống như tường thành, chúng ta cần phải nhanh chóng tiến công nếu không một khi Đường gia."
" Biết được chắc chắn sẽ bảo vệ hai toà đỉnh núi này, Lý phương cảnh giới thấp hơn Thiên tỷ tỷ đây, nên nàng sẽ nhanh chóng tiến vào Đường quốc."
"Bắt đầu xâm chiếm toà đỉnh núi thứ hai, chúng đêm nay chỉ có như vậy, nếu như thất bại chúng ta chỉ còn cách đi qua dãy núi qua Diệp gia."
"Tấn công từ hướng tây mà thôi." Thiên Uyên lại nhìn lên bản đồ: "Đường gia nơi đây thật thuận tiện, có như vậy hảo, chính giữa hai ngọn núi là một hồ lớn."
"Chảy dài từ núi Ca Luân."