Chương 1: Chương 1: Hài tử chào đời

Vân Phàm hắn mở mắt, liền phát hiện, xung quanh không thấy thứ gì, hắn suy nghĩ rốt cuộc nơi đây là nơi nào?

Hắn cũng không biết rằng bây giờ hắn đang trong bụng mẫu thân, nên cũng không hề biết, nên chỉ biết rằng hắn không thể động đậy thân thể.

Vân Phàm chỉ nhớ rằng, bản thân thế nhưng là còn đang chơi trò chơi, chơi quá một trăm giờ, buồn ngủ rồi nằm ngục xuống vậy mà liền đến nơi đây?

Vân Phàm cũng không suy nghĩ gì nhiều, mà tiếp tục đợi thêm một tháng, hắn liền có thể động đậy, rốt cuộc cũng minh bạch hắn xuyên qua.

Xuyên qua còn khi trong bụng mẹ, đây là khái niệm gì? Hắn thầm kêu: "Hệ thống hệ thống?"

Làm hắn mong chờ không có một tiếng nói nào, Vân Phàm bị tức giận, nhưng còn trong bụng mẹ nên hắn không biết thế nào, chỉ có thể đạp đạp bụng mẫu thân.

Bên ngoài trong một căn phòng, sa hoa lộng lẫy, nằm trên giường là một mỹ nhân, bụng to tròn, bên cạnh là một trung niên. Trên thân còn khoác hoàng bào sa hoa lộng lẫy.

Hắn liền tiến tới cúi người xuống, đưa tay lên sờ phần bụng nữ nhân, ôn hòa cười nói nói, hắn thật sự mong chờ, đây là nhi tử của mình.

"Phượng Vũ, nàng nói xem nhi tử của chúng ta vật mà đạp nàng mạnh như vậy, nàng có đau?"

Hắn là Vân Quốc hoàng đế Vân gia thành, Vân Chiến hắn đường đường là một người đứng đầu trên hàng vạn người, bây giờ lại quỳ gối trước một nữ nhân.

Vân Chiến liền xoa xoa đầu nàng rồi lui ra, bên cạnh hắn cũng có một nam nhân trung niên, cúi người.

Rồi bước theo sau hắn mà rời đi, Phượng Vũ nàng nhìn bóng người Vân Chiến rời đi, nàng biết hắn là một hoàng đế, đứng đầu hàng vạn người không có thời gian cùng nàng giao hảo.

Nàng ngước nhìn xuống dưới, xoa xoa lấy phần bụng to tròn của mình, cười ôn hòa nói thầm: "Hài tử mong ngươi sinh ra là một nam nhân, có thể giúp hắn việc triều chính."

Sau khi Vân Chiến rời đi, ngoài cửa phòng liền được mở ra, một cung nữ chạy vào trong, cầm trên tay một bình nước.

Nàng lúng túng cúi người xuống, đưa đến bên cạnh Phượng Vũ nói: "Nương nương, nước của ngài ta mang đến!"

Phượng Vũ đưa mắt nhìn cung nữ liền cười nói: "Ngươi mang rót cho ta một cốc nước."

Cung nữ gật đầu, lui người ra đi tới bên cạnh phòng, ngay cạnh trước cửa ra vào là một cái bàn, trên đó có vài cốc nước cùng vài chén trà.

Cũng nữ để bình nước đặt lên bàn, rồi đổ nước vào trong cốc, quay người chạy tới bên cạnh Phượng Vũ đưa cho nàng cốc nước, Phượng Vũ nhận lấy.

Nàng hai tay cầm lấy cốc nước, đưa vào trong miệng uống ừng ực, cung nữ nhìn thấy nương nương như vậy nở nụ cười.

Bên này Vân Chiến rời đi cùng vị tướng lĩnh, hắn liền hỏi: "Thiên Hồng, ngươi nói xem, nhi tử của ta sinh ra sớm hơn, hay nhi tử của ngươi sớm hơn đây haha."

Bên cạnh Vân Chiến đi theo sau hắn là Thiên Hồng hắn thân là tướng lĩnh dưới trướng Vân Chiến, luôn theo hắn và bảo vệ hắn, tránh bị ám sát.

Thiên Hồng liền trịnh trọng nói: "Bẩm Hoàng Đế bệ hạ, ta cũng không biết nhi tử của ta sinh ra lúc nào."

"Nhưng chắc chắn hoàng tử sinh ra sẽ là một thiên kiêu, văn võ song toàn, nhi tử của ta sẽ như ta bảo vệ hoàng tử."

Thiên Hồng nói như vậy, là bởi vì Vân Chiến hắn đã từng dùng linh khí, bao quanh lấy thân thể Phượng Vũ tra xem, rốt cuộc nhi tử hắn là cái nam, hay nữ.

Việc đó Thiên Hồng hắn biết cũng là điều bình thường.

Vân Chiến không nói gì mà cười ha ha, cùng Thiên Hồng bước đi, hắn cần phải xử lý triều chính nên không cùng lão bà tâm sự được.

Nhưng nhi tử hắn sinh ra cũng là một truyện quan trọng.

Thiên Hồng thấy Vân Chiến cười ha hả, hắn không nói gì mà theo sau Vân Chiến rời đi khỏi phủ đệ của nương nương, hắn thân là tướng lĩnh, vì Vân gia thành phục phụ.

Theo nhiều năm như vậy, Thiên gia được người đời mệnh danh là cánh tay trái của Vân gia.

Hắn cũng không khỏi cám thán Vân gia đối tốt với Thiên gia rất là có ân và cũng ngược lại, hắn âm thầm gật đầu nhất định phải bảo vệ tốt Vân Chiến.

Hắn với Vân Chiến cùng từng là hảo huynh đệ, cùng nhau lớn lên, nhưng khi làm việc trong triều chính hắn vẫn phải gọi Hoàng Đế bệ hạ, không thể gọi thân phận như trước.

Hắn trong nhà cũng còn lão bà, đang mang thai, thế nhưng nhi tử hắn lại là cái nữ, không thể nối nghiệp của hắn. Làm Thiên Hồng hơi tiếc nuối.

Không biết qua bao lâu

Trong phủ đệ của hoàng hậu nương nương, bên ngoài Vân Chiến không thể ngừng đi đi lại lại, hắn rất là mong chờ nhi tử của mình ra đời.

Hắn một thân một mình, cùng thêm vài thái giám đứng trước của phòng, Thiên Hồng không thể ở cùng hắn, bởi vì nữ nhi của hắn sắp trào đời, nên có việc rời đi.

Vân Chiến đứng ngoài cửa phòng có thể nghe được tiếng kêu của Phượng Vũ.

Hắn lo lắng không ngừng đi đi lại lại, đã hơn trăm lần, một tên thái giám liền cúi người tới nói: "Hoàng Đế bệ hạ, người đã đi được hơn trăm vòng rồi."

Vân Chiến đứng lại nhìn về phía tên thái giám, trên đầu đội một cái mũ dài, mặc trên mình y phục màu đen, đang cung kính nói với hắn.

Vân Chiến liền phất tay nói: "Ngươi không cần lo cho ta, ta đang lo cho nương nương, sợ nàng ấy sinh ra hài tử lại mất đi, ta không muốn điều đó xảy ra."

Hắn trên mặt cũng xuất hiện vài nét u buồn, tên thái giám thấy vậy liền gật đầu cúi người lui ra sau, không nói một lời.

Hắn thân là thái giám, không còn huynh đệ của mình, thế nhưng cũng biết đến tình cảm tình đạo lữ, cũng biết được Hoàng Đế bệ hạ, rất ưu thích nương nương.

Hoàng Đế bệ hạ thế nhưng chỉ có mình nương nương là một mình hắn lão bà, không có thê thiếp khác. Hoàng đế bệ hạ thành khác thế nhưng ba ngàn thê thiếp a.

Hắn cũng không tiện suy nghĩ nhiều, mà tiếp tục đợi chờ, không biết trải qua bao lâu đang đi đi lại lại, không còn nghe tiếng kêu của Phượng Vũ, Vân Chiến liền nghe được tiếng cửa phòng đẩy ra.

Một nữ nhân trung tiên, nàng là bà đỡ đầu, liền cung kính nói: " Hoàng Đế bệ hạ, không hay rồi." vừa nghe đến câu không hay rồi Vân Chiến liền vẻ mặt lo lắng tiến đến.

"Ngươi nói xem là chuyện gì?" bà đỡ đầu liền cung kính nói: "Là là hoàng tử bệ hạ, sinh ra thế nhưng không có khóc như mấy hài tử khác ta từng đỡ đầu."

"Sợ rằng hoàng tử bệ hạ sinh ra đã không còn, về phần nương nương Hoàng Đế bệ hạ, ngài không cần lo lắng nương nương bình an vô sự."

Làm Vân Chiến thở dài, may mắn lão bà hắn không có chết, nhưng mà sợ rằng nhi tử của mình lành ít giữ nhiều, liền đi qua người bà đỡ đầu bước vào trong phòng.

Bà đỡ đầu quay người cúi đầu xuống nói: "Hoàng Đế bệ hạ ta đi trước, ta thế nhưng còn có truyện cần phải làm, là đi đỡ đầu cho Tướng Quân"

Vân Chiến gật đầu, bà đỡ đầu liền bước ra khỏi phòng chạy đi, mấy tên thái giám thấy vậy cũng không nói gì, mà nhìn bà đỡ đầu rời khỏi phủ, bọn hắn cũng không thể tiến vào, chỉ có thể đợi ở ngoài.

Vân Chiến bước vào trong phòng, qua bên trái liền thấy một nữ nhân nằm trên giường.

Bên cạnh còn có một cung nữ đang bế một hài tử. Hài tử không có khóc làm cung nữ mồ hôi chảy dài.

Thấy Hoàng Đế bệ hạ, cung nữ liền nói: "Bệ hạ, hoàng tử không có khóc, không có mở mắt." Vân Chiến không nói gì, hắn không biết nên nói cái gì.