Chương 3: Ký ức đau thương

“Linh chi! Em... Làm gì vậy?”

Quang thất thần nói trong khi bàn tay đang cố ngăn không cho máu chảy ra từ vết thương trên ngực mình.

“Chẳng phải anh nói yêu tôi bằng cả trái tim sao. Đưa nó đây!” – Linh Chi với giọng nói khàn đặc, đôi mắt đỏ ngầu trợn trừng nở một nụ cười điên dại nói với Quang. Vừa nói vừa lê những bước chân khệnh khạng về phía Quang, không quên giơ cánh tay biến dạng to và dài nổi đầy gân đỏ, dịch mủ, đe doạ móc sống quả tim đang đập liên hồi vì sợ hãi khỏi lồng ngực cậu. Linh Chi giờ đây không còn là cô gái mà cậu biết nữa...

Quang như chết lặng. Hai chân cậu tê dại không thể cử động nổi. Không những vậy, toàn thân như bị một sức ép vô hình vặn xoắn từng bó cơ. Đau đớn vô cùng. Cậu không thể nhúc nhích, không thể chạy. Do áp lực kinh hoàng của tử khí toả ra từ “Linh Chi” hay do cậu còn đang bàng hoàng đau đớn vì người con gái cậu yêu giờ biến thành thứ dị vật tởm lợm như vậy.

Những dòng suy nghĩ rối loạn bủa vây tâm trí đang tê liệt của Quang khiến cậu không hề để ý con quỷ kia đã tiếp cận cậu.

“Kết thúc nhé! Được giao trái tim mình cho người yêu là một đặc ân đấy!” – con quỷ xoè những ngón tay gầy guộc đang co giật liên hồi như khát máu tột độ. Hình dạng bàn tay nó không khác gì một con nhện khổng lồ.

-Câm mồm!!

Quang gằn giọng. Bàn tay cậu nắm chặt lấy lại được dũng khí, giờ cậu nhìn thẳng vào mắt con quỷ: “mày không có quyền mang tình cảm của Chi ra làm trò đùa! Nếu mày muốn lấy mạng tao! Tốt thôi. Ra khỏi người cô ấy rồi hốt xác tao về!

“Ha ha ha! Xem ai đang cố tỏ vẻ anh hùng kìa! Khá khen cho ngươi... Nhưng ta từ chối!” – Thứ dị vật vừa nói vừa cười man dại một cách mỉa mai.

“Đồ khốn! Không phải thứ mày muốn là lấy mạng tao sao?! Để cô ấy yên!” – Quang như trút toàn bộ sự phẫn nộ vào câu nói.

“Ai nói là ta cần cái mạng quèn của ngươi?! Thứ ta cần vượt xa trí tưởng tượng và khả năng đong đếm vật chất mà loài người các ngươi có thể hình dung được. Và ta cần một thể xác để có thể dung hợp với nó. Nó là quyền lực, là tham vọng, là sức mạnh, và là... Sự bất tử!” – nói dứt câu. Cánh tay con quỷ nhanh như chớp chộp lấy Quang. Năm ngón tay to lớn nắm vừa vặn cả thân người cậu như bàn tay người sắp sửa bóp nát một hình nhân. Giữa lòng bàn tay nó bất chợt rách toác ra. Từ bên trong, một thứ như xúc tu có bốn hàm răng lởm chởm nhọn hoắt ngoe nguẩy cùng với chất dịch hôi tanh kinh khủng đang cùng lúc tuôn ra. Thứ dị hình kinh khủng đó giờ đang ở ngay trước ngực Quang.

“Ta thật sự không hiểu vì sao một giống loài nhỏ bé như ngươi lại sở hữu nó! Nhưng sớm thôi, nó sẽ sớm trở về với nơi mà nó vốn thuộc về. Ha ha ha!”

Quang dường như đã hiểu thứ nó muốn là gì. Thứ đã khiến cậu không thể có một cuộc sống bình thường, bị xa lánh, thủa nhỏ luôn phải sống như một kẻ dị biệt. Thứ khiến cậu không thể ngủ yên mỗi đêm.

Cậu đã luôn muốn che giấu nó, khỏi tất cả. Kể cả Linh Chi... Có khi đây là sự kết thúc cho những tháng ngày sống trong sợ hãi... Chấm dứt đau khổ, không che giấu, không phải thu mình, không phải lo âu...

“Giờ thì chết đi nhé! He He He!” – Con quỷ cười lớn đầy man rợ, bàn tay nó siết chặt Quang và thứ xúc tu kia xoè bốn cái hàm đầy răng ra chực đâm nát lồng ngực cậu”.

Bất chợt một ngọn lửa tím bùng cháy nơi bàn tay con quỷ, thiêu đốt khiến nó đau đớn vội rút tay lại.

“Cái quái gì vậy?!” - nó rít lên. Bỗng có một tia sáng màu tím xoẹt qua. Theo phản xạ, con quỷ giơ tay phòng ngự. Chợt một cơn đau thấu xương tủy nơi cánh tay khiến nó vội nhảy lùi về vía sau. Tia chớp tím nọ đã chém đứt lìa cánh tay nó... Bàn tay rơi bụp xuống đất, những ngón tay liên tục giãy dụa rồi nhanh chóng bốc khói đen và khô quắt lại. Con quỷ với cánh tay đứt lìa, máu và khói đen tuôn ra dữ dội...

Nhưng cơn đau có vẻ không làm nó thôi đứng vững. Khuôn mặt không hề biến sắc, mắt nó sắc lại nhìn về phía Quang. Không! Chính xác là một thân ảnh đang đứng trước Quang. Đó là một người phụ nữ với mái tóc đen dài, dung mạo sắc xảo. Trên tay cô nơi ngón áp út là một chiếc nhẫn cấu tạo với những đường nét cầu kỳ cổ xưa, và trên mặt nhẫn đang toả ra những tia sáng tím trông vô cùng uy vệ.

Con quỷ với ánh mắt long sọc gân đỏ, nó gằn giọng: “Ngươi là ai? “

  Người phụ nữ nọ phớt lờ con quỷ, quay sang phía Quang đang gục dưới đất mà thở dốc. Chỉ một câu duy nhất, nói với Quang bằng giọng điệu dứt khoát:

-Chạy!!

Quang nhìn cô ta với cặp mắt mở to, có vẻ cậu nhận ra giọng nói đó, và nó làm cậu vô cùng bất ngờ...

-M... Mẹ? Mẹ làm gì ở đây?! Sao...

Quang nói trong sự mệt nhọc, hơi thở gấp gáp. Người phụ nữ vừa cứu mạng Quang chính là mẹ cậu.

-Nếu còn sức thì chạy ngay đi, nếu không cả hai đều chết đấy! Ta hiện không phải đối thủ của nó.

Quang đứng dậy nói: “Vậy còn mẹ, sao con chạy trốn một mình được chứ!”

“Thằng ngốc này!” – nhanh như chớp, cô ta vung tay tạo ra luồng sáng cực mạnh nhằm che mắt con quỷ rồi nhanh chóng kéo Quang chạy thẳng về khu dân cư phía sau...

Về phần con quỷ. Ánh sáng kia chỉ làm nó nheo mắt, chợt trên khuôn mặt vằn vện của nó toát lên vẻ hào hứng. “Ha ha ha! Hay lắm, thì ra là con trai của Trục Hồn Sư! Ha ha ha! Lâu rồi chưa được nếm máu Thượng nhân!”

Con quỷ cười lớn. Nó gồng mình khiến những đường gân nơi cánh tay bị đứt lìa phình to và tuôn ra quấn lấy nhau, dần tạo ra một bàn tay mới hoàn chỉnh.

Lúc này Quang và mẹ cậu đã chạy gần ra được khỏi khu công viên...

“Cố lên! Sắp ra tới đường phố rồi!” Mẹ Quang nói với cậu. Quang giờ thật sự đang vô cũng hoang mang và rối loạn. Chuyện ma quỷ từ nhỏ cậu đã gặp nhiều, nhưng đây là lần đầu tiên cậu bị đe doạ tính mạng. Không những thế, vừa rồi cậu đã chứng kiến mẹ mình chém đứt cánh tay con quỷ, cậu chưa từng nghĩ và chưa từng biết mẹ cậu có khả năng phi thường vậy.

“Mẹ... Chiếc nhẫn kia là sao?” – Quang nhìn về phía chiếc nhẫn đang phát ra ánh sáng huyền ảo, thứ ánh sáng này ko giống những tia ánh sáng bình thường. Nó trông giống một luồng khí, hay khói phát sáng thì đúng hơn. Tia sáng từ chiếc nhẫn toả ra trông mềm mại, thanh thoát như dải lụa trên ngón tay mẹ cậu.

Mẹ Quang vẫn tiếp tục kéo cậu chạy mà không hề trả lời câu hỏi của cậu. Ánh mắt bà tuy sắc sảo và thần thái bình tĩnh là vậy. Nhưng thực sự bà đang rất lo lắng cho tính mạng đứa con của mình. Vì bà biết, thứ dị hình quái đản đang đuổi theo họ mạnh đến mức nào.

“Con quỷ đó... Nó.. Là thứ gì vậy? Ý con là... Linh Chi. Mẹ biết cô ấy mà, đúng không!”

Mẹ Quang chợt thở dài, nói với cậu: “Đó không còn là Linh Chi mà con biết nữa đâu, ta rất tiếc nhưng... Nó đã chết kể từ lúc bị Ác Linh nhập thể rồi, người sống bị những ác linh chiếm đoạt thể xác sẽ chết ngay lập tức và trở thành Dạ Quỷ!”

Quang nghe đến vậy thì thực sự sốc, Linh Chi của cậu đã chết...

“Không... Không thể nào! Tại sao chứ... Cô ấy có lỗi lầm gì đâu chứ! Tại sao lại chết một cách oan ức như vậy?! Tất cả... Tất cả là tại con, vì con mà Linh Chi chết, vì cái thứ chết tiệt trong người con mà làm cô ấy liên lụy...” – Quang nghẹn ngào nói trong nước mắt.

“Ta biết con rất đau khổ, nhưng đừng quá đau buồn. Lỗi lầm ở đây không phải do con, mà là do số mệnh đã an bài, chúng ta không thể thay đổi hay làm khác. Số mệnh khắc nghiệt vô tình là để ta mạnh mẽ hơn, trưởng thành hơn sau mỗi biến cố. Hãy nhớ, con còn có gia đình, có ta, có ba con, và em gái con cần được che chở. Đừng để Linh Chi trên cõi Thiên giới phải thấy con đau khổ mà sống không bằng chết.”

Những lời an ủi từ mẹ phần nào làm Quang vẫn còn giữ được bình tĩnh mà tiếp tục chạy. Tuy giờ đây đối với cậu cả thế giới như đã sụp đổ, nhưng cậu biết rằng cậu vẫn còn có mục đích để sống tiếp, vì ba mẹ cậu, vì em gái cậu, và vì Linh Chi...

Bỗng một tiếng cười the thé vang lên từ phía sau hai người. Quang quay lại nhìn. Cách họ chỉ khoảng vài chục mét trong công viên, con quỷ nọ đã đuổi kịp. Nó đu mình trên những cành cây, truyền từ cây này sang cây khác với tốc độ kinh hồn. Miệng nó cười ngoác tới mang tai, đôi mắt vô hồn đỏ rực trong đêm trông vô cùng khát máu.

“Hé hé hé! Chạy đi đâu? Chạy đi đâu?” – Con quỷ ré lên miệng nó mở to hơn nữa để lộ ra bên trong có thứ gì đó...

“Nó đuổi kịp ta rồi! Cánh tay nó đã mọc lại, chỉ trong có vài phút... Năng lực hồi phục của nó quá mạnh. Đúng như ta đoán, nó cũng không phải dạng ác linh bình thường.” – Đang nói thì Mẹ Quang giật mình. Bà cảm thấy có sát khí cực mạnh mà lại rất gần nên bất ngờ đẩy Quang ra. Bỗng vai bà toé máu, có thứ gì đó đã đâm xuyên qua...

“Mẹ!” – Quang chưa kịp thấy chuyện gì xảy ra, chỉ thấy mẹ cậu đang bị thương, máu từ vai chảy xuống đầy cánh tay.

Con quỷ nhảy thụp xuống đất cách họ giờ chỉ vài mét... “ He he! Phản xạ cũng nhanh đấy, chậm tí nữa thôi thì ta đã nhai đầu thằng nhóc kia rồi!” – nó liếm mép rồi cười nhăn nhở: “Hm... Quả là máu của Trục Hồn Sư có khác, mùi vị thật tuyệt! Nhưng vậy sao mà đủ...”

Nói dứt câu. Nó há miệng, nâng lưỡi lên, phía dưới lưỡi nó có cái gì đó phóng ra với tốc độ kinh hồn, nhanh đến nỗi không thể nhìn được hình dạng của nó, tựa như tốc độ ánh sáng. Và nó đang lao thẳng về phía mẹ Quang...

Bà giật mình nhận thấy nó đang lao đến, vung tay tạo ra ba tia sáng bắn về phía ngược lại nhằm cản đòn. Những tia sáng trông mềm mại nhưng vô cùng sắc bén, cây cối xung quanh đứt lìa vì bị nó lướt qua. Bất giác, bà cảm thấy ngực đau nhói. Bà đã bị đả thương trước khi các tia sáng tím kịp bay hết quãng đường của chúng. Đúng vậy, thứ đó... Còn nhanh hơn vận tốc ánh sáng.

“Khà khà... Đúng là ngon thật mà! Đúng là hảo hạng mà!” – con quỷ liếm mép nói, miệng nó đầy máu đỏ. Đó ắt là máu của người phụ nữ vừa bị đánh trúng vì máu dạ quỷ không có màu như vậy.

“Ngươi... Là lưỡi của ngươi ư?” – Người phụ nữ vừa nói vừa thở nặng nhọc.

“Hừm... Ngươi cũng nhận ra cơ à! Đúng đấy, ta phóng lưỡi ra đánh trúng ngươi nên mới nếm được thứ máu thượng hạng này chứ! He he... Sau khi phóng ra đâm trúng ngươi, ta còn kịp thu lưỡi về. Lưỡi ta hoàn tất hai chặng đường trong khi Quang Phổ Thần Khí của ngươi còn chưa đi hết một phần chặng đường. Tốc độ của ta là cực hạn, ngươi không có cửa đánh bại ta đâu. Ha ha ha!” – Nó cười điên dại vẻ đắc thắng. “Máu của ngươi đúng là quá ngon, có điều nó không phải thứ ta cần hiện tại!” – Con quỷ nói tiếp, vừa nói vừa đưa ánh mắt thèm khát về phía Quang...

“Đừng hòng động đến con trai ta!” người phụ nữ hét lên. Nắm chặt tay rồi giơ chiếc nhẫn lên trời khiến nó sáng rực. Nguồn ánh sáng cực mạnh toả ra cho đến khi bà hạ tay ấn xuống mặt đất. Cả khu vực xung quanh bỗng rung chuyển. Từ phía dưới mặt đất, hàng loạt lưỡi dao nhọn hoắt được cấu tạo từ ánh sáng thần khí xé đất phóng lên với mật độ dày đặc. Toàn bộ đang bao vây và đồng loạt phóng tới vị trí con quỷ.

Nhưng thứ quỷ dữ này cũng không phải dạng tầm thường. Nó phóng lưỡi ra đánh bật một lúc hàng trăm đợt tấn công của kiếm khí... Hàng trăm, hàng nghìn đợt kiếm khí liên tục dội xuống con quỷ, đất đá văng tứ tung, khói bụi mù mịt, cảnh tượng thật vô cùng hỗn loạn.

Mẹ Quang lúc này dường như đã kiệt sức nên không thể tiếp tục duy trì thần lực. Bà nhấc tay khỏi mặt đất, hơi thở nặng nề hơn bao giờ hết, máu từ các vết thương vẫn không ngừng chảy... Về phía con quỷ. Vị trí của nó đang dày đặc khói bụi, nhưng những cơn gió đông buổi đêm dường như không để nó tồn tại lâu. Bụi tan dần, lộ ra thân hình con quỷ thương tích nặng nề, nhưng tuyệt nhiên cái đầu thì không hề có một vết trầy xước...

“Có vẻ như ngươi cố để bảo vệ cái đầu nhỉ?” – người phụ nữ nói.

“He he! Với Trục Hồn Sư như ngươi thì ta cũng chẳng có gì để giấu. Ngươi chắc hẳn cũng biết Dạ Quỷ bọn ta có khả năng phục hồi rất cao, tùy theo thời gian tu luyện mà có khả năng phục hồi khác nhau. Với đẳng cấp của ta, thậm chí chỉ còn mỗi cái đầu vẫn có thể hồi sinh!” – Nói đến đây thì quả thực mọi vết thương trước kia, toàn là những nhát chém chí tử sâu hẳn chục phân,mất cả mảng thịt, có những chỗ còn như sắp đứt lìa mà giờ chỉ với thời gian bằng một câu nói đã hoàn toàn lành lặn như chưa hề sây xát gì.

Mẹ Quang dường như đã hoàn toàn kiệt sức, vẻ khắc khổ hiện rõ trên gương mặt bà. Con quỷ dường như biết điều đó, nó nói:

-Trông ngươi có vẻ mệt mỏi nhỉ?! He he... Dù là một Trục Hồn Sư nhưng khả năng của ngươi quá thấp kém. Đối với Dạ Quỷ bọn ta, cách duy nhất để kết thúc mạng sống là “Triệt Hồn”. Và đó là điều mà ngươi không làm được, Thần khí Trục Hồn của ngươi còn chưa biến đổi được thành dạng vật lý. Thứ ánh sáng yếu ớt đó làm sao chạm tới được “tâm hồn” ta. Ha ha ha!

Con quỷ giờ đây đã hoàn toàn áp đảo. Quang thì chỉ là một nam sinh bình thường có liều mạng cũng không thể làm gì được. Về phía mẹ cậu, cảm giác của một người mẹ bất lực không thể bảo vệ đứa con của mình. Đứa con trai bé bỏng từ nhỏ đã sống một cuộc sống không như mọi người, chịu nhiều thiệt thòi, đau khổ, không có bạn bè. Lớn lên thì chứng kiến người mình yêu chết oan ức. Và giờ, ngay tại đây, hai người sắp sửa bị giết bởi thứ quái vật dị hợm khát máu... Bà hận, hận chính bản thân mình đã không thể cho con trai mình một cuộc sống tốt, hay chí ít là một cuộc sống bình thường như bao người khác...

Con quỷ nở một nụ cười láu cá. Nó nói: “Thế này đi! Ta cũng chẳng muốn giết thứ sâu bọ như ngươi để làm gì cho tốn hơi sức. Mà giờ bộ dạng ngươi thế kia có liều mạng cũng không chạm nổi vào ta. Chi bằng bây giờ ngươi chạy thật nhanh khỏi đây, để thằng nhóc đó lại. Rồi về tiếp tục sống hạnh phúc với chồng, sinh thêm đứa con nữa là lại như chưa có chuyện gì sảy ra nhỉ?! Ha ha ha ha! Ta nói có đúng không?!

-Ngậm cái miệng kinh tởm của mày lại!

Con quỷ bỗng đơ người khi chỉ sau một giây khi nó nhắm mắt vào cười để rồi khi mở mắt ra. Người mẹ kia đã ở ngay trước mặt nó... Bà đã dùng toàn bộ sức lực cuối cùng để lao lên và đâm một nhát dao tím vào cằm dọc lên đầu con quỷ... Nhưng, lưỡi dao nhọn hoắt chỉ vừa mới đâm qua được lớp da con quỷ, dường như có gì đó đã cản lưỡi dao đi tiếp...

“Hừ!... Đau đấy!” – Con quỷ bình thản nói. Tay trái nó đã kịp nắp chặt cổ tay người phụ nữ ngay khoảnh khắc lưỡi dao chạm vào cằm nó.

“Vậy là... Ngươi chạm được vào ta luôn cơ đấy... Con khốn!!” – nói dứt câu, cánh tay phải của con quỷ đâm xuyên bụng người phụ nữ... Một nhát chí mạng.

Người mẹ xấu số ngã gục xuống đất. Máu tuôn ra không ngừng... Bà nhìn đứa con trai khốn khổ đang gào thét phẫn nộ... Hai hàng nước mắt trào ra hoà với mặt đất... Và máu.

-Không!!

Quang thét lên đau đớn. Cậu chạy đến nhưng đôi chân tê dại khiến cậu ngã khụy. Cậu cố giơ bàn tay về phía người mẹ đáng kính, mong muốn chộp lấy những hình ảnh cuối cùng, những giọt nước mắt của bà...

“Ôi trời! Điếc tai quá... Cơ mà mọi chuyện kết thúc ở đây nhé! Ta không có nhiều thời gian đâu. Mặt Trời sắp lên rồi. Nào... Cho ta xin quả tim nhé!” – dứt lời, nó phóng dài cánh tay ra. Bàn tay khổng lồ nhằm phía Quang mà lao đến...

Máu đỏ vung lên rồi nhỏ xuống mặt đất từng tia như ban phát dòng sinh mệnh về nơi cội nguồn cát bụi... Hình ảnh người mẹ đang ôm chặt đứa con trai, trao cho nó nguồn sống, che chở, bảo bọc nó. Từng dòng máu đỏ của người mẹ thấm đẫm, hoà quyện với nước mắt, với tình yêu, tình mẫu tử cao cả... Thân người nữ nhân tuy nhỏ bé mà lớn lao, che chở cho đứa con khỏi sóng gió bão tố, khỏi khổ đau tủi nhục...

Mẹ...

-Không!! Không... Không. Đừng mẹ ơi... Đừng làm vậy, Đừng bỏ con!

Dù đã gánh chịu bao vết thương chí mạng nhưng bà vẫn nhất quyết bảo vệ Quang, dù là hơi thở cuối cùng, bà cũng không để nó tắt. Quang lúc này đang thật sự mất đi hoàn toàn lý trí, vì cậu mà làm hai người con gái cậu yêu thương nhất phải chết. Mắt cậu đột nhiên trở nên vô hồn...

“Đừng! Duy Quang... Đừng! Con phải cố lên, mạnh mẽ lên... Đừng đánh mất lý trí. Đừng để hắn chiếm đoạt!” – Mẹ Quang nói bằng chút lực kiệt trong khi vẫn ôm chặt cậu. Sau lưng bà là năm ngón tay của con quỷ kia đang đâm sâu và ra sức cào cấu...

Quang như chết lặng... Bỗng chốc, con quỷ kia biến mất. Mẹ cậu cũng biến mất trong vòng tay cậu... Cảnh vật xung quanh, cây cối, bầu trời, mặt đất. Đều tan biến, chỉ còn lại một không gian trắng xoá. Quang gục đầu xuống mặt đất, không. Cậu không còn cảm thấy mặt đất dưới chân mình nữa. Chẳng còn gì xung quanh cậu cả, chẳng còn gì...

“Vậy là... Mình chết rồi sao?” – Quang gục xuống, hai tay nắm chặt mà khóc nức nở. Tự trách mình vô dụng, kém cỏi, hèn nhát... Nếu ngay từ đầu cậu chết đi, thì đã không có ai phải chịu liên lụy, mẹ và Linh Chi đã không phải chết thảm... Có lẽ trước kia, cậu nên tự tử...

Chợt có một giọng nói trầm nhưng vang vọng:

-Khóc lóc đủ chưa?!

Quang ngước lên nhìn. Trước mặt cậu là hình bóng một người đàn ông đứng quay lưng về phía cậu. Người đó mặc một chiếc Áo choàng dài màu tím than trạm trổ nhiều biểu tượng kỳ lạ. Trên vai là những giải lụa cũng màu tím than đang khẽ đung đưa theo gió... Kiểu trang phục trông tựa như bậc vua chúa cổ xưa. Điều đặc biệt là người này có mái tóc dài ngang lưng, nhưng không hẳn là tóc. Chúng giống như được bao bọc bởi những tia khói tím mềm mại...

“Ông... Là ai?” - Quang hỏi người đàn ông lạ đang đứng trước mặt mình.

“Ta chẳng là ai cả! Bởi vốn dĩ ta không hề tồn tại. Thứ tồn tại duy nhất ở đây là ngươi.” Quang bất giác đưa bàn tay lên nhìn... “Tôi... Chưa chết sao?”

“Cậu có thấy mình vô dụng không? Cảm giác bất lực đứng nhìn người thân chết thảm vì mình có khiến cậu muốn chết quách đi không?” Người đàn ông kia vẫn nói một cách bình thản, nhưng từng lời lẽ như xoáy sâu và tâm can của Quang.

“Phải! Đúng vậy. Tôi là thằng vô dụng... Tôi nên chết đi ngay từ đầu, hoặc tôi không nên được sinh ra...” – Quang nức nở nói, tay siết chặt đến độ sắp bật máu.

“Hừ! Thật thảm hại. Chứng kiến người thân ngã xuống mà tất cả những gì cậu muốn chỉ là chết. Chết để làm gì?! Để lại đi theo họ lên thiên đàng rồi nguyền rủa họ tiếp tục chết trên đó hả? Đồ ích kỷ, ngu dốt. Mạng sống này, cuộc đời này, vốn dĩ không phải của cậu. Đó là của cha mẹ trao cho, họ đã hi sinh để bảo vệ cái sinh mệnh mà họ trao cho cậu, vậy mà cậu lại muốn vứt bỏ đi thứ mà họ trân quý còn hơn cả cuộc sống của chính họ.”

“Tôi...” – Quang không biết phải nói gì trong tình cảnh này. Cậu cũng hiểu những gì cha mẹ đã dành cho cậu quý giá đến nhường nào. Cậu cũng muốn bảo vệ nó. Cậu cũng muốn bảo vệ họ lắm chứ, nhưng làm sao đây...

-Tôi biết điều đó chứ! Nhưng nhìn tôi mà xem, ngay cả việc chạy trốn cũng không xong thì làm được gì? Bảo vệ được ai?

“Và đó là lý do cậu chấp nhận để con quỷ đó lấy đi sinh mạng mình à? Cậu chỉ biết cam chịu, khóc lóc. Cậu cho rằng mọi thứ như vậy là do số mệnh an bài mà không thể thay đổi được.” Quang vẫn lặng thinh, người đàn ông nói tiếp: “Khi nãy cậu có hỏi ta là ai đúng không? Nói cho cậu biết...”

-Ta là số mệnh!

Quang nhìn người đàn ông với ánh mắt ngạc nhiên. “Ông... Ý ông là...?”

  “Ta sẽ cho ngươi sức mạnh để thay đổi vận mệnh!” – Vừa nói dứt câu, người đàn ông lạ quay người lại, đưa tay cho cậu... Khi nãy khoảng cách giữa hai người rất xa, nhưng chỉ sau câu nói vừa rồi, ông ta đã ở ngay trước mắt cậu. Quang ngước lên nhìn thân hình to lớn, uy nghiêm như một vị thần đang đưa bàn tay về phía cậu. Nhưng cậu không thể thấy mặt ông ta...

“Từ giờ số mệnh do cậu quyết định. Nào! Cậu sẽ có sức mạnh để trả thù cho mẹ và người yêu. Từ giờ cậu sẽ có thể bảo vệ người thân của mình...”

Quang bất giác đưa tay lên đón lấy tay ông ta. Hai bàn tay dần chạm nhau, bỗng giọng mẹ cậu vang lên trong tâm trí: “Đừng!... Duy Quang, đừng đánh mất lý trí, đừng để hắn kiểm soát...”

-Đừng tin hắn!

Quang sực tỉnh. Đầu cậu đau như búa bổ, cậu ôm đầu ngã gục xuống... Khi định thần lại, cậu nhìn lên. Khung cảnh giờ đây đã trở về như cũ, không gian trắng cùng người đàn ông lạ đã không còn. Thay vào đó là mẹ cậu đang bị bóp cổ nhấc bổng lên cao. Và người làm điều đó, chính là cậu.

Giật mình, cậu thả mẹ xuống. “Mẹ!... Mẹ có sao không? Chuyện gì vừa sảy ra vậy?”

Nhìn qua một bên, cậu thấy con quỷ nọ chỉ còn cái đầu lăn lóc trên mặt đất. Nó thều thào nói: “Ha ha ha! Tuyệt... Tuyệt vời... Quả là sức mạnh kinh hoàng mà ta muốn. Xém tí nữa là ngươi giết được ta rồi! Mà cái con đàn bà kia, ta chưa thấy ai lỳ đòn như ngươi đấy!”

Lúc này Quang mới nhìn lại mình qua hình ảnh phản chiếu dưới vũng nước... Một bên mắt trái của cậu đang sáng rực, một màu vàng ma quái. Xung quanh con mắt quỷ dị là những đường gân tím chạy dọc xuống nửa mặt cậu. Và mái tóc của cậu, nó là một làn khói màu tím đen.

-Ch... Chuyện gì sảy ra vậy?! Mặt con sao thế này!!

Quang hoảng loạn, càng kích động con mắt trái của cậu càng sáng hơn. Bỗng cánh tay trái của cậu tự giác đưa lên chụp lấy thứ gì đó. Một hành động tự phát như ai đó điều khiển. Nhìn lại thì cậu thấy tay trái cậu với cánh tay nổi đầy gân tím đang nắm chặt đầu một con rết khổng lồ, kích thước nó cũng phải tầm bắp tay người lớn. Thân người con rết này dài, rất dài, và nó nối đến miệng của con quỷ kia...

“Không... Không thể nào! Ngươi... Chặn được lưỡi của ta... Bằng tay không?” – Con quỷ thất kinh hồn vía khi thấy thứ vũ khí mạnh nhất của mình giờ bị chặn đứng chỉ bằng tay trần.

Quang dùng lực bóp nát đầu con rết, chưa bao giờ cậu cảm thấy mình có sức mạnh tràn trề như vậy. Nhanh như chớp, cậu giật mạnh con rết, lôi cái đầu con quỷ về phía mình và dùng tay còn lại nắm lấy đầu nó. Bất giác, bên mắt còn lại của Quang cũng biến đổi và sáng rực...

“ngươi tưởng chiếm lấy tàn hồn của ta mà có thể hoàn toàn sở hữu sức mạnh của ta sao?” – Lời nói phát ra từ miệng Quang nhưng không phải giọng của cậu. Mà là một giọng nam trầm nhưng vang vọng như từ cõi âm ti vọng về.

Con quỷ lúc này hết sức sợ hãi, mặt nó thể hiện rõ sự kinh hoàng tột độ.

-T... Tôi không nghĩ... Không nghĩ là ngài... Còn có thể... Làm ơn! Thưa ngài... Băng Tâm Giáo Chủ... Làm ơn đừng...!!

Chưa nói hết câu, đầu con quỷ đã bị bóp nát và thiêu cháy đến tận phần ác linh bên trong bằng ngọn lửa màu tím đen huyền bí...

“Đừng bao giờ nhắc tên ta khi chưa được phép!”

   ...

Quang giật mình thu tay lại. Xung quanh cậu lại là khoảng không trắng xoá. Và trước mặt cậu, vẫn là người đàn ông lạ mặt đang đưa tay ra... Người đàn ông nọ bỗng cười nhẹ thành tiếng. Ông ta thu tay lại...

-Giỏi lắm!!

Bóng người đàn ông dần khuất ra xa phía khoảng không trắng xoá bao la...không gian xung quanh bất ngờ trở lại như cũ. Mẹ Quang, lúc này đang nằm trong vòng tay cậu. Có vẻ như bà đã thật sự không còn hơi sức.

“Mẹ! Cố lên... Kết thúc rồi, mọi chuyện ổn cả rồi! Ráng lên. Để con gọi cấp cứu!”

Mẹ cậu chậm rãi rút chiếc nhẫn đã nguội lạnh khỏi tay trao cho cậu. Bà khẽ đưa bàn tay thấm đẫm máu lên má Quang, nơi những giọt nước mắt cậu đang không ngừng tuôn rơi. Người mẹ nhìn đứa con mỉm cười...

-G... Giữ lấy... Nó sẽ... Sẽ thay mẹ... Ở bên... Con.

Tay bà trượt khỏi mặt cậu, rơi xuống đất. Bà đã ra đi... Quang ôm chặt bà. Nước mắt cậu không còn rơi nổi nữa. Trên trời, cơn mưa lặng lẽ trút xuống từ khi nào, như hoà nhịp cảm xúc với con người. Hai ngọn nến trên cùng một giá, cây nến to liên tục chảy sáp xuống vun đắp cho cây nến nhỏ được cao lớn hơn, giữ mãi được ngọn lửa... Nhưng đã đến lúc, cây nến to... Vụt tắt.