Trong lúc mỗi người đều mang tâm tư khác nhau, Niệm Băng cuối cùng cũng thu lại ánh mắt từ trên thanh đao, chậm rãi ngẩng đầu nhìn về phía đối diện đang bận rộn chế biến, lạnh nhạt nói: “Minh sư phó, phiền ngài theo lời ta, đưa các loại tài liệu đến trước cho ta, cám ơn. Băng tuyết nữ thần vĩ đại, thỉnh người cho ta mượn sự phẫn nộ của ngươi, đưa chúng ta tới bến bờ bị thất lạc. Bạo Phong Tuyết.”
Dưới tác dụng chú ngữ Niệm Băng vừa niệm, nhiệt độ trong đại sảnh đột nhiên hạ thấp xuống, từng phiến tuyết hoa xuất hiện giữa không trung. Kỳ dị nhất là tuyết hoa tịnh không quấy nhiễu Liêu Phong ở phía đối diện mà chỉ ở bên Niệm Băng. Tuyết hoa màu lam nhạt từng chút nâng thân thể Niệm Băng từ sau bàn bếp bay ra. Giữa ánh mắt kinh ngạc của mọi người, chậm rãi bay tới giữa đại sảnh.
Liêu Phong chứng kiến cảnh tượng bên Niệm Băng, động tác không tránh khỏi chậm lại, suýt nữa mắc lỗi, vội vàng thu liễm tâm thần, tiếp tục chế biến món ăn của mình.Bạo Phong Tuyết dưới ma pháp khống chế mạnh mẽ của Niệm Băng, ngưng tụ dưới chân hắn, hình thành một vòng xoáy phong tuyết. Niệm Băng kinh ngạc phát hiện, Ngạo Thiên Đao trong tay không ngừng tản mát ra khí tức phong hệ khiến bạo phong tuyết dưới chân xoay tròn càng lúc càng nhanh. Đại sảnh Thanh Phong Trai rất cao, tới gần mười thước. Niệm Băng bay lên cách mặt đất gần hai thước, quát khẽ:“Hành.” Một nhánh hành tươi từ trong tay Minh Nguyên tung lên, bay tới trước ngực Niệm Băng, quang mang màu xanh huyễn hóa thành vô số tàn ảnh. Nhánh hành biến mất trong đám tàn ảnh.
“Gừng.” Cũng như vậy, môt củ gừng bay vào trong đám thanh quang cũng lập tức biến mất.
Trong số mọi người ở đây, Dĩ Nặc Á hầu tước và Tuyết Cực vũ kỹ cao nhất, nhưng bọn họ cũng chỉ có thể mơ hồ chứng kiến nhánh hành và củ gừng lúc này đều biến thành bột, bị ánh đao màu xanh bao vây quanh, không hề hạ xuống. Tất cả mọi người đều lần đầu tiên chứng kiến phương pháp nấu ăn trên không trung như vậy, Tràng cảnh hoa lệ lúc này lập tức ép Liêu Phong xuống thế hạ phong.
“Gà.” Một con gà đã được làm sạch sẽ bay về phía Niệm Băng, Niệm Băng tay trái nắm lấy một chân gà, ném con gà lên trên không. Đồng thời trên tay trái hắn một ngọn lửa bốc lên.Ngọn lửa dưới ma pháp khống chế biến thành một vòng tròn, Ngạo Thiên Đao ở tay phải Niệm Băng rút về, một đạo băng trụ nhanh chóng xuất hiện trên bàn để đựng mỡ. Cổ tay khẽ rung lên, mỡ gà nhanh chóng chảy xuống. Ngọn lửa ở tay trái Niệm Băng lập tức tiếp xúc với chỗ mỡ đó, cháy phật lên. Quang mang bên tay trái hắn cũng biến mất, hành và gừng đồng thời cho vào trong ngọn lửa. Cả con gà từ trên không hạ xuống, trực tiếp rơi vào trong chỗ dầu đang bốc cháy. trong phút chốc hành gừng được sao trong mỡ, mùi thơm ngập tràn đại sảnh.
Long Trí đứng bật dậy, đôi mắt kinh ngạc không ngừng nhìn ngọn lửa trên tay trái Niệm Băng, đây rõ ràng là hỏa hệ ma pháp a! Mặc dù chỉ là nhất giai ma pháp Hỏa Diễm Thuật nhưng nó lại được sử dụng trong tay một gã băng hệ ma pháp sư. Điều này đại biểu cho cái gì? Long Trí không cách nào tưởng tượng. Trong lúc hắn đang nghi hoặc, động tác của Niệm Băng không hề đình chỉ.
Thanh quang chợt lóe, Ngạo Thiên Đao dài một thước bảy tấc trực tiếp xuyên qua thân gà, dưới thao tác thuần thục của Niệm Băng không ngừng quay tròn. Hương thơm của hành và gừng trong quá trình quay hoàn toàn dung nhập vào trong thịt gà. Hỏa diễm trên tay Niệm băng bắt đầu biến hóa, từng gợn sóng xuất hiện, có đợt mạnh có đợt yếu. Ngọn lửa từ trái sang phải, chia làm chín ngọn lớn nhỏ khác nhau, tiếp tục quay. Thân thể hắn dưới tác dụng của Bạo Phong Tuyết, chậm rãi tiến tới bên bàn làm bếp. Đột nhiên, Bạo Phong Tuyết bồng bềnh rời khỏi, thân thể Niệm Băng hạ xuống trước bàn làm bếp, rất nhanh từ trên mặt bàn cầm lấy hai phiến lá sen, bọc toàn bộ con gà lại. Lá sen bọc gà rất nhanh xoay tròn ba vòng trong ngon lửa. Ngay sau đó, hỏa diễm trên tay Niệm Băng biến mất, lam sắc quang mang lóe lên, bên ngoài lá sen ngưng kết mộng tầng hàn băng dày chừng một tấc. Từ hỏa chuyển thành băng, mọi việc phát sinh đều vô cùng tự nhiên nhưng mọi người ở đây đều biết băng và hỏa là hai lực lượng cực đoan, chúng đồng thời xuất hiện trên tay một gã ma pháp sư, điều này có ý nghĩa gì? Việc này đã ra khỏi sự tưởng tượng của họ. Lạc Nhu rốt cuộc cũng hiểu rõ, vì sao Liêu Tam lại bị hai loại ma pháp công kích, cũng hiểu được Ma Sát thực ra chỉ là một người.
Đem cả con gà bị băng bao phủ đặt trên mặt bàn, Bạo Phong Tuyết một lần nữa quay quanh thân thể Niệm Băng, đưa hắn bay lên trên mặt đất. Lần này lời của Niệm Băng càng nhanh và rõ hơn: “Hành, gừng, tỏi.” Vừa nêu những thứ mình cần, Niệm Băng vừa điều khiển Bạo Phong Tuyết quyết qua bàn. Gió tuyết thổi xuống, nhanh chóng khiến cách gia vị thành một đám khí bay lên không trung. Dưới ma pháp khống chế lực cường đại, đám khí trôi trước người Niệm Băng. Niệm Băng tay trái hé ra, lam quang trong lòng bàn tay nhanh chóng ngưng kết thành một cái thìa(muỗng) băng lớn. Hành, gừng, tỏi đồng thời rơi vào trong thìa(muỗng). Không, không thể dùng từ thìa để hình dung, là một cái nồi bằng băng a. Niệm Băng dùng miệng cắn chặt Ngạo Thiên Đao, tay phải vung lên, lại tạo thành một cái thìa(muỗng) khác và nhanh chóng đảo qua, cho các loại gia vị vào trong nồi băng. Tay phải nắm chặt, thìa(muỗng) băng biến mất, thay vào đó lại là một ngọn lửa. Hỏa diễm cầu được thả vào nồi băng, một tiếng phanh vang lên, các thứ gia vị trong nồi lập tức cháy lên. Đây không phải hỏa cầu thuật bình thường mà là bạo viêm a! Lúc này, Niệm Băng không phải thuấn phát ma pháp, hắn chưa có năng lực thuấn phát bạo viêm mà phải dùng một quyển trục nho nhỏ. Bằng ma pháp khống chế cường đại, bạo hỏa xảo diệu đun các gia vị trong nồi băng. Đao một lần nữa lai vào trong tay phải, hắn lại quát to:“Cà chua, hai quả.”
Minh Nguyên vừa đưa hai quả cà chua cho Niệm Băng, vừa chăm chú nhìn động tác của hắn, không bỏ qua một điểm nào.
Thanh quang lóe lên, trong nháy mắt bao lấy quả cà chua màu đỏ. Hai thứ màu đỏ gì đó từ trong thanh quang rớt ra. Các giám khảo giật mình chứng kiến, không ngờ lại là vỏ cà chua, vỏ vô cùng hoàn chỉnh, chỉ có một lỗ hổng. Dùng đao gọt vỏ cà chua, công phu này khiến các giám khảo giật mình há to miệng. Nước quả màu đỏ từ trong không trung rót vào nồi băng đang tràn ngập hỏa diễm. Cà chua dưới tác dụng của Ngạo Thiên Đao đã biến thành nước cà chua, sau khi được tẩm gia vị, nước cà chua nhanh chóng dung nhập vào trong ngọn lửa. Nồi băng trong tay Niệm Băng rung nhẹ một chút, nước cà chua trong nồi lập tức tung lên. Lúc này, nước cà chua dưới nhiệt độ cực cao của bạo viêm đã hoàn toàn dung hợp với các gia vị. Mọi thứ trong nồi lại đảo lên không, nước cà chua và gia vị lại đảo trong nồi.
“Sườn dê.” Nửa miếng sườn dê bay tới bên Niệm Băng. Ngạo Thiên lóe lên, miếng sườn chia thành từng mảnh nhỏ rơi vào nồi băng. Sườn cừu còn sống và nước sốt nóng chạm vào nhau, một tiếng vang chói tai phát lên. Niệm Băng cổ tay rung lên, nồi băng rời tay, vững vàng rơi trên bàn, Niệm Băng tay trái chỉ vào nồi một cái, Hỏa Diễm Thuật lại xuất hiện, bạo viêm sắp tắt lại bùng lên. Niệm Băng bình tĩnh nói: “Minh sư phó, phiền ngươi cứ cách ba lần hô hấp lại tưới một thìa dầu nhỏ.” Bên ngoài nồi băng không ngừng tan ra, bên trong cũng không ngừng cháy, nhìn xuyên qua nồi băng, hoàn toàn có thể thấy sườn dê và nước sốt bên dưới bạo viêm không ngừng quay tròn.
Niệm Băng nhẹ nhàng hạ xuống, Bạo Phong Tuyết đem dụng cụ làm bếp và các gia vị một lần nữa trở về trên mặt bàn. Hắn hai tay hợp lại, Bạo Phong Tuyết vốn xoay tròn không ngừng ngưng kết. Dần dần tạo thành một khối băng hình tròn đường kính nửa thước dày chừng tám tấc. Niệm Băng chuyên chú nhìn vào khối băng trước mặt, Đột nhiên, Ngạo Thiên Đao xung quanh bao bọc bởi quang ảnh màu lam vờn quanh khối băng một vòng, gọt hết những chỗ lồi lõm không đều. Ngạo Thiên tựa như một chùm thanh sắc không ngừng rung lên trong tay Niệm Băng, phát ra đao ngâm khe khẽ. Tự Do Chi Phong Đích Khinh Ngâm không ngừng phi vũ quanh khối băng.
Thanh quang thu liễm, Niệm Băng trở lại bên bàn bếp. Lúc này khối băng hình tròn đã chia làm tám bộ phận, hoàn tiếp xúc với nhau ở cùng một chỗ, mỗi bộ phận đều có hình tam giác, lớn nhỏ hoàn toàn giống nhau. Niệm Băng tay trái chia tám bộ phận thành đĩa băng, lập tức một cỗ hàn khí bao lấy đĩa băng này để tránh hòa tan. Niệm Băng trầm giọng nói: “Khoai tây, cà rốt, dưa chuột, khoai lang, thịt lợn, thịt dê, thịt bò, thịt chó, mỗi thứ một khối.” Những thứ này sớm đã chuẩn bị hoàn hảo, hắn vừa nói xong, Minh Nguyên lập tức đem tới trước người Niệm Băng.
Minh Nguyên để những tài liệu hắn nêu trên bàn. Niệm Băng lấy từ bên cạnh một cái nồi, rót nước vào trong, tay trái lấy một quyển trục từ trong người ra. Dưới sự thúc dục của ma pháp lực, bạo viêm lại xuất hiện trên lòng bàn tay hắn, nước trong nồi nhanh chóng sôi trào. Niệm Băng dùng răng cắn lấy quai nồi, tay trái khống chế ngọn lửa, tay phải cầm Ngạo Thiên Đao, một bên làm sạch hai con cá màu tuyết trắng. Đây là một loại đặc sản của Băng Nguyệt Quốc, Cực Băng Tuyết Ngư, chỉ sinh sống tại băng hải ở phía bắc Băng Nguyệt Quốc. Thân mình không có vẩy, thịt cực kỳ ngọn, dùng để tẩm bổ rất tốt. Tuyết Ngư cũng là tài liệu trân quý nhất mà Niệm băng dùng ngày hôm nay.
Đao quang màu xanh như ánh mưa cuốn lấy con cá vào trong. Đầu tiên, Ngạo Thiên Đao xử lý đầu cá và đuôi cá, sau bốn đao, đầu cá và đuôi cá đều rơi vào một bên, hai thân cá lại bị gạt sang một bên. Niệm Băng không dùng đao chặt cá mà dùng mặt đao đập lên thân cá. Vừa đập vào, trên thân cá toát ra hai mũi xương màu trắng. Ngạo Thiên Đao khẽ gảy, lập tức hai đạo bạch tuyến từ trong thân cá tách ra. Ánh đao chợt nhanh lên, hai con cá trong nháy mắt bị phân giả thành bột trắng. Nhất thời, ai cũng không thấy được Niệm Băng xuất ra bao nhiêu đao.
Nước sôi và bột Tuyết Ngư, mùi của canh cá rất nhanh xuất hiện. Niệm Băng đặt nó sang một bên, dùng tay phải cầm lấy miệng nồi, nhìn canh cá màu trắng như sữa, khuôn mặt mỉm cười. Bạo viêm biến mất, canh cá vẫn ở trong nồi sắt không ngừng quay tròn. Niệm Băng đặt cái nồi ở một bên, đi tới trước cái khay, thanh quang lại hiện lên, có Ngạo Thiên Đao và sự trợ giúp của phong hệ, tay hắn đạt tới tốc độ trước đây chưa từng có. Tám loại vật phẩm được chuẩn bị từ trước dưới tác động của Ngạo Thiên Đao nhanh chóng biến thành từng sợi mỏng như sợi chỉ bình thường. Đối với Niệm Băng mà nói, đây là chuyện vô cùng đơn giản.
Tám loại tế tuyến được để vào trong khay băng. Niệm Băng dùng thìa tẩm các loại gia vị khác nhau vào tám phần, lượng gia vị đều rất ít. Khi hoàn thành hết thảy thì canh cá trong nồi cũng đã sôi. Niệm Băng nhìn Minh Nguyên bên cạnh mỉm cười nói: “Minh sư phó, phiền ngươi múc canh cá cho vào trong khay băng.” Vừa nói, hắn vừa đặt hai tay lên mâm, hai cái đĩa tròn hoàn toàn do băng ngưng kết từ từ thành hình. Lúc này, nồi băng đựng sườn dê đã hòa tan tới mức cực hạn, sắp sửa bể nát mà ngọn lửa trong nồi cũng có vẻ sắp tắt.
Niệm Băng nhìn qua cái khay băng do mình làm, cổ tay khẽ rung lên, một cái khay băng lại hiện lên trên bàn bếp. Hắn đặt nồi băng lên trên khay băng, lập tức, khay băng bể nát, sườn dê bị nước sốt bao quanh rơi xuống giữa khay băng. Lúc này vì đã được nấu một thời gian, các gia vị đã hoàn toàn thấm vào sườn dê, không có một giọt nước sốt nào thừa mà tràn ra. Mọi người nhìn qua đều biết món ăn này của hắn đã hoàn thành.
Ánh mắt Niệm Băng chuyển sang con gà bị băng bao bọc. Đó là món ăn thứ nhất của hắn, tay trái đưa con gà lên không trung, tay phải lại tạo một bạo viêm xoay chuyển. Oanh một tiếng, trong ngọn lửa, khối băng bạo khai, lá sen bị đôt cháy biến mất. Con gà vàng óng như mật nằm trong ngọn lửa. Niệm Băng đặt một cái khay băng nữa xuống, các loại tài liệu không ngừng sắp xếp dưới tay hắn. Đồng thời bố trí hai khay băng, đối với hắn không phải chuyện khó khăn, khi tất cả đã bố trí tốt, hai tay vung lên trên bàn, lập tức hai cái lồng băng xuất hiện trên khay, cùng với khay hoàn toàn dung hợp thành một thể, che món ăn đi.
Cất Ngạo Thiên đi, Niệm Băng đặt cái hộp chì sang một bên, từ trong lòng lấy ra một bao vải, u lam sắc quang mang hiện ra trong tay, Quỷ Điêu xuất hiện.
Lúc này canh cá đã rót vào tám khay băng, Niệm Băng nhẹ giọng ngâm xướng: “Quỷ thủ lạc xử kinh thiên biến,điêu bì ba đào bách hồi toàn,thần công thiên cổ kim phương tại,đao khởi tàn nguyệt ánh lãnh tuyền.” Quỷ điêu màu u lam trong nay hắn như nhảy múa, tung bay khắp trên dưới, mảnh băng vụn không ngừng bay ra, tám hình khắc bất đồng liên tiếp xuất hiện quanh tám khay băng. Hình khắc cùng tài liệu trong đó hoàn toàn tương ứng, điêu khắc tinh diệu trông rất sống động.
“Thời gian đã hết Mời hai vị đầu bếp đem món ăn của mình bưng lên bàn của giám khảo.” Trong cơn kinh ngạc, Nặc Á hầu tức tuyên bố chấm dứt trận đấu.
Liêu Phong ngây người đứng sau bàn bếp của mình. Ba món ăn của hắn đã hoàn thành khi Niệm Băng còn trên không trung. Hết thảy hành động của Niệm Băng đã vượt qua phạm vi hắn nhận thức.
Khuôn mặt Kim Hạo lúc này đầy vẻ chán nản. Mặc dù chưa nếm thử thức ăn, nhưng hắn biết, tràng tỷ thí này e rằng đã thua.
Sáu món ăn được bưng lên chỗ giám khảo. Ba món ăn của Niệm Băng đều bao phủ bởi một tầng bạch vụ nhàn nhạt. Nặc Á hầu tước nhìn Niệm Băng, lại nhìn Liêu Phong đang cúi đầu trầm tư, mỉm cười nói: "Mời hai vị trù sư tự giới thiệu một chút về món ăn mình làm rồi chúng ta sẽ bắt đầu nếm. Liêu Phong, ngươi trước tiên đến đây đi."
Bát đũa đã được đưa lên, kể cả Tuyết Cực và Kim Hạo, mỗi người đều cầm lấy đũa chuẩn bị động thủ. Ánh mắt bọn họ hoàn toàn tập trung vào ba món ăn dùng băng để đựng của Niệm Băng.
Liêu Phong lắc đầu, nhìn sang Niệm Băng đang đứng bên cạnh, lộ ra ánh mắt phức tạp. "Ta nghĩ, ta không cần giới thiệu làm gì. Ta thấy nên thử một chút món ăn của Niệm Băng trù sư này.”
Nặc Á hầu tước ánh mắt lại chuyển về phía Niệm Băng, mỉm cười nói: " Vậy xin mời Niệm Băng trù sư giới thiệu một chút đi."
Niệm Băng nhìn ba khay băng đựng thức ăn ở trước mặt, bình tĩnh nói: "Ba món ăn này đều thuộc nhóm Băng Hỏa dung hợp hệ. Ta gọi chúng là Băng Hỏa Cửu Trọng Thiên hệ liệt."
Vừa nói, Niệm Băng vừa chỉ vào món ăn thứ nhất:
"Món ăn này nguyên liệu chủ yếu chỉ là một con gà bình thường, ta gọi là Băng Hỏa Bạo Hà Kê. Bản thân thịt gà thì bình thường, nhưng ta dùng ngọn lửa khiến cho hương vị của hành và gừng tuôn ra, tẩm vào trong thịt gà. Dùng hỏa diễm để quay. Khi thịt gà chín được tám phần thì dập tắt ngọn lửa, lấy lá sen bọc lại, bên ngoài phong băng. Vì thân gà nóng, lá sen lai đóng băng, dưới tác dụng của hai loại nhiệt độ đối lập, hương vị của lá sen phóng thích, hoàn toàn dung nhập vào thịt gà. Cuối cùng sử dụng Bạo Viêm thuật oanh kích, khiến băng và lá sen biến mất, hương vị của lá sen hoàn toàn dung hợp vào thịt gà, cũng khiến thịt hoàn toàn chín. Lúc này, thịt gà dưới tác dụng của băng hỏa hai loại nhiệt độ đối lập càng trở nên thơm và mềm hơn. Da bên ngoài màu vàng mật, thơm và giòn. Có lẽ các vị giám khảo đều đã phát hiện ra, món ăn này ta không sử dụng gia vị đặc biệt, cũng không phải ta sai lầm mà là cố ý. Nấu ăn là đem nguyên vị của nguyên liệu hoàn toàn thể hiện, đây mới chính thức là trù nghệ. Cho nên, đặc điểm lớn nhất của Băng Hỏa Bạo Hà Kê chính là một chữ hương, Về phần dùng băng tráo đậy lại đó là để bảo trụ nhiệt độ của Băng Hỏa Bạo Kê và hương khí trong đó. Xin mời nhân lúc nó còn nóng mà nếm thử."
Mọi người đồng thời động thủ, căn bản không ai buồn để ý tới ba món ăn của Liêu Phong mà trực tiếp tiến tới Băng Hỏa Bạo Hà Kê của Niệm Băng. Lớp băng bên ngoài nhanh chóng bị chiếc đũa phá tan. Lập tức, hương thơm nồng đậm phả ra, bên ngoài con gà đã hoàn toàn biến thành màu vàng kim. Mọi người đều động thủ, da gà rất giòn, cho miếng thịt gà đầu tiên vào miệng, toàn bộ giám khảo kể cả Kim Hạo đều làm cũng một động tác: tiếp tục vươn đũa lần thứ hai.
Liêu Phong đứng một bên nhai miếng thịt gà ngon mềm, trên mặt thần sắc không ngừng biến hóa, không có buồn bã, ngược lại lại có vẻ vui mừng và sợ hãi. “Niệm huynh, ta thật sự khâm phục ngươi. Món Băng Hỏa Bạo Hà Kê của ngươi chẳng những đem hương vị của thịt gà hoàn toàn bộc lộ, hơn nữa trong đó còn ẩn chứa chín loại hương khí. Có nồng đậm, có thanh đạm, ta tính toán, tổng cộng là tám loại. À, không, là chín loại hương vị mới đúng, hèn gì gọi lại Băng Hỏa Cửu Trọng Thiên hệ liệt. Ba món ăn của ta cho dù cộng lại cũng kém hơn một món thịt gà của ngươi!”
Cảm nhận được Liêu Phong kiêu ngạo mà vẫn nhận xét chân thật, Niệm Băng không khỏi tăng thêm vài phần hảo cảm về hắn. Vừa định nói gì đó lại nghe Nặc Á hầu tước hô: “Lão Tuyết, ngươi ăn ít một chút, chừa cho ta tí nào. Đùi gà của ta, trả cho ta …”
Niệm Băng quay đầu nhìn lại, lập tức giật mình, lúc này cả đĩa thịt gà đã biến mất, thậm chí ngay cả một miếng bã cũng không còn. Tất cả giám khảo đều như chưa ăn gì, không sợ vấy mỡ, đã bắt đầu trực tiếp dùng tay. Thậm chí ngay cả Lạc Nhu khí chất xuất trần cũng đang cầm một cái cánh gà mà ăn. Đối mặt với mỹ thực, đã không còn ai để ý tới hai chữ nhã quan.
Niệm Băng cười khổ nói: “Các vị ăn từ từ thôi, không phải còn hai món ăn sao?” Chỉ vào đĩa đựng sườn dê nói: “Món ăn này dùng sườn dê làm chủ, tên là Băng Hỏa Huyết Vũ Bài. Trong đó ta tẩm mười loại gia vị, mỗi loại đều chỉ một ít, cũng không phải vì nhập vị mà là để làm nền cho hương khí của sườn dê. Mọi người đều biết, thịt dê vốn có mùi nhất định, mà nước sốt cà chua cùng các loại gia vị dung hợp chẳng những sẽ không ngăn chặn mùi này mà ngược lại còn làm nền cho nó. Thông qua Băng, Hỏa hai chủng loại ma pháp trái ngược hầm, khiến cho mùi của nước sốt và gia vị hoàn toàn thấm sâu vào trong sườn dê, làm cho sườn dê tỏa ra hương vị thơm ngon. Bên ngoài nước sốt có thể đã nguội nhưng sườn dê ở bên trong chắc chắn vẫn còn nóng. Ngoài lạnh trong nóng, là một hương vị khác.”
Hắn còn đang nói, các giám khảo đã nhai xong chỗ thịt gà trong miệng, tay cầm đũa nhanh chóng hương Băng Hỏa Tuyết Vũ Bài động thủ. Một tiếng băng vỡ vang lên, Niệm Băng bình luận món ăn của mình cực kỳ chính xác, theo mỗi câu nói của hắn, mọi người đều tìm được đáp án từ trong miếng sườn dê. Lần này Lạc Nhu rút kinh nghiệm lần trước, cho một miếng sườn dê vào miệng, lập tức đưa đũa sang đạo thức ăn thứ ba, món canh cá.
“Oa, thật là ngon a! Tại sao trước kia ta ăn Tuyết Ngư không có loại tiên vị như vậy nhỉ?” Lạc Nhu trong tay cầm thìa, vừa uống xong một ngụm canh, nàng đã bị món ăn trên tám đĩa băng này mê hoặc.
Niệm Băng mỉm cười nói: “Đây là một sở trường khác của ta giống như Băng Hỏa Cửu Trọng Thiên, tên là Băng Hỏa Bát Cực Tiên. Các vị hẳn thấy được trong quá trình chế tác, ta làm Tuyết Ngư Vi Thang ngay cả xương cá cũng chém thành bột phấn. Bình thường chế canh Tuyết Ngư đều có hai sai lầm, một là không cách nào trừ bỏ mùi đất tanh không nhiều lắm trên Tuyết Ngư, còn cái kia chính là bỏ qua xương của nó. Vấn đề thứ nhất phương pháp giải quyết rất đơn giản, đó chính là rút gân, mỗi loại cá đều có gân cũng chính là bạch tuyến mà mọi người nhìn thấy. Gân cá cũng được gọi là gân tanh, chỉ cần loại bỏ nó đi, mùi đất tanh tự nhiên sẽ biến mất. Còn xương của Tuyết Ngư, bản thân trong đó đã có một lượng mỡ cá nhất định, đây mới là chỗ ngon nhất, cho nên khi nấu canh Tuyết Ngư, đây là sự lựa chọn tốt nhất. Băng Hỏa Bát Cực Tiên này chủ yếu dùng chín loại nguyên liệu là tuyết ngư và tám tài liệu bình thường khác. Lúc Tuyết Ngư thang còn đang sôi, ta đem nó vào trong tám đĩa băng, như vậy, tám loại tế ti khác sẽ được nấu cùng canh Tuyết Ngư, không làm mất hương vị của bản thân. Khi canh Tuyết Ngư còn nóng mà cho vào đĩa băng, hương vị của tám loại tài liệu sẽ dung nhập trong canh Tuyết Ngư. Cho nên đăc điểm lớn nhất của Băng Hỏa Bát Cực Tiên chính là nó có tám vị đạo khác nhau. Đây kỳ thật là một loại canh, chỉ cần uống canh là được rồi. Bây giờ canh vẫn còn nóng, mời mọi người nhấm nháp.
Bất luận là nhân viên phục vụ Thanh Phong Trai hay là thân vệ môn, bảo vệ của hầu tước, bá tước lúc này cũng đã hiểu rõ cái gì gọi là phong quyển tàn vân, thế nào là lang thôn hổ yết. Kim Trù Liêu Phong làm ba món ăn, bề ngoài cũng cực kỳ hoa lệ, nhưng so với món ăn Băng Hỏa Cửu Trọng Thiên của Niệm Băng, trình độ hoa lệ cũng còn kém rất xa. Nhất là món ăn Băng Hỏa Cửu Trong thiên tỏa ra một làn sương trắng nhàn nhạt đã đủ để hấp dẫn ánh mắt chúng nhân. Niệm Băng giải thích xong, ba món ăn hắn làm cũng hoàn toàn biến mất, các giám khảo bộ dạng như vẫn muốn ăn, chỉ thiếu nước chén luôn cái khay bằng băng mà thôi.
Kim Hạo ngượng ngùng nhìn xuống đồ ăn trên tay, lại nhìn Niệm Băng, đột nhiên nói: “Ta theo nghề ẩm thực nửa đời người, chưa từng ăn thứ gì ngon như vậy. Niệm Băng trù sư, nếu ngươi nguyện ý tới Đại Thành Hiên của chúng ta, ta sẽ đáp ứng mọi điều kiện của ngươi.”
Niệm Băng lạnh nhạt nói: “Nói như vậy, Kim lão bản nhận thua sao? Không cần các vị giám khảo nhận xét à?”
Kim Hạo trong mắt quang mang chợt hiện. “Không cần đâu, món ăn Liêu Phong có thể làm ra ta đã quá quen thuộc rồi. Bất quá, ta thua, thua hoàn toàn, nhưng ta thật không rõ, Tuyết huynh từ đâu mà tìm được ngươi. Kim Hạo ta không phải loại người thua mà không nhận, thua chính là thua. Hy vọng ngươi nghĩ kỹ lời ta nói. Hầu tước, bá tước hai vị đại nhân, Kim Hạo còn có việc, xin cáo lui trước.” Nói xong từ bàn giám khảo đi ra hướng của Thanh Phong Trai.
Các trù sư tới giúp Liêu Phong cũng đều theo hắn ra ngoài. Liêu Phong hướng Niệm Băng hỏi: “Niệm huynh đệ, có thể nói cho ta biết, ngươi làm sao để khống chế được hương vị của thịt gà thiên biến vạn hóa như vậy?”
Niệm Băng lạnh nhạt cười nói: “Mấu chốt là hỏa hầu, muốn làm thịt gà thì hỏa hầu cùng hành, gừng dung hợp bao nhiêu đều có thể khống chế, mùi vị làm ra tự nhiên sẽ có biến hóa. Đây có thể coi là sự ảo diệu của ma pháp. Món ăn ngươi làm ra ta cũng đã xem qua, ngươi quá chú trọng bề ngoài. Mặc dù có thể nói hương vị cũng không kém, nhưng so với bề ngoài lại kém một chút, sau này ngươi nên chú trọng tới sự biến hóa của hương vị hơn, tất sẽ có thể tiến thêm một bước.”
Liêu Phong trong mắt lộ ra vẻ cung kính: “Xin thụ giáo. Sau này có cơ hội sẽ lại lĩnh giáo.” Nói xong, hắn hành lễ với bá tước và hầu tước rồi xoay người đi.
Hầu tước khôi phục thần thái lúc trước, đứng dậy nhìn Niệm Băng, toát ra ánh mắt tán dương. “Bây giờ không cần nói gì nữa, Niệm Băng ngươi thu được thắng lợi tuyệt đối trong trận đấu này. Bất quá, ta thấy thật kỳ quái, sao ngươi có thể đồng thời sử dụng hai loại ma pháp tương khắc? Ta dù không biết nhiều về ma pháp, nhưng đây là đạo lý mà ai cũng biết.”
Niệm Băng cho tay vào người, lấy ra một đống quyển trục, to nhỏ không dưới ba mươi cái, mỉm cười nói "Hầu tước đại nhân, mời người xem. Thật ra ta chỉ là một gã băng hệ ma pháp sư. Tất cả hỏa diễm đều là dựa vào vật này tạo ra. Ta dùng băng hệ quyển trục bản thân làm ra đổi lấy hỏa hệ quyển trục ở ma pháp thương điếm. Lại phối hợp với trù nghệ của bản thân mới đạt được hiệu quả như vậy.”
Hầu tước chứng kiến nhiều ma pháp quyển trục như vậy, không khỏi bất ngờ. Dù sao cho dù là một ma pháp quyển trục nho nhỏ cũng có giá trị không nhỏ, nhất là một số ma pháp quyển trục cao đẳng thể tích nhỏ kia, vừa nhìn đã biết trong đó ẩn chứa ma pháp năng lực không nhỏ, thậm chí có thể nói giá trị liên thành.
Hắn quay đầu lại nhìn Long Trí nói: “Long hội trưởng, ngươi luôn xin ngân sách, giờ ta lại thấy ma pháp sư công hội các ngươi tư nguyên cũng không ít a!”
Long Trí trừng mắt nhìn Niệm Băng một cái rồi nói: “Hầu tước đại nhân không nên nghĩ vậy, quyển trục này đều là của Niệm Băng. Hắn tại phương diện chế tác ma pháp quyển trục rất có thiên phú, xác xuất thành công rất cao. Cho nên mới có nhiều như vậy, không phải là công hội cung cấp.”
Hầu tước ha ha cười, nói: “Bất quản ra sao, Niệm Băng trù nghệ tinh xảo khiến ta được mở rộng tầm mắt rồi. Sợ rằng trong hoàng cung ngự trù của quốc vương bệ hạ cũng vô pháp so với ngươi. Hay cho một cái Băng Hỏa Cửu Trọng Thiên, hay cho một Băng Hỏa Ma Trù a! Dùng ma pháp nhập trù đạo, thật là ý tưởng mới mẻ, ta phải đưa ý kiến này cho trường học trù nghệ mới được.”
Lạc Nhu vốn ngồi một bên chuyển thân đứng dậy, mỉm cười nói: “Nặc Á thúc thúc, chỉ sợ ngươi có đưa ý kiến này lên cũng vô dụng. Có bao nhiêu ma pháp sư nguyện ý học tập trù nghệ đây? Thúc thúc, nếu Niệm Băng đã thắng, vậy vật phẩm đổ ước cũng nên đưa cho hắn?”
Nặc Á hầu tước sắc mặt đỏ lên, đưa cầm chiếc hộp đựng Thánh Diệu Thạch vốn ở bên cạnh lên. Đối với khối quang minh hệ bảo thạch quý giá này, hắn thật sự có phần không nỡ đưa ra, nhưng với thân phận của hắn lúc này không thể để hiện ra vẻ tham lam được, gật đầu nói: “Đúng, bổn tước suýt nữa quên mất. Niệm Băng, cho ngươi, đây là chiến lợi phẩm của ngươi.”
Niệm Băng cầm lấy cái hộp bằng chì, lại đưa cho Tuyết Cực: “Bá phụ, cái này là của ngài.”
Tuyết Cực không tiếp lấy, mỉm cười nói: “Không, nó là của ngươi, ngươi dùng Ngạo Thiên Đao để đổ ước mà, mặc dù bây giờ Ngạo Thiên đao chưa hoàn toàn của ngươi, nhưng ta đã đem nó bán ra, ngươi lại dùng nó đánh cuộc, sao lại đưa cho ta?”
Niệm Băng ngây người một lúc, nhìn ánh mắt thâm thúy của Tuyết Cực, nắm chặt chiếc hộp trong tay, mỉm cười nói: “Từ chối không bằng tuân lệnh vậy.” Hắn không muốn tiếp tục cho Tuyết Cực một cơ hội đưa ra yêu cầu nữa. Cất Thánh Diệu Châu vào trong ngực, mặc dù làm vậy về mặt lễ số hơi ké, nhưng vì bảo bối này, Niệm Băng cũng bất chấp.
Long Trí từ sau bàn giám khảo đi tới, hành lễ với bá tước và hầu tước, nói: “Các vị, tỷ thí hôm nay đã kết thúc, Tuyết đại ca, nếu ngươi không có chuyện gì nữa để cho Niệm Băng theo chúng ta trở về đi.”
Quan hệ của Tuyết Cực và Long Trí luôn luôn tốt đẹp, huống chi hôm nay Niệm Băng đánh bại Đại Thành Hiên khiến cho hắn tâm tình rất tốt. “Được rồi, vậy các ngươi về đi. Niệm Băng, tối mai ta sẽ phái xe ngựa tới đón ngươi.”
Nặc Á hầu tước có chút bất mãn nói: “Ăn ba món ăn vừa rồi bổn tước còn chưa no, Niệm Băng, ta muốn ngươi làm hai món nữa cho chúng ta nếm thử.”
Niệm Băng trong lòng xuất hiện một tia bất mãn, làm một đỉnh cấp trù sư, hắn tịnh không phải vì phục vụ giới quan chức quý tộc này mà học tập trù nghệ. Nhưng lúc này cũng khó cự tuyệt thành chủ Tuyết Thành. Đang lúc hắn đang ở thế khó, lại là Lạc Nhu giải vây giúp: “Nặc Á thúc thúc, mỹ vị không thể dùng nhiều, cho dù ăn nhiều cũng vô pháp cảm nhận chân vị trong đó. Niệm Băng vừa rồi dùng nhiều ma pháp như vậy, nên để hắn nghỉ ngơi đi. Ngày mai ngài quay lại, không phải giống nhau sao?”
Nặc Á hầu tước nghe Lạc Nhu nói vậy, không tiếp tục đòi hỏi, gật đầu nói: “Nếu Nhu nhi đã nói vậy, hôm nay cứ như vậy đi. Lão Tuyết a! Lấy rượu ngon ngươi cất kĩ ra cho chúng ta vài chén đi, cái này thì được chứ? Niệm Băng, ngươi về trước đi, ngày mai bổn tước nhất định sẽ trở lại thưởng thức tay nghề của ngươi. Băng Hỏa Cửu Trọng Thiên hệ liệt, quả nhiên có sanh ý.”