Trên da thịt mềm mại của hai thiếu nữ hiện lên một tầng đỏ hồng mê người. Thân thể mềm mại của Phượng Nữ càng trở nên nóng rực, mà thân thể mềm mại của Lam Thần cũng từ từ trở nên nóng bỏng dần lên. Tạp Áo và Thiên Hương ngạc nhiên phát hiện thấy mặc dù bây giờ các nàng đang khống chế thân thể của tỷ muội Phượng Nữ và Lam Thần, nhưng từ trong hai linh hồn bị họ phong bế đó không ngừng phát ra từng cổ ái ý mãnh liệt. Lấy thực lực cấp bậc Chân thần của bọn họ, dĩ nhiên cũng không cách nào phong tỏa được cổ ái ý này ngừng phát ra. Hai cổ ái ý này cùng ái ý của Niệm Băng dần dần kết hợp cùng một chỗ, không ngừng quất quít lấy nhau mà thăng hoa dần. Niệm Băng nhắm lại hai mắt, dùng tâm hồn cảm thụ tình yêu của thê tử. Hắn đương nhiên biết, cổ ái ý đó cũng không phải tới từ Tạp Áo và Thiên Hương. Trong lòng hắn, hai vị Chân thần đó đã không còn tồn tại. Ái ý mãnh liệt không ngừng thăng hoa làm động tác của Niệm Băng từ từ trở nên kích động.
Thân thể hòa hợp làm một tất nhiên là rất tuyệt vời. Nhưng lúc này, hơi thở do ái tình thật sự tỏa ra lại làm bọn họ tiến vào một cảnh giới trước đó chưa từng có. Niệm Băng dần dần quên mình đang làm gì. Hắn nhắm mắt lại, đem thân thể hoàn toàn giao cho bản năng, vẫn như trước đang không ngừng phóng thích ái ý, không ngừng dùng ái ý vô thanh vô tức trao đổi với hai vị thê tử của mình.
Tạp Áo và Thiên Hương cũng từ từ hưng phấn theo. Dưới sự tác động của luồng năng lượng yêu thương kinh khủng đó, hai cổ năng lượng sinh mệnh và tử vong của hai nàng từ từ xuất hiện biến dị. Vốn đều là hai lĩnh vực bất đồng nhưng lại bắt đầu quá trình từ từ kết hợp lại với nhau. Mà thân thể của Niệm Băng chính là môi trường cho các nàng kết hợp. Sinh mệnh chi cầu và Tử vong chi cầu ở chỗ ngực Niệm Băng tản ra hai mầu ánh sáng hắc, lục nhu hòa. Khí tức sinh mệnh và khí tức tử vong do bài xích mà biến thành phân chia rõ ràng, không can thiệp vào nhau. Máu trong cơ thể Niệm Băng tựa hồ như đang bị thiêu đốt mà sôi trào kịch liệt. Tuy Niệm Băng, Phượng Nữ và Lam Thần không cảm giác được biến hóa của thân thể vì vẫn đang hoàn toàn đắm chìm ở trong cảm thụ về tình yêu, nhưng Tạp Áo và Thiên Hương đang thanh tỉnh lại phải chịu đừng từng cơn, từng cơn khoái cảm mãnh liệt đó. Hai nàng chiếm đoạt thân thể của Phượng Nữ và Lam Thần nên tự nhiên cũng có thể thông qua thân thể của họ mà cảm nhận được quá trình tình yêu thăng hoa và khoái cảm của nam nữ hoan ái.
Là Tâm tình chi thần, các nàng biết bản thân tuyệt đối không thể trầm luân trong nhục dục. Nhưng thân thể Niệm Băng lại giống như một khối nam châm không ngừng hấp dẫn linh hồn của các nàng. Mỗi một lần thúc sâu vào của hắn đều chỉ đơn giản là mạnh mẽ ấn vào, không có gì hoa lệ rườm rà, nhưng lại mang theo ái ý mãnh liệt, không ngừng thăng hoa trong lĩnh vực bán tâm tình mà sinh ra kích thích mãnh liệt.
Nếu không phải Tạp Áo và Thiên Hương đang ở trong trạng thái tu luyện khẩn trương, sợ rằng các nàng hiện đang cười khổ. Bởi vì các nàng phát hiện, lĩnh vực bán tâm tình do hai người hợp lực chế tạo không giống như chỉ dùng trên người Niệm Băng ngược lại lại càng như là đang dùng trên cơ thể của chính mình. Những cơ thể không ngừng quấn quít lấy nhau, tản mát ra luồng hơi thở dâm mỹ. Tạp Áo và Thiên Hương thấy Niệm Băng hình như là không biết thế nào là mệt mỏi. Hơn nữa mỗi một lần hắn nhấn sâu vào đều mang theo ái ý khổng lồ, không chỉ tiến hành trao đổi cùng với Phượng Nữ và Lam Thần mà đồng thời cũng là không ngừng đánh sâu vào linh hồn của Tạp Áo và Thiên Hương.
Linh hồn Phượng Nữ và Lam Thần thông qua cây cầu tình yêu thật sự này mà hoàn toàn kết nối với Niệm Băng. Ở trong cổ ái ý phát triển càng ngày càng lớn của Niệm Băng, linh hồn của các nàng mặc dù bị phong ấn, nhưng phong ấn đó lại không ngăn cản được ái ý trong lòng các nàng. Mỗi một phần tăng lên của ái ý cũng đều làm cho tâm hồn các nàng cùng Niệm Băng càng thêm kết hợp chặt hơn. Lam Thần và Phượng Nữ đều nguyện ý vì người mình yêu thương mà hiến dâng hết thảy. Tình yêu của các nàng trong khi quất quít lấy nhau mà tiến vào thân thể Niệm Băng, gắt gao bảo vệ linh hồn Niệm Băng.
Mặc dù đó chỉ là sự bảo vệ tự nhiên của tình yêu sâu đậm, nhưng đối mặt với chính là hai người thực lực cường đại Tạp Áo và Thiên Hương. Tạp Áo và Thiên Hương không chỉ một lần muốn cắt đứt liên lạc giữa Niệm Băng cùng Phượng Nữ và Lam Thần, bởi vì tốc độ ái ý bọn họ dâng cao lên thật sự quá kinh khủng, làm cho hai vị Chân thần này bị ái ý đó đánh sâu vào cũng càng ngày càng mạnh liệt.
Nhưng các nàng lại không dám mạo hiểm làm điều này. Dù sao trong tình yêu đang không ngừng tăng lên này, hơi thở của hai loại năng lượng sinh mệnh và tử vong càng trở nên nhạt dần, tựa hồ cũng bị tình yêu vô hình đó hấp dẫn. Mỗi một lần khiêu dẫn của ái ý cũng đều làm cảm giác của Tạp Áo và Thiên Hương tiếp cận gần nhau hơn một phần. Cảm giác trong tâm tình cũng trở nên càng thêm chân thật. Kể cả lĩnh vực bán tâm tình hồng nhạt nọ, dưới tác dụng của ái ý thăng hoa mà làm quá trình dung hợp hai loại năng lượng sinh mệnh và tử vong này càng thêm nhanh hơn. Hiển nhiên phán đoán đó của các nàng là tuyệt đối chính xác. Tại môi trường tình yêu không bị năng lượng đặc thù của sinh mệnh hay tử vong ước thúc này, năng lượng sinh mệnh và năng lượng tử vong đang không ngừng dung hợp với nhau. Cũng có thể nói Tâm tình chi thần đang ở trong quá trình này mà tiến hành dung hợp lại với nhau không ngừng. Mỗi chút tăng lên của ái ý đều giúp quá trình dung hợp này càng trở nên nhanh hơn và hoàn mỹ hơn.
Tinh hoa sinh mệnh (*Chú thích người dịch: Ý nói tinh trùng) của Niệm Băng thủy chung không bị phóng ra. Trong tình yêu sâu đậm, mỗi một lần thúc sâu vào của hắn đều đưa ái ý của mình vào chỗ sâu nhất trong linh hồn Phượng Nữ và Lam Thần đang hoàn toàn mở ra cho hắn. Mỗi một lần thúc sâu vào đó của hắn cũng đưa ái ý của mình thúc thật sâu vào trong linh hồn của Tạp Áo và Thiên Hương. Tạp Áo và Thiên Hương cơ hồ đồng thời xuất hiện biến hóa. Khoái cảm và tình yêu mãnh liệt thúc sâu vào đó khiến tình yêu vốn có trong lòng của các nàng đối với Niệm Băng cũng bắt đầu thăng hoa. Lúc đầu các nàng còn có ý chống lại, nhưng rất nhanh Tạp Áo và Thiên Hương phát hiện ra ái ý của Niệm Băng không có chút nào địch ý, chỉ là ái năng do ý thức tản mát ra mà thôi. Trong ái năng thấm đẫm dễ chịu của hắn, cái hai nàng thu được là vui sướng vô tận chứ không phải là bị thống khổ và ảnh hưởng. Lúc ái ý sâu đậm của hắn cùng ái ý trong lòng hai nàng kết hợp lại với nhau, hai vị Chân thần rốt cục biết rõ tại sao năng lực của các nàng cũng không thể phong ấn tình yêu với Niệm Băng của Phượng Nữ và Lam Thần.
Đó là một cảm giác tuyệt đối là đẹp nhất trên thế giới. Mượn tình yêu làm cây cầu kết hợp với nhau, làm cho tất cả mọi việc cũng đều tựa hồ trở nên không còn trọng yếu. Cảm giác tuyệt vời này khiến thân thể Phượng Nữ và Lam Thần bị các nàng khống chế đồng thời phát ra âm thanh rên rỉ động lòng người. Quả thật là thật tuyệt vời. Càng làm Tạp Áo và Thiên Hương vui mừng cùng sợ hãi chính là, mặc dù tình yêu trong lòng các nàng nối thông với Niệm Băng nhưng lại không làm ảnh hưởng đến trạng thái thanh tỉnh của các nàng, ngược lại làm hai nàng càng ngày càng trở nên thanh tỉnh, sự nắm vững năng lượng sinh mệnh và năng lượng tử vong cũng càng thêm rõ ràng. Mà lúc các nàng buông tha cho chuyện ngăn cản ái năng của Niệm Băng thúc sâu vào, quá trình dung hợp của năng lượng sinh mệnh và năng lượng tử vong càng trở nên nhanh hơn gấp mấy lần so với lúc trước. Chính là vì tình huống đó mà các nàng đồng thời quyết định hoàn toàn buông lỏng tình yêu của mình đối với Niệm Băng.
Đây là một loại trao đổi đặc thù. Trao đổi không tiếng động. Mà cũng là sự trao đổi đẹp nhất trên thế giới. Sự kết hợp của nhục dục cùng tình yêu dần dần xuất hiện trạng thái bất bình hành. Nhục dục giờ biến thành chỉ là một môi giới đơn thuần, không còn trọng yếu, mà ái ý trao đổi với nhau trong tâm linh mới là càng thêm tuyệt vời, càng thêm động lòng người. Ái ý của Niệm Băng tựa hồ tại vô hạn không ngừng tăng lên, tựa hồ vĩnh viễn cũng không có điểm dừng. Dần dần ái ý của Tạp Áo và Thiên Hương trước ái ý sâu đậm này của Niệm Băng dần trở nên nhỏ bé. Nhưng tại lúc ái ý sâu đậm của hắn không ngừng thăng hoa, trong đầu các nàng cũng đều nhớ lại những kỷ niệm khi ở cùng một chỗ với Niệm Băng. Mỗi một cảnh tượng đều trở nên rõ ràng dị thường. Các nàng càng ngày càng phát hiện Niệm Băng hóa ra là hoàn mỹ như thế. Không phải là tuyệt đối hoàn mỹ, nhưng ngay cả khuyết điểm của hắn, ở trong lĩnh vực ái năng nồng nặc vây quanh này cũng kỳ diệu mà trở thành không phải khuyết điểm.
Một cổ bi ai sâu sắc cũng đồng thời xuất hiện trong lòng Tạp Áo và Thiên Hương. Các nàng đều phát hiện ra sai lầm của mình, không phải tại sai lầm trong việc dung hợp Tâm tình chi thần. Vì bây giờ sinh mệnh năng lượng cùng tử vong năng lượng tại tiếp xúc rất khẽ đã bắt đầu dung hợp. Chứng tỏ sự dung hợp đã chính thức bắt đầu. Làm Tạp Áo và Thiên Hương cảm giác bi ai chính là tình yêu của Niệm Băng. Khi các nàng trong ái ý nồng đậm đó cảm giác được sự tuyệt vời phát ra từ chỗ sâu thẳm nhất của linh hồn, thì đồng thời nghĩ tới một chuyện, đó là tình yêu đó của Niệm Băng cũng không phải vì các nàng mà hiện ra. Ái ý sâu đậm đó của Niệm Băng là dành cho thê tử của hắn a! Mà lúc này Tạp Áo và Thiên Hương mặc dù muốn chế trụ bi ai trong nội tâm của mình. Nhưng tại cảm giác vô cùng tuyệt vời này, các nàng hoảng sợ phát hiện ra tuy các nàng là bán Tâm tình chi thần nhưng lại vô pháp khống chế tình cảm của mình. Trong đầu các nàng hoàn toàn tràn ngập tình yêu của Niệm Băng dành cho thê tử của hắn, cùng cảm giác ti tiện vì các nàng đã lợi dụng hắn.
Tình yêu của các nàng đối với Niệm Băng vẫn như trước bay cao. Nhưng tình yêu đó càng thăng hoa, bi thương của các nàng cũng lại càng sâu. Tạp Áo và Thiên Hương đột nhiên rõ ràng một chuyện. Các nàng đều hoảng sợ phát hiện ra, nếu cứ vậy đi xuống, cho dù sinh mệnh năng lượng và tử vong năng lượng dưới sự khống chế của các nàng, dưới tác dụng của ái ý thăng hoa càng ngày càng cao hơn mà hai loại năng lượng này hoàn toàn dung hợp với nhau, thì sinh mệnh của các nàng cũng vì bi ai vô tận mà chấm dứt.
Làm Tâm tình chi thần, các nàng biết rõ rằng khi một loại tâm tình đi tới tận cùng sẽ tạo ra năng lượng khổng lồ cỡ nào. Cực hạn của ái có thể giúp các nàng biến thành Tâm tình chi thần chính thức, mà cực hạn của bi ai lại có thể đem các nàng hoàn toàn hủy diệt a! Tạp Áo và Thiên Hương mặc dù không rõ tự mình đến cùng sai lầm ở chỗ nào. Nhưng các nàng lại đều biết rằng tự mình đã đi vào hướng vực sâu của hủy diệt. Vào lúc này tâm tình các nàng đã hoàn toàn không bị khống chế nữa, mặc dù các nàng có thể rời khỏi ngực Niệm Băng, chấm dứt quá trình dung hợp này. Nhưng nếu làm như vậy, dưới tác dụng của sinh mệnh năng lượng và tử vong năng lượng, Niệm Băng sẽ lập tức tử vong. Mà tình yêu trong lòng các nàng bây giờ đã thăng hoa tới gần cảnh giới ái ý của Phượng Nữ và Lam Thần, nên cũng không cho phép các nàng làm như vậy.
Nếu các nàng thật sự làm như vậy, cũng đồng dạng làm cho bi ai trong lòng mình bay lên tới cực điểm mà lập tức hủy diệt các nàng. Vào lúc này, Tạp Áo và Thiên Hương đều lâm vào cảnh muốn ngừng cũng không thể. Các nàng chỉ có thể trơ mắt nhìn mọi việc tiếp tục phát triển, một bên thừa nhận khoái cảm cực hạn, một bên thừa nhận bi ai vô tận. Ở trong hai cảm giác nóng lạnh này, sự thống khổ của các nàng có thể tưởng tượng lớn thế nào. Mà hết thảy điều này chỉ có các nàng mới có thể cảm giác được.
Các nàng vì vô cùng thanh tỉnh nên đều biết rằng, khi sinh mệnh năng lượng cùng tử vong năng lượng hoàn toàn dung hợp mà trở thành Tâm tình chi thần năng lượng, Tâm tình chi thần chính thức cũng sẽ không sinh ra. Bởi vì khi đó, Niệm Băng do bị các nàng xâm chiếm và nhúng tay vào, linh hồn sẽ hoàn toàn bị phóng thích mà biến mất. Còn các nàng cũng bởi vì tử vong của Niệm Băng mà đau thương dâng cao lên đỉnh điểm để rồi bị hủy diệt. Lần dung hợp này không có kẻ nào thắng. Có thể nói là thất bại hoàn toàn.
Thân thể Niệm Băng như trước theo bản năng không ngừng thay phiên tiếp xúc thân mật với Phượng Nữ và Lam Thần, mà ái ý của hắn cũng làm cho tâm linh hắn hoàn toàn bị bỏ mặc. Mọi chuyện phát sinh xung quanh, Tạp Áo, Thiên Hương đều biết rất rõ ràng, nhưng hắn lại hoàn toàn không biết gì. Điều hắn muốn làm chỉ có một việc, đó chính là tại trước lúc mình bị hủy diệt, đem tất cả tình yêu trong lòng mình, phụng hiến cho thê tử yêu thương nhất của mình. Mục đích này rất đan thuần, cũng là nguyên nhân tại sao ái ý của hắn có thể phát ra không hề giữ lại.
Tâm tình của Tạp Áo và Thiên Hương không ngừng phát sinh những biến hóa phức tạp. Khoái cảm cực hạn đưa các nàng một lần lại một lần lên tới đỉnh. Sinh mệnh năng lượng cùng tử vong năng lượng cũng không ngừng trong quá trình dung hợp mà trở nên càng thêm hòa hợp. Nơi ngực Niệm Băng Tử vong chi cầu đã từ Lệ trung huyệt giãy dụa đi ra kết hợp với Sinh mệnh chi cầu tại một chỗ. Nếu không vì tâm tình bi thương trong lòng các nàng tạo ra biến hóa đặc thù, thì lần dung hợp này là tuyệt đối hoàn mỹ. Nhưng Tạp Áo và Thiên Hương nhận thấy, những việc này tựa hồ đều không còn trọng yếu, ngay cả việc quan trọng nhất của hai nàng là hủy diệt ba gã Chân thần khác, cũng tựa hồ biến thành hư ảo. Đúng vậy, tại ái năng khổng lồ trước mặt như thế, còn có cái gì có thể thay thế được cảm giác trong lòng các nàng đây. Trong sinh mệnh các nàng hiện giờ, đều chỉ để lại thân ảnh một người. Đó chính là Niệm Băng.
Tốc độ phóng thích ái năng của Niệm Băng lại một lần nữa gia tăng. Nhưng việc thúc sâu thân thể của hắn lại từ từ trở nên chậm dần. Tạp Áo và Thiên Hương trong lòng đồng thời căng thẳng. Bởi vì các nàng đều biết, lần thúc sâu cuối cùng của Niệm Băng đã sắp tới, mà tinh hoa sinh mệnh khi đó sẽ phóng ra (Chú thích người dịch: xuất tinh). Trong nháy mắt tinh hoa sinh mệnh phóng ra đó, cũng là nháy mắt năng lượng Tâm tình chi thần hoàn toàn dung hợp. Nhưng là Tâm tình chi thần của hai nàng lại chỉ có thể xuất hiện trong một sát na đó thôi sao.
Tinh thần của Tạp Áo và Thiên Hương ở trong bi thương và khoái cảm mà sắp hỏng. Các nàng cũng đều đang khổ sở nhẫn nại. Đột nhiên, Phượng Nữ và Lam Thần bị các nàng khống chế bỗng run rẩy kịch liệt một chút. Ái ý của Niệm Băng đột nhiên như núi lửa bộc phát mà phun ra, mà biểu hiện ở ngoài là miệng hắn phát ra một tiếng gầm nhẹ, trong nháy mắt thúc người rất kịch liệt.
Lúc này Niệm Băng cùng Phượng Nữ đã kết hợp thành một thể, còn Lam Thần gắt gao dán chặt vào sau lưng hắn. Ba người hoàn toàn bị bao phủ trong ái ý nồng đậm. Thời điểm quan trọng nhất rốt cục đã tới. Đó là cảnh giới thể hiện cao nhất của ái tình, đồng thời cũng là lúc hủy diệt.
Tại lúc ái ý của Niệm Băng tuôn trào, tình yêu trong lòng của Tạp Áo và Thiên Hương đối với Niệm Băng cũng đột nhiên thăng hoa tới một cái cảnh giới hoàn toàn mới. Trong nháy mắt này, ở sâu trong nội tâm, các nàng mãnh liệt hiểu ra các nàng đã sai lầm ở chỗ nào, cũng biết rõ ràng cái gì mới là tình yêu thật sự và Tâm tình chi thần thật sự. Trong nháy mắt đó, bi ai trong lòng Tạp Áo và Thiên Hương bỗng nhiên hoàn toàn biến mất. Đồng thời chào đón nỗi thống khổ vô cùng đó biến đi chính là khoái cảm mênh mông vô cùng, và đỉnh cao của hạnh phúc. Phượng Nữ và Lam Thần trong mắt cũng ứa ra nước mắt chân thật. Mặc dù nước mắt này không phải thuộc về các nàng, mà là thuộc về Sinh mệnh chi thần Tạp Áo và Tử vong chi thần Thiên Hương. Cuối cùng của dung hợp rốt cục đã tới.
Niệm Băng gầm khẽ lên một tiếng lớn hơn nữa, rốt cục phóng xuất tinh hoa sinh mệnh của mình. Trong toàn bộ trướng bồng, nhất thời tràn ngập một cổ khí lưu màu đỏ, rồi dần dần khí lưu màu đỏ từ từ biến thành quang mang màu tím nhạt, giống như quang mang cao quý của Tử La La. Mầu tím nhạt từ từ đậm dần. Ái ý của Niệm Băng nương theo ý thức mà tùy thời biến mất, cùng với cả ý thức của Tạp Áo và Thiên Hương. Trong cả trướng bồng, bây giờ chỉ còn có quang mang tím thẫm đó thản nhiên vòng quanh, mỗi một lần run rẩy đều tản ra hương thơm cao quý mà đặc thù.
............
Tích Lỗ đang dậy ải nhân thuộc hạ của mình một số võ kỹ đặc thù chỉ Ải nhân mới có thể sử dụng. Hắn hiện giờ có chút không yên lòng bởi vì hắn biết trận đánh ngày mai sẽ kinh hiểm đến cỡ nào. Với thực lực gần mười bốn cấp, hắn tự nhiên biết rõ, thực lực tổng hợp của Niệm Băng mặc dù rất mạnh, nhưng rốt cuộc cũng không phải là đối thủ của Hi Giới. Trận đánh ngang tay hôm nay đã làm hắn rất ngạc nhiên. Nhưng hắn không biết trong trận đánh ngày mai, Niệm Băng rốt cục có thể phát ra cái dạng chiến đấu lực gì.
Đột nhiên Tích Lỗ cảm giác tinh thần lực của mình kịch liệt dao động một chút. Một cảm giác mãnh khiến trong mắt hắn phát ra quang mang phi thường mạnh mẽ. Ánh mắt hắn hạ ý thức nhìn về phía doanh trướng của Niệm Băng đằng xa. Tinh thần lực của hắn mặc dù cũng không cường đại, nhưng tìm kiếm đơn giản vẫn có thể làm được. Và hắn phát hiện ra doanh trướng Niệm Băng bên kia đang tràn ngập một mảnh hơi thở của tử vong, phảng phất như không có sinh mệnh nào tồn tại cả. Tích Lỗ trong lòng có chút bối rối. Hắn hiển nhiên biết sinh mệnh năng lượng của Niệm Băng hiện giờ cường đại thế nào. Sinh mệnh năng lượng của Niệm Băng biến mất chỉ có thể đại biểu cho một việc, đó chính là sinh mệnh đã kết thúc a! Chẳng lẽ trong cuộc chiến hôm qua với Hi Giới, Niệm Băng đã bị thương tổn nghiêm trọng nào sao? Ánh bình minh rạng đông từ phương đông xa xa dâng lên. Ánh sáng ngày mới của mặt trời từ từ chiếu rọi đại địa. Nhưng trong lòng Tích Lỗ bây giờ lại lạnh như băng. Niệm Băng chết đi đối với hắn mà nói không phải là mất đi cường giả mạnh nhất có thể ngăn chặn địch nhân, mà là mất đi huynh đệ thân cận nhất, đồng bọn tốt nhất của mình a! Tích Lỗ bỗng nhiên điên cuồng hét lên một tiếng, chấn ngã đám tộc nhân hắn mới thu nạp. Thân thể hắn vừa lóe ra, đã hướng doanh trướng Niệm Băng lao tới.
Cảm nhận được năng lượng sinh mệnh của Niệm Băng biến mất không chỉ có riêng Tích Lỗ. Đồng thời còn có những người thân cận nhất của Niệm Băng. Người đầu tiên chính là Miêu Miêu. Trừ bỏ Niệm Băng ở ngoài, trong liên quân Ngưỡng Quang đại lục chỉ có tinh thần lực của nàng là mạnh nhất. Bởi vậy lúc sinh mệnh khí tức của Niệm Băng đoạn tuyệt, nàng là người thứ nhất cảm nhận được chuyện đó. Bởi vậy nàng cũng là người đầu tiên cất bước chạy tới doanh trướng Niệm Băng. Lúc nàng đi tới doanh trướng Niệm Băng vừa lúc gặp phải Tích Lỗ đang vội vã lao tới. Sau đó cha mẹ Niệm Băng, cùng với bảy vị long vương cũng cơ hồ đồng thời chạy lại. Trong mắt bọn họ cũng tràn ngập quang mang khó tin cùng hoảng sợ, nhưng cũng không có bi ai bởi vì bọn họ vẫn đang bị giật mình mà ngây người.
Vào lúc mọi người chuẩn bị phá trướng xông vào, đột nhiên một cổ dao động năng lượng kỳ dị từ trong trướng bồng truyền ra. Cổ năng lượng dao động đó phi thường ôn hòa, khẽ khàng vuốt ve những tâm tình bi quan trong lòng mỗi người. Tựu ngay Tích Lỗ vẫn dễ dàng xúc động nhất cũng lập tức chế trụ thân thể chuẩn bị nhẩy vào trướng bồng của mình. Tâm tình ôn hòa mà sung sướng đó ở trong lòng mỗi người ở ngoài trướng bồng mà lan tràn. Cổ năng lượng đó cũng không mãnh liệt, nhưng lại khiến cho tâm của bọn họ đều yên ổn lại. Thanh âm có chút mệt nhọc của Niệm Băng từ trong doanh trướng truyền ra,
” Cám ơn sự quan tâm của mọi người. Ta không có việc gì. Hoặc là nói ta tại phương diện nào đó lại có đột phá đi. Vừa rồi chỉ là thời điểm ngắn ngủi năng lượng bị dừng lại mà thôi. Xin mời Lạc Nhu chỉnh quân, sau đó ta sẽ xuất hiện tiến hành trận quyết đấu cuối cùng với Hi Giới.”
Thanh âm của Niệm Băng hóa giải nghi hoặc trong lòng mọi người. Tình cảm trong thanh âm hắn làm tất cả mọi người biết rõ mình vừa rồi chỉ là một hồi hoảng sợ hão mà thôi. Dưới sự phân phó của Băng Linh, mọi người từ từ tản đi. Bọn họ đều biết Niệm Băng hôm qua đánh một trận phải trả giá bao nhiêu, nên dù chỉ để hắn nghỉ ngơi thêm được một phút, cũng là tốt a! Chung quanh doanh trướng Niệm Băng một lần nữa khôi phục bình tĩnh, còn Niệm Băng lúc này nhưng lại thần người ở bên trong.
Hắn với cơ thể trần truồng, ngơ ngác nhìn hai vị thê tử tỏa ra mùi hương nhàn nhạt trước mặt đang gắn chặt vào mình. Hơi thở các nàng cũng đều rất vững vàng. Theo mỗi một lần hít thở mà bộ ngực vút cao khẽ phập phồng theo. “Ta là đang nằm mơ hay sao? Chẳng lẻ hết thảy mọi chuyện đều là mộng cảnh?"
Niệm Băng lầm bầm, tựa như giấc hôn mê ngắn ngủi của hắn phảng phất dài như một thế kỷ mới tỉnh lại, nhưng sự thật hắn hôn mê cũng chỉ là trong nháy mắt mà thôi. ”Không. Chuyện này không phải nằm mơ a!" Niệm Băng tỉnh lại rất nhanh, ý thức cũng càng trở nên rõ ràng. Nếu là mộng cảnh thì Phượng Nữ và Lam Thần trước mắt phải giải thích thế nào đây? Nhưng mà nếu tất cả đều là sự thật thì dựa theo lời của Tạp Áo và Thiên Hương nói, ta hẳn là đã tử vong mới đúng, chứ sao lại tỉnh táo và thật sự xuất hiện ở chỗ này?
Niệm Băng không hiểu rõ. Trong lòng hắn tràn ngập sự nghi hoặc. Nhưng khi hắn hạ ý thức xem xét năng lượng trong cơ thể mình lại càng hoảng sợ hơn. Ý niệm vừa động, Niệm Băng không cảm giác được sự biến hóa của tinh thần lực, nhưng hết thảy mọi thứ trong cơ thể hắn đã hiện ra rõ ràng ở trong óc. Trong thân thể hắn tất cả năng lượng đều đã biến mất, cũng không giống sự biến mất do mệt mỏi sau trận quyết chiến như hôm qua, mà là một loại biến mất kỳ dị. Trong cơ thể trống rỗng của hắn, máu theo kinh mạch lưu động vững vàng, không một tia năng lượng dao động xuất trong thân thể. Càng làm Niệm Băng kinh ngạc chính là khiếu huyệt hắn khổ cực tu luyện mới có, dĩ nhiên tất cả cũng toàn bộ đều biến mất.
Lệ trung huyệt ở ngực không thấy. Sinh mệnh chi cầu cùng Tử vong chi cầu cũng đồng thời không thấy. Tây kinh huyệt ở bụng, Phương giáp huyệt ở lưng cũng hoàn toàn biến mất. Thậm chí ngay cả hai huyệt Thiên nhãn, Hoàng cực hắn vẫn tự hào cũng không có. Tất cả đều biến thành hình thái giống hệt với người bình thường.
Loại hình thái này, Niệm Băng rất nhiều năm đã không cảm giác được. Ma pháp nguyên tố trong không khí vẫn như trước do Thất diệu chi Giác tỉnh mà thành ít ỏi. Hết thảy quả thật giống như nằm mơ vậy. Nhưng Niệm Băng cũng không bởi vì năng lượng của mình biến mất mà thấy gì thống khổ. Bởi vì ít nhất hắn bây giờ vẫn còn sống. Còn sống, căn bản so với chết vẫn mạnh hơn nhiều. Cho dù hắn bây giờ không có năng lực gì, ít nhất vẫn có thể nói được a!
Trong trướng bồng, hỗn hợp mùi thơm thản nhiên cộng với khí tức dâm mỹ làm Niệm Băng không tự chủ được liếc mắt nhìn hai vị thê tử của mình một cái. Các nàng bây giờ là Phượng Nữ và Lam Thần, hay là Tạp Áo và Thiên Hương đây? Trong quá trình dung hợp lúc trước, Niệm Băng chỉ nhớ được ái ý của mình tản mát ra cảm nhận được gì đó tốt đẹp nhất trên thế giới. Nhưng mất đi toàn bộ trí nhớ, hắn cũng không biết về sau xảy ra cái gì. Trong quá trình dung hợp đến tột cùng xẩy ra biến cố gì? Ít ra việc hắn còn sống đến bây giờ chính là một cái ngoài ý muốn a! Hắn động thân đứng lên. Đơn giản vặn vẹo thân thể mình một chút, Niệm Băng bỗng thấy tất cả cảm giác suy yếu cũng đều đã biến mất. Toàn thân hắn cảm giác thật nhẹ nhàng bay bổng, thoải mái nói không nên lời. Những cảm giác tiêu cực của cuộc quyết chiến ngày hôm qua tất cả đều toàn bộ biến mất, đồng thời biến mất theo năng lượng của hắn.
Ta đến tột cùng là bị làm sao? Niệm Băng rất muốn hỏi một chút. Nhưng hắn bây giờ lại không biết phải đi hỏi ai. Đánh thức Phượng Nữ và Lam Thần dậy sao? Nhìn các nàng ngủ ngon êm đềm như vậy, Niệm Băng thật sự không đành lòng làm thế. Hắn kinh ngạc phát hiện ra trong lòng mình cũng không sinh ra hận ý đối với Tạp Áo và Thiên Hương, ngược lại lại có chút thương tiếc các nàng.
Mấy vạn năm, để có thể chiến thắng đối thủ, các nàng phải thừa nhận bao nhiêu cô độc và tịch mịch a! Niệm Băng nhìn Phượng Nữ và Lam Thần. Hắn có chút sợ hãi. Nếu khi các nàng tỉnh lại không phải là thê tử yêu thương của mình thì hắn nên làm gì đây? "Niệm Băng.” Một âm thanh nhu hòa làm Niệm Băng giật nẩy mình lên. Hắn hạ ý thức bước sang bên cạnh một bước, nhìn xung quanh tìm nơi âm thanh phát ra.
”Là ai? Ra đi.”
“Thật ngốc. Ta là ở trong tâm của chàng a! Chẳng lẻ chàng không nhận ra thanh âm của ta sao?" Thanh âm nhu hòa giống như tiếng kêu của Bách Linh điểu, tuyệt vời dễ nghe làm tâm thần Niệm ổn định một chút.
” A! Thiên Hương, là ngươi sao? Ngươi nói cái gì, ngươi ở trong lòng ta sao? Nói vậy có ý gì?"
Thanh âm của Thiên Hương vẫn nhu hòa như trước. "Thật ngốc. Ở trong lòng chàng chính là ở trong lòng chàng, còn có ý tứ gì nữa? Chàng bây giờ có phải tràn ngập nghi hoặc trong lòng? Niệm Băng gật đầu đáp: "Đúng vậy! Ngày hôm qua sau đó đến cùng là xảy ra chuyện gì. Ngươi và Tạp Áo rốt cuộc có thành công hay không? Các ngươi không phải nói ta sẽ chết sao? Nhưng ta bây giờ vẫn còn sống nhăn đây a, mặc dù mất đi toàn bộ năng lực.”
Nói tới đây, ánh mắt hắn không khỏi buồn bã. Rốt cục năng lực này hắn phải trải qua khổ tu cùng đánh đổi sinh mệnh nhiều lần mà có, nay đột nhiên mất đi, nói không chút khổ sở nào thì thật không có khả năng. Hắn bây giờ đã tỉnh táo lại. Ý niệm cũng từ từ nhận ra hiện thực.
”Thật ngốc. Đã chiếm được tiện nghi rồi còn giả bộ sao? Chàng thật là một đứa ngốc a!" Thanh âm Thiên Hương giống như bình thường, nhưng trong thanh âm lại tràn ngập yêu thương. Niệm Băng ngây người. Cảm giác Thiên Hương mang đến cho hắn trước kia vẫn là không thể nắm bắt. Nhưng bây giờ hắn lại rõ ràng nhận thấy bản thân nghe được thanh âm của Thiên Hương sau, trong lòng trở nên thật ấm áp, thoải mái nói không nên lời.
"Đến tột cùng, đến tột cùng là xảy ra chuyện gì?" Hắn lại một lần nữa nói ra nghi ngờ trong lòng mình.
”Chúng ta có thể nói là thành công, cũng có thể nói là thất bại.” Thanh âm của Tạp Áo tiếp theo thanh âm của Thiên Hương vang lên. Thanh âm của nàng cũng bình thản như trước. Nhưng trong bình thản lại như là đang an ủi tâm hồn Niệm Băng. Ái ý vô hình đó Niệm Băng có thể cảm giác được rõ ràng. Đây là làm sao vậy? Thế giới thay đổi sao? Hai người đàn bà tối hôm qua còn muốn lấy mệnh hắn để hoàn thành quá trình dung hợp, bây giờ lại ôn nhu giống như thê tử của hắn vậy. Niệm Băng trong lòng thấy có chút buồn cười, cũng càng trở nên hiếu kỳ.
Thiên Hương nói: "Để ta giải thích cho chàng đi. Quá trình dung hợp ngày hôm qua, từ đầu đã tiến hành vô cùng thuận lợi. Chàng cũng rất phối hợp dung hợp với bọn ta. Không đợi lĩnh vực bán tâm tình lĩnh của chúng ta phát huy tác dụng, chàng đã tiến vào trạng thái rồi. Chàng dùng tình yêu của mình làm dễ chịu linh hồn Phượng Nữ và Lam Thần, mà sinh mệnh năng lượng và tử vong năng lượng của chúng ta, cũng trong lúc ái ý của chàng tăng lên mà đi tới quá trình dung hợp. Nhưng làm chúng ta kinh ngạc chính là, chúng ta không ngờ cảm nhận được linh hồn của Phượng Nữ và Lam Thần bị chúng ta phong ấn dĩ nhiên cũng phát ra ái ý giống như của chàng. Mặc dù do linh hồn bị phong ấn, ái ý của các nàng không có chân thật như của chàng. Nhưng cũng là phi thường rõ ràng. Hơn nữa dưới sự ảnh hưởng của ái ý do chàng phát ra, ái ý của các nàng cũng trở nên càng ngày càng mãnh liệt.”
“Chờ một chút.”
Niệm Băng cau mày hỏi: "Nghe các ngươi vừa nói như vậy, hình như ái ý cũng là một dạng năng lượng vậy. Chẳng lẻ ái thật là một loại hình thái của năng lượng sao?"
Tạp Áo thở dài một tiếng đáp: "Vốn chúng ta cũng có chút hoài nghi. Nhưng sự thật đã chứng minh. Ái, quả thật là một loại hình thái năng lượng đặc thù, hơn nữa tựa hồ là một loại năng lượng phi thường cường đại. Lời ta bảo là thất bại, chính là bởi vì loại năng lượng này vượt qua năng lượng do ta và Thiên Hương tạo thành. Ái ý do chàng phát ra, không chỉ có làm dễ chịu thê tử của chàng, mà bởi vì chúng ta chiếm cứ thân thể các nàng nên đồng dạng cũng bị ảnh hưởng càng ngày càng lớn. Lúc ban đầu chúng ta còn có thể ngăn cản ái ý của chàng xâm nhập, nhưng trong lòng chúng ta dù sao cũng tồn tại tình yêu với chàng, làm cho lúc ái ý của chàng không ngừng bốc cao lên sau, chúng ta cũng chống đỡ nổi nữa. Cái này không phải là công kích năng lượng vật lý, cũng không phải tinh thần năng lượng xâm nhập, thật sự không thể ngăn cản. Ngay lúc chúng ta tưởng bị chàng hãm hại thì lại ngạc nhiên phát hiện ái ý của chàng cũng không có ý gì bất lợi đối với chúng ta, ngược lại lại trở nên phi thường nhu hòa, mang đến cho chúng ta rất nhiều... cảm giác tuyệt vời. Chính là sau đó chúng ta cũng hiểu ra ái ý đó của chàng cũng không dành cho chúng ta, mà mầm mống thất bại cũng ngay từ đó phát ra. Trong lòng chúng ta đồng thời xuất hiện hai loại tâm tình. Một loại tâm tình chính là tình yêu với chàng, mà một loại khác chính là vì sắp làm hại chàng mà sinh ra bi ai. Chúng ta phát hiện nếu cứ tiếp tục đi xuống, hoàn thành việc dung hợp xong, chúng ta cũng sẽ ở trong bi ai vô tận của hoạt vong (chú thích người dịch: sự sống chết) mà đồng thời cùng chết với chàng.”
“Như vậy hàm hồ? Bi ai cũng có thể giết người? Chúng ta bây giờ đều không phải vẫn đang sống tốt hay sao?” Niệm Băng trừng lớn nhãn tình hỏi.