Hắc Ám long vương Tạp Tiệp Áo Tây Tư giật mình nhìn nhi tử trên không trung, hắn nghìn vạn lần không nghĩ đến, Áo Tư Tạp lại có thể đạt tới cảnh giới thổ tức như điện, phải biết rằng, hắn khổ tu Long Thần tâm quyết, cũng chỉ không lâu trước đây đạt tới cảnh giới này. Mà Áo Tư Tạp từ khi sinh ra tới giờ, tổng cộng cũng chỉ có hai năm thời gian, mà lại đã trở nên cường đại như vậy.
Đối diện, Hi Giới chợt nhanh chóng phong bế quanh thân thể, di chuyển tránh khỏi lộ tuyến của các đao hồn mà không hề tỏ ra lúng túng, nếu như không phải là quyết đấu, hắn có thể dựa vào thực lực mà đột phá vòng vây, nhưng trong tình huống này, hắn lại cho rằng đây là một cơ hội phi thường tốt. Tay phải vỗ về phía trước, chân trái co lên, hai luồng kim sắc quang mang bảo vệ chắc chắn thân thể hắn, sau lưng phát ra một phiến nhũ bạch sắc quang hoa, bạch quang vừa xuất hiện, liền biến thành kim sắc, hình thành một lồng sáng kim sắc tản ra chung quanh, với phụ trợ của hai Hoàng Cực huyệt, phòng ngự của chung cực Phương Giáp huyệt nhất thời tăng đến cực điểm, sau mỗi lần xuất đao cực nhanh, bảy đao hồn liền chuyển thân sang vị trí khác, không cho Hi Giới cơ hội tập trung.
Niệm Băng biết rõ, từ bề ngoài thì Hi Giới đang phòng ngự, nhưng thực tế thì hắn tùy thời đều có thể tung một kích lôi đình, tư thế của hắn tuy quái dị, nhưng giữa tay phải và chân trái, năng lượng bên trong hai Hoàng Cực huyệt ngày càng ngưng kết. Giờ khắc này, Niệm Băng đột nhiên minh bạch, vì sao Hi Giới có thể chỉ dựa vào tự thân để hóa giải hỏa hệ ma pháp do nghìn ma pháp sư phát động, đó chính là vì đấu khí của hắn có thể áp súc đến cảnh giới mà trước nay chưa từng có. Hoàng Cực huyệt thứ ba của hắn, giống như Hoàng Cực huyệt của mình, cũng là song huyệt hợp nhất, chỉ là, thứ tương hợp với Hoàng Cực huyệt của hắn, không phải là Thiên Nhãn huyệt, mà là Lệ Trung huyệt. Sau khi Lệ Trung huyệt và Hoàng Cực huyệt dung hợp, không chỉ khiến nơi ngực Hi Giới biến thành nơi mạnh nhất, đồng thời, cũng đề thăng mạnh mẽ năng lực ngưng tụ đấu khí của Lệ Trung huyệt, dưới tác dụng của hai loại khiếu huyệt cường đại này, không ai có thể có được đấu khí ngưng kết hơn Hi Giới. Cũng bởi vì vậy, hắn mới có thể đánh tan được ma pháp công kích do nghìn ma pháp sư liên hợp phát động.
Sau khi đẩy đi được công kích đầu tiên của Hi Giới, ngân sắc quang mang do Niệm Băng phát ra cũng không tiêu thất, hắn nhắm hai mắt lại, hoàn toàn dựa vào Thiên Nhãn huyệt mà quan sát ngoại giới, ngân sắc quang mang di chuyển chầm chậm trong không trung. Quang mang nồng đậm kia phát ra khí tức kỳ dị. Khi ngân sắc quang mang dung hợp với thân thể bảy đao hồn, Hi Giới bỗng thấy hoa mắt, liền đã không thể phân biệt được thực giả của các đao hồn, đâu là nguyên bản, đâu là tàn ảnh. Không di chuyển cùng hướng với hắn, mà vừa chớp động vừa quay quanh thân thể hắn, Hi Giới căn bản không nhận ra được mục tiêu của đao hồn là gì, hắn chỉ có thể mường tượng cảm giác được, năng lượng đến từ bảy đao hồn đã trở nên khó bề phân biệt, vì không nắm rõ được tình huống bên phía đối phương, Hi Giới vừa chuẩn bị phát động năng lượng bên trong hai Hoàng Cực huyệt, liền bất đắc dĩ ngừng lại.
Dưới hai tầng Huyễn Tưởng Giao Thoa và Thiên Nhãn lĩnh vực, tuy các công kích của các đao hồn đều bị lực phòng ngự cường hãn của Hi Giới đẩy lui. Thế nhưng, hắn lại chẳng thể tìm được vị trí của Niệm Băng, bên trong Huyễn Tưởng Giao Thoa lĩnh vực, mọi thứ đều có thể là giả, cũng có thể là thật, Niệm Băng có được tinh thần lực mà Hi Giới không thể sánh được, ở phương diện huyễn hóa ảnh hưởng đến đối thủ này, Hi Giới vô pháp so sánh được với hắn.
Đứng ở phía dưới, chúng nhân đều khẩn trương, nhất là ba thê tử của Niệm Băng, các nàng đều nắm chặt tay, dù sao thì trượng phu cũng đang đối mặt với cường giả mạnh nhất của thần nhân, Hi Giới tuyệt không dễ đối phó. Tuy từ biểu hiện lúc này, Niệm Băng đang chiếm ưu thế nhất định, nhưng nó cũng chẳng đại biểu được cho cái gì.
Ngọc Như Yên nhíu nhíu mày, nói: “Niệm Băng quá chú trọng đến năng lực mê hoặc đối thủ của mình, sợ là hắn sẽ gặp bất lợi.” Nhìn ánh mắt khó hiểu của mọi người chung quanh, Lam Vũ công tước thay thê tử giải thích cho mọi người: “Công kích phối hợp bởi hư huyễn lĩnh vực và đao hồn này của Niệm Băng quả có thể xưng là tuyệt sát, lại có thể đặt bản thân mình ở bên ngoài, không sợ bị đối phương gây thương tích, nếu như đối thủ hiện tại của hắn là một đối thủ bình thường, hoặc là có đặc điểm gần như hắn, thì chiến thuật này chắc chắn sẽ thành công. Nhưng đáng tiếc là, hắn phải đối diện với Hi Giới có được năng lượng tuyệt đối, tuy ta không biết trong lĩnh vực của Niệm Băng có điều huyền bí gì, nhưng năng lượng của Hi Giới cũng đủ cường đại, hoàn toàn có thể phá tan, dùng lực phá xảo.”
Tiếng nói của Lam Vũ công tước vừa dứt, song phương giao chiến trên không đã có biến hóa, Niệm Băng thân tại không trung, trong miệng thầm thì ngâm xướng thứ gì đó, mà Hi Giới cũng đã động, hắn đồng thời đánh ra mười chưởng khắp chung quanh, như không có mục đích gì, tay trái đảo kim đao, đấu khí ào ào bắn ra tứ phía. Tuy Huyễn Tưởng Giao Thoa có hiệu quả thay đổi phương hướng công kích của địch nhân, nhưng cũng phải tính đến cường độ năng lượng công kích của đối phương, với thực lực của Hi Giới, Niệm Băng cũng chỉ có thể khống chế được một phần công kích mà thôi, muốn đẩy ngược lại năng lượng này thì là không thể.
Hi Giới hú một tiếng dài, toàn thân phát ra một luồng kim quang cường liệt, kim đao trong tay như khai thiên tích địa, trảm ra một đạo đao mang, đao mang ngưng kết dị thường, khi rời khỏi đao chỉ dài chừng ba thước, Thiên Nhãn lĩnh vực lấy tinh thần làm chủ không bị nó ảnh hưởng, nhưng Huyễn Tưởng Giao Thoa lĩnh vực lại có biến hóa, một đao này của Hi Giới, chém ra một khe nhỏ trên không trung, khiến Huyễn Tưởng Giao Thoa nhất thời bị phá tan thành từng mảnh. Trong kim quang lập lòe, Hi Giới ngạnh đấu với bảy đao hồn, bảy đao hồn đồng thời bay về tứ phía, tàn ảnh bám theo thân thể cùng theo đó mà biến mất, Hi Giới với tốc độ mắt thường khó thấy được lao ra khỏi vòng vây, hắn chém ra một vết nứt không gian, sản sinh lực hấp xả cực lớn, khiến thân thể của bảy đao hồn phải dừng lại một thoáng, mà chính hắn lại trực tiếp lao về phía Niệm Băng đang ở trên lưng Áo Tư Tạp trên không trung.
Tiểu long vương Áo Tư Tạp lại phun ra mấy đạo kim hôi sắc điện quang, Hi Giới không hề né tránh, vẫn lao về phía Niệm Băng, kim hôi sắc thiểm điện tiếp xúc với kim đao trong tay hắn, bị từng trảm phá tan, không hề khiến thân thể của hắn chậm lại chút nào.
Song phương quan chiến ở phía dưới đều ngừng hô hấp, bọn họ đều khẩn trương chăm chú, lần giao chiêu này có quyết định thắng phụ? Niệm Băng bị tách khỏi các đao hồn của hắn, hiển nhiên là đã rơi vào thế hạ phong, từ biểu hiện trước đây của hắn, khi không còn các đao hồn phụ trợ, căn bản là không có khả năng ngăn cản được công kích của Hi Giới!
Hai mắt Niệm Băng lúc này đã hoàn toàn biến thành ngân sắc. Khi Hi Giới còn đang cho rằng hắn sẽ phát động tinh thần lực thực thể công kích, không gian đột nhiên lại có biến hóa, hai tay Niệm Băng hợp lại trước ngực, tiếng ngâm xướng trầm thấp trong nháy mắt ngừng lại, hắn không phải chỉ biết phụ trợ ma pháp. Hắn cũng là một ma pháp sư cường đại! Hai chữ đơn giản phát ra từ miệng. “Phong ấn.”
Hi Giới đột nhiên cảm giác được không khí chung quanh trở nên đặc quánh, thân thể Niệm Băng và Áo Tư Tạp lại biến mất, lần này, bọn hắn biến thành vô số thân thể, đồng thời tán ra chung quanh, khi đao quanh của Hi Giới không do dự chém ra, tuy phá được thập tam giai Phong Ấn ma pháp của Niệm Băng, nhưng trước mặt đột nhiên xuất hiện vô số Niệm Băng và Áo Tư Tạp, hắn không kiềm nổi sửng sốt, ngẩn ra trong chớp mắt. Bảy đao hồn đồng thời xông tới.
Mấy trăm Niệm Băng đồng thời bắt đầu ngâm xướng, mà mấy trăm Áo Tư Tạp không ngừng phun ra từng đạo thiểm điện, phối hợp với công kích của các đao hồn, một lần nữa Hi Giới bị áp chế. Lam Vũ công tước phu thê có thể đoán được Huyễn Tưởng Giao Thoa không thể chế trụ Hi Giới, sao Niệm Băng có thể không đoán ra được?
Lúc này, chú ngữ của Niệm Băng lại rất rõ ràng, từng người ở bên dưới đều nghe rõ, từ lúc chú ngữ của hắn bắt đầu, không khí lại trở nên ngưng kết, trên không trung xuất hiện từng đám mây đen, che mất ánh dương quang, toàn bộ thế giới như ảm đạm đi nhiều.
Để ứng phó với tinh thần lực thực thể công kích của Niệm Băng, Hi Giới sớm đã có chuẩn bị, nhưng hắn không ngờ được, Niệm Băng lại không xuất ra tinh thần lực là thứ duy nhất có thể uy hiếp đến hắn. Mà bảy đao hồn dưới tác dụng tăng phúc của Thiên Nhãn huyệt, quả thực khó chơi, không chỉ là tốc độ kinh người, mà mỗi công kích của bọn họ đều là trực diện, cho dù là Hi Giới, cũng phải toàn lực chú ý, không dám để bảy đao hồn công kích nhiều lần vào cùng một điểm, đao mang của hắn dù cường hãn, nhưng là đao hồn của bảy thanh tuyệt thế thần đao, phối hợp phi thường ăn ý, bảy đao cùng xuất, có thể sản sinh một lực trường kỳ diệu, tuy không thương hại được Hi Giới, nhưng Hi Giới muốn thoát ra hoặc là hủy diệt bất cứ đao hồn nào, tất đều phải trả giá rất lớn.
“Giao thoa! Quang tích của thái dương và sự chỉ lối của nguyệt lượng, trên con đường tối mịt, soi rọi hoàng kim chi đạo.”
Toàn bộ Niệm Băng vào giờ phút này đã biến thành kim sắc, trên mặt bọn họ đều tỏa ra quang mang thần thánh, nhẹ nhàng ngâm xướng, ma pháp nguyên tố trong không khí phảng phất như đứng im, lắng nghe thanh âm sung mãn từ tính đó.
“Dòng suối chảy mãi không ngừng! Dải lụa trắng liên miên bất tuyệt, xin đáp lại lời cầu thỉnh của ta, hội tụ thành dòng sông mộng.”
“Trải qua núi non tĩnh mĩnh, tiến vào biển rộng mênh mông, để cho mầm mống hi vọng được bắt rễ đi!”
“Thế giới chi thụ vĩnh cửu xanh tươi, kết thành trái chín vàng ruộm, mọc ra cánh trắng thanh khiết, bay lượn khắp đại địa đổ nát.”
“Mà nhóm lên ngọn lửa vĩnh hằng bất diệt, biến hóa thành hồng liên vô tận, đan thành tâm nguyện, thiêu cháy lời thề, thức tỉnh địa địa đang ngủ say.”
Mấy trăm Niệm Băng đều ngâm xướng chú ngữ giống nhau, không giống như phương thức luân phiên ngâm xướng gia tăng tốc độ của Lam Thần, nhưng trong ngữ điệu trầm bổng du dương, tốc độ ngâm xướng của hắn vô cùng nhanh, khi kết thúc mấy câu này, cũng chính là lúc mà Hi Giới bị bảy đao hồn vây quanh, phát động công kích.
Dung Thiên ở phía dưới ngờ vực hỏi phụ thân mình, “Niệm Băng ngâm xướng chú ngữ gì, từ âm điệu của hắn, chú ngữ này dài đến khó mà tưởng tượng.”
Dung thân vương cười khổ lắc đầu, đáp: "Ta tuyệt đối chưa từng đọc được ghi chép nào về chú ngữ này. Quả thực, đó hiển nhiên là một chú ngữ phi thường dài, theo kinh nghiệm của ta, chú ngữ càng dài, uy lực cũng càng đáng sợ. Muốn hủy diệt cường giả như Hi Giới, Niệm Băng dụng xuất ma pháp này tất phải có dụng ý của hắn. Với thực lực của Niệm Băng, mà còn cần thời gian ngâm xướng dài như vậy, lực phá hoại của chú ngữ này là phi thường đáng sợ. Ta có thể khẳng định, đây là một siêu cấp cấm chú dung hợp cả thất hệ, loại chú ngữ này thì ta lần đầu tiên nhìn thấy. Trong truyền thuyết từ viễn cổ, từng có người nói, nếu như khi ma pháp sư đạt tới mức hoàn toàn câu thông với ma pháp nguyên tố, thì có thể sáng tạo ra ma pháp của chính mình, có lẽ, Niệm Băng của chúng ta cũng đã đạt tới cảnh giới này rồi. Đây có thể là một đoạn chú văn dài nhất trong lịch sử của ma pháp giới."
Dung Thiên hít một hơi lạnh, "Người muốn nói, đây là ma pháp do Niệm Băng tự sáng tạo? Có thể sao?"
Dung thân vương không hề trả lời, chỉ kiên định gật đầu, trong mắt toát ra quang mang nóng rực, là một ma pháp sư, còn có gì hưng phấn hơn được nhìn thấy chung cực ma pháp? Trong lòng hắn tràn ngập kiêu ngạo về tôn tử của mình. Mà lúc nà, chú ngữ của Niệm Băng vẫn còn đang tiếp tục.
"Kết hợp! Thất diệu chi lực truyền thừa từ thái cổ!"
"Băng Tuyết nữ thần, người là vầng trăng lam sắc ôn nhu."
"Hỏa Diễm thần, người là thái dương sớm mai rực rỡ."
"Phong thần, người là vầng trăng thanh sắc lưu động không ngừng."
"Địa địa nữ thần, người là thái dương hoàng sắc nuôi sống vạn vật."
"Không gian thần, người là vầng trăng ngân sắc thần kỳ."
"Quang minh thần, người là thái dương kim sắc huy hoàng."
"Hắc ám thần, người là đại biểu của sự thôn phệ vô tận, thái dương tử sắc trầm mặc."
"Cộng minh trên đại địa hắc ám, phá tan bánh xe vận mệnh bị phong bế từ xưa, phá tan huyễn tưởng thời không mà ta đã thất lạc, phát ra quang huy đẹp nhất của các người. Diệt! Thất diệu giác tỉnh!"
Khi mà Dung Thiên và Dung thân vương nói chuyện, Hi Giới cũng cảm giác được sự bất thường. Là chủ thần vương với ba Hoàng Cực huyệt, hắn vẫn luôn cho rằng, dùng ma pháp để đối phó với hắn quả là một chuyện cười, năng lượng phân tán như vậy căn bản không thể có hiệu quả gì trước phòng ngự của hắn, thế nhưng, sau khi hắn nghe thấy tiếng ngâm xướng của Niệm Băng, trong không gian chung quanh, mọi ma pháp nguyên tố đột nhiên biến mất, thế giới chung quanh biến thành chân không kỳ dị không có ma pháp nguyên tố, mà nơi ma pháp nguyên tố biến mất, tựa hồ chính là thân thể bảy đao hồn.
Hi Giới hoảng hốt trong lòng, với kinh nghiệm thực chiến phong phú, hắn biết, mình tuyệt đối không thể để chú ngữ này của Niệm Băng hoàn thành.
Khi hắn phát hiện ra sự không ổn, thân thể bỗng lao vọt về phía trước, đấu khí trong Hoàng Cực huyệt bắn ra đến cực hạn, vào lúc này, Niệm Băng cũng vừa hoàn thành câu 'Băng Tuyết nữ thần, người là vầng trăng lam sắc ôn nhu', thân hình bảy đao hồn như thiểm điện, lam sắc Thần Lộ đao lao lên trên cùng, đao hồn đột nhiên biến mất, hiện ra bản thể của Thần Lộ đao, mà vào lúc này, quang mang phát ra từ trên thân đao lại biến thành cường liệt dị thường, lam quang ngưng kết thành một vầng trăng rằm, vừa vặn ngăn cản công kích của Hi Giới. Tuy công kích của Hi Giới có cường độ cực cao, nhưng một màn kỳ dị xuất hiện, lam sắc nguyệt quang bốc lên, trong khi bốc lên, còn kéo theo công kích của Hi Giới lên trời, mà sáu đao hồn khác lại tách ra.
Công kích tiếp theo của Hi Giới cũng lại giống như lần vừa rồi, ứng với từng câu chú ngữ mà Niệm Băng nhanh chóng hoàn thành, bảy đao hồn lần lượt biến mất. Mỗi đao hồn đều huyễn hóa thành diệu chi quang mang, không đối kháng với Hi Giới từ chính diện, mà lại dẫn năng lượng lên không trung. Trước khi câu chú ngữ cuối cùng xuất hiện, mắt Hi Giới thấy bảy đao hồn biến mất, khi hắn cho rằng đã có thể công kích tới bản thể của Niệm Băng, nhưng lại giật mình phát hiện, thân thể Niệm Băng lại biến thành hư huyễn, mấy trăm Niệm Băng phảng phất như đều không phải thực thể, khiến thực lực cường đại như hắn, cũng không thể đồng thời công kích nhiều Niệm Băng như vậy, bất luận là bản thân Niệm Băng, hay là tiểu long vương Áo Tư Tạp, đều có thể uy hiếp đến Hi Giới, đó là lí do mà hắn chỉ đành chọn một phương hướng.
Đáng tiếc. Sự lý giải về không gian hệ ma pháp của Hi Giới thì không tính là sâu sắc, với thực lực ma pháp bây giờ của Niệm Băng, mỗi một trong nhưng thân ảnh hư huyễn này đều có thể là thực, mỗi một đều có thể là giả, dưới tác dụng của ma pháp, bản thể của Niệm Băng thời khắc đều di động.
Diệt, Thất Diệu giác tỉnh.
Với từ diệt giản đơn này, Niệm Băng nhấn mạnh. Giống như búa tạ, phang vào trong đầu Hi Giới. Hi Giới từ đầu đều đợi tinh thần lực thực thể công kích, lúc này nó đã xuất hiện. Khi đại não bắt đầu choáng váng, Hi Giới đột nhiên minh bạch, Niệm Băng là muốn dựa vào ma pháp này mà quyết định thắng bại. Trong ma pháp này, hắn nhất định là đã dồn hết toàn bộ năng lực.
Từ lúc bắt đầu quyết chiến, Niệm Băng đã triển khai kế hoạch của mình. Hắn đương nhiên hiểu, với thực lực của mình, thì còn kém xa Hi Giới. Tuy thực lực của bảy đao hồn và Áo Tư Tạp bất phàm, nhưng thực lực lại khó mà cộng dồn lên được. Mà đấu khí của Hi Giới lại cực kỳ ngưng kết dưới tác dụng của ba Hoàng Cực huyệt. Không chỉ bạo phát mà còn bền bỉ, so với mình thì mạnh hơn nhiều, một khi mà bảy đao hồn tiêu hao vì chiến đấu với Hi Giới, vậy thì, chung cuộc mình chỉ có bại vong. Cho nên, từ lúc cuộc chiến bắt đầu, Niệm Băng đã có sắp đặt. Bảy đao hồn với phụ trợ của Thiên Nhãn lĩnh vực làm công, dùng Huyễn Tưởng Giao Thoa để quấy rối, kỳ thực đều là triển khai từng bước. Điều hắn muốn làm, chính là trước khi đao hồn bị Hi Giới làm tiêu hao, dùng phương pháp đặc biệt, rút ra toàn bộ lực lượng, quyết thắng bại với Hi Giới trong thời gian ngắn.
Thất Diệu giác tỉnh, ma pháp này đúng như Dung thân vương nói, là do chính Niệm Băng dựa vào đặc tính của mình mà nghiên cứu ra. Trong ma pháp này, không hỉ dung hợp ma pháp lực của hắn, mà còn dung hợp toàn bộ năng lượng của bảy đao hồn và năng lực của bảy thần đao. Đem toàn bộ năng lượng tập trung vào một ma pháp, Niệm Băng cơ hồ đã đem ra tất cả, khống chế đại cục, trước khi Hi Giới hiểu ra, hoàn thành ma pháp này.
Trong giây phút tối hậu hoàn thành ma pháp này, khi Niệm Băng ngưng tụ tinh thần lực lợi dụng khi Hi Giới còn đang kinh hoảng, nắm lấy thời cơ tốt, toàn lực cấp cho hắn một tinh thần lực thực thể công kích.
Niệm Băng không sợ là sử dụng tinh thần lực quá độ thì sẽ không thể khống chế để hoàn thành ma pháp, Thất Diệu giác tỉnh, điều khủng bố nhất ở ma pháp này, chính là nó hoàn toàn là một đơn thể công kích ma pháp, vì vậy, trước khi thi triển ma pháp, Niệm Băng mới không hề cảnh báo cho Ngưỡng Quang đại lục liên quân, bởi vì hắn biết, ma pháp này của mình sẽ không ảnh hưởng tới phía dưới, vào lúc ma pháp hoàn thành, sẽ tự động tiến hành phong tỏa phạm vi công kích.
Hi Giới lúc này quả thực có chút kinh hoảng. Tuy hắn sớm có lòng phòng bị, khi đối mặt với thực thể tinh thần lực công kích của Niệm Băng, dựa vào tinh thần lực tự thân được áp súc cường liệt và bảo hộ nhờ Hoàng Cực huyệt, cũng không phải chịu thương hại gì nặng, thế nhưng, trong một thoáng mà tinh thần hoảng hốt, hắn mất đi cảm giác về ma pháp nguyên tố ba động trên không trung, cao thủ quyết đấu, một khoảnh khắc ngắn ngủi này đã là ưu thế cực lớn rồi.
Thế nhưng, Hi Giới không hổ là chủ thần vương, cường giả mạnh nhất trong thần nhân, trong lúc nguy cơ, hắn lại có lựa chọn chính xác nhất trong lúc tinh thần còn hoảng hốt, kim sắc quang mang đột nhiên bạo phát, y phục trên của Hi Giới hoàn toàn biến thành những mảnh nhỏ, lộ ra một thân thể rắn chắc như đá hoa cương, từng sợi tóc dựng đứng, toàn thân trên dưới hoàn toàn giống như đã biến thành kim sắc thực thể, năng lượng khổng lồ trong nháy mắt hội tụ quanh thân thể hắn, lại xuất hiện một vòng đen, đó không phải là quang mang, đem đến cho con người ta một cảm giác trống rỗng, các cường giả quan chiến phía dưới hoảng sợ phát hiện, cường độ đấu khí của Hi Giới đã trực tiếp phá khai không gian, hình thành một hắc động quanh thân thể. Nếu đã là một kích toàn lực, Hi Giới cũng không cần phải giữ lại thực lực của mình làm gì.
Bầu trời mây đen rậm rạp, bảy khe nứt xuất hiện, bảy luồng ánh sáng đồng thời sáng lên, vầng trăng lam sắc, thái dương hồng sắc, vầng trăng thanh sắc, thái dương hoàng sắc, vầng trăng ngân sắc, thái dương kim sắc, quay chung quanh thứ cuối cùng xuất hiện, thái dương tràn ngập khí tức ngưng trọng, phát ra thất thải quang mang hoa mỹ phủ khắp thiên địa. Không khí tựa hồ đông đặc lại, các cường giả có được tiên thiên chi lực đều phát hiện, vào lúc này, khắp thiên địa chẳng còn chút tiên thiên chi khí nào tồn tại.
Mấy trăm Niệm Băng và Áo Tư Tạp đã biến mất, thất diệu trên không trung đồng thời bắn ra một quang trụ đường kích một trượng, nhìn qua thì qunag trụ hoàn toàn là thực thể, thất sắc quang trụ khẽ lóe lên, ngưng kết tại cùng một chỗ.
Hai mắt Hi Giới sáng rực, song thủ hợp trước thân, năng lương khổng lồ trong nháy mắt được kích phát, bao quanh hắc sắc không gian quanh thân thể hắn, khuếch trưởng đến phạm vi một trượng, ngẩng đầu nhìn lên bảy thái dương và vầng trăng bất đồng đang lấp lánh. Ánh mắt hắn trở nên tàn khốc dị thường, tuy tinh thần lực của Niệm Băng có ảnh hưởng nhất định lên hắn, khiến hắn không thể tìm được vị trí của Niệm Băng, nhưng lại không hề ảnh hưởng đến việc hắn bộc phát toàn bộ thực lực.
“Thần diệt vạn vật, vạn pháp quy nhất, xem áo nghĩa cuối cùng của ta. Thôn diệu.” Hắc sắc không gian từ từ thoát ra khỏi tay hắn, hóa thành một hắc sắc quang cầu lớn, chung quanh quang cầu được bao bọc bởi kim sắc quang mang, đó rõ ràng không phải là năng lượng, mà là một hắc động chân thực.
Lực của ba vầng trăng, bốn thái dương ngưng kết thành một trên không trung. Thất sắc thải quang đột nhiên ảm đạm, một thất thải tinh cầu xuất hiện, cuối cùng là Thất Diệu diệt chủ thần, hay là chủ thần thôn Thất Diệu? Lúc này, tất cả mọi người đều đã ngừng thở.
Hắc động do kim quang bao bọc đột nhiên bốc lên. Lao về phía thất thải tinh cầu trên không trung. Khắp thiên địa, lúc này tựa hồ chỉ có hai tồn tại hình tròn, không ai có thể lý giải được năng lực này đến tột cùng đại biểu cho thứ gì, thế nhưng, hồ như mọi người đều biết. Nó đại biểu cho lần đối quyết cuối cùng của hai cường giả mạnh nhất song phương.
Một phương là đại biểu cho Thất Diệu, sinh cơ của thiên địa vạn vật, một phương là đại biểu cho sự thôn phệ hủy diệt hết thảy, trong không gian bị bóp méo, hai đoàn ánh sáng trên dưới từ từ dung hợp.
Không hề có tiếng nổ hoặc là năng lượng phát ra, vào nháy mắt mà chúng hoàn toàn dung hợp, tất cả mọi thứ chung quanh đều thay đổi. Mọi sinh vật tại tràng đều biến mất, chung quanh biến thành một mảnh hắc ám vô tận, cho dù là vốn ở bên cạnh, lúc này cũng không thể cảm giác được, cảm giác thực sự quái dị.
Nỗi khủng hoảng xuất hiện trong lòng các thần nhân, đồng thời, cũng xuất hiện trong lòng Ngưỡng Quang đại lục liên quân, mỗi người đều bị cách ly khỏi thế giới này, mất đi mọi hành vi, cho dù là vũ giả cường đại, cũng yếu ớt giống như đồ gốm mỏng manh.
…
Thần Chi đại lục.
Ba người đang tu luyện gần như đồng thời mở hai mắt.
Trật Tự thần cau mày: “Chúng ta quyết định buông bỏ những thần nhân kia có phải là một sai lầm? Không ngờ rằng, thực lực của Hi Giới đã đạt tới trình độ này, từ một người bình thường mà có thể tu luyện tới cảnh giới này. Ta cơ hồ có thể cảm giác được, nếu như hắn có thất huyệt, sợ rằng thực lực sẽ bước vào ngưỡng cửa chân thần.”
Thời Gian thần than nhẹ một tiếng, rồi nói: “Nhân loại đối kháng với Hi Giới kia không biết, năng lượng ba động sản sinh lại chẳng hề yếu hơn hắn, bọn hắn quyết đấu một chọi một, là cuộc chiến có năng lượng tiếp cận thập lục giai! Nhớ đến chúng ta ba vạn năm trước, chiến đấu lực chắc chỉ giống thế này mà thôi. Thân thể của nhân loại là một kho báu vô tận, nếu ai có thể nắm được kho báu này, thì sẽ trở thành chúa tể của cả thế giới.
Hủy Diệt thần lúc này lại trầm tĩnh, khác xa so với tính cách dễ kích động của hắn, “Tất cả đều đã xảy ra, chúng ta dù thảo luận thì có ý nghĩa gì. Tiếp tục, chúng ta phải lập tức hoàn thành. Có lẽ, ngày mai chúng ta đi tìm Tạp Áo và Thiên Hương, kết thúc ân oán năm vạn năm.
Ba chân thần đồng thời nhắm mắt lại, quanh thân bọn họ không hề xuất hiện năng lượng ba động, nhưng vào thời khắc này, thân thể của ba chân thần lại phảng phất như dung hợp lại, chung quanh hoàn toàn biến thành hắc ám.
Khi quang mang của thái dương chiếu khắp Di Thất đại lục, mây đen tan đi, ba vầng trăng và bốn thái dương cũng đã biến mất, mà hắc động khiến người người sợ hãi cũng biến mất.
Ngưỡng Quang đại lục liên quân và các thần nhân đều tìm lại được mình, tìm lại được lục cảm của mình, thế nhưng, trong lòng bọn họ lại chẳng thể có được cảm giác nhẹ nhọm, ngẩng đầu nhìn lên không trung, bọn họ thậm chí còn nghe được tiếng tim đập thình thịch của chính mình. Tuy rằng những người quan chiến này, đại đa số đều không biết được ý nghĩa chân chính của cuộc chiến này, nhưng nếu biết suy nghĩ, bọn họ sẽ minh bạch, cuộc chiến này có tác dụng quyết định đến toàn thể trường chiến tranh. Hi Giới thua, thì đại biểu cho các thần nhân mất đi chỗ dựa tinh thần, Niệm Băng thua, đại biểu cho việc mất đi ít nhất hai thập tứ giai cao thủ và bảy thập tam giai cao thủ. Bất luận là ai bị hủy diệt, đối với phương đó, cũng như đã bước một chân vào tử địa.
Hi Giới bình tĩnh phiêu phù trên không, thân trên để trần, nhưng tóc trên đầu vẫn chỉnh tề sau lưng, trước mặt hắn khoảng năm trượng, Niệm Băng cũng tĩnh lặng phiêu phù, lúc này, hắn không hề sử dụng ma pháp gì, cứ vậy mà đối diện với Hi Giới. Áo Tư Tạp và bảy đao hồn đã không còn, ngay cả bảy thần đao cũng biến mất.
Nếu như không phải y phục thân trên của Hi Giới bị biến mất, thì không ai có thể tưởng tượng được là bọn họ vừa mới chiến đấu, dù sao thì, những thứ đã xảy ra, đem lại cảm giác hư huyễn quá mạnh mẽ.
Niệm Băng và Hi Giới nhìn nhau, ánh mắt của hai người đều rất bình tĩnh, trong mắt Niệm Băng lấp lánh quang mang trầm tĩnh, mà trong mắt Hi Giới lại có vài phần oán độc.
“Thực lực của ngươi còn chưa bằng được ta, cho dù tổng hợp nhiều năng lực như vậy, nhưng ngươi cũng vẫn kém hơn ta một chút, ngươi không phải là một thập ngũ giai cường giả chân chính.” Thanh âm của Hi Giới vang lên, tràn ngập vẻ bất cam.
Niệm Băng giơ tay lên, chỉ vào đầu mình, mỉm cười: “Quyết đấu và chiến tranh có một điểm rất giống nhau, thực lực tuyệt đối không đại biểu cho việc sẽ nhất định giành được thắng lợi, bằng không, vào trận chiến đầu tiên, các ngươi đã giành được thắng lợi rồi. Trí tuệ, bất luận là trong quyết đấu hay chiến tranh, đều có thể phát huy tác dụng rất trọng yếu. Không sai, ta thừa nhận, về thực lực, ta không phải là đối thủ của ngươi, về nhiều phương diện, ngươi mạnh hơn ta rất nhiều. Thế nhưng, sự chênh lệch giữa chúng ta hiện giờ đã chẳng còn nữa, ngài thấy thế nào? Hi Giới đại nhân."