Lạc Nhu thần bí cười: “Mấy cái này đương nhiên không chỉ đơn giản là hỏa pháo, nếu không làm thế nào có thể lọt vào pháp nhãn của ngươi ? Chúng nó là do ta đặc biệt thiết kế, thực sự, vận chuyển không phải quá phiền toái.
Nếu trong chiến tranh tại đại lục, đối phương chỉ cần phát động kỵ binh xung phong liền có thể dễ dàng đem chúng hủy diệt. Khuyết điểm lớn nhất của thứ này đúng là chỉ có thể hướng không trung bắn ra, mà không thể bắn ngang. Đặc biệt sau khi được ta cải tiến, chỉ bằng trọng lượng của bệ đạn pháo thì hạ xuống đều làm không được. Mấy cỗ đạn pháo này, ta đặt tên là Ma tinh pháo, là vũ khí sắc bén tuỵêt đối đối với mục tiêu trên không trung.” Vừa nói, nàng đi tới phía sau một cỗ đại pháo, đem vải che phía sau đi, lập tức, hiện ra trước mắt Niệm Băng là ba khối bảo thạch màu hỏa hồng lớn chừng bàn tay.
Hắn hít vào một ngụm khí lạnh, độ tinh khiết của mấy viên bảo thạch hỏa thuộc tính này cực kỳ cao, hơn nữa lớn bằng bàn tay, đơn độc chỉ là phí tổn của mấy viên bảo thạch này, có thể cùng so với Tru Thần nỏ của mình, Niệm Băng ẩn ẩn đoán được cách nghĩ của Lạc Nhu, nói: “Đại pháo này của nàng quả thật cùng với Tru Thần nỏ của ta có rất nhiều chỗ giống nhau, nòng pháo cần phải là có thể điều chỉnh được, chỉ là ta không rõ, vì cái gì không thể hướng phía dưới tấn công? Lẽ ra, cái này cũng không phải rất khó khăn a!”
Lạc Nhu cười khổ nói: “Ngươi nên nhìn ra, đạn pháo của ma tinh đại pháo cũng không phải thật thể, mà là năng lượng, ta đem hết toàn lực chỉ chế tạo được bốn mươi cỗ đại pháo như vậy, tư liệu hao phí có thể kiến tạo một tòa thành thị. Nhưng sau khi chế tạo ma tinh pháo xong, ta lại phát hiện vấn đề của nó. Mấy cái ma tinh pháo này mặc dù uy lực rất lớn, nhưng mà cũng đồng dạng bởi vì năng lượng của nó cường độ rất cao, một khi bạo phá ra lực công kích mạnh mẽ, nó tự thân sẽ sinh ra lực giật lùi cực lớn, mà loại ma tinh pháo này chỉ có ma pháp sư mới có thể sử dụng, phải do ba gã ma pháp sư cao thủ cấp bậc Đại ma pháp sư liên hợp mới có thể khiến cho nó khởi động, mà sức giật cực lớn kia, là bất luận kẻ nào đều không thể chịu được, ma pháp sư phải đưa tay ấn lên những ma tinh này, một khi phát ra lực công kích, vậy sức giật lớn kia sẽ lập tức phản chấn, ma pháp sư lập tức chết, trong đó còn bao quát cả ma pháp phản phệ.
Ta cẩn thận nghiên cứu các loại phương pháp, cuối cùng trăm cay nghìn đắng mới có thể ngoài sức phóng mạnh mẽ của chúng ra thì giảm bớt sự phản phệ và sức giật. Cho nên nghiên cứu từ nay về sau tất nhiên phải đợi chờ cơ hội. Sức mạnh đỉnh điểm bạo pháp của những ma tinh pháo này phi thường đáng sợ, sự tấn công của hỏa hệ tinh thuần, một pháo có thể san bằng một ngọn núi nhỏ.
Ước đoán thế nào cũng có uy lực của Thập giai ma pháp. Thông qua sự tăng cường của bảo thạch, đem ma pháp lực của ba vị ma pháp sư kết hợp hiệu quả cùng một chỗ, mới có thể bộc phát ra lực công kích mạnh mẽ như vậy. Bất quá, cứ ba vị ma pháp sư nhiều nhất chỉ có thể phóng ra năm phát pháo mà thôi. Sau khi nghiên cứu chấm dứt, ta liền xác định nó trở thành vũ khí đối không (ND : ứng phó trên không) sắc bén. Có lẽ, cho ta thêm giời gian mười năm nghiên cứu, hoặc là có bảo thạch độ tinh khiết phi thường cao, ta có thể chế tạo ra ma tinh pháo chân chính đi. Nhưng mà, bây giờ đã không kịp rồi, đối phó với những Thần nhân kia, cái này vừa vặn thích hợp. Ma tinh pháo cũng không phải sắt thép tạo thành, mà là một loại hợp kim đặc thù. Là ta trong lúc thí nghiệm vô tình phát hiện ra, loại kim chúc này đối với ma pháp nguyên tố không có xung đột gì, ngược lại có tác dụng tăng cường lực công phá nhất định cùng phòng hộ, cho nên, ta cuối cùng có thể nói là đã có một nửa thành công.”
“Nhu nhi, nàng thật là quá đáng sợ. Thứ này, có lẽ cũng chỉ có nàng có thể nghiên cứu ra.” Uy lực của Tru Thần nỏ hiển nhiên so với những ma tinh pháo mạnh hơn, trọng lượng cũng nhẹ hơn nhiều. Nhưng mà, cái này tất cả đều là lấy thực lực của Niệm Băng làm trụ cột, không có Niệm Băng chế ra Tru Thần tiễn, Tru Thần nỏ cũng không thể phát huy đặc điểm của nó, mà những cỗ ma tinh pháo trước mắt này lại khác, bọn chúng chỉ cần ma pháp sư cấp bậc đủ cao, có thể đủ phát động, trong đó về sự thiết kế tinh vi, là Tru Thần nỏ hoàn toàn vô pháp so sánh, mặc dù còn chưa có thấy qua tình cảnh chúng phát uy lực, nhưng Niệm Băng cơ hồ có thể khẳng định, thứ này nhất định sẽ trở thành một trong cỗ máy giết chóc đáng sợ nhất trên đại lục. May mắn, bây giờ nghiên cứu về nó còn chưa hoàn toàn thành công.
Lạc Nhu nhìn Niệm Băng một cái, mỉm cười nói: “Ta biết ngươi muốn nói cái gì, ta cũng biết thứ này đáng sợ cỡ nào. Nhưng mà, Áo Lan đế quốc suy nhược lâu ngày, nếu không có lợi khí tuyệt thế, như thế nào có thể bảo vệ chính mình đây? Cho nên, ta mới không tiếc hao phí lượng lớn nguyên liệu, phá phủ trầm chu chế tạo ra thứ này (phá phủ trầm tru: phá nồi dìm thuyền, ý nói không tiếc tất cả), nhưng hiện tại nhìn tới, ta vẫn còn thất bại a! Yên tâm đi, nếu lần này đem Thần nhân đánh lui, ta sẽ không tiếp tục nghiên cứu nữa. Dù sao, có ngươi tại Hoa Dung đế quốc đối với Áo Lan đế quốc chúng ta ít nhiều cũng sẽ có vài phần kiêng kị, khi chúng ta cũng mạnh lên, thì chỗ nào cần vài thứ này đi? Cái này là bí mật của Áo Lan đế quốc chúng ta, đã trình ra trước mắt ngươi, nếu lần chiến đấu này, chúng nó có thể phát huy ra tác dụng nhất, cũng không uổng phí ta một phen khổ tâm nghiên cứu. Hiện tại, hơn hai mươi cỗ bố trị ở quả đồi đối diện. Chỉ cần những Thần nhân kia dám bay tới, ta liền cho bọn họ biết lợi hại.”
Niệm Băng mỉm cười nhìn Lạc Nhu, nói: “Bọn họ mặc dù còn chưa biết sự lợi hại của nàng, nhưng ta lại đã biết rồi, Nhu nhi, nàng thật sự là so với ta lợi hại hơn. Lúc trước Băng Nguỵêt đế quốc bức nàng rời đi, thật sự là một sai lầm lớn nhất a! Tốt rồi, Nhu nhi tiểu thư của ta, những thứ này ta đã thấy, chúng ta cần phải trở về, còn có rất nhiều sự tình cần chúng ta chuẩn bị. Ôi, được rồi, tình huống của Di dân bên kia thế nào?” Lạc Nhu liếc Niệm Băng một cái, nói: “Ngươi a, ngươi đối với những Di dân này cũng không an bài hảo tâm gì cả. Bằng không thì, sớm nên bảo họ tới bờ Băng Nguyệt hồ mới đúng.”
Niệm Băng thở dài một tiếng, nói: “Nàng thông minh như vậy, tự nhiên đoán được. Nếu không có những Di dân này, lại như thế nào có thể dẫn những Thần nhân của Thần Chi đại lục tới tấn công đi? Bọn họ mặc dù là mồi nhử, nhưng ta lại có thể cam đoan, chỉ cần ta còn, bọn họ liền sẽ không bị bất cứ thương hại nào. Cái này cũng là sự tình không có biện pháp.”
Lạc Nhu mỉm cười nói: “Ta hiểu được ý tứ của ngươi, yên tâm đi, ta sẽ không nói ra ngoài. Ôi, được rồi, ta bây giờ có thể nhắc nhỏ ngươi một câu, vị Tích Lỗ đại ca kia của ngươi đã trở thành vua của Ải Nhân trong những di dân này, hắn bây giờ đã cùng những Ải Nhân này pha lẫn một chỗ. Mà U U cô nương thì thành nữ vương mà những di dân này công nhận. Sau này, vài vạn Di dân này xử lý như thế nào, còn cần ngươi nghĩ tới một chút.”
Niệm Băng cười khổ nói: “Loại vấn đề này vẫn là nàng tới giúp ta suy nghĩ tốt hơn, ta hiện tại toàn tâm đều để ở trên chiến đấu, thật sự là không có tinh lực suy nghĩ mấy sự tình này.”
Lạc Nhu liếc hắn một cái, nói: “Ta có thể nói không hoàn toàn thuộc về một đế quốc nào. Mà sau này Di Thất đại lục lại là của tứ đại đế quốc các ngươi. Cùng ta có quan hệ gì, ta đương nhiên không đồng ý trông nom. Có Tích Lỗ đại ca cùng U U, các ngươi cho dù chỉ xem mặt mũi của bọn họ, cũng sẽ đối xử tử tế với những Di dân này, bởi vậy, ta càng không cần phải xen vào. Ta nghĩ, dưới sự thông minh của ngươi, tự nhiên biết làm như thế nào đối với Áo Lan đế quốc có lợi. Những Di dân này mặc dù không có văn minh thuộc về chính họ. Nhưng mà, bọn họ cũng có thiên phú của chính mình, Tinh Linh tộc trong truyền thuyết Di Thất đế quốc đều là cũng tiễn thủ giỏi nhất, mà Ải Nhân tộc còn là chú tạo đại sư tốt nhất. Có Tích Lỗ đại ca, ưu thế của Ải Nhân tộc không cần bao lâu thời gian sẽ hiển lộ ra, ta cũng không tin, các ngươi có thể không động tâm sao?”
Lạc Nhu bất đắc dĩ lắc đầu, nói: “Có thời điểm ta cảm thấy ngươi thật ngốc. Bởi vì, ngươi vì chuyện bản thân mình tịnh không có nguyện ý nỗ lực hết thảy, nhưng có thời điểm ngươi lại thật sự xảo quyệt a! Niệm Băng, nói cho ta biết, ngươi rốt cuộc là dạng người gì?”
Niệm Băng cười hắc hắc, nói: “Đương nhiên là một nam nhân, thế nào? Ngươi muốn hay không thử cái vấn đề any2?” Lời vừa nói ra, hắn liền muốn tát cho mình một cái, biết rõ Lạc Nhu đối với chính mình có ý lại còn nói như vậy, không phải tự tìm khổ sao? Tự mình mở miệng a! Như thế nào càng ngày càng đáng ghét. Kỳ thật, cả bản thân hắn cũng không biết, cùng với việc giải cứu cha mẹ thành công, tư tưởng của hắn dần dần thoải mái lên. Tâm tình tốt, tư tưởng tình cảm cùng tính cách khó tránh bị một ít ảnh hưởng, áp lực trước kia đều dần dần phát tiết ra.”
Quả nhiên, Lạc Nhu khuôn mặt đẹp mặc dù đỏ bừng, nhưng gan dạ áp tới Niệm Băng, nàng vừa muốn mở miệng, Niệm Băng lại vội vàng cướp lời: “Ta còn có việc, ta đi trước, chờ có việc ta sẽ bảo thủ hạ của ta tìm ngươi báo lại.” Nói xong, trong nháy mắt rời khỏi quả đồi.
Nhìn nơi Niệm Băng biến mất, Lạc Nhu đầu tiên là ngây ra một chút, ngay sau đó xấu hổ dẫm mạnh một cước, giận dữ nói: “Ngươi chết này, đồ nhát gan.” (Nguyên văn không phải vậy, nhưng đại khái cũng gần nghĩa, chỉ là muốn thêm tí hài hước – BạchAnh)
“Thoát khỏi” sự uy hiếp của Lạc Nhu, Niệm Băng thở dài một hơi, trên mặt không khỏi toát ra một tia cười khổ, mỹ nữ tất nhiên là tốt, nhưng nếu như quá nhiều mỹ nữ, lại cũng không hẳn là một sự may mắn a! Nhưng mà, cảm thấy có Lạc Nhu thật tuỵêt, có nàng nắm giữ đại cục, chính mình có thể thoải mái hơn. Từ buổi sáng tới giờ, hắn còn liên tục không có thời gian nghỉ ngơi, hiện tại sắp gặp phải sự tấn công của đại quân thần tộc, Niệm Băng đơn giản tìm nơi yên tĩnh, chính mình trực tiếp dùng thổ hệ ma pháp tiềm nhập vào trong lòng đất bắt đầu tu luyện, gần giống lúc trước dưới sự cường hành áp bách của Bàn Tử lĩnh ngộ Tiên Thiên chi khí.
Thời gian trôi qua cũng không lâu, gần hai ngày sau, thất Long Vương cũng đã trở lại. Thời gian hai ngày, Lạc Nhu đã có rất nhiều sắp xếp. Mà Niệm Băng thì rất thỏai mái, mỗi ngày chỉ là cùng các vị cường giả đơn giản thảo luận một chút cách thức chiến đấu, rồi một thân một mình tu luyện. Bây giờ, hắn có thể nói là một thanh kiếm sắc bén nhất trong tay Lạc Nhu.
Tin tức thất Long Vương mang đến tự nhiên là đến từ Thần Chi đại lục, Thần nhân đã bắt đầu từ Thần Chi đại lục thẳng tiến tới Ngưỡng Quang Đại Lục, mục tiêu chính là nơi bọn hắn đang ở. Niệm Băng cấp cho trận chiến này một cái tên, gọi là Ngưỡng Thần đại chiến, chiến tranh giữa Ngưỡng Quang đại lục và Thần Chi đại lục. So với Thần Di đại chiến năm đó, trận chiến này, tịnh không thua kém. Tại đây sắp trở thành chiến trường Ngưỡng Thần đại chiến, cũng tụ tập cơ hồ tất cả cường giả của Ngưỡng Quang đại lục. Vì trận chiến sắp tới, mỗi người đều khẩn trương chuẩn bị. Mục tiêu của bọn họ chỉ có một, là phải lấy được thắng lợi cuối cùng.
Sự trinh sát của thất Long Vương như cũng tiếp tục, vì phòng bị đối phương phát giác, bọn họ chỉ có thể xa xa quan sát hướng di chuyển của đại quân Thần nhân, từ Thần Chi đại lục tới phiến địa phương này của Niệm Băng cùng đồng bọn, nhanh nhất cũng phải đi bốn, năm ngày đường. Dù sao, các Thần nhân cũng không phải hoàn toàn có thể phi hành. Đại bộ phận thực lực của Thần phó, tại Ngưỡng Quang đại lục cũng có thể tính bậc trung thượng, cho nên, cách thời gian chiến tranh, còn có bốn, năm ngày chuẩn bị cuối cùng.
“Miêu Miêu, đợt chiến đấu đầu tiên bắt đầu muội liền không cần tham gia. Ta sợ những sủng vật này của muội tiến lên sẽ không kịp triệt lui.” Niệm Băng ân cần người trước mặt vẫn bị hắn coi là muội muội là Miêu Miêu.
Miêu Miêu quật cường lắc đầu, nói: “Không, muội muốn tham gia, những Thần nhân này là những đao phủ giết phụ mẫu muội, muội muốn thay ba ba, mụ mụ báo thù. Niệm Băng ca ca, bạch nhân tộc chính là bởi vì bọn họ mà diệt a!” Nói tới đây, khóe mắt của nàng không khỏi đỏ lên.
Niệm Băng có chút kinh ngạc phát hiện, Miêu Miêu đã không phải là tiểu nữ hài trước kia nữa, cùng lúc trước so với, nàng đã thay đổi một ít. Ngoại trừ giọng nói ra, từ dung nhan đến thân thể, bản thân nàng đã trưởng thành một tuyệt sắc mỹ nữ, tịnh không thua kém sắc đẹp với Phượng Nữ các nàng.
Hơn nữa giọng nói mềm mại kia của nàng, thực dễ khiến cho người ta một loại cảm giác thân thiết.
Miêu Miêu thấy Niệm Băng không nói lời nào, vội vàng nói tiếp, “Niệm Băng ca ca, huynh để cho muội tham gia đi. Muội nhất định sẽ cẩn thận, tiểu sủng vật của muội đều rất biết bảo vệ chính mình. Muội đáp ứng huynh, chỉ cần bọn người các huynh vừa rút lui, muội liền lập tức thu hồi bọn chúng. Huynh cũng biết, muội có thể bắt bọn chúng thu hồi về không gian a!”
Niệm Băng nhíu mày, nói: “Nhưng mà, thân thể của muội lại chịu không nổi sự công kích của những Thần nhân kia a! Muội khống chế những sủng vật này là có khoảng cách, nếu không, chúng nó không cảm giác được ‘tâm thanh’ (ND : Tiếng nói trong nội tâm – BạchAnh) của muội, thực lực cũng vì thế sẽ giảm xuống nhiều, với lại cũng có thể sẽ sinh ra hỗn loạn. Cho nên, huynh nghĩ rằng muội vẫn là ở phía sau phạm vi chiến đấu ra tay tương đối tốt.”
Miêu Miêu có chút ủy khuất nói: “Không cần, muội chỉ muốn phát động công kích ngay đợt tấn công đầu tiên, cùng lắm thì, huynh che chở một chút cho muội là được.”
“Niệm Băng, để cho Miêu Miêu cùng đi đi, huynh phải tin tưởng thực lực của nàng, tinh thần ma pháp của nàng bây giờ đã rất lợi hại. Lại nói, còn có chúng ta bảo hộ nàng, chỉ cần lui lại kịp thời, sẽ không gặp phải vấn đề.” Lam, hồng hai đạo thân ảnh sáng lên, Phượng Nữ cùng Lam Thần đến. Mấy ngày này các nàng luôn nghiên cứu Phượng Hoàng chi tâm, nhưng mà, kết quả lạ vẫn như cũ, thủy chung không có tiếp tục đột phá thứ gì.
Mỉm cười, Niệm Băng trong mắt toát ra tinh hoa nhàn nhạt (ND: ằng ặc, bọn này toàn toát với chả phóng, dịch muốn đau cái đầu – A Lạy nói, A Bạch xướng danh dùm), nhìn Miêu Miêu một cái thật sâu, nói: “Vậy được rồi, tới lúc đó các nàng trông nom nàng nhiều một chút. Huynh phải chủ công (ND : chủ lực/chủ trì công kích – Bạch Anh), hơn nữa, lúc dưới sự phản công của các Chủ thần, ta còn phải ngăn cản công kích của bọn họ. Miêu Miêu giao cho các nàng, ta cũng có thể an tâm một chút.”
Các Long Vương đóng vai trinh sát cuối cùng cũng trở về, tin tức bọn họ mang tới rất đơn giản, còn một ngày, thần nhân sẽ tiến tới vùng đất bên này. Mà tại bên phương Niệm Băng, tất cả công tác chuẩn bị dưới sự chỉ huy của Lạc Nhu đã hoàn thành. Bọn bọ, những cao thủ của Ngưỡng Quang đại lục, cũng đã bắt đầu chuẩn bị.
Thời gian một ngày, có lúc rất lâu, có lúc lại phi thường nhanh. Đợi khi mặt trời lên tới chính giữa bầu trời, một cỗ áp lực vô hình cực lớn đã từ chính diện như phô thiên (phô bày giữa trời – Bạch Anh) cái địa tiến về liên quân tinh nhuệ của Ngưỡng Quang đại lục.
Lạc Nhu đứng ở đầu đội ngũ, bảy vị trưởng lão của Huyết Sư giáo hộ vệ bên người nàng, bọn họ đều đang đợi. Lạc Nhu lúc này, trên người vẫn như trước mặc một chiếc váy dài màu trắng, ở giữa những cương thiết hộ vệ xung quanh lộ vẻ bất ngờ như vậy, nhưng mà, nàng đứng tại điểm tiền phương của quân đội, lại cấp cho tất cả quân đội thêm phần tin tưởng.
Lạc Nhu nâng tay phải của mình lên, mặc dù còn chưa gặp Thần nhân, nhưng loại khí tức này đã tố cáo cho nàng hết thảy, Quân đội tinh nhuệ của Tứ Quốc liên quân lặng lẽ len lỏi vào bọn họ sớm đã đào chiến hào ở giữa, từ trên biểu hiện mà nhìn, hiện tại toàn bộ đều đã trở nên yên ổn. Dưới sự lĩnh hạ của Tích Lỗ và U U, các Di dân tản mác ở phía sau cùng của đội ngũ, quan vọng phương hướng áp lực truyền tới, bọn họ đều không có kinh hoảng. Mặc dù bọn họ không biết thế lực tới cường đại thế nào, nhưng mà, bọn họ lại tin tưởng năng lực của Ải Nhân vương cùng Nữ Thần trước mặt có thể cứu bọn họ. Có thời điểm, tác dụng của tín ngưỡng phi thường lớn. Lạc Nhu vẫn đứng ở đó, sự trống trải chung quanh tôn lên dung mạo tuyệt mỹ của nàng. Nàng không có một chút kinh hoảng, vẫn đứng nhìn xa xa về phía truớc, nhưng mà, ở trên tay nàng đã thêm vài thứ.
Cái nên tới cuối cùng phải tới. Sự phân tích của Lạc Nhu phi thường chính xác, làm Thần nhân chi vương, Hi Giới cũng từng suy nghĩ qua rất nhiều khả năng, nhưng sau khi hắn nhận được tin tức của Di Thất đại lục, liền cho rằng tiêu diệt những di dân này tịnh không cần hao phí khí lực quá lớn. Lần này, hắn sở dĩ dẫn toàn bộ Thần nhân tòan lực xuất động, mục tiêu chính thức là Ngưỡng Quang đại lục, Di Thất đại lục chỉ là một cái cầu nối đơn giản mà thôi. Chỉ có sự phồn vinh của Ngưỡng Quang đại lục, mới là nơi hắn kỳ vọng.
Dọc đường đi, nhìn thấy Di Thất đại lục hoang vu cằn cỗi, Hi Giới không khỏi thầm giật mình. Thần nhân khác có lẽ không biết, nhưng làm Chủ thần chi vương, hắn lại như thế nào có thể không biết nguyên nhân phát sinh hết thảy đi. Đối với sự cường đại của tam đại Chân thần, hắn lại một lần nhận thức sâu sắc.
Sau khi dẫm lên Di Thất đại lục, hắn dẫn Thần nhân đại quân liền lấy tốc độ nhanh nhất tiến lên, không phải là vì sợ những di dân kia đào thoát, mà là thực vật và nước uống mà các Thần nhân có thể từ Di Thất đại lục mang theo thật sự quá ít. Không có gì ăn, những Thần nhân thực lực cường đại này có thể kiên trì một đoạn thời gian, nhưng nếu cả nước đều không có, ngoại trừ cao thủ trên Thần cấp ra, Thần nhân bình thường cũng rất khó kiềm chế. Bởi vậy, hắn dẫn những Thần nhân này định tiêu diệt Di dân cuối cùng của Di Thất đại lục liền lập tức đi tới Ngưỡng Quang đại lục. Tới nơi đây, hết thảy vẫn đề tiếp tế liền sẽ giải quyết dễ dàng.
Hi Giới đồng dạng là cao ngạo, mặc dù Niệm Băng giết chết một gã Chủ thần, trọng thương một gã Chủ thần khiến trong lòng hắn có điểm cảnh giác, nhưng hắn lại không tin Ngưỡng Quang đại lục sẽ thần tốc phản ứng. Cho dù bọn họ biết Thần nhân đại quân của mình tới tấn công, chỉ sợ cũng không có khả năng ngăn cản lại. Bởi vậy, hắn đầy lòng tự tin mà tiến, nhưng lại không biết, một cái lưới lớn vô hình giăng ra đang yên lặng chờ bọn họ. Đứng đầu Thác Tộc Hi Giới, chính là không có tính toán ra sức ảnh hưởng của Niệm Băng đối với tứ đại đế quốc của Ngưỡng Quang đại lục. Đương nhiên, cái này cũng không thể trách hắn, đổi lại một người nào đó, cũng không có khả năng nghĩ tới, một người ở Ngưỡng Quang đại lục tịnh không có bao nhiêu danh tiếng, thế nhưng lại cùng Ngưỡng Quang đại lục Tứ đại đế quốc đều có quan hệ mật thiết.
Thần nhân không trung phi hành so với Niệm Băng và Lạc Nhu dự đoán đều ít một chút, chỉ có hơn hai mươi người, nhưng hai mươi người này lại kể cả năm vị Chủ Thần cùng mười tám vị Thần cấp cao thủ, bọn họ mới là cường giả chính thức trong thần nhân. Là cường giả của Thần nhân, bọn họ đều phi thường cao ngạo, cho nên, bọn họ lựa chọn phi hành, như thế, chẳng những có thể nhìn xa, hơn nữa, cũng có thể thể hiện ra địa vị của mình. Mà những cao thủ bán thần cấp kia mặc dù cũng miễn cưỡng có thể phi hành, nhưng thần nhân bình thường lại cần bọn họ đái lĩnh. Bởi vậy, bọn họ đều đi ở phía dưới.
Đội ngũ của thần nhân tịnh không chỉnh tề, bọn họ tịnh không phải quân đội, mà là một vạn hơn cao thủ, cho nên, đội ngũ không chỉnh tề này tốc độ tiến lên cực kỳ kinh người. Đợi Lạc Nhu cảm thụ được áp lực cực lớn kia chỉ là thời gian vài lần hô hấp, xa xa, thần nhân đại quân đã trong tầm mắt.
Hi Giới phi hành tại không trung ở giữa thần nhân, các Chủ thần bên cạnh và các thần nhân đều vây quanh hắn. Hắn mặc dù kiêu ngạo, nhưng là người cẩn thận, lần hành động này, hắn nhiều ít có chút chuẩn bị. Liền ví dụ như Long Thần và Long Tộc hơn một trăm đầu cự long, bây giờ đang phi hành ở phía sau cùng của đội ngũ. Hắn cố ý đem Long tộc cùng thần nhân đại quân của mình cách ly, nguyên bổn, hắn muốn cho Long Thần và chính mình những người này ở cùng một chỗ, nhưng Long Thần lại nói, hắn không thể rời tử dân của mình, cho nên, liền cùng tất Long tộc ở phía sau cùng. Khiến cho Hi Giới hài lòng chính là lần hành động này, Long tộc xuất động cả cự long mới trưởng thành bao gồm cả Long Thần ở bên trong, điều này tuỵêt đối là một chi khác thường thực lực cường hãn. Phải biết rằng, cho dù là cự long trưởng thành kém cỏi nhất, cũng có năng lực thập giai tới thập nhị giai, mà tất cả cường giả trong Long tộc, đều khoảng thập nhị giai, đằng sau so với thất đại Long vương lưu lại Ngưỡng Quang đại lục cùng Long Thần. Long tộc này dừa vào thân thể của bọn họ, liền có thể đủ trở thành một chi sức mạnh đáng ợ, càng huống chi, Hi Giới rất rõ ràng cự long đối với Ngưỡng Quang đại lục trên tinh thần có tác dụng áp bách.
“Hi Giới đại nhân, chúng ta mau tiến tới.” Một gã thần cấp cao thủ ở sau lưng Hi Giới thấp giọng nói.
Hi Giới trong mắt thần quanh chợt lóe, hắn đã thấy được sự tồn tại của những Di dân kia ở phía dưới, trên mặt không khỏi lộ ra một tia hào quang lăng lệ, phất tay về phía trước. Giết những Di dân này tựa như giết một vài con kiến, căn bản không phải bọn họ những thần nhân bay ở trên trời động thủ, các thần phó và bán thần ở phía dưới liền ung dung giải quyết.
Tín hiệu của Hi Giới khiến cho các thần nhân phía dưới tăng tốc xông về phía trước, mà tốc độ dám người Hi Giới cũng nhanh hơn phi hành, hắn muốn tận mắt xem tràng sát lục đầy huyết tinh này.
Tốc độ phi hành cùng với thần nhân phía dưới tiến lên phi thường nhanh, Lạc Nhu lặng lẽ nhìn địch nhân tiếp cận, sắc mặt không có biến hóa gì, một quyển trục nhỏ xuất hiện ở trong tay nàng, quyển trục này là Niệm Băng đặc biệt vì nàng thiết kế, không cần ma pháp lực, có thể thoải mái sử dụng. Nó tịnh không phải là dùng để công kích.
Hi Giới đang hướng phía trước bay tới, đột nhiên, Thính Vân huyệt đã đạt tới cảnh giới chung cực của hắn có chút động, ẩn ẩn nghe được một vài thanh âm kỳ quái, tựa như vật gì đó dưới tác dụng của lực cực lớn kéo căng. Trái tim vẫn luôn rất nhẹ nhàng đột nhiên kịch lịêt rung động hai cái, trong mắt thần quang chợt lóe, năng lực của Thính Vân huỵêt nhất thời hướng về phía dưới bao trùm. Mặc dù lúc này hắn phi hành ở trên trời cao cách mặt đất ba trăm trượng, nhưng lấy thực lực của hắn, Thính Vân huỵêt lại có thể nghe rõ ràng phía dưới cho dù là một động tĩnh nhỏ bé.
Lúc phản hồi của Thính Vân huỵêt truyền vào đại não hắn, Hi Giới sắc mặt biến đổi, hắn thấp thoáng nghe được gần hai mươi vạn tiếng tim đập, sóng âm cực lớn từ trong miệng hắn phát ra, “đình chỉ tiến tới, có mai phục, toàn thể lui về sau.”
Thanh âm của Hi Giới rất lớn, lấy thực lực của hắn, sau khi thanh âm của hắn xuất ra khỏi miệng, liền rõ ràng truyền vào tai của mỗi thần nhân. Nhưng mà, hắn phát hiện dẫu sao vẫn là quá muộn một chút, liền ở trước mặt bọn họ, hắn thấy một vị tuỵêt sắc nữ tử vận bạch y. Nữ tử này chỉ là cổ tay rung lên, một đoàn hồng sắc quang mang bay lên không trung, khi lên trăm trượng thì đột nhiên bạo phát, đó là một đoàn hỏa diễm, đồng thời, cũng giống như là một đóa huyết hoa khổng lồ.
Quanh ảnh, vô số quanh ảnh từ đồi núi bốn phía bắn ra, có quanh ảnh phi thường rõ ràng, có quanh ảnh phi thường mơ hồ. Bọn người Hi Giới trong không trung giống như tấm bia tốt nhất, nhìn thấy công kích nhiều như châu chấu bay hướng chính mình tập kích tới.
Công kích bất ngờ khiến Hi Giới nhíu mày, hắn mặc dù không rõ vì cái gì bỗng chốc ỏ nơi này lại xuát hiện nhiều người như vậy, nhưng hắn lúc này như trước không có cảm giác rối loạn gì, bởi vì, hắn tịnh không cho là ở trên cái thế giới này, trừ vài vị Chân thần kia ra, còn có cái gì có thể uy hiếp đến sự tồn tại của chính mình.
Không cần Hi Giới xuất thủ, cũng không cần bốn vị Chủ Thần khác xuất thủ, mười tám vị Thần cấp cao thủ, cùng phát động đấu khí của mình, một đoàn hào quang giống như cầu vồng ở chung quanh thân thể họ bộc phát, đem những trọng nỏ bắn tới kia từng cái ngăn cản, đối với đấu khí của bọn họ mà nói, những cái phá giáp tiễn cường hoành này không đủ gãi ngứa.
Nhìn thấy các Thần nhân trên không trung tán phát ra quang mang đấu khí, trên mặt Lạc Nhu lộ ra một nụ cười nhàn nhạt. Cái này tịnh không phải lần công kích chính thức thứ nhất, mà là nàng biểu lộ với địch trình tự yếu nhất, cái nàng muốn, chính là ngăn cản những Thần nhân phía trước này xuất thủ, mà lần công kích thứ nhất này, hiển nhiên không thể thực hiện.
Mà đồng thời lúc mười tám tên Thần nhân ở không trung phát động đấu khí phòng ngự, phía dưới những Thần nhân còn chưa từ trong kinh ngạc tỉnh táo lại đột nhiên cảm thấy mặt đất chấn động.
Trong một âm thanh rền vang cực lớn, mặt đấu vậy mà sụt ún, kể cả những cao thủ cấp bậc Bán Thần, trên vạn Thần nhân phía dưới nhất thời hãm nhập vào trong hoảng loạn, hơn mười con ma thú cực lớn lăng không xuât hiện, vài tên Thần nhân cấp thấp cấp bậc Thần phó trốn tránh không kịp, nhất thời bị xé nát. Gần hai mươi đạo thân ảnh phát ra quang mang chói mắt, đại đồ sát trong nháy mắt bắt đầu.
Bọn người Niệm Băng liền ẩn ở dưới đất, mà ở phía dưới phiến mặt đất những Thần nhân đã đặt chân sớm đã đào rỗng. Có ai con Ám Ma thử tồn tại, cái này tịnh không phải là một sự tình khó khăn. Từ dứơi đất đột nhiên xuất hiện, lấy Niệm Băng làm chủ, lần hành động này, Dung Thân vương, Vô Thân Băng Linh và Băng Khiết của Niệm Băng tịnh không có tham gia, bởi vì loại đánh nhau cự ly gần không thích hợp những ma pháp sư bọn họ. Đương nhiên, Niệm Băng là ngoại lệ, hắn là thủ lĩnh giả của lần tấn công này.
Thất sắc quang mang giống như tia chớp từ thân thể Niệm Băng bắn ra xung quanh, hắn vừa xuất hiện, bảy đao hồn trong tay liền tự giữ lại bốn, tính mệnh của năm tên Thần phó, sau khi trải qua ba ngày cường hóa của Niệm Băng, thực lực của mỗi gã đao hồn đều có sự đề thăng, đột nhiên đánh lén lập tức có hiệu quả. Niệm Băng chính mình đương nhiên cũng không nhàn rỗi, khi bảy vị đao hồn bắn ra, ở chung quanh thân thể hắn bốn cái cấm chú hỗn hợp phát ra. Nơi hắn lựa chọn phi thường tốt, chính là trung ương của Thần nhân, ở chỗ này chỉ có cấp thấp Thần phó. Những Thần phó này phần lớn đều chỉ có thực lực bát, cửu giai, cùng Niệm Băng chênh lệch thật sự quá lớ. Bốn cái cấm chú thập nhất giai trong nháy mắt phát động, hiệu quả sinh ra, chính là lấy Niệm Băng làm trung tâm, trong phương viên hai mươi trượng cuối cùng không có sinh vật gì còn sống, chí ít vài trăm tên Thần nhân ở trong công kích bất ngờ này chết đi. Những thần nhân này đều có đấu khí, nếu bọn họ có thể kết hợp lại, mặc dù ma pháp công kích của Niệm Băng rất mạhh, nhưng cũng không có khả năng sảnh sinh ra sát thương lớn như vậy, tất cả căn nguyên chính là bất ngờ, các Thần nhân lúc nào cũng không nghĩ tới, phe mình lại sẽ bị tập kích.
Cường giả của lần tập kích này lấy Niệm Băng làm chủ, còn bao gồm Thác Tích Lỗ, Phượng Nữ, Lam Thần. Bốn người bọn hò cấu thành lực lượng tinh nhuệ nhất, lúc đầu, Niệm Băng muốn cho Thánh Sư cũng tham dự lần tập kích này, nhưng mà, Thánh Sư lại cố ý không chịu, mặc dù hắn nguyện ý vì sự sinh tồn của Ngưỡng Quang đại lục cùng Thần Chi địa lục đối địch, nhưng hắn lại như thế nào cũng không đáp ứng tập kích. Đương nhiên, tham dự lần tập kích này còn không thể thiếu bảy người, không, phải nói là bảy đầu cự long, bảy vị Long Vương đều hóa thân làm người, bọn họ cùng Niệm Băng đồng thời xuất hiện, nhất thời trở thành tai họa của những Thần phó bình thường.
Cơ hồ chỉ là trong nháy mắt, gần ngàn Thần phó đã mất mạng ở trong sự liên thủ của mười một người này. Cái này nhìn đơn giản, nhưng trải qua sự tính toán khéo léo, Niệm Băng đợi mười một người hoàn toàn phân ra, khiến cho bọn họ có thể ở trong công kích hoàn toàn phát huy ra tất cả sức mạnh của mình, nếu như không phải Niệm Băng vì giữ lại tinh thần lực đối phó Chủ Thần phía trên, con số sát thương này còn phải tăng thêm nhiều. Nhưng mà, cho dù như thế, chỉ là trong nháy mắt ngàn người thương vong, nhưng lại khiến cho Hi Giới trong không trung suýt nữa tức nổ phổi. Hắn như thế nào cũng không nghĩ tới, đệ nhất tràng chiến tranh khi ly khai Thần Chi đại lục lại như thế này bắt đầu.
Trải qua tập kích trong thời gian ngắn, các Thần nhân bắt đầu hiển thị ra thực lực vốn có, toàn bộ Thần phó đều hướng xung quanh lui lại, mà các Bán thần thì ngênh đón lên trước, thực lực của Bán thần cũng có phân cao thấp, thưc lực mạnh mẽ, cũng có khoảng thập tam giai, mà thực lực kém, cũng khoảng thập nhị giai, trên trăm tên bán thần tụ tập lại, nhất thời khiến cho Niệm Băng cùng mười một người số giết được hạ thấp xuống nhiều. Mỗi một giây chỉa có thể lấy hàng đơn vị để tính toán, Thần nhân đã trên thập nhị giai thực lực phi thường cường hãn, muốn giết chết bọn họ cũng không dễ dàng. Hi Giới tự nhiên không thể cho phép tình huống như vậy tiếp tục phát sinh, hắn vừa nhìn liền nhận ra bảy vị Long Vương phía dưới, nhưng mà, lúc này hắn đã không kịp phát ra mệnh lệnh, đại thủ vừa vung lên, cùng bốn vị Chủ Thần đồng thời bay xuống dưới. Bọn hắn cơ hồ đều mở ra Địa Linh huyệt, chỉ cần vài lần chớp mắt, liền có thể tiến nhập chiến trường phía dưới. Hi Giới đã hạ quyết tâm, bất luận những người phía dưới là ai, hắn đều phải đem những tên gia hỏa dám sát thương Thần nhân này triệt để hủy diệt.
Nhưng ở phía sau, trên chiến trường đột nhiên phát sinh biến hóa, lại là một lượt toàn xạ phóng lên trên, quang mang hai màu hồng, lam lập lòe so với trọng nỏ lúc trước rõ ràng thưa thớt hơn một chút, hứng lấy, chính là các Chủ Thần và cao thủ Thần cấp chuẩn bị xông xuống dưới.