Phượng Nữ nhìn Niệm Băng, lúc trước không chú ý, lúc này nàng mới phát hiện, kim phát thiếu niên thân hình cao lớn này lại anh tuấn như vậy, mặc dù một thân thô bố y che đậy vẻ phong hoa trên người hắn, nhưng cái khí chất cao quý vô hình lại không thể bị y phục che giấu, tim đập tựa hồ mạnh hơn, Phượng Nữ biết, mình vĩnh viễn không thể quên biểu tình chuyên chú của Niệm Băng trong lúc nấu cơm, nhẹ giọng hỏi : “ Niệm Băng, cơm nước xong ngươi định đi đâu ? ".
Niệm Băng không nhìn Phượng Nữ, tinh thần của hắn đang thư giãn, " Ta sẽ ở Băng Tuyết thành một thời gian, sư phụ nói ở đây có hai phạn điếm mà trù sư đều thực sự có kỹ nghệ, ta muốn đến đó xem, nói không chừng có thể học được chút gì đó “.
Phượng Nữ chợt nói : “ Ngươi nói chính là Đại Thành Hiên và Thanh Phong Trai. Nơi đó thức ăn đắt chết người, ta cũng chỉ nghe nói qua, tới bây giờ còn chưa tới đó. Bất quá, ta tin bọn họ nhất định cũng làm không được món bồ câu này của ngươi. Ngươi định ở đấy bao lâu, sau đó định đi đâu ? ".
Niệm Băng thấy Phượng Nữ hỏi kỹ, quay đầu nhìn nàng liếc mắt, Phượng Nữ hơi đỏ mặt, phân bua : “ Ta không có ý tứ gì, chúng ta là bằng hữu, ta muốn biết sau này có thể tìm được ngươi ở đâu “.
Niệm Băng khẽ cười : “ Ta ít nhất sẽ ở Băng Tuyết thành cho đến khi ngươi làm xong Chính Dương đao, về phần sau này, ta muốn đi khắp mọi nơi trên đại lục. Bát niên luyện trù, bát niên ngộ trù, thì mới kết thúc, hiện tại ta vẫn còn đang trong quá trình ngộ. Ngay cả ta cũng không biết tám năm có thể đi khắp đại lục hay không “.
Phượng Nữ tựa hồ nghĩ ra cái gì, " Kỳ thật, thành danh cũng vị tất đã là chuyện tốt, giống như sư phụ ta, năm đó Thần Chú Hoa Thiên nổi danh cỡ nào a ! Tướng quân các nước, ai cũng đều muốn có một binh khí do sư phụ chú tạo. Nhưng cuối cùng thì kết quả thế nào, các đế quốc đều muốn hạn chế sư phụ ở quốc gia mình, muốn sư phụ giúp bọn hắn đả tạo binh khí, nếu không phải bởi vì quá nổi danh, sư phụ cũng sẽ không lưu lạc tới địa phương này để mà an hưởng tuổi già. Sư phụ trước lúc luyện chế Ly Thiên kiếm từng nói với ta, bất luận là hành nghiệp gì, nếu muốn truy cầu đỉnh phong, thì phải có thực lực cường đại làm hậu thuẫn, nếu không, căn bản không có khả năng tùy tâm sở dục mà làm chuyện mình muốn làm “.
" Thực lực cường đại làm hậu thuẫn ? ". Niệm Băng trong lòng khẽ động, gật đầu, nói : “ Hoa Thiên tiền bối nói không sai, nếu có thể có thực lực cường đại làm hậu thuẫn, thì có thể truy cầu điều mình muốn. Không trách được, ta cảm giác đấu khí của ngươi rất cường đại, xem ra, Hoa Thiên tiền bối nhất định đã tốn không ít tâm sức cho ngươi “.
Phượng Nữ mỉm cười, nói : “ Ma pháp của ngươi cũng vậy a ! Vừa là băng hệ vừa là hỏa hệ, thật không biết ngươi luyện như thế nào, chẳng lẽ lưỡng chủng ma pháp sẽ không xung đột sao ? ".
Niệm Băng không muốn nói về vấn đề này, thẳng người dậy, nói : “ Có lẽ có, dù sao ta cũng chỉ sử dụng ma pháp cấp thấp, ảnh hưởng sẽ không lớn “. Băng hỏa đồng nguyên là một trong những bí mật lớn nhất của hắn, tự nhiên không thể dễ dàng cho người khác biết, dù rằng đối với nữ hài trước mặt hắn cũng đã có vài phần hảo cảm.
Hai người tiếp tục nói chuyện phiếm trên trời dưới biển, nhưng cuối cùng cũng chỉ là xoay quanh những việc mình học tập cùng sư phụ, lúc Niệm Băng nhớ tới món bồ câu, hai người đều đã có cảm giác đói bụng.
" Oa, ngon quá. Thơm quá “. Phượng Nữ ăn một miếng bồ câu giống như trân châu, đôi mắt mỹ lệ tràn ngập vẻ thèm thuồng, Niệm Băng đối với nữ nhân cũng không quen thuộc, nhưng là, khi hắn chứng kiến Phượng Nữ với tốc độ ăn điên cuồng vẫn không khỏi mục trừng khẩu ngốc.
" Niệm Băng, ngươi sao không ăn a ! Ngươi còn không động thủ, ta sẽ ăn sạch mất. Sao bồ câu ngươi làm lại có mỹ vị như vậy ? Ta thấy ngươi chỉ thêm có muối thôi a ! ". Phượng Nữ trong lúc ăn cũng không quên bắt chuyện. Niệm Băng cười khổ nói : “ Ta ăn, bồ câu sở dĩ có mỹ vị, là bởi vì do dinh dưỡng trong bồ câu kết hợp với cơm, trong có thịt bồ câu, ngoài có nước cốt bồ câu, hai thứ ngấm vào, khiến trong cơm tràn ngập hương vị của bồ câu, cho thêm một chút muối cho đậm đà, tự nhiên là thơm ngon rồi “. Nói xong, hắn bắt đầu động thủ, nếu vẫn còn không động thủ, hắn thực hoài nghi mình sẽ chẳng còn gì để ăn.
Cả một nồi cơm, hai người nhanh chóng thanh toán hết sạch, nếu tính ra thì Niệm Băng ăn ba phần, còn lại bảy phần đều nằm trong bụng Phượng Nữ, Phượng Nữ tựa lưng trên ghế, hơi thở dốc, cặp môi có phần hồng nhuận, trên mặt xuất hiện mồ hôi lấm tấm, " Niệm Băng, món này ngon quá, đây là lần đầu tiên ta ăn cơm có mỹ vị như vậy. Trách không được, Tra tiền bối lại từng danh chấn thiên hạ như vậy “.
Niệm Băng cười khổ nói : “ Ta kinh ngạc cũng không kém ngươi, Phượng Nữ, chẳng lẽ nữ hài tử cũng đều có thể ăn như vậy sao ? Phải biết rằng, ta nấu đủ để cho ngươi dành lại đến bữa tối. Đó là dựa theo phạn lượng của ta mà tính, không ngờ là chúng ta lại ăn hết sạch “.
Phượng Nữ mặt đỏ bừng, trừng mắt nhìn Niệm Băng, ủy khuất nói : “ Nhân gia mỗi ngày đều húp cháo, chẳng lẽ ăn no một bữa cũng không được sao ? Ai bảo ngươi không nói sớm là nấu cho cả bữa tối của ta “.
Niệm Băng mỉm cười : “ Chỉ cần ngươi thích ăn là tốt rồi, nếu thức ăn làm ra đều được ăn hết, thì đó chính là sự cổ vũ lớn nhất cho một trù sư. Ngoài sư phụ ra, ngươi là người đầu tiên ăn món ăn ta làm. Ta phải đi, sắc trời đã không còn sớm, nếu ta còn không đi tìm chỗ, sợ rằng tối nay sẽ phải ngủ ở lữ điếm mất. Ăn nhiều như vậy, ngươi nghỉ ngơi chốc lát đi “.
" Niệm Băng “. Phượng Nữ đột nhiên gọi hắn lại, Niệm Băng vừa mới đứng lên, ánh mắt toát ra vẻ tò mò.
" Ngươi sau này có thể thường thường xuyên đến đây gặp ta không ? Sư phụ ra đi, ta một mình thật sự rất tịch mịch. Trọng yếu nhất chính là, ăn xong đồ ăn ngươi làm, ta sợ sau này ta không đủ kiên nhẫn để chỉ ăn cháo không nữa “.
Nhìn cặp mắt trong suốt của Phượng Nữ, lòng Niệm Băng mềm nhũn, cười mỉm nói : “ Yên tâm đi, khi ta rỗi rãi nhất định sẽ đến đây gặp ngươi, nấu cơm cho ngươi ăn “.
Phượng Nữ cười vui vẻ, " Ngươi nói phải giữ lời, ta sẽ chờ ngươi “.
Niệm Băng trong lòng thầm than, xem ra, uy lực của mỹ sắc quả thực cường đại, trách không được trước kia sư phụ cũng bị thất thủ, bất quá, nếu đã đáp ứng thì nhất định phải làm, dù sao cũng chỉ là khoảng một tháng thời gian, khi hoàn thành Chính Dương, mình sẽ rời khỏi đây. Sau này, phải cách ly với nữ nhân một chút mới được.
Sau khi rời khỏi Thủy Hóa Thiết Khí Phô, Niệm Băng thở dài một hơi, sờ sờ vào trong ngực, ngoại trừ Chính Dương đao để lại cho Phượng Nữ, mọi đồ vật vẫn còn nguyên vẹn. Đại Thành Hiên, Thanh Phong Trai, mình phải lựa chọn chỗ nào đây ? Xem qua rồi hãy tính đi. Sư phụ đã nói qua, một khi hiển lộ trù nghệ thì phải lập tức rời đi, vậy, mình cứ bắt đầu từ mức cơ sở là được rồi.
Đại Thành Hiên và Thanh Phong Trai, tọa lạc ở trung tâm khu vực phồn hoa nhất Băng Tuyết thành, hai tửu lâu cách nhau một ngã tư, từ lâu đã là đối thủ cạnh tranh lớn nhất của nhau.
Đại Thành Hiên, trang hoàng cực kỳ hoa lệ, từ đường cái rộng rãi nhìn lại, nó là kiến trúc lớn nhất ở bên trái ngã tư đường, cao tới bốn tầng, chiếm diện tích mấy vạn thước vuông, cả kiến trúc lấy màu đỏ sậm và màu vàng làm chủ, phô bày vẻ xa hoa lộng lẫy, dải thảm màu đỏ từ bên trong đại sảnh kéo dài tới cửa, hai bên trước cửa là hai con sư tử đá cao chừng ba thước, phía trên đại môn chừng năm thước, treo một biển hiệu màu vàng, trên có ba chữ to, Đại Thành Hiên. Hai bên cửa là một cặp đối, bên trái tả : Kim Hoa Ngọc Lộ Mỹ Giai Hào, bên phải tả : Ngân Quý Cam Tuyền Diệu Trân Tu. Ở cửa có bốn thiếu nữ xinh xắn, mặc quần dài màu đỏ phụ trách tiếp đón những vị khách nhân đều mặc trên người những bộ y phục đắt tiền, dẫn vào bên trong. Đây là nơi quan lại và những kẻ giàu có ưa thích nhất, tựa hồ chỉ có ở chỗ này, mới có thể phô bày thân phận của bọn họ.
Phía đối diện Đại Thành Hiên, chính là Thanh Phong Trai cổ sắc cổ hương, tên mang ý nghĩa ( ND : cố danh tư nghĩa ), nơi này mặc dù không hào hoa như Đại Thành Hiên, nhưng lại có vẻ nhã nhặn hơn nhiều, ba tầng lầu được trang hoàng một màu xanh, mỗi chỗ đều có một vẻ u nhã khác biệt, trên biển hiệu màu xanh là ba chữ Thanh Phong Trai cứng cáp hữu lực, vừa nhìn là biết đề bởi danh gia, cột trụ hai bên cũng có một cặp đối, bên trái tả : Đàm Tiếu Hồng Nho Phẩm Thanh Mính, bên phải tả : Vãng Lai Mặc Khách Thường Nhã Trai. Nơi này là nơi văn nhân mặc khách hay lui tới, sở dĩ có thể đối kháng cùng Đại Thành Hiên là bởi vì nơi này là trụ sở của ma pháp sư hiệp hội tập hội. Là một trong những chức nghiệp cao quý nhất, ma pháp sư tại quốc gia nào cũng đều có địa vị siêu nhiên, ma pháp sư hiệp hội càng được hoàng gia của các đại đế quốc tôn sùng, ma pháp sư hiệp hội của các đế quốc mặc dù không có liên hệ gì với nhau, nhưng ở trong quốc gia của mình thì đều có thực lực không nhỏ.
Niệm Băng đứng giữa đường cái, nhìn Đại Thành Hiên bên trái, rồi lại nhìn Thanh Phong Trai bên phải, nhất thời trong lòng không khỏi cảm thấy khó khăn, rốt cuộc đi tới bên nào đây ? Trong lòng hắn, hắn thích phong cách điển nhã của Thanh Phong Trai hơn, nhưng là, cặp đối trên cửa đã viết, đàm tiếu hồng nho, vãng lai mặc khách, mình mặc dù không tính là mù chữ, nhưng cũng chỉ là hồi nhỏ có theo phụ thân học qua mặt chữ mà thôi, đừng nói là hồng nho, ngay cả nho ( ND : nho – học trò ) cũng không được tính là. Xem ra, cũng chỉ có đường đến Đại Thành Hiên mà thôi. Nghĩ tới đây, hắn xoay người đi đến Đại Thành Hiên bên trái ngã tư.
Tám thiếu nữ đang ở cửa Đại Thành Hiên tiếp đãi khách nhân, khi Niệm Băng đi tới trước mặt bọn họ, chúng thiếu nữ nhất thời bị khuôn mặt anh tuấn của hắn hấp dẫn, mười sáu ánh mắt duyên dáng xạ trên người hắn, nhất thời khiến Niệm Băng có chút không thoải mái. Một thiếu nữ nhìn bộ dáng xấu hổ của Niệm Băng, không nhịn được bật cười : “ Bánh bao từ đâu đến mà dài vậy ? “.
Một thiếu nữ khác cũng mở miệng, bất quá lời nàng lại còn châm chọc hơn, " Đúng vậy ! Thật dài a, dám chắc có không ít người ái hảo, đáng tiếc là nơi này của chúng ta chẳng phải kỹ viện “.
Có thể tới Đại Thành Hiên trung ăn cơm, đều là hạng đạt quan hiển quý, y phục hoa lệ, chúng thiếu nữ này sớm đã học được cách ăn nói sắc sảo, vừa nhìn bộ dạng lúng túng của Niệm Băng, thêm vào đó là trang phục trên thân hắn, đã biết hắn chẳng phải là quý nhân gì, tự nhiên mở miệng cười rộ lên.
Niệm Băng trong lòng hơi giận, nhưng hắn tới đây cũng không phải để tức giận, áp chế lửa giận trong lòng, nói : “ Xin hỏi, Đại Thành Hiên có chiêu mộ trù sư hay không, ta có thể làm phụ bếp ( ND : nguyên văn – có thể phối thái ) “. Phụ bếp chính là làm việc nhặt rau, chuẩn bị các loại nguyên liệu, rồi đưa tới đại trù để nấu nướng thành thức ăn.
Thiếu nữ đầu tiên nở nụ cười, " Nguyên lai còn là ngài trù sư a ! Không biết ngươi tốt nghiệp trường học trù nghệ nào ? ".
" Trường học trù nghệ ? ". Niệm Băng chính là lần đầu tiên nghe đến từ này, hiện tại ngay cả trù sư cũng có trường học sao ? Nghe sư phụ nói, hẳn là chỉ có đi học việc mới đúng a !
Thiếu nữ khinh thường liếc nhìn hắn : “ Ngay cả trường học trù nghệ cũng không biết, còn muốn vào Đại Thành Hiên sao ? Ta thấy ngươi nên đi mau đi. Nơi này không phải nơi ai cũng có thể vào được “.
Lúc Niệm Băng đang không biết nên làm thế nào, từ trong Đại Thành Hiên đi ra một người, người này thân hình cao lớn, nhìn qua có bộ dáng chừng hơn bốn mươi tuổi, khuôn mặt bành ra, khiến người ta có cảm giác hung bạo, mặc trường bào màu tím, tay phải đang phe phẩy một chiếc quạt, chiếc quạt rất lớn, chiều dài phải tới một thước năm tấc, từ bộ dáng hắn phe phẩy có thể thấy được, trọng lượng cây quạt không nhỏ, tuyệt không phải làm từ gỗ. Vừa ra đến cửa, hắn nhìn ngay thấy Niệm Băng, vài bước đã đi tới nơi, hỏi : “ Có chuyện gì ? ".
Tám thiếu nữ vốn đang cười cợt vừa thấy trung niên nhân này lập tức đứng về vị trí, nét cười cợt trên mặt cũng không còn, thiếu nữ vừa mới nói chuyện với Niệm Băng nói : “ Tam chưởng quỹ, người này muốn đến chỗ chúng ta làm thuê, nhưng hắn ngay cả trường học trù nghệ còn không biết, ta đang bảo hắn rời đi “.
Trung niên nhân liếc ngang nhìn Niệm Băng một cái, không nhịn được nói : “ Biến mau biến mau, đừng chắn trước mắt lão gia. Bộ dạng ngươi như quỷ đói, lau giày cho ta cũng không được “.
Niệm Băng trong mắt hàn quang đại phóng, vừa muốn phát tác, lại nghe sau lưng vang lên một thanh âm trong trẻo, " Ồ, Liệu Tam chưởng quỹ lại bắt đầu phát uy rồi, không biết từ lúc nào mà chó trụi lông cũng biết đi giày vậy ? “.
Niệm Băng quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một thiếu nữ ngồi trên ngựa đã tới gần sau lưng hắn tự lúc nào, con ngựa cực kỳ cao lớn, giống như chiến mã của kỵ sĩ trong Ngân Vũ kỵ sĩ đoàn ngày đó, toàn thân tuyết bạch, không có một sợi tạp mao, thiếu nữ trên ngựa mặc y phục màu đỏ, vóc người thon dài kiện mỹ, mi vũ cứng cỏi anh khí mười phần, bên hông giắt một bao kiếm dài màu đỏ, mặc dù tướng mạo so ra không tuyệt sắc như Phượng Nữ, nhưng lại có vẻ đẹp hoạt bát, tóc dài nâu xoăn xoăn phi tán sau lưng, hồng y bạch mã, nhất thời tạo nên một cảnh tượng cuốn hút ở giữa đường.
Liệu Tam chưởng quỹ vừa nghe thấy thiếu nữ mỉa mai, nhất thời giận dữ, đứng tại chỗ căm tức : “ Tuyết Tĩnh, ngươi đừng tưởng rằng có lão cha ngươi làm chỗ dựa mà ta không dám làm gì ngươi “.
Tuyết Tĩnh từ trên lưng ngựa nhảy xuống, đi tới cạnh Niệm Băng nhìn Liệu Tam chưởng quỹ, khẽ cười nói : “ Phải vậy không ? Vậy ngươi đến đây ! Ta muốn xem xem, ngươi có thể làm gì được ta ? Cũng không biết lần trước là ai quăng ngã chó ăn phân. Đại Thành Hiên, hừ, ta khinh “. Liệu Tam chưởng quỹ hiển nhiên đối với thiếu nữ Tuyết Tĩnh rất cố kỵ, mặc dù mặt đỏ bừng vì tức giận, nhưng như thế nào cũng không dám phát tác. Xoay chuyển ánh mắt, tức giận nhất thời có đối tượng để phát tiết, quạt trong tay chợt quật vào bả vai Niệm Băng, " Tiểu tạp toái, còn không mau biến đi “.
Niệm Băng trong lòng vốn đã tràn ngập cừu hận, tai nghe tiếng gió tạo ra từ chiếc quạt trong tay Liệu Tam chưởng quỹ, hắn biết rõ, nếu bị đánh trúng, sợ rằng xương bả vai sẽ đều vỡ vụn. Nhưng là, hắn tâm cơ thâm trầm không có phát tác, a một tiếng, loạng choạng lùi về phía hồng y thiếu nữ sau lưng, hồng y thiếu nữ cổ tay rung lên, một đạo hồng sắc đấu khí phóng ra, phanh một tiếng, Liệu Tam chưởng quỹ bước lùi vài bước, suýt nữa ngã sấp xuống mặt đất. Hồng y nữ Tuyết Tĩnh khinh thường hừ một tiếng, nói : “ Chó trụi lông còn muốn cắn người, nếu hôm nay ta không để cho ngươi biết lợi hại, ta không phải là Tuyết Tĩnh “.
" Tuyết cô nương, nể mặt ta bỏ qua đi “. Một thanh âm kẻ cả vang lên, từ trong Đại Thành Hiên đi ra một người, người này nhìn qua khoảng hơn năm mươi tuổi, vóc người béo lùn, mặc trường bào màu vàng, trên đó còn thêu một đám hoa màu vàng, mặt béo phục phịch, tinh quang lóe ra từ cặp mắt ti hí bị che lấp giữa những mảng thịt nung núc.
" Lão đại, Tuyết Tĩnh lại gây sự trước cửa nhà chúng ta, ngươi nhất định phải giáo huấn một chút “. Liệu Tam chưởng quỹ vội vả hướng gã béo lùn cầu trợ. Gã béo lùn nhướng mày, tát cho hắn một cái đến loạng choạng, lạnh giọng nói : “ Cút vào cho ta, mất mặt còn chưa đủ sao ? ". Liệu Tam sắc mặt hơi đổi, nhưng cũng không dám nói gì nữa, ủ rũ quay vào Đại Thành Hiên. Hắn vừa đi, trên mặt gã béo lùn nhất thời tươi cười, thịt trên mặt không ngừng rung rung theo tiếng cười, " Tuyết cô nương, Đại Thành Hiên chúng ta cùng Thanh Phong Trai các ngươi luôn luôn nước sông không phạm nước giếng, chúng ta cứ giữ hòa khí mà làm ăn đi “.
Tuyết Tĩnh cười lạnh một tiếng, " Nguyên lai là đại chưởng quỹ đi ra. Được, đánh cho cũng phải để cho chủ nhân vài phần mặt mũi, lần này thì quên đi, ngươi bảo Liệu Tam nhớ kỹ cho ta, còn thấy khi dễ người, hừ “. Xoay người vừa muốn rời đi, lại vừa lúc thấy Niệm Băng sau lưng, nhìn thần sắc bối rối của hắn, Tuyết Tĩnh tức giận nói : “ Ngươi cao lớn như vậy mà chỉ là phế vật. Nam nhân bây giờ a ! ".
Niệm Băng vốn đối với Tuyết Tĩnh có vài phần hảo cảm, nhưng vừa nghe lời ương ngạnh này của nàng, hảo cảm nhất thời giảm đi vài phần, vừa muốn nói gì đó, lại nghe Tuyết Tĩnh tiếp tục : “ Tìm việc sao, theo ta đến đây, Thanh Phong Trai chúng ta đang thiếu một người chẻ củi “. Nói xong, đi tới dắt bạch mã, hướng cửa bên của Thanh Phong Trai đi tới.
Chẻ củi ? Không thể nào, chẻ nhiều năm như vậy, bây giờ lại phải chẻ củi. Trên mặt Niệm Băng không nhịn được toát ra một tia cười khổ, mặc dù hắn đối với chẻ củi sớm chán nản rồi, nhưng muốn không bị lộ ra trù nghệ của mình mà tiến vào Thanh Phong Trai, sợ rằng cũng chỉ có như vậy thôi. Bất đắc dĩ, hắn đi theo Tuyết Tĩnh, đi vào cửa bên của Thanh Phong Trai.
Vừa vào cửa, Niệm Băng lập tức ngửi thấy được một mùi thơm thoang thoảng, chính xác đó là mùi thơm của thực vật, không khí phảng phất trở nên thanh tân hơn nhiều, đưa mắt nhìn, ngoại trừ một con đường nhỏ lát đá phẳng phiu, mọi thứ chung quanh đều một màu xanh biếc, ở trung tâm có một cái hồ, hồ không lớn, chỉ khoảng ba, bốn trăm thước vuông, phía trên có mái hiên uốn lượn, bốn chiếc đình nằm liên tiếp, trông rất đặc biệt, khí tức điển nhã cực kỳ.
" Uy, nhìn cái gì ? Đi mau “. Tuyết Tĩnh không kiên nhẫn nói với Niệm Băng, lúc này nàng mới thấy rõ tướng mạo của Niệm Băng, trong lòng thầm nghĩ : anh tuấn thì cũng anh tuấn, chỉ là một chút bản lĩnh cũng không có. Trời cao ban cho hắn hình dáng như vậy, thật sự là lãng phí.
Hai gã hạ nhân áo xanh đi tới, trong đó một tiếp lấy dây cương trong tay Tuyết Tĩnh, cung kính nói : “ Tiểu thư, người đã về. Long Linh đại ma pháp sư đã đợi người nửa ngày rồi “.
" Linh nhi tỷ tỷ tới ? Thật tốt quá, ta đang muốn tìm nàng, nàng ở nơi nào ? ". Trên mặt Tuyết Tĩnh toát ra quang mang hưng phấn.
Tên hạ nhân đáp : “ Long Linh đại ma pháp sư đang ở Lãm Nguyệt Các “.
" Tốt, ta bây giờ phải đi. A, được rồi, người này là ta cứu trên đường, mang hắn tới sài phòng đi chẻ củi đi, ta nhớ là ở đó đang thiếu người “.
" Vâng, tiểu thư “. Tuyết Tĩnh chạy nhanh, trong nháy mắt đã xuyên qua hành lang mất dạng. Một gã hạ nhân khéo ngựa đi, gã hạ nhân còn lại nói với Niệm Băng : “ Theo ta đến đây “.
Niệm Băng đáp ứng một tiếng, đi theo tên hạ nhân áo xanh này, hướng vào sâu bên trong Thanh Phong Trai, càng đi, hắn càng bị khí tức điển nhã của nơi này ảnh hưởng, từng bố trí đều thể hiện sự khéo léo của chủ nhân, đình thai lầu các được sắp xếp đem đến cho người ta một thứ mỹ cảm đạm nhã.
Hạ nhân mang theo Niệm Băng ra tiền viện, đi tới một loạt phòng, tới trước cửa phòng cuối cùng, cung kính nói : “ Tổng quản, người có ở đây không ? ".
Một thanh âm nhẹ nhàng vang lên, " Vào đi “.
Hạ nhân đánh mắt nhìn Niệm Băng, mang theo hắn đẩy cửa mà vào, trong phòng rất sạch sẽ, có hai gian phòng, không nhìn thấy gian bên trong, nhưng gian bên ngoài chứa đầy sách vở, trên tường treo mấy bức tranh chữ, trên chiếc bàn gỗ hoa hoa điêu rộng rãi bày đủ các loại văn cụ, ngồi sau bàn là một nam tử ướng chừng hơn ba mươi tuổi, hắn mặc một thân trường bào màu trắng, đang cúi đầu viết gì đó, mặc dù chỉ có thể nhìn thấy một bên mặt, Niệm Băng lại kinh ngạc phát hiện, người này tướng mạo mặc dù bình thường, nhưng lại có một loại khí chất rất đặc thù. Đạm nhã mà lại cao quý. Tổng quản, tổng quản của Thanh Phong Trai đây sao ?
Hạ nhân hướng trung niên nhân thưa : “ Tổng quản, tiểu thư mang người đến, bảo để hắn tới sài phòng hỗ trợ, ta mang tới đây để người đăng ký “.
Bạch y nhân sĩ ngẩng đầu lên, nhìn Niệm Băng, bốn mắt nhìn nhau, Niệm Băng từ quang mang lóe lên trong mắt hắn nhìn ra hai chữ : duệ trí, trong lòng thầm nghĩ, người này tuyệt không dễ ứng phó.
Bạch y nhân thấy Niệm Băng tướng mạo anh tuấn, vóc dáng cao lớn cũng hơi ngây ra, hỏi : “ Ngươi tên gì, người ở nơi nào ? Ngươi muốn làm gì ?"
Niệm Băng đáp : “ Ta tên Niệm Băng, tổ tịch, tổ tịch ở Hoa Dung đế quốc, ta đã học nấu ăn một thời gian “.
Bạch y nhân mỉm cười, nói : “ Vậy ngươi học qua trường học trù nghệ chưa ? ".
Lại là trường học trù nghệ, nếu có cơ hội nhất định phải sớm tới xem trường học trù nghệ này dạy cái gì, lắc đầu, Niệm Băng nói thành thực : “ Ta chưa học qua “.
Bạch y nhân nói : “ Tiểu Tứ, đưa hắn đi lĩnh y phục, rồi theo lời tiểu thư, trước tiên cho hắn đến làm ở sài phòng, nếu làm tốt, sau này có thể bồi dưỡng trở thành đê cấp trù sư “.
Tiểu Tứ cung kính thưa : “ Vâng, tổng quản. Ngươi theo ta đến đây “.
Niệm Băng thay y phục màu xanh Tiểu Tứ đưa cho hắn, rồi được đưa tới một sân nhỏ ở hậu viện, trong sân chất không ít củi, một phần đã được chẻ, bó lại chỉnh tề, phía trên đống củi là một chiếc lán, hiển nhiên là để tránh cho củi bị mưa ướt, Tiểu Tứ vừa vào sân đã hô lớn : “ Lý thúc, Lý thúc, ta dẫn người mới đến cho người “.
Thanh âm oang oang vang lên, " Người mới đến rồi a ! Cũng tốt, khớp xương của lão đầu ta có thể thoải mái hơn một chút rồi “. Theo thanh âm mà đến, một người cũng mặc y phục màu xanh đi ra, đó là một lão giả khoảng năm mươi tuổi, nếp nhăn trên mặt không nhiều lắm, thân hình cao lớn, trong tay đang cầm một chiếc rìu, tướng mạo bình thường, khuôn mặt tươi cười, vừa nhìn đã thấy rất thân thiện.
Lý thúc nhìn Niệm Băng, cao thấp đánh giá hắn vài lần, " Ân, xem thân thể cũng được, chỉ là không biết có chịu được khổ cực không ? Củi cho cả Thanh Phong Trai dùng cũng đều từ đây mà ra cả. Tiểu tử, nếu không đủ sức khỏe sẽ không thể làm được “.
Niệm Băng khẽ cười nói : “ Lý thúc, ta từ nhỏ đã xuất thân khổ cực, làm việc này không thành vấn đề, người cứ yên tâm “.
Lý thúc cười nói : “ Vậy thì tốt rồi, Tiểu Tứ, ngươi trở về đi, hắn cứ giao cho ta. Có thêm người mới, sau này ta cũng đỡ phải gọi người khác tới hỗ trợ, chúng ta hai người cùng nỗ lực, hẳn là đủ cho trù phòng sử dụng. Đến đây đi, trước tiên ta đưa ngươi tới chỗ ở “.
Tiểu Tứ đi, Niệm Băng được Lý thúc đưa tới một dãy phòng ở góc sân, nơi này có ba gian phòng, Lý thúc nói : “ Vốn công tác chẻ củi cần có ba người làm, nhưng từ sau khi Đại Thành Hiên mở ra, lấy đi một bộ phận sinh ý của chúng ta, cho nên theo chỉ còn lại mình ta, bận rộn quá thì mới tìm người hỗ trợ, ngươi ở gian bên phải, gian ở giữa lộn xộn, chưa được quét dọn “.
Ngay cả một kẻ chẻ củi cũng có phòng riêng, kinh doanh của Thanh Phong Trai này cũng thật tốt, Niệm Băng vừa nghĩ, vừa đi vào phòng bên phải cất bao y phục rồi lại lập tức đi ra.
Lý thúc đang ở cửa chờ hắn, " Tiểu tử, trước kia có chặt củi bao giờ chưa ? ".
Niệm Băng gật đầu, nói đến chẻ củi, hắn có thể coi là chuyên gia.
Lý thúc khẽ cười : “ Yên tâm, ta sẽ không khi dễ người mới, công tác sau này chúng ta mỗi người một nửa, Thanh Phong Trai chúng ta đối chẻ củi cũng là có nguyên tắc, gỗ thì có người đưa tới, lúc chẻ phải tận lực chẻ cho đều đều một chút, ngươi xem, là phải giống như vậy “. Vừa nói, hắn chỉ bó củi bên cạnh. " Công tác hôm nay có để ta hoàn thành đi, ngươi có thể đứng bên cạnh quan sát, bắt đầu từ ngày mai, ngươi sẽ chia sẻ cùng ta. A, được rồi, ngươi tên là gì, là ai tuyển vào ? ".
Niệm Băng đem chuyện phát sinh trên đường cái lúc trước đơn giản kể lại một lần, nghe xong, Lý thúc cười nói : “ Tiểu thư mặc dù tính tình táo bạo một chút, nhưng tâm địa lại rất tốt. Ngươi yên tâm, mặc dù chúng ta chỉ là chẻ củi, nhưng đãi ngộ không tệ, có ăn có ở, mỗi tháng còn có thu nhập một kim tệ, có thể nói là kẻ chẻ củi tối hạnh phúc rồi. Hơn nữa, thời gian của chúng ta cũng khá tự do, chỉ cần chẻ xong lượng củi cần cho mỗi ngày, có thể tự do hoạt động, từ cửa sau đi ra bên ngoài “.
Niệm Băng vừa nghe Lý thúc giới thiệu về Thanh Phong Trai, vừa quan sát cảnh vật chung quanh, được Lý thúc giới thiệu, hắn dần dần có ấn tượng đại khái đối với nơi này, Thanh Phong Trai có diện tích không kém Đại Thành Hiên, nhưng nơi này lấy việc bố trí cảnh vật thanh nhã là chính, cho nên số lượng khách nhân có thể tiếp đón không so được với Đại Thành Hiên. Phía trước, cách sài phòng không xa là trù phòng, mỗi ngày trù phòng đều có người đến nơi đây lấy củi, chỉ có lúc ăn cơm mới có thể gặp được trù sư, theo Lý thúc nói, cơm nước ở Thanh Phong Trai cũng rất tốt, đồ ăn của hạ nhân mặc dù là do đê cấp trù sư nấu, nhưng cũng có rau có thịt, thực sự không tệ.
" Lý thúc, để ta chẻ củi, ngươi cứ nghỉ ngơi một chốc “. Niệm Băng lấy rìu từ trong tay Lý thúc, lấy ra một khối gỗ, bắt đầu chẻ, hắn cố gắng chẻ chậm đi, sau vào nhát bổ, tám khối củi đều nhau chỉnh tề xuất hiện. Lý thúc khen : “ Quả nhiên là làm qua rồi, Niệm Băng, nhìn thủ pháp của ngươi thuần thục như vậy, hẳn là chẻ củi không ít thời gian. Tiểu thư thật sự đã tìm cho ta một trợ thủ thật tốt “. Có Niệm Băng bang thủ, hắn vui vẻ vì được thanh nhàn, nói lại càng nhiều.
Niệm Băng cười khổ : “ Tính ra, ta cũng đã chẻ củi tám năm. Lý thúc, vừa rồi ta nghe Tiểu Tứ bọn họ nói với tiểu thư, có một người tên là Long Linh gì đó là đại ma pháp sư tìm nàng, đại ma pháp sư lợi hại lắm sao ? “.
Lý thúc thành tâm gật đầu, nói : “ Đương nhiên lợi hại, không phải chỉ là loại lợi hại tầm thường. Băng Nguyệt đế quốc chúng ta, ma pháp sư công hội tổng hội vì muốn hạn chế địa vị siêu nhiên của Băng Thần tháp, đã được thiết lập ở Băng Tuyết thành, nghe nói, Long Linh tiểu thư nọ chính là nữ nhi của công hội hội trường, niên kỷ còn nhỏ mà đã đạt tới cảnh giới đại ma pháp sư, là bạn khuê phòng thân thiết nhất của với tiểu thư nhà ta “.
Ma pháp sư công hội tổng hội của Băng Nguyệt đế quốc ở Băng Tuyết thành, tin tức này đối với Niệm Băng mà nói cực kỳ hữu dụng, hắn mặc dù không biết ma pháp lực của mình đã đạt tới trình độ nào, nhưng hẳn cũng phải đến gần cảnh giới đại ma pháp sư, hiện tại thứ thiếu nhất chính là ma pháp thư của băng hệ ma pháp, ma pháp chú ngữ cực kỳ trọng yếu, cho dù ma pháp lực cao tới đâu, không có chú ngữ dẫn phát thì cũng là vô dụng. Mặc dù qua hỏa hệ ma pháp chú ngữ mà đoán được một ít băng hệ đích đê cấp chú ngữ, nhưng là chú ngữ từ tam cấp trở lên lại có sự khác biệt lớn, có một thân băng hệ ma pháp lực nhưng lại không có chú ngữ, loại cảm giác này tuyệt không thoải mái. Nếu có thể, thì phải tới ma pháp sư công hội tìm một ma pháp thư, đối với chính mình lợi ích sẽ rất lớn.
Với Niệm Băng trợ giúp, không cần nhiều thời gian, nhiệm vụ hôm nay đã hoàn thành. Trước đó, lúc Lý thúc chẻ củi, Niệm Băng đã cẩn thận quan sát tốc độ chẻ củi của hắn, cho nên lúc tự mình chẻ, hắn cũng bảo trì tốc độ như vậy, củi chẻ ra mặc dù đều đều nhưng lại không hoàn mỹ như lúc mình ở đào hoa lâm. Lúc chẻ được một nửa, đã có hai trù sự mặc y phục màu trắng tới lấy một phần.
Lý thúc cười ha ha, nói : “ Tiểu tử thật sự là chăm chỉ, lại còn tốc độ chẻ củi không hề kém tốc độ bình thường của ta, sắc trời cũng không còn sớm, đã đến giờ cơm tối rồi “.
Niệm Băng nói : “ Lý thúc, hôm nay ta sẽ không ở đây, ta vừa đến Băng Tuyết thành, muốn đi ra ngoài một chút, thuận tiện mua một ít đồ dùng sinh hoạt “.
Lý thúc là người sảng khoái, cũng không có hỏi nhiều, chỉ cho Niệm Băng đường ra cửa sau, rồi để hắn tùy tiện đi.
Rời khỏi Thanh Phong Trai, trong mắt Niệm Băng quang mang lóe lên, nếu đã biết ma pháp sư công hội tổng hội của Băng Nguyệt đế quốc ở nơi này, vậy trước hết cứ đến xem, ít nhất phải hỏi được cần điều kiện gì mới có thể tới đó đọc tư liệu. Nghĩ tới đây, hắn đi theo đường lớn, tùy tiện tìm người hỏi, cuối cùng đã biết được vị trí của ma pháp sư công hội.