Ánh mặt trời gay gắt như lửa đốt, một gã nam tử cao lớn dắt theo một đứa nhỏ thong thả bước đi. Nam tử trên người mặc ma pháp bào màu hỏa hồng, ngực có hình kim sắc hỏa diễm, đại biểu cho thân phận ma đạo sĩ của hắn. Mái tóc dài màu vàng phi tán phía sau lưng, khuôn mặt màu cổ đồng giống như được dùng đao gọt búa đục góc cạnh rõ ràng, nhưng trong đôi mắt màu nâu của hắn lại thấp thoáng vẻ bi thương.
“Niệm Băng, ngươi mệt sao?” - Nam tử cúi đầu nhìn đứa nhỏ.
Nam hài thân cao chỉ tới phần eo của nam tử, tướng mạo so với nam tử cao lớn cũng có sáu phần tương đương, chỉ có điều khuôn mặt hắn đường nét nhu hòa hơn rất nhiều, mái tóc đồng dạng màu vàng, dù tuổi còn nhỏ, nhưng tướng mạo anh tuấn so với nam tử to lớn càng thu hút sự chú ý hơn. Hắn có một đôi mắt màu thủy lam, thân thể nhìn qua có chút gầy yếu, bởi vì mệt mỏi, sắc mặt tái nhợt, trên tóc đã có chút mồ hôi ẩn hiện.
Đứa nhỏ kiên định lắc đầu: “Ba, con không mệt, chúng ta sẽ gặp mụ mụ sao? Con… con rất nhớ mụ mụ.”
Nam tử cao lớn ngửa đầu nhìn ánh mặt trời gay gắt trên không trung, ánh sáng chói mắt tựa hồ không có mảy may ảnh hưởng tới hắn: “Đúng vậy! Chúng ta sẽ gặp mụ mụ của ngươi, mười năm rồi, ngươi đã mười tuổi rồi, mười năm qua, thiên hạ to lớn, nhưng không có nơi dung thân cho cha con ta. Bất luận như thế nào, lần này ta nhất định phải gặp mụ mụ của con, cho dù phải trả giá bằng tính mạng này.”
Niệm Băng dù sao tuổi cũng còn nhỏ, có chút khó hiểu nhìn phụ thân: “Ba ba, vì sao bọn họ không cho chúng ta gặp mụ mụ?”
Nam tử cao lớn hừ lạnh một tiếng, trong mắt tựa hồ muốn phun ra hỏa diễm: “Bọn họ, hừ, bọn họ… Niệm Băng, con còn nhỏ, chờ ngươi trưởng thành, sẽ minh bạch thôi. Vì mụ mụ của ngươi, ba ba có thể nỗ lực hết thảy, nhưng mà, ta thật sự không nỡ về con a. Con còn nhỏ như vậy, tới thôn phía trước, con lưu ở đó đợi ba ba được không?”
“Không, ba ba, ta sẽ đi cùng người tìm mụ mụ. Mụ mụ đã không cần ba, chẳng lẽ người cũng không cần ta sao?” Niệm Băng vành mắt đỏ lên, căng thẳng nắm lấy tay phụ thân, chỉ sợ hắn buông tay mình ra.
Nam tử cao lớn từ trong người móc ra một quyển trục đặt vào tay Niệm Băng: “Nhớ rõ ba ba dạy ngươi phương pháp dẫn động ma pháp quyển trục không? Con có thể theo ta đi, nhưng mà, trong lúc nguy cấp, nhất định phải nhớ sử dụng quyển trục này, nó sẽ đem ngươi tới địa phương an toàn, chỗ mà mấy hôm trước ba ba vẽ ma pháp trận đó.”
Niệm Băng đem ma pháp quyển trục thu vào trong tay, nhu thuận gật gật đầu, nói: “Ba ba, con biết rồi.”
Nam tử cao lớn thở dài một tiếng nói: “Đáng tiếc, thời gian quá ngắn, thiên phú của ngươi so với ta còn tốt hơn, nếu thời gian cho phép ta sẽ dạy con càng nhiều thứ, có lẽ con sẽ trở thành hỏa hệ ma pháp sư đứng đầu trên đại lục này. Nhưng thời gian không cho phép ta tiếp tục chờ đợi. Nếu chúng ta ngày mai không thể đuổi tới Băng Thần Chi Bảo, sẽ vĩnh viễn không thể gặp mụ mụ của con nữa.”
Niệm băng chỗ hiểu chỗ không gật đầu nói: “Ba ba, sau này ta nhất định sẽ trở thành một hỏa hệ ma pháp sư cường đại như người.”
Nam tử cao lớn trong mắt toát ra một tia mông lung: “Nhớ lại năm đó, thời điểm ta và mụ mụ của con ở cùng một chỗ, chúng ta từng giao hẹn, nếu có hài tử, nên để cho nó tu luyện ma pháp thế nào? Nàng là băng hệ ma pháp sư mà ta lại là hỏa hệ, băng hỏa bất tương dung, con của chúng ta chỉ có thể lựa chọn một loại. Khi đó, mụ mụ của con nói: nếu sinh con trai sẽ theo ta học hỏa hệ ma pháp, sinh con gái, sẽ theo nàng học băng hệ ma pháp. Bây giờ nhớ lại, nàng phảng phất ở ngay trước mắt ta, lời nói còn văng vẳng bên tai mà người thì đã không còn.”
Nói tới đây, thanh âm của hắn đột nhiên trở nên vang dội: “Ta, hỏa hệ Ma Đạo sĩ Dung Thiên phát thệ, nhất định sẽ ngăn cản nghi thức kế thừa Băng Chi Nữ Thần tế tự, đoạt lại thê tử của ta.”
Ba ngày sau ….
Đó là một ngọn núi cao chừng trăm thước. Đỉnh núi dốc đứng, mặc dù không cao nhưng lại khiến cho người khác cảm thấy lăng lệ. Quả núi màu than chì nhìn qua có phần xơ xác tiêu điều, mặt trên mặc dù có thực vật sinh trưởng, nhưng lại cực kỳ thưa thớt, có lẽ là bởi vì sơn thế dốc đứng. Trừ phi là người thường xuyên hành tẩu ở trên núi, người thường rất khó trèo lên ngọn núi dốc đứng như vậy. Dưới chân núi, một con sông lớn từ nam tới bắc mênh mông bộc phát, đây là con sông mẹ nổi danh ở Ngưỡng Quang đại lục. Tên gọi Thiên Thanh hà. Con sông lớn dài gần hai ngàn công lý, nguồn của nó ở tận cực bắc Băng Cực Hành Tỉnh, sáu mươi phần trăm diện tích hành tỉnh đều bị sông băng bao phủ, mỗi năm xuân hạ lưỡng kỳ, sông băng tan đi, hội tụ vào trong Thiên Thanh Hà, kéo thẳng tới tới đại hải xa xôi.. Mặt sông rộng lớn, chỗ hẹp nhất cũng có gần trăm thước chiều rộng, chỗ rộng nhất có thể đạt tới mấy ngàn thước. Nước sông trong suốt và chảy xiết đúng như tên gọi, chảy qua mấy quốc gia, hơn mười hành tỉnh. Nếu ngẫu nhiên phát tác nó có thể dâng nước gây lũ lụt ghê gớm, nhưng bởi các nước mà Thiên Thanh hà chảy qua cùng có biện pháp trị thủy thích đáng, vì vậy mọi người sinh sống hai bên bờ sông đều có thể bình tĩnh an dật sinh hoạt, dựa vào dòng sông mà sống.
Ngọn núi dốc đứng, đỉnh núi chỉ có diện tích không đầy mười thước vuông, trên mặt đất xuất hiện quang mang hỏa hồng sắc, đó là một quang điểm, quang điểm nhanh chóng di động, trong chớp mắt xoay vòng quanh một lục mang tinh. Nhiệt độ ở đỉnh núi kịch liệt tăng lên, trên lục mang tinh vì sức nóng mà sinh ra gợn sóng.
Từng gợn sóng chậm rãi rung động, hồng quang đột nhiên đại thịnh, ma pháp nguyên tố xung quanh tựa hồ kêu to mừng rỡ, trong ba động nguyên tố mãnh liệt, một thân ảnh màu xám lẳng lặng xuất hiện.
Thân ảnh một người lảo đảo từ trong hỏa hồng sắc ma pháp trận ngã xuống, suýt nữa ngã sấp xuống đất, đó là một đứa nhỏ, một hài tử nhìn qua mới mười mấy tuổi.
Khuôn mặt nhỏ nhắn anh tuấn còn lưu lại thần sắc sợ hãi, mái tóc ngắn màu vàng có chút rối loạn, đôi chân mềm nhũn ngã ngồi xuống đất, hơi thở hổn hển từng ngụm từng ngụm. “Ba ba, mụ mụ, vì sao… vì sao lại như vậy?” Nước mắt theo khuôn mặt không ngừng chảy xuống, sự thống khổ khi mất đi người thân nhất, vô luận là ai cũng rất khó chấp nhận, huống chi hắn chỉ là một đứa nhỏ mới mười mấy tuổi.
Khóc trong chốc lát, tinh thần mệt mỏi, Niệm Băng cuộn tròn phía sau một khối nham thạch trên đỉnh núi, thiếp đi. Hắn tuổi còn nhỏ, lúc này đã mê man, căn bản không biết chính mình phải làm gì. Lam hồng lưỡng sắc quang mang trong ngực hắn chợt lóe chợt tắt, xung quanh hỏa vân và băng nguyên nhanh chóng hướng thân thể nhỏ bé ngưng tụ, quá trình kỳ dị này duy trì trong thời gian ăn hết bữa cơm mới lặng lẽ biến mất.
Không biết đã trải qua bao lâu, chấn động và đau đớn kịch liệt khiến cho Niệm Băng từ trong cơn mơ tỉnh lại, ba thân ảnh cao gầy đứng ở trước mặt hắn không xa, ngực truyền tới cơn đau kịch liệt không khỏi làm hắn ho khan một tiếng, một ngụm máu tươi theo khóe miệng chảy ra. Cái áo vải màu xám có thêm vết đất hình dấu chân.
Ba người kia, đều mặc ma pháp bào màu lam, cùng mái tóc dài tựa hồ dung hợp thành một thể, phảng phất thân thể bọn họ chỉ dùng băng ngưng kết thành, làm cho người ta có một cảm giác băng lãnh, nhìn qua hình dáng bọn họ ước chừng ba bốn mươi tuổi, ở giữa là một người trên ngực trái ma pháp bào đính ba bông tuyết màu lam do tinh thạch điêu khắc thành lớn cỡ ngón tay. Hai người đi theo hắn cấp bậc hiển nhiên kém hơn một chút, chỉ có một viên.
“Lấy hỏa làm trụ cột sử dụng thuấn gian di động ma pháp trận. Đáng tiếc lại là do một đứa nhỏ sử dụng, khí tức lưu lại rất rõ ràng.” Ma Pháp sư ở giữa thản nhiên nói.
Gặp lại ba người này, khuôn mặt nhỏ nhắn tuấn tú nhất thời trở nên vặn vẹo: “Các ngươi, a! Là mấy người xấu các ngươi. Còn mụ mụ của ta. Còn ba ba của ta...” Không biết là khí lực tới từ đâu, Niệm băng miễn cưỡng từ mặt đất đứng lên, nhằm vào người đứng giữa phóng tới. Lúc này hắn đã quên chính mình có năng lực sơ cấp ma pháp sư, trong lúc xúc động, chỉ còn bản năng.
“Tiểu tạp chủng, muốn chết sao?” Ma pháp sư bên trái vung tay lên, một viên thủy đạn đường kính ba tấc thuấn phát ra, trực tiếp nổ trên ngực thiếu niên, thủy đạn chỉ là nhất cấp ma pháp tối phổ thông, lực công kích cũng không mạnh, Niệm Băng kêu lên một tiếng đau đớn, lảo đảo ngã lùi về phía sau vài bước, đặt mông ngồi dưới đất, tay hắn vì trợ giúp ổn định thân thể mà bị nham thạch bên cạnh cọ sát tạo ra mấy vết máu.
Ma Pháp sư ở giữa trừng mắt nhìn đồng bọn: “Đủ rồi, hắn chỉ là một đứa nhỏ, ta không muốn để cho hắn phải chịu nhiều đau khổ.”
“Vâng, tôn kính Băng Tuyết tế tựu đại nhân.” Ma pháp sư ra tay vội vàng đáp ứng một tiếng rồi thối lui về bên cạnh.
Băng Tuyết tế tựu nhìn Niệm Băng lạnh nhạt nói: “Cậu bé, ta vốn không muốn thương tổn ngươi, thế nhưng, ngươi là đứa nhỏ của bọn hắn, vì tôn nghiêm của Băng Thần Tháp, ngươi không thể tiếp tục tồn tại. Giao ra Băng Tuyết Nữ Thần Chi Thạch, ta cho ngươi được chết thống khoái”. Với thân phận của hắn, tự nhiên không thể ra tay lục soát, nhưng giọng nói ra lệnh lại tỏ ra uy nghiêm vô hình.
Niệm Băng chậm rãi đứng lên, tuổi còn nhỏ nhưng trong ánh mắt hắn lại toát lên vẻ băng lãnh, cừu hận trong lòng hắn thiêu đốt, “Tôn nghiêm của Băng Thần Tháp? Ba ba từng nói qua, Băng Thần Tháp bề ngoài quang vinh, chỉ bất quá là một đống rác rưởi. Muốn thu hồi Băng Tuyết Nữ Thần Chi Thạch? Đừng có nằm mộng, ta cho dù chết cũng sẽ không cho các ngươi, đó là thứ lúc tối hậu mụ mụ cho ta, các ngươi đều chết đi.” Không có dấu hiệu báo trước, song quyền đồng thời chém ra, tả hồng hữu lam, lưỡng đạo quang mang phân biệt dẫn theo khí tức bất đồng nhằm ba gã Băng Tuyết pháp sư trước mặt đánh tới. Đó là hỏa cầu và thủy cầu, hai ma pháp nhất cấp, không cần ngâm xướng chú ngữ có thể sử dụng ma pháp, băng hỏa đồng thời xuất hiện, hắn cũng không ngờ được thành tích của bản thân,
Băng Tuyết tế tự trong mắt quang mang chợt lóe, rất nhanh đã ngâm nga mấy chữ đơn giản, một thủy tường nhu hòa bằng không xuất hiện, thủy thỏa va chạm sinh ra một phiến hơi nước. Hắn trong lòng chợt động, thầm nghĩ bất hảo, khi muốn tiếp tục ra tay thì đã không còn kịp.
Thân thể bé nhỏ đã từ đỉnh núi nhảy xuống, thời khắc hắn nhảy ra khỏi vách núi đen, không có chút do dự. Một tiếng tõm vang lên, thân ảnh đã biến mất trong dòng sông chảy xiết, chỉ để lại những gợn sóng nhẹ nhàng. Thanh âm Niệm Băng vẫn như trước quanh quẩn bên tai ba gã Băng Tuyết pháp sư, bọn họ rốt cuộc hiểu được ý tứ chết cũng không giao Băng Tuyết Nữ Thần Chi Thạch ra.
Băng Tuyết tế tự tiến lên vài bước, đi đến bên vách đá, than nhẹ một tiếng: “Một đứa nhỏ kiên cường a!”
“Băng Tuyết tế tự đại nhân, điều này sao lại có thể? Hắn bao nhiêu tuổi, làm sao lại có thể thuấn pháp hai loại ma pháp? Nhưng lại là ma pháp xung đột lẫn nhau.” Băng Tuyết pháp sư bên trái kinh ngạc nhìn dòng nước chảy xiết phía dưới.
Băng Tuyết tế tự lạnh nhạt nói: “Cũng không phải pháp lực của hắn cao, mà bởi vì hắn chẳng những có Băng Tuyết Nữ Thần Chi Thạch, lại còn dung hợp Hỏa Diễm Thần Chi Thạch. Hai khối cực phẩm bảo thạch này mặc dù hắn không vô pháp sử dụng năng lực chân chính của nó, nhưng kích phát ra ma pháp sơ cấp đơn giản cũng không đáng kinh ngạc. Bất quá, băng hỏa tương khắc, nhưng đồng thời sử dụng hai loại sơ cấp ma pháp lại tựa hồ không có xung đột lẫn nhau. Điều này làm ta thật sự không minh bạch. Xem ra đứa nhỏ này trên phương diện ma pháp có thiên phú cực cao.”
Pháp sư bên phải giọng căm hận nói: “Đáng tiếc, chúng ta không có đủ ma lực đem dòng sông chảy xiết này đóng băng lại, nếu không nhất định có thể tìm được hai khối bảo thạch. Băng Tuyết tế tự đại nhân, nhiệm vụ của chúng ta làm sao bây giờ? Lúc trước, thà trực tiếp lục soát toàn thân hắn.”
Băng Tuyết tế tự nhìn hắn, hàn ý trong mắt khiến cho tên pháp sư kia giật mình một cái, cũng không dám nói gì thêm nữa.
“Nhớ kỹ, tu luyện ma pháp trước hết phải tu tâm, không có một trái tim bình tĩnh, năng lực ma pháp của các ngươi thủy chung không thể đạt tới cảnh giới thượng thừa. Nhiệm vụ lần này vì thất bại mà chấm dứt, hết thảy trách nhiệm ta sẽ gánh chịu. Chúng ta trở về. Băng Tuyết Nữ Thần vĩ đại a! Ta thỉnh cầu sự phẫn nộ của ngài, đưa chúng ta tới bến bờ thất lạc.” Không biết từ khi nào, trên tay hắn đã có thêm một cây ma pháp trượng dài chừng một thước, thân trượng hiện ra màu lam trong suốt, chẳng biết vì sao lại chế tạo, đầu trượng lấy thế Bát Trảo Trảo Ma, giống như chúng tinh phùng nguyệt lộ ra tám ngón tay linh tinh, nắm lấy một viên bảo thạch trong suốt.
Pháp trượng chậm rãi giơ lên, băng nguyên tố trong không trung từ từ trở nên cuồng bạo, bầu trời cũng theo đó mà tối sầm xuống, sự phẫn nộ của Băng Tuyết Nữ Thần là gì? Là Băng Tuyết Phong Bạo.
Băng Tuyết Phong Bạo, lục cấp đại pham vi băng hệ ma pháp, lực công kích bình thường, phạm vi cực lớn.
Tuyết bay đầy trời làm cho nhiệt độ không khí kịch liệt hạ xuống, đây là cảnh tượng Băng Tuyết pháp sư thích nhất, bầu trời hôn ám, phong tuyết tàn phá, Băng Tuyết tế tự pháp trượng chỉ phía trước. “Đi thôi.”
Hai gã Băng Tuyết pháp sư lên tiếng, toàn thân tỏa ra quang mang nhàn nhạt màu lam, giống như một mảnh bông tuyết tung bay, theo gió tuyết phiêu đãng, theo hướng Băng Thần Tháp mà đi. Băng Tuyết Phong Bạo tối thích hợp cho Băng Tuyết pháp sư tiến hành phi hành khoảng cách ngắn, mặc dù không thể giống như Phong hệ ma pháp sư liên tục duy trì phi hành, nhưng trong thời gian ngắn tốc độ so với Phong hệ ma pháp còn nhanh hơn vài phần.
Đồng bạn đi rồi, Băng Tuyết tế tự ánh mắt băng lãnh nhìn lần cuối vào Thiên Thanh hà rộng lớn, khẽ thở dài: “Hết thảy đều do trời cao quyết định đi, Băng sư thúc, ta có thể làm cho ngươi, cũng chỉ có việc này mà thôi.” Với trình độ ma pháp của hắn, vốn có thể trong lúc Niệm Băng đào thoát mạnh mẽ đem hắn đánh gục, nhưng thiện niệm trong lòng khiến cho hắn không làm như vậy, cấp cho đứa nhỏ đáng thương đã mất đi cha mẹ kia một tia sinh cơ cuối cùng.
Tra Cực từ trong Đào Hoa sâm lâm đi tới bờ sông Thanh Thiên, mắt nhìn qua lưới đánh cá trên nay, miệng lầm bầm bầm nói: “Cải thiện cải thiện cuộc sống đi, mỗi ngày đều ăn rau cỏ, cho dù có ngon tới đâu, thân thể luôn thiếu dinh dưỡng a. Đánh bắt vài con thanh ngư, tẩm bổ thân thể già nua này một chút.”
Không khí tươi mát có hơi ẩm ướt, chóp mũi hô hấp, khiến cho hắn cảm thấy hết sức dễ chịu, Tra Cực năm nay đã năm mươi bảy tuổi cư trú ở chỗ này cũng đã mười năm, hết thảy chung quanh đều rất quen thuộc với hắn.
Hai tay run rẩy miễn cưỡng cầm lưới đánh cá lên, dùng tay quăng lưới ra ngoài, mặc dù chỉ xa bốn năm thước, nhưng với con sông Thiên Thanh ngư sản phong phú mà nói, chỉ cần hắn chịu khó kiên nhẫn chờ đợi, nhất định sẽ không phải tay không đi về. Đem lưới đánh cá cố định ở bên cạnh, lấy một cái ngư tuyến trong đó buộc ở cổ tay mình, Tra Cực ngồi dựa vào một gốc cây đại thụ bên cạnh, mùa hè nóng như lửa, ngồi hóng mát dưới bóng cây quả là lựa chọn đúng đắn.
Thân thể vừa mới ngồi xuống, ngư tuyến trên tay Tra Cực đột nhiên chấn động mãnh liệt, đôi mắt vốn đã nhắm lại của hắn mở ra, tinh quang chợt lóe lên, “Vận khí sẽ không tốt vậy chứ. Bình thường, phải mất một chút thời gian mới được. Phôi liễu, sao lại không phải cá, cái lưới đánh cá đáng thương của ta!” Khi hắn nhìn vào trên sông, lại nhìn thấy một khối mộc đầu, mộc đầu không lớn, dài ước chừng một thước, hình dáng gồ ghề, đang quấn quanh thân nó là một lưới đánh cá không thể tính là chắc chắn, không cần nhìn hắn cũng biết, sợ rằng lưới đánh cá này xem như bỏ đi.
Tra Cực còn chưa kịp cảm thán vận khí bản thân đáng thương, đã phát hiện ra trên cây gỗ kia có một đôi tay mảnh khảnh, có người, trong sông có người. Không dám chậm trễ, hắn đem ngư tuyến nhanh chóng quấn quanh đùi mình, chạy nhanh ra xa bờ, bằng lực ở chân kéo cả người cả khối gỗ lên bờ.
“Không…“ Niệm Băng mạnh mẽ ngồi dậy, thở hổn hển từng hơi một. Trong mắt lộ ra thần sắc kinh nghi bất định.
Tiếng chim kêu rõ ràng truyền vào trong tai, ánh sáng nhu hòa chiếu vào trên người hắn, mang tới vài phần ấm áp, dùng sức lắc lắc đầu, tâm thần hơi ổn định lại một chút, theo cảm giác ấm áp, hắn biết bản thân còn chưa chết, tim đập dần dần bỉnh ổn lại, quan sát bốn phía. Ngoại trừ cái giường chính mình đang ngồi, chung quanh tựa hồ không bài trí quá nhiều, trong phòng có không ít bụi đất, hiển nhiên là không thường xuyên quét dọn.
“Ngươi tỉnh rồi.” Một thanh âm mệt mỏi vang lên.
Niệm Băng hạ ý thức co tròn thân thể lại, “Ngươi, ngươi là ai?”
“Ân nhân cứu mạng của ngươi.” Tra Cực đi đến bên giường ngồi xuống, để cái bát trong tay xuống cái bàn ở bên cạnh, mỉm cười nhìn Niệm Băng, trong lòng thầm nghĩ, “Đứa nhỏ này thật anh tuấn.”
Trong đầu hồi tưởng lại hết thảy sự kiện phát sinh trong mấy ngày, Niệm Băn toàn thân có chút chấn động, sờ sờ trong ngực mình, vật phẩm cứng rắn kia vẫn còn tồn tại, lúc này hắn mới nhẹ nhàng thở ra, dò hỏi: “Là ngài đã cứu ta?” Vừa nói, hắn vừa đánh giá lão nhân trước mắt, hắn nhìn qua hình dáng đã hơn sáu mươi tuổi, máu tóc màu đen đã hoa râm, nếp nhăn biểu hiện phong sương của năm tháng, trên mặt mang theo nụ cười hiền hòa, tướng mạo rất bình thường.
Tra Cực nói: “Đương nhiên là ta, nếu không, ngươi cho rằng là ai? Coi như vận khí của ngươi tốt, có thể kiên trì ôm khúc gỗ, ngươi có biết ta đem ngươi về tốn mất bao nhiêu sức lực không? Thật sự là mệt chết lão nhân gia ta. Tiểu tử kia, ăn một chút gì đi, cái khối gỗ của ngươi đụng phá mất lưới đánh cá của ta, bây giờ chỉ có cháo rau để uống.”
Lúc trước bị vây trong sự sợ hãi, Niệm Băng đối với thân thể chính mình cũng không có quá nhiều cảm giác, lúc này vừa nghe Tra Cực cho hắn ăn cái gì, hắn mới phát hiện, cái bụng của mình đã gần dán vào sau lưng rồi. Lúc ấy, hắn nhảy xuống sông Thiên Thanh, bị mặt nước đập vào đau nhức suýt chút nữa làm hắn hôn mê bất tỉnh, hai tay quơ quào, nhưng sau khi lại bị lao ra vài trăm thước, kỳ công bắt được một cây gỗ, ý thức cầu sanh mãnh liệt khiến hắn ôm chặt cây gỗ không buông. Cũng xem như hắn vận khí tốt, Thiên Thanh hà cực kỳ rộng lớn, không có đá ngầm đột nhiên nhô ra, lúc này mới va vào lưới đánh cá của Tra Cực rồi được cứu.
Hắn có phần cẩn thận liếc mắt nhìn Tra Cực, lúc này mới đem bát đồ ăn tỏa ra mùi thơm bưng lên. Khi hắn nhìn qua bên trong bát, không khỏi ngây ra một lúc, cháo màu trắng, nhìn qua rất đặc, tựa hồ trong suốt, lấp lánh sáng bóng, một khối rau màu xanh biếc, mặc dù lớn nhỏ không đều, nhưng rải rác trong bát cháo trắng, tựa hồ có thể cảm giác được nó sở hữu sanh mạng khí tức, tới gần hơn, cả bát cháo nhẹ nhàng tỏa ra mùi thơm ngát, khiếm cho Niệm Băng không kiềm chế nổi nhanh chóng ăn vào. Hắn nào biết, trước kia, một chén cháo bình thường như vậy, tại đại lục ẩm thực giới có mỹ xưng Phỉ Thúy Bạch Ngọc Chúc, cũng không phải người thường có thể ăn vào, mấu chốt của nó không phải ở mặt nguyên liệu, mà là ở phương pháp chế biến.
Lịch sử vẫn coi là vĩ nhân những người tranh đấu cho hạnh phúc của mọi người, kinh nghiệm cũng đã chứng minh rằng những người sung sướng hơn cả là những người làm cho nhiều người được hạnh phúc, còn tôn giáo thì dạy chúng ta biết con người lý tưởng mà ai cũng phải bắt chước, là người hy sinh cho nhân loại… Khi chúng ta đã chọn một nghề nghiệp cho chúng ta dễ dàng phục vụ nhân loại hơn cả thì những nặng nhọc không làm cho ta nản chí vì đó chỉ là những hy sinh đem lại hạnh phúc cho tất cả...
Cháo trắng hương vị ngọt ngào, hỗn hợp rau cỏ tươi mát, hai loại khí tức bất đồng kết hợp hoàn mỹ cùng một chỗ, ăn một chén cháo vào bụng, Niệm Băng cảm thấy khí lực bản thân khôi phục được vài phần, tới tinh thần cũng tốt hơn rất nhiều. Một bát cháo rau bình thường, lại làm cho cảm giác, vị giác của hắn cực độ thỏa mãn, khiến hắn đối với Tra Cực không khỏi tăng thêm vài phần hảo cảm.
“Gia gia, cám ơn ngài! Cháo này uống rất ngon, là ngài tự làm sao?” Niệm Băng tò mò hỏi.
Thần sắc ảm đạo trong mắt Tra Cực chợt lóe lên, “Ta bây giờ, cũng chỉ có thể làm chút thức ăn bình thường này mà thôi.”
“Bình thường? Sao lại thế? Bát cháo này là thức ăn ngon nhất ta từng nếm qua đó, hương vị thật sự quá tuyệt vời. Cho dù, cho dù trước kia mụ mụ làm cơm, so ra cũng tuyệt đối kém mùi vị của nó.” Nhắc tới mụ mụ của mình, Niệm Băng vành mắt không khỏi đỏ lên, cừu hận mãnh liệt phát ra, khiến cho Tra Cực ở một bên không khỏi âm thầm kinh ngạc.
“Tiểu bằng hữu, ta còn chưa biết ngươi tên là gì đó? Vì sao lại rơi xuống nước? Nhà của ngươi ở đâu?”
Niệm Băng toàn thân cứng đờ, hắn mặc dù chỉ có mười tuổi, nhưng vài năm nay vẫn theo cha đông bôn tây tẩu, thành thục hơn những đứa nhỏ cùng tuổi, cha từng nói qua cho hắn, gặp người chỉ nói ba phần đạo lý, hai năm trước hắn trong lúc vô ý nói ra khiến cho bản thân và cha bị đuổi giết một tháng trời, cũng đã minh bạch sâu sắc, cúi đầu nói: “Tên của ta dường như gọi là Niệm Băng, những cái khác, đều nhớ không ra.”
Niệm Băng dù sao cũng chỉ có mười tuổi, sự cố trước mặt Tra Cực, những lời này làm sao có thể làm cho người ta tin tưởng được? Bất quá Tra Cực cũng không hỏi nhiều, mỉm cười nói: “Ta gọi là Tra Cực, ngươi có thể gọi ta là gia gia. Ngươi nói ngươi đã quên hết thảy, vậy ngươi có nơi nào để tới không?”
Niệm Băng cố nén không cho nước mắt rơi xuống, lắc lắc đầu, “Ta, ta cũng không biết nên đi đâu.”
Nhìn thấy hắn hình dáng bi thương, Tra Cực trong lòng xuất hiện một tia bất nhẫn, “Quên đi đứa nhỏ, ta biết trong lòng ngươi nhất định có bí mật không muốn nói ra, gia gia không bức ngươi, nếu ngươi nguyện ý, cứ tạm thời ở chỗ này đi, dù sao trong Đào Hoa Lâm cũng chỉ có một mình ta.”
Niệm băng mở to hai mắt, kiên định nói: “Không, cảm ơn ngài, Tra gia gia, nhưng ta phải rời khỏi, ngài đã cứu ta, ta không thể làm liên lụy tới ngài.”
Tra Cực nhíu mày, “Nói như vậy, có người đang truy đuổi ngươi. Là ai lại tàn nhẫn như vậy, cả đứa nhỏ như ngươi cũng không buông tha. Ngươi trong lúc ngủ, không ngừng la lên ba ba, mụ mụ, chẳng lẽ phụ mẫu ngươi đã gặp nạn?”
Nước mắt rốt cuộc không thể khống chế, thuận theo khuôn mặt chảy xuống, Niệm Băng đau lòng khóc thành tiếng, Tra Cực vội vàng đem hắn ôm vào lòng an ủi nói: “Tốt lắm, hết thảy cũng đều là quá khứ đã qua. Ngươi nhất định đã bị kinh hãi, địa phương này của ta rất bí mật, lại là một cấm địa, người bình thường sẽ không tới đây, ngươi trước hết an tâm ở lại đây. Ít nhất đợi thân thể khỏe mạnh rồi hãy tính chuyện rời đi. Ngủ tiếp trong chốc lát đi, buổi tối gia gia làm cho ngươi chút thức ăn ngon.” Dưới sự trấn an của Tra Cực, Niệm Băng một lần nữa tiến vào mộng đẹp.
Khi đứa trẻ mười tuổi Niệm Băng thanh tỉnh lại sau cơn mơ, thần trí của hắn đã hoàn toàn ổn định, ánh sáng vốn theo cửa sổ hắt vào đã không thấy đâu, chim chóc tựa hồ cũng trở về sào huyện của chính mình nghỉ ngơi, chung quanh trở thành một mảng yên tĩnh.
Từ trên giường đứng dậy, Niệm Băng phát hiện trên người mình mặc một áo vải thô rộng thùng thình, hiển nhiên là của Tra Cực, thân thể hoạt động một chút, tựa hồ đã không còn mệt mỏi, tay chân nhẹ nhàng bước tới mở cửa phòng đi ra ngoài. Chung quanh là một vùng tối đen, không thể thấy rõ hình dáng cảnh vật, sương đêm tràn ngập, mang tới cho hắn một chút ớn lạnh. Hắn hạ ý thức nắm thật chặt quần áo trên người, hướng một gian phòng có ánh sáng bên cạnh đi tới. Trong lúc vô tình dưới chân đụng phải cái gì đó, phát ra một tiếng vang nhỏ.
“Niệm Băng sao? Vào đi.” Thanh âm Tra Cực từ trong phòng truyền ra.
Niệm Băng đẩy cửa vào, đây là một gian phòng so với căn nhà gỗ kia lớn hơn một chút, Tra Cực cầm trong tay một quyển sách, dưới ánh sáng của ngọn đèn nhìn hắn đi vào, Tra Cực đem cuốn sách đặt ở một bên, mỉm cười nói: “Đi thôi, gia gia mang ngươi tới phòng bếp. Mới vừa rồi đã chuẩn bị tốt lắm, chỉ cần đun thêm một chút là được.”
Lúc này Niệm Băng mới phát hiện ra, Tra Cực thân hình cực kỳ cao lớn, nhưng lưng đã hơi còng. Ôm lấy bả vai nhỏ bé của Niệm Băng, Tra Cực dẫn hắn ra khỏi phòng, vừa đi vừa nói: “Tiểu viện này chỉ có một mình ta, thêm ngươi làm bạn, ta coi như không tịch mịch rồi. Tới đây, nhìn xem gia gia chuẩn bị cái gì cho ngươi ăn.”
Phòng bếp cách hai gian phòng ngủ hơn năm thước, là một gian phòng đơn độc, khi Niệm Băng theo Tra Cực vào trong, hắn kinh ngạc phát hiện, gian phòng bếp thế nhưng so với gian phòng mình ngủ và gian phòng của Tra Cực cộng lại còn lớn hơn.
Tra Cực thắp sáng ngọn đèn, trên cái bàn dài bên cạnh có vài cái lồng chứa đồ ăn bằng nan gỗ, lồng do nhánh mây đan thành, qua khe hở nhìn vào bên trong có thể thấy, chén đĩa trong đó đều là rau cỏ.
Tra Cực mở cái lồng ra, trong đó tổng cộng có bốn đĩa rau cỏ, bốn loại đồ ăn rau xanh biếc, nhìn qua đều được nấu đơn giản mà thành. Tra Cực đi tới bên bếp cúi xuống, lấy ra hỏa thạch, hai tay run rẩy để hai thanh củi không đều nhau vào đánh lửa. “Đồ Ăn ta đã chuẩn bị tốt rồi, đáng tiếc đã ngội, chúng ta đun lại một chút, mặc dù hương vị sẽ kém vài phần, những ta nghĩ cũng không kém quá xa.”
Niệm Băng kinh ngạc phát hiện, tay Tra Cực run rẩy liên hồi, hỏa thạch mặc dù va chạm tóe lên tia lửa, nhưng bởi tay hắn vô cùng bất ổn, rất khó đem củi đốt. Vội vàng nhu thuận tới bên cạnh, nói: “Gia gia, để con tới giúp người.”
Tra Cực thở dài một tiếng, vẻ mặt ảm đạm lại hiện lên rên mặt hắn, đem hỏa thạch đưa cho Niệm Băng, “Già rồi, đúng là già rồi, ta nên dùng ngọn đèn mới đúng. Ai có thể nghĩ, Quỷ Trù trước kia, hiện tại ngay cả lửa cũng không thể đốt, hết thảy cũng đều đã thành quá khứ.”
Niệm Băng cũng không nhận lấy hỏa thạch, cũng không chú ý những lời Tra Cực nói, tinh thần hắn hoàn toàn tập trung, nhẹ giọng niệm: “Hỏa nguyên tố nhiệt tình a, thỉnh cầu các ngươi, ngưng tụ thành quang mang hỏa diễm, mang ấm áp cấp cho thế gian.” Thanh âm của hắn cũng không vững vàng, mà là một loại âm điệu đặc thù phát ra, đó là âm điệu cộng minh sản sanh, bàn tay nhỏ bé hướng tới dưới bếp, một ngọn lửa màu đỏ bốc lên, mặc dù hỏa quang cũng không sáng, nhưng củi trong bếp gặp được lửa, lập tức cháy lên.
Tra Cực trợn mắt há hốc mồm nhìn Niệm Băng, thì thào nói: “Ma pháp, đây là hỏa hệ ma pháp. Thiên thần vĩ đại a! Là người cố ý đem đứa nhỏ này tới bên ta sao? Cám ơn người, cám ơn người, ta rốt cục có hy vọng rồi, thật tốt quá.” Hắn reo hò không đầu không đuôi, Niệm Băng ở bên cạnh không khỏi sững sờ một chút, Tra Cực lúc này không khom người nữa, thân thể đứng thẳng, hưng phấn nhìn lên trần nhà mà hoan hô.
“Gia gia, Tra gia gia, người bị sao vậy?”
Tra Cực khôi phục tinh thần, hai tay nắm lấy bả vai Niệm Băng, hưng phấn nói: “Hài tử, ngươi là một ma pháp sư đúng không, nhanh nói cho gia gia, ngươi là một hỏa hệ ma pháp sư.”
Niệm Băng chấn động toàn thân, lúc này mới ý thức được bản thân dưới tình huống nhất thời cao hứng tiết lộ năng lực ma pháp, hắn dùng sức lắc đầu, “Không, ta không phải, ta không phải.”
“Không, ngươi là.” Tra Cực khẳng định nói: “Hài tử, ngươi yên tâm, gia gia đối với ngươi một chút ác ý cũng không có. Ta chỉ là rất cao hứng thôi. Ngươi nhỏ như vậy nhưng đã là một gã ma pháp sư, đây là ân sủng của trời cao đối với ta!”
Niệm Băng phảng phất lại thấy tình cảnh ở Băng Thần Tháp, kích động hô to: “Không, ta không phải, ta không phải.”
Tra Cực lúc này mới ý thức được, Niệm Băng mới từ cơn kinh hoảng khôi phục lại một chút mà mình lại kích thích hắn, có phần vô pháp thừa nhận, ngăn lại nói: “Hài tử, ngươi nghe ta nói, ngươi trước hãy nghe ta nói đã, ngươi xem tay ta này.” Nói xong hắn buông Niệm Băng, hay tay lật lên, lộ ra cổ tay của mình.
Niệm Băng bị lời nói của Tra Cực hấp dẫn, chăm chú nhìn vào cổ tay của hắn, “Á !“ Hai tay Tra Cực nơi uyển mạch đều có một vết thương, bề sâu chừng một ly, mặc dù vết thương sớm đã khép lại, nhưng vết sẹo nhìn mà đau lòng vẫn tồn tại. Cả miệng vết thương lõm vào phía trong, hiện ra màu đen, nhìn qua cực kỳ kinh khủng.