Chương 13: Chương 13

Gabriel ngả đầu ra sau tựa vào chiếc ghế dài và nhắm mắt. Soup mì gà đóng hộp chưa bao giờ có mùi vị tuyệt đến thế. Niềm vui sướng đơn giản của việc thoát khỏi giá rét, có một ngọn lửa, biết rằng anh và Lolly được an toàn khỏi đêm tối – là một cảm giác tuyệt vời, một điều đáng trân trọng, cho dù chỉ trong một thời gian.

Lò sưởi ga không nổ lách tách như lò sưởi đốt củi, nhưng anh không phải bận tâm đến việc nhét thêm củi cho nó, vì thế đó là một cuộc trao đổi công bằng. Lolly không biết chính xác còn lại bao nhiêu khí đốt propane trong thùng chứa, nhưng cô đã cho anh biết nó đã không được tiếp nạp thêm trong một thời gian. Cô đã ước chừng rằng có đủ để cô ở lại, nên họ có thể thoải mái qua đêm. Nhiều hơn một vài giờ, đó là tất cả những gì họ cần.

"Kể cho em về con trai của anh đi." Lolly dựa người vào anh, khi cô ăn xong chén soup của cô. Thân thể cô cuối cùng đã ấm áp – và mặc quần áo. Việc chia sẻ thân nhiệt hầu như là điều sáo rỗng, anh cho rằng thế, nhưng nó tuyệt. Với một kẻ ưa thích meth đã chết ở hiên sau và một kẻ khác nữa trong rừng, và một hành trình gay go đang chờ họ, 'tuyệt' là một điều tốt. Anh phải thích thú nó trong khi anh có thể.

"Em muốn biết điều gì?"

"Nó trông giống anh hay giống mẹ nó? Nó có tham gia bóng chày, hay nghệ thuật, hay âm nhạc không? Nó ồn ào hay yên lặng?" Đầu cô tựa trên vai anh một cách dễ chịu. "Có khó khăn cho anh khi sống quá xa nó không ?" Câu hỏi cuối cùng này được bày tỏ với sự lưỡng lự trong giọng của cô, như thể cô không chắc nó là câu có thể hỏi được.

Gabriel chưa bao giờ phiền lòng khi kể về Sam. Đã có lúc anh nhận ra mình còn nói quá nhiều là khác, rằng anh đã quấy rầy bất cứ ai đang lắng nghe – dù họ thường quá lịch sự để nói như thế. Vì thế khi cô hỏi, anh rất sẵn lòng trả lời. "Sam trông giống anh, nhưng có đôi mắt của Mariane. Nó không lớn con so với tuổi nhưng cũng không quá nhỏ. Nó chơi bóng chày, đương nhiên rồi, và cả bóng rổ. Tin hay không thì nó cũng vẫn là một tay toán cừ khôi. Well, một tay cừ đối với một chú nhóc bảy tuổi. Anh không chắc nó có được điều đó từ đâu, vì toán không phải là môn học tốt nhất của anh trong trường trung học, và cũng làm cho Mariane cáu tiết khi phải cân đối sổ séc." Thật lạ lùng khi nói về người vợ quá cố của anh mà không có nỗi thương tiếc dồn dập như thường có. Lạ nhưng đúng đắn. "Nó chắc chắn là không yên lặng rồi. Em đã bao giờ trải qua một thời gian đáng kể nào với một đứa trẻ bảy tuổi chưa?"

"Chưa." Cô nói nhẹ nhàng.

"Well, chúng là một kho năng lượng, và Sam không ngoại lệ. Hoặc nó tiến thẳng tới trước với đầy đủ tốc độ hoặc nó ngủ." Anh hít một hơi sâu trước khi tiếp tục. "Và việc sống cách xa nó còn hơn cả khó khăn. Đó là một sự tra tấn." Anh nhận thấy bản thân đang thanh minh cho cách mà cha mẹ của Mariane bước qua việc giúp đỡ sau cái chết của cô ấy, cách mà cha vợ anh chuyển đến Texas, mặc dù anh đã cố gắng để tìm một công việc khác, một công việc sẽ giữ ông ta và vợ ở gần cháu ngoại của họ, cuối cùng, anh không còn lựa chọn nào khác ngoại trừ ra đi. Làm thế hoặc bị thất nghiệp. Gabriel kể với Lolly cách anh đã cố gắng để làm những thứ mà một người cha độc thân đã làm ra sao, vài thứ anh chưa bao giờ thật sự nói về nó trước đó, bằng cách bình thường nhưng tự nhiên thẳng thắn nhất, không ngay cả với cha mẹ anh.

"Những cô trông trẻ, hàng xóm, bạn bè của Marian, vợ của bạn bè anh... Mọi người đã làm những thứ họ có thể để giúp đỡ, nhưng cuối cùng, kế hoạch làm việc của anh quá thất thường đến mức trở thành vấn đề. Sam đã không có sự ổn định. Nó không bao giờ biết nơi nó sẽ ở, người sẽ giữ nó khi anh làm việc ca đêm hoặc bị gọi đi đột ngột. Nó có sự ổn định khi ở đây. Nó biết được nơi nó ngủ vào mỗi đêm."

"Đó là một giá cao phải trả." Lolly nói. "Đối với cả hai người."

Anh đang kể về bản thân, rằng chỗ làm là công việc tạm bợ, rằng anh phải tìm một bà vú nuôi mà anh có thể đủ khả năng để cho con trai anh được ở nhà vào ban đêm, nhưng với mọi tuần lễ đã trôi qua, có một nỗi sợ đang lớn lên dần rằng anh sẽ không bao giờ có thể thực hiện được một sự sắp xếp thoả đáng. Anh là một sĩ quan trong quân đội, và dù cho anh tạo lập được một cuốc sống tươm tất, anh vẫn không có đủ để trả cho một ai đó hai mươi nghìn dollar một năm, đó là mức lương tối thiểu cho công việc chăm sóc trẻ toàn thời gian.

Anh không muốn con trai anh lớn lên với một người cha vắng mặt, người chỉ viếng thăm mỗi khi ông ta có thể, nhưng trong giai đoạn khó khăn nhất của đời anh, anh không biết anh có thể ngăn ngừa điều đó bằng cách nào, ít nhất là ngay lúc này. Ông bà nội của Sam sẽ thực sự trở thành cha mẹ nó, và cha nó sẽ là một kẻ mờ nhạt, một vị khách không thường xuyên, kẻ quấy rầy những lề thói thường nhật. Lolly nói đúng. Sự hy sinh là một giá cao phải trả cho tính ổn định.

"Bọn anh sẽ làm được." Anh nói. "Bất cứ điều gì tốt nhất cho Sam, là điều anh sẽ làm." Anh lo lắng thay đổi chủ đề. "Em thì sao? Đã cưới, đính hôn, đã ly dị..."

"Không thứ nào hết. Em có hẹn hò, thỉnh thoảng, nhưng không có gì đáng kể trong một thời gian dài."

"Sao lại không?" Cô xinh đẹp, thông minh, và nếu điều đã xảy ra dưới vòi sen là một chỉ dẫn, cô như một con mèo hoang trong bao tải. Cô đã chiếm lấy anh bằng sự ngạc nhiên, nhưng mọi thứ cô đã làm kể từ khi anh trèo lên chiếc thang ọp ẹp đó cách đây vài giờ đều làm cho anh ngạc nhiên. Ai có thể nghĩ được rằng anh trở nên say mê Lolly Helton? Cô đã ở ngoài môi trường của cô từ ngay từ lúc đầu, nhưng cô đã chịu đựng, và thậm chí trở thành trợ thủ của anh trong suốt hai trận chiến của anh với Darwin và Niki. Sức mạnh tinh thần của cô, đặc biệt là liên quan đến Niki, mang đến một ý thức tôn trọng sâu sắc. Điều đó không dễ chịu gì cho cô, nhưng cô đã làm điều cô phải làm, và cô đã không suy sụp sau đó.

Dù vậy, anh không thú nhận rằng anh đã mong đợi ít hơn về cô, vì một điều, anh không muốn làm tổn thương cảm xúc của cô, hoặc dồn cô vào chỗ tồi tệ. Điều ngạc nhiên cho anh là anh đã thích cô quá đỗi, thích mọi thứ anh biết về cô đêm nay.

"Có lẽ em đã quá kén chọn." Câu trả lời của cô mang anh quay lại với câu anh đã hỏi. Cô thở dài. "Có lẽ em không gặp may. Em không biết nữa. Câu trả lời đơn giản là : Nó chưa bao giờ xảy đến với em, tình yêu ấy, chắc là vậy." Cô nói dịu dàng hơn nữa. "Em có đôi chút kỳ vọng và em không muốn ổn định cuộc sống với gã tử tế nửa mùa bất kỳ nào chỉ bởi tuổi ba mươi đã rón rén đến gần và nỗi tuyệt vọng đã bắt đầu."

Anh không thể nhìn thấy một Lolly mà anh vẫn thường quen biết hoặc người phụ nữ mà anh trở nên quen biết đêm nay đang tuyệt vọng để kiếm một người đàn ông. Cô đã vượt qua một hoàn cảnh khắc nghiệt mà không suy sụp, và trong khi cô dựa vào anh – theo cả nghĩa đen và nghĩa bóng – Cô còn lâu mới mong manh và thiếu thốn tình cảm.

Và anh mãi mãi ghi nhớ hình ảnh của cô đang lao đến bất chấp Niki, để trở thành trợ thủ của anh, cho dù cô đã bị tê liệt phân nửa giác quan của cô - và thêm nữa, trần truồng.

"Anh thì sao?" Cô hỏi, như thể một ý tưởng vừa chợt đến với cô. "Có ai đó từ khi vợ anh chết không?" Anh có thể nghe được dấu hiệu bất an trong giọng cô, khi cô tự hỏi có thể nào cô đã làm tình với một người đang có hẹn ước với một người khác không.

"Không."

Anh chắc chắn Lolly đã không mong đợi rằng sự nhẹ nhõm của cô trở nên quá rõ ràng đối với anh, nhưng tiếng thở dài của cô và cách cơ thể cô dịu đi đã nói lên tất cả. Vậy là cô xinh đẹp, thông minh, không tuyệt vọng và cô có phẩm hạnh. Bên cạnh đó, việc nghĩ rằng cô đã có sex bốc đồng với một người đàn ông đang mắc mớ với một người đàn bà khác sẽ không quấy rầy cô nữa.

"Anh có dự định điều mà anh nói khi nãy không?" Cô hỏi. "Việc hỏi em nếu anh về nhà nghỉ phép và em ở quanh đây ấy."

"Anh không nói thế nếu như anh không muốn. Sao nào? Em sẽ nói 'yes' chứ?"

"Có lẽ, nhưng chỉ khi anh hứa rằng lần hẹn hò thứ hai của chúng ta sẽ ít náo động hơn lần đầu tiên."

Anh cười, sửng sốt với cô và với bản thân. Đêm nay không phải là một đêm để cười - hoặc đã không cho đến bây giờ. "Đây là một cuộc hẹn hò sao ?"

"Anh đã thấy em khoả thân và đã ăn tối với em." Có đôi chút hóm hỉnh trong giọng cô, "Nghe y như một cuộc hẹn hò tuyệt vời cho em ấy chứ."

Gabriel đã từng tự hỏi một hoặc hai lần về cuộc hẹn hò đầu tiên của anh từ khi Mariane chết sẽ như thế nào, nếu như anh tìm thấy một người phụ nữ phù hợp – và dũng cảm bước đến. Anh hết sức chắc chắn là không bao giờ hình dung ra được điều gì giống như thế này, không bao giờ, dù có căng óc tưởng tượng đó là Lolly Helton, trong tất cả mọi người, người mà lần đầu tiên sau ba năm đã làm cho anh cảm thấy bị lôi cuốn cả về mặt hình thể lẫn cảm xúc. Anh muốn có sex với cô lần nữa, anh muốn chia sẻ những điều trần tục với cô, anh muốn tìm ra điều gì làm cho cô cười, điều gì làm cô khóc, màu nào cô thích, loại hoa nào cô yêu. Lolly làm cho anh cảm thấy như thể có một cuộc sống thực sự một lần nữa, một cuộc sống đầy đủ và bình thường. Anh đã có điều đó với Mariane, và cái chết đột ngột của cô bỏ anh lại trống rỗng đến mức chỉ có Sam mới tạo cho anh sức mạnh để đi tiếp.

Anh và Lolly đã trải qua nhiều giờ căng thẳng đến mức làm nên cảnh làm tình của họ, sự kết nối của họ, mãnh liệt hơn nhiều nếu họ gặp lại nhau trong hoàn cảnh bình thường. Nhưng liệu mỗi người trong bọn họ có trao cho nhau cơ hội nếu ở trong hoàn cảnh bình thường không ? Nó có mang đến một cơn khủng hoảng làm họ nhìn nhau như họ đã có bây giờ hơn là cách họ đã có cách đây mười lăm năm không ?

Nhưng, sự kết nối chắn chắn đã có, và bất thình lình anh cảm thấy triển vọng về tương lai của anh tốt hơn những mất mát trong quá khứ. Họ phải tiến chậm, anh đoán, để chính bản thân họ cũng như Sam có thời gian thích ứng với mọi thứ, để bản thân họ có thể thấy được những thứ chắc chắn sẽ xảy đến giữa họ, thay vì vội vàng và có thể tạo ra một sai lầm làm đảo lộn thế giới của Sam thậm chí nhiều hơn.

Nhưng họ có thời gian. Anh cười, nghĩ về bao nhiêu điều vui vẻ mà họ sẽ có.

Lolly đã làm thứ tốt nhất của cô để quên đi điều đã xảy ra hôm nay, và cô xua nỗi lo lắng về ngày mai ra khỏi đầu cô. Tiếng gió rít đã ngừng và mưa đá không còn đập liên tục vào cửa sổ nữa. Nhưng con đường vẫn còn phủ băng, và thỉnh thoảng cô vẫn còn nghe tiếng răng rắc và tiếng đổ ầm của của một cây hoặc nhánh cây nặng nề rơi xuống. Không nói gì đến những thứ cô và Gabriel sẽ chạm trán sau khi họ đi khỏi cửa nhà cô ngày mai, để lên đường đếnWilson Creek và sự an toàn.

Lúc này, cô vui vẻ để chỉnh đốn lại ở đây, ấm áp và ở trong vòng tay ôm lỏng lẻo nhưng vững chắc của Gabriel.

Khi còn niên thiếu, cô đã quá mức si mê anh, và cô cũng bực mình tột cùng với anh vì không được đáp lại, hoặc thậm chí chỉ nhận biết về những cảm xúc dễ vỡ của cô. Nhìn lại, cô nhận ra rằng tuyệt đối chẳng có lý do gì để anh có thể biết được điều cô cảm thấy thế nào. Cô đã không nói với anh hoặc bất kỳ ai khác. Cô thậm chí đã không nhìn theo hướng anh trừ phi anh kiếm ra một cuộc đấu khẩu với cô và cô phản ứng lại. Vào tuổi mười lăm cô đã phi lý như thế. Dù vậy, nói cho công bằng, tuổi mười lăm hiểu biết rõ được điều gì hợp lý ?

Có vài thứ rất cảm động về người đàn ông, người đã kể với một tình yêu sâu đậm đến thế về con trai anh, người có thể hy sinh mọi thứ để con trai anh có thể có một tổ ấm an toàn và hạnh phúc. Cô ít lo lắng về hành trình dài đi xuống thị trấn của ngày mai hơn là cô phải có, mặt khác, vì cô biết Gabriel sẽ không chỉ làm mọi thứ trong khả năng của anh để đưa họ rời khỏi đó ngay khi có thể, mà còn hết sức chắc chắn là anh cũng sẽ đưa họ đến nơi an toàn - nếu không vì cô, hay vì anh, thì vì Sam.

Giấc ngủ trườn nhanh trên cô. Cô có thể cảm thấy lãng quên, được đón tiếp ân cần và tin cậy. Ngoài ra, cô chắc chắn vẫn chưa suy sụp.

"Có lẽ em sẽ trở lại Wilson Creek một hoặc hai lần trong vài tháng tới." Cô nói êm ái. "Cho dù em thuê người dọn dẹp ngôi nhà đi nữa. Có những giấy tờ phải ký khi đưa nó ra thị trường, và khi nó được bán, em phải đến đây để bàn giao." Cô gần như khẳng định cô có thể xử lý chi tiết về khoảng cách, nhưng... cô không muốn nói ra.

"Anh cố trở về vào mỗi tháng." Anh nói ngẫu nhiên. "Đôi khi chỉ một đôi ngày, nhưng anh phải gặp Sam bất cứ khi nào anh có cơ hội."

Ra vậy. Tất cả những gì anh nói về một cuộc hẹn hò chỉ là một cách để giết thời gian, có lẽ chỉ là một cố gắng để làm cho cô quên đi những gì đã xảy ra đêm nay. Khi Gabriel trở lại Wilson Creek, anh muốn ở với gia đình anh, đặc biệt với con trai anh, không phải với cô gái anh chỉ nhớ đôi chút ở trường trung học.

Rồi anh nói thêm. "Em nên gặp Sam. Khi trời ấm lên chúng ta có thể đi câu cá." Cô không trả lời ngay, nên anh nói thêm, "Em không thích cá, đúng không?"

"Em ở tầm cỡ thế giới về việc lục tủ lạnh và kéo ra vài miếng phi-lê cá." Cô nói, mỉm cười. "Em có thể học tập. Từ những gì em thấy thì nó không có vẻ đòi hỏi quá sức." Cô cố hình dung một ngày hè ấm áp, bên hồ, ba người bọn họ đang câu cá, và có lẽ cả picnic trên một cái khăn lớn kẻ ca rô... và cô không thể làm được. Bức tranh cô cố phác họa trong tâm trí không hoàn toàn xảy ra cùng với nhau.

Cô không ở đúng chỗ. Lolly nhận ra cô không là một phần của bức tranh và chưa bao giờ là. Tuy nhiên, nó là một ảo tưởng đẹp, một cách dễ thương để đẩy thực tại sang một bên trong một thời gian. "Em làm một cái bánh nướng trộn hạt chocolate khổng lồ và một salad mì ống đặc biệt. Chúng ta cũng có thể ăn picnic." Cô nhắm mắt, và trong khoảnh khắc, cô đã ở đó, cô thuộc về bức tranh đó. Có lẽ nó không thật, có lẽ nó sẽ không bao giờ là thật, nhưng khi cô trôi vào giấc ngủ, cô đã đuổi theo trí tưởng tượng, rồi giấc ngủ chiếm lấy cô, cô chìm xuống nhanh và sâu.

...

Ánh nắng lấp lánh như kim cương trên những hàng cây phủ đầy băng đá; trên cao, bầu trời khô lạnh màu xanh ngắt thuần khiết. Thật là một cảnh tượng ngoạn mục, Lolly nghĩ, nếu cô nhìn vào cảnh đó xuyên qua một ô cửa sổ với một ngọn lửa ấm áp phía sau cô, hoặc có lẽ khi đứng trên bờ biển Florida nhìn vào một tấm bưu thiếp. Thay vì thế, cô là một phần của bức tranh, bao gồm cả không gian lạnh giá, mặt đất trơn trượt dưới chân, những vật chướng ngại đây đó của những cành và thân cây gãy đổ, ở chừng mực tốt – nếu việc lội bộ xuống dốc trên một dải băng không đủ thách thức.

Không biết đến khi nào mới có thể trở lại, nên Lolly nhồi nhét những thứ cô cần vào trong túi xách. Chìa khoá, bằng lái xe, tiền mặt, thẻ tín dụng, điện thoại cầm tay, thứ đã trở nên vô dụng cho đến khi chúng đến được xa lộ. Những thứ khác phải bỏ lại. Không nói được bao giờ cô mới có thể lấy lại được chiếc Mercedes của cô. Cô phải xếp hàng lần lượt chờ mua vé đến Porland, và trở lại vì chiếc xe của cô một lần nữa khi đường đã được dọn dẹp. Tất cả những điều đó tuỳ thuộc vào những gì xảy ra ở thị trấn tệ như thế nào và con đường lên núi gặp trở ngại nghiêm trọng đến mức nào.

Ít ra quần áo của cô hôm nay đã thích hợp hơn với thời tiết. Cô đã mặc một áo choàng có nón dày của riêng cô, giày ống và găng tay. Ít ra mặt trời đang chiếu sáng, và cô có thể thấy nơi họ sẽ đi. Ít ra họ không bị săn đuổi bởi những kẻ nghiện hút sát nhân. Nhìn chung, hôm nay tốt hơn đêm qua nhiều, dù cho không khí quá lạnh, cô chỉ vừa vặn thở được và phải giữ cho mũi và miệng cô được che kín bằng một chiếc khăn choàng. Ánh nắng chiếu trên băng gần như chói chang, và cả cô lẫn Gabriel đều bị loá mắt. So với đêm qua, dù vậy, đây là một cuộc dạo chơi trong công viên. Trời lạnh giá, chắc chắn, nhưng không có gió rét cắt da, không có mưa. Tất cả những gì còn lại là tàn dư của trận bão - những cây gãy đổ, mặt đất đóng băng, không khí khô hanh, giá buốt.

Trọng lượng của đá vẫn là một gánh nặng cho cây cối, và đó là trở ngại lớn nhất khi họ tìm đường xuống núi. Không lâu sau khi rời khỏi ngôi nhà, họ nghe được tiếng răng rắc lúc này đã thành quen thuộc, tiếp theo sau là một tiếng đổ ầm xuống. Đầu Gabriel quay phắt về hướng tiếng động và anh ngừng lại, lắng nghe chăm chú như thể anh phải biết nơi cây đã đổ xuống, xem nó có thể ở gần như thế nào. Sự rơi xuống ở khoảng cách xa, trong khu rừng bao quanh căn nhà thời thơ ấu của Lolly, nhưng nó cho biết - một loại cảnh cáo. Họ không thể xuống núi mà không đi bên dưới những tán cây. Không một mảnh băng nào đang tan, không gian vẫn quá lạnh, thế nên cây cối có thể rơi đổ bất cứ lúc nào. Họ phải có sự cảnh giác cao độ đối với những nhánh cây nằng nề, bị suy yếu phía trên cao.

Điều này chưa chấm dứt, chưa bao giờ.

Gabriel ở sát bên, hoặc phía bên phải cô, hoặc ngay phía trước cô, tuỳ thuộc vào bề rộng của dải cỏ và độ dày của cây cối, khi họ đi men theo lề đường. Dù anh không nói nhiều, anh phải lo lắng về những cây đổ cũng như cô. Đó là lý do anh thường xuyên liếc lên phía trên và, khi có thể, đi theo đường dẫn không làm họ ở ngay bên dưới những nhánh cây mọc nhô ra.

Họ đã đi được nửa chừng lối vào nhà khi họ đến bên một thân cây phủ băng vỡ vụn, đã bị rơi xuống ngoằn ngoèo ngang qua đường đi của họ. Gabriel đứng dạng chân qua cái cây, đưa một tay cho Lolly và giúp cô vượt qua. Đi bộ trên mặt băng đã đủ gay go, nhưng luồn lách vượt qua một chướng ngại vật còn làm cho mọi thứ khó khăn hơn nữa. Nếu họ có đủ thức ăn và khí đốt, họ tốt hơn nên ở lại ngôi nhà cho đến khi có sự giúp đỡ... ít ra theo đánh giá của cô, Gabriel phải có ý khác, vì anh đã bỏ con trai anh lại phía sau để giải cứu cô và đang nôn nóng trở về nhà.

Đi bộ đường dài không phải là sở trường của cô. Cô không say mê thể thao chút nào hết, ngoại trừ việc ngưỡng mộ thể trạng ấn tượng của một vận động viên chuyên nghiệp. Cô chính xác là một phụ nữ đã say mê một tiền vệ tuyệt vời khi cô nhìn người đó. Những lớp quần áo của cô làm cho cô cảm thấy vụng về và cồng kềnh, trong lúc Gabriel xoay sở để duy trì những kỹ năng hoàn hảo thường lệ của anh. Anh luôn là một vận động viên, và, phải, anh là một tiền vệ tuyệt vời. Nếu anh không đang mặc chiếc áo choàng nặng nề của anh, cô ít ra có thể được chiêm ngưỡng thân hình anh. Cám ơn trời đất anh đã không biết cô đang hình dung cái ấy của anh; anh đi tiếp, vững vàng và khéo léo, dẫn đường với sự tự tin.

Cô chẳng làm được điều gì với sự tự tin, ngay cả khi cô không bị bao bọc bởi hàng hàng lớp lớp quần áo. Ít ra nếu cô ngã cô sẽ được lót khá êm khi cô va chạm mạnh xuống đất.

Gabriel trông tuyệt. Ngoại hình đẹp, vạm vỡ... đội mắt thực sự ấn tượng, màu quả phỉ với những tia xanh lam được bao bởi một hàng mi đen nhánh. Anh to lớn hơn khi còn học trung học, chắc chắn già hơn, nhưng đôi mắt đó vẫn không hề thay đổi. Lolly phải dùng sức mạnh ngừng bản thân khỏi việc bị lôi cuốn. Cô cố đưa ra lý do, để suy nghĩ một cách sáng tỏ. Anh đã cứu mạng cô, thế nên có lẽ có vài sự lôi cuốn bản năng xảy ra, dù anh tuyệt đối không làm gì hết. Hơn nữa, họ đã có sự động chạm thể xác, anh đã ở bên cạnh cô, và cô không thể trông mong điều gì ít hơn sự hoàn toàn mê đắm.

Oh, cô đang đùa với ai vậy? Cô đã luôn say đắm anh – không, cho dù cô đã mất mười lăm năm để vượt qua sự trói buộc của anh, nhưng chỉ cần cô gặp lại anh, thì nỗi đam mê cũ ngay lập tức cháy bùng lên để sống lại một lần nữa.

Khi cô đã an toàn vượt qua khúc gỗ đã làm cản trở con đường, Gabriel ôm chặt cô một lúc, lâu hơn cần thiết, để chắc chắn việc giữ thăng bằng trên chân cô đã vững vàng – không để cho cô trong sự hấp tấp di chuyển.

"Anh có soup và cà phê trong xe." Anh nói. "Chúng ta sẽ nghỉ chân một lúc ở đó, và nếu cây cối không rơi trên nó thì chúng ta sẽ vào trong xe và làm ấm một chút."

Chiếc xe tải đã đậu ở đó nhiều giờ, cô không hy vọng cà phê và soup còn được giữ ấm, nhưng đó là thức ăn và cô cần chúng. Những thanh điểm tâm không kéo dài đủ lâu. "Ý kiến hay." Cả một quãng đường dài để đến được WilsonCreek, và chuyến đi được đối phó tốt nhất bằng từng phần nhỏ. Đến cuối lối đi. Đến khúc quanh nơi nhà Morrison đã từng ở. Đến ngọn đồi, nơi có một khoảng trống trong những hàng cây, nơi mặt trời chắc chắn chiếu sáng. Đến xa lộ... và từ nơi đó, họ sẽ bắt đầu tất cả một lần nữa, khi họ lội bộ đến nhà McQueen.

Nơi cô sẽ là bánh xe thứ năm theo nghĩa đen.(22*)

Sau khi bước vài bước không gặp vấn đề gì, mặc dù cảnh giác, bàn chân phải của Lolly trượt khỏi cô, theo bản năng cô chụp vào một nhánh cây ở tầm thấp, nhưng khi cô túm lấy nó, nhánh cây nhỏ đóng băng, yếu ớt đã gãy rời. Gabriel chộp lấy cô, để chắc chắn cô không tiếp đất trên mông cô. Anh giữ cô thật chặt, an toàn, và trong một thoáng cô đắm chìm trong thân thể ấm áp và vững chắc của anh. Gabriel McQueen giống như một tảng đá. Không có anh, bây giờ cô sẽ ra sao ? Cô không dám để trí tưởng tượng của cô lang thang thêm nữa.

Trái tim của Lolly đập dồn dập khi cô cố giữ hơi thở. Cô biết, thật là một thảm hoạ nếu cú ngã tồi tệ đó xảy ra. Cô chắc chắn sẽ bị đau đớn, bị bầm dập, và mất bình tĩnh. Tất cả những gì cô cần là bị gãy một cái xương hoặc bị trật một mắt cá chân. Nên nhớ, lúc này cô đã là một gánh nặng cho Gabriel...

"Em ổn không ?" Anh hỏi.

Khi cô gật đầu, anh buông cô ra, và cô đi tiếp.

Một bước một lần.

...

Gabriel biết rằng chuyến đi xuống núi là một chuyến đi gay go, mọi lúc phải quan sát từng bước chân và cảnh giác với tất cả nguy hiểm xung quanh.

Sau khi ngừng trong chiếc xe tải để giữ ấm – không có cành cây nào rơi trên nó - dùng một ít cà phê và soup ấm, tìm được chiếc nón chịu mưa gió của anh, anh và Lolly lại tiếp tục hành trình của họ. Lolly không càu nhàu, không thốt ra một từ phàn nàn, nhưng cô bắt đầu thở khó nhọc hơn và ưu ái bên sườn phải bị đau của cô.

Anh nắm tay cô khi họ đến ngọn đồi, biết rằng trên phía khác của sườn đồi đó là một chỗ trũng khắc nghiệt không dễ dàng qua được. Họ tựa vào nhau để trèo, quan sát từng bước chân, thở nặng nhọc, không để nguồn năng lượng quý báu hao mòn đi vì nói chuyện.

Gabriel tự nhủ mọi chuyện có thể đã tệ hơn. Trong chừng mực núi non ở vùng này thể hiện, thì đây là một ngọi núi nhỏ, không đủ cao để chơi môn trượt tuyết. Một số thậm chí nên gọi là một ngọn đồi, thay vì là một ngọn núi. Việc đi bộ xuống có thể làm được, và họ phải cám ơn vì điều đó. Trận bão đã ngừng. Nếu họ phải cuốc bộ trong gió và mưa rơi, hành trình có thể mất thời gian gấp đôi và nguy hiểm gấp mười lần. Nếu như anh hoặc Lolly bị thương đêm qua, bị bắn hoặc bị cắt bởi một con dao, thì họ sẽ bị chia cắt, người còn đi được sẽ đi một mình xuống thị trấn để tìm sự giúp đỡ, người kia sẽ bị bỏ lại phía sau. Và nếu cả hai cùng bị thương ...

Liệu cha anh có thể suy đoán rằng anh bị mắc kẹt bởi cơn bão và rồi sẽ tốt, hoặc ông đã lo lắng và đang làm điều ông có thể để đi lên con đường này không? Lolly đã nói rằng khi Niki và Darwin xông vào, cô đã chuẩn bị đến ở với nhà Richard. Liệu bà Richard có đủ lo lắng để gọi cho văn phòng cảnh sát trưởng để báo cáo rằng Lolly không đến không ? Hoặc bà cho rằng cô có thể đã lãng phí thời gian và để cơn bão giữ cô trên núi ? Nhiều khả năng có thể xảy ra, nên anh không cách nào biết được điều gì để trông đợi. Anh phải vẫn tiến lên như thể anh và Lolly hoàn toàn dựa vào bản thân họ, như họ đã làm lúc này.

Ở lưng chừng đồi, một khoảnh đất được mặt trời sưởi ấm. Sức nóng và sự chiếu sáng là một sự trợ giúp được chào mừng – dù anh biết nó sẽ không kéo dài. Ở nơi ánh nắng chạm vào mặt đất, hành trình dễ dàng hơn. Họ thậm chí còn bước được vài bước trên mặt đường để tìm sự thoải mái, nơi rìa cỏ hẹp lại và quá gần khe núi. Anh không bận tâm buông tay của Lolly xuống, ngay cả khi việc đi bộ đỡ trơn trượt hơn trong vài bước chân quý báu.

"Không quá tệ, huh ?" Anh hỏi.

Lolly nín thở khi cô trả lời. "Nói cho chính mình ấy, McQueen."

Anh muốn quay lại trao cho cô một nụ cười khích lệ, để nói với cô rằng họ đang có một khoảnh khắc tuyệt vời, rồi anh tới đỉnh đồi và nhìn thấy thứ nằm ngay trước mặt.

Không chỉ có một hoặc hai cây đổ nằm ngang qua con đường, có một cây bên phải, đàng sau một cây khác ở chừng mực anh có thể thấy. Một số nằm ở đó một mình trên cả hai lề đường, cũng như khoảng rộng của lòng đường không thể chạm vào được đáng nguyền rủa. Những cái khác nằm bắt chéo nhau, một thân cây... một cái khác... và một cái khác... đang cản đường của họ. Một vài cây họ có thể vượt qua như họ đã làm ở lối vào. Những cây khác quá lớn, hoặc cành nhánh quá rậm rạp. Họ sẽ phải đi vòng qua một số chướng ngại vật, vòng vào rừng, lãng phí chút thời gian quý báu.

" Fuck!" Anh lầm bầm.

"Ngay bây giờ sao?" Lolly đùa, nhưng qua góc mắt của mình, anh thấy cô vươn thẳng xương sống và nâng cằm của cô lên. Cô có vẻ hơi lố lăng trong cách cô mặc đồ giữ ấm, nhưng cô cũng có vẻ mạnh mẽ nữa. Và hầu như đáng kinh ngạc. Cô hít một hơi thở sâu.

"Em không thoát khỏi Niki và Darwin, sống sót sau một cuộc săn đuổi như mèo vờn chuột trong mưa đá và trong gian bếp của mình để rồi bỏ cuộc vào lúc này." Cô nói, mắt cô nheo lại. "Em đáng bị nguyền rủa nếu em ngồi xuống và khóc, cho dù đó là cơn bốc đồng đầu tiên đến trong trí." Cô nhìn anh, và anh thấy lấp lánh những giọt lệ trong mắt cô. "Thật là một ngày dài. Hãy làm em xao lãng." Cô di chuyển đến rìa đường và bắt đầu xuống dốc. "Anh hẳn có cả trăm câu chuyện láu lỉnh và vui nhộn về Sam. Kể cho em nghe một ít đi. Hãy làm em cười."

Giờ khắc này, Gabriel không cảm thấy muốn cười chút nào, nhưng nghĩ về Sam, đang đợi cha nó về nhà đã đẩy anh tiến tới.