Chương 6: Gợn Sóng

Editor: Sakura Trang

Liên tiếp mấy ngày, trong Trọng Hoa điện đều xuất hiện bóng dáng của Vi Sinh Lan, một bộ phận người tâm tư nhạy bén mơ hồ nhận ra được thế cục biến hóa trong triều.

Các phe đi trước mờ mịt thử thăm dò không ít người, nhưng tất cả đều thất bại mà về. Nhìn thì ở trung tâm như vậy, nhưng thực tế không lọt một chút tác phong làm việc nào. Khiến những người muốn bắt bẻ trên triều đình không tìm ra chỗ sai, cũng khiến những người mới chưa đứng ở đội nào cất giấu một phần tâm tư.

“Chuyện ở Lâm Ung liền làm phiền sư tôn.” Mật chiết vừa xem xong bị vứt vào trong chậu thiêu hủy, Vi Sinh Lan đưa tờ giấy lớn mà lúc trước nàng chỉ tùy ý để dưới cái chặn giấy cho Dung Cảnh.

Dung Cảnh nhìn nội dung trên giấy mà trầm ngâm hồi lâu.

Lâm Ung, đất nước mấy trăm năm trước từng cực kỳ cường thịnh, đáng tiếc chỉ qua ba đời liền bị hủy diệt… Thế cục thống nhất diễn biến thành các nước hỗn chiến.

Hiện giờ trong Dư quốc cũng có nơi gọi là Lâm Ung, vị trí thực tế chính là đô thành Lâm Ung lúc đầu.

“Làm thế nào mà con biết được nơi đây có mật khố?” Thậm chí ngay cả đường đi bên trong cũng có thể vẽ ra.

Mặt Vi Sinh Lan không đổi sắc nói dối: “Sư tôn chớ coi thường năng lực thu thập tình báo của Khởi lâu.” Sự thật đương nhiên là nàng từng đi qua, lại còn ở trong mật khố nghiên cứu một phen, duy chỉ có không động đến bất kỳ tài vật gì bên trong.

Bởi vì không cần. Thứ gì không cần đối với Vi Sinh Lan là dư thừa, nàng sẽ không vì thếmà tốn nhiều công sức.

Mà đời này không giống vậy.

“Có tín vật này, người của Khởi lâu sư tôn có thể tùy tiện điều động.” Cửa vào mật khố được che giấu ở vách đá đoạn nhai. chỉ riêng điểm này đã chặn được hơn nửa số người. Chứ không nói chi là bên trong cơ quan trùng trùng, người không hiểu biết về kỳ môn độn thuật cho dù đi vào cũng là cửu tử nhất sinh.

Nhưng cái này không làm khó được nàng, huống chi Dung Cảnh.

Tính toán sơ lược giá trị tài vật tích trong mật khố, dùng để võ trang cho năm chục nghìn tinh nhuệ đại khái không thành vấn đề.

Nên biết biên chế quân đội Dư quốc số người có thể đạt đến triệu, nhưng thực tế có thể vận dụng trên chiến trường có bảy trăm ngàn đã là không tệ rồi, bàn về quân đội tinh nhuệ còn muốn từ con số này giảm dần về sau.

Dung Cảnh chỉ gật đầu một cái: “Chuyện này giao cho ta.” Chợt hắn hiện lên một nụ cười khá có thâm ý, hỏi: “Nói đến giờ này, con có phải nên đi hay không?” Hôm nay nhưng là Lạc Hoa tiết đó.

“Cái gì? Khụ… Sư tôn.” Vi Sinh Lan có loại xúc động muốn đỡ trán thở dài, từ sau khi Dung Cảnh biết đến sự tồn tại của Kỳ Yến, thật là không buông tha bất kỳ cơ hội nào trêu chọc nàng.

Chẳng qua tính toán thời gian, đúng là nên đi, muộn chút nữa đường trên thành Đông sẽ không biết tắc nghẹn thành cái dạng gì nữa.

Vừa đến Noãn các, Vi Sinh Lan ngăn cản động tác muốn xoay người thông báo của Ngu Thư Ngôn, cất bước nhẹ nhàng từ từ bước vào trong.

“Ừm… Lục thao.” Kỳ Yến đang ngồi trên xe lăn im lặng xem sách, Vi Sinh Lan đi đến cúi người nhìn một cái nội dung trong sách.

Kỳ Yến hơi nghiêng đầu, đập vào mắt chính là nụ cười ôn nhã quen thuộc. Còn chưa kịp phản ứng, y liền bị Vị Sinh Lan ôm từ xe lăn lên.

“Ta mới để cho người làm một cái xe lăn.” Lúc này đã được Vân Sanh đẩy đến trước ngoài cửa.

Kỳ Yến cũng từng sinh ra oán giận với việc mình không thể đi được, nhưng qua nhiều năm, y cũng đã sớm thành thói quen. Bây giờ người này vững vàng ôm y trong ngực, tay ôm lấy y không có chút nào nới lỏng…

Người có bệnh ở chân… Hình như cũng không hoàn toàn là chuyện xấu. Đột nhiên trong lòng Kỳ Yến hiện lên suy nghĩ này.

Xe lăn gỗ dừng ở ngoài cửa được tạo ra từ gỗ tử đàn, được chế tạo một cách hoàn hảo chi tiết, có thể nói không chỗ nào bắt bẻ. Chỗ ngồi và lưng ghế cũng được phủ bằng da mềm, chỉ nói về độ thoải mái không biết hơn chiếc xe bên trong kia gấp mấy lần.

Nhẹ nhàng đặt người trên xe, Vi Sinh Lan dùng tư thế cúi người hỏi: “Như thế nào? Nếu không vừa ý, ta lại phải người đi tìm thợ mộc có thể làm cho chàng một chiếc xe vừa ý.” Chiêu vương phủ nói thế nào cũng không thiếu chút tiền này, lại nói, nữ tử không nên keo kiệt và phải cưng chiều phu lang của mình mới được.

“Rất tốt, ta…” Câu nói kế tiếp liền ngập ngừng khiến cho người nghe không rõ, Kỳ Yến vô thức nắm chặt tay đặt trên đầu gối của mình.

Vi Sinh Lan càng kề gần chút, lấy nhĩ lực của nàng nói không nghe rõ là không thể nào, nhưng chính là không nhịn được nghĩ muốn trêu chọc người bên dưới này: “Chàng cái gì?”

Xem tình cảnh này, Vân Sanh rất tự giác xoay người đi, dĩ nhiên hắn không quên kéo Ngu Thư Ngôn đi theo cùng.

“Rất thích…” Tiếng nói trở nên càng yếu ớt, Kỳ Yến vì né tránh tầm mắt của người trước mặt mà hơi cúi đầu xuống.

Vốn nên dừng lại, nhưng Vi Sinh Lan nghĩ đến ngày lễ hôm nay, trong lòng không khỏi chuyển động.

Vì vậy Kỳ Yến cảm giác cằm của y bị người nhẹ nhàng nắm lấy, một giây kế tiếp, y liền bị vội vàng đối mặt với tầm mắt của Vi Sinh Lan.

“Thích gì?” Mắt Vi Sinh Lan hơi cong, đầu ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve trên cằm thon gầy của Kỳ Yến, chắc người này cũng biết điều chân chính mà nàng muốn hỏi là gì.

Đôi mắt trầm tĩnh thanh minh trước mặt này chỉ in duy nhất hình bóng của y, vì thế Kỳ Yến gần như ngơ ngác thất thần.

Chống lại đôi mắt mờ mịt mê hoặc của Kỳ Yến, Vi Sinh Lan không khỏi mỉm cười, nhưng không định bỏ qua cho y.

“Thích gì?” Nàng tiếp tục truy hỏi.

Còn ngơ ngác chứ, cái dáng vẻ bị bắt nạt này cũng có chút… đáng yêu. Vì mình sinh ra ý nghĩ này mà quấn quít chốc lát, Vi Sinh Lan kiên nhẫn chờ đợi câu trả lời.

“… Nàng.” Dứt lời mới phát hiện mình nói cái gì, trong con mắt khôi phục thanh minh thoáng qua vẻ bối rối, vội vàng cầm bàn tay nắm cằm của y.

Y đang run rẩy, Vi Sinh Lan nhận thấy.

“Thích… Nàng.” Kỳ Yến giống như buông tha chống cự vậy nói ra những lời này, giống như đem lòng của y bộc lộ ở trước mặt Vi Sinh Lan không giữ lại chút nào, mà cũng sẽ không quan tâm sẽ chịu loại đối xử như thế nào.

Dụ dỗ bức bách phu lang nhà mình như vậy có phải không tốt lắm không… Nhưng Vi Sinh Lan lại không thể chối rằng giờ phút này tâm tình của nàng rất vui. Đặt một nụ hôn lên đầu ngón tay hơi lạnh của người này: “Ngày mai ta sẽ xin mẫu hoàng chỉ hôn.”

Nói xong cũng không giải thích, chỉ ngồi dậy đi đến đằng sau xe lăn.