Chương 53: Lên Ngôi

Editor: Sakura Trang

Đế vương hiện tại thoái vị, hoàng đế mới kế vị, đề tài rộng nhất mà trên dưới hoàng thành nghị luận ngày gần đây không gì khác ngoài đề tài này.

Thực tế đối với trăm họ mà nói, chỉ cần cuộc sống đầy đủ, cụ thể là ai tại vị bọn họ cũng chẳng quá để ý. Vả lại từ việc Duyên Sở đến trước đây không lâu đến chuyện dịch bệnh của Ký Châu, vị đế vương sắp kế vị này cũng coi như là được lòng dân.

Lúc này Liễu gia cũng đã hoàn thành việc gia chủ kế vị, không ai khác ngoài do Liễu Ký Ẩn tiếp chưởng quyền ấn của Liễu gia. Hiện Liễu gia đang trong thời kỳ cường thịnh, do vị trí hiện tại của gia chủ mà Liễu gia thành tâm ra sức với Cảnh đế, vì vậy lập trường rõ ràng ủng hộ đế vương do Cảnh đế chọn.

Ngay cả duyên quận vương từ trước đến giờ chỉ nghe kỳ danh khó gặp người, ở sau khi Cảnh đế ra quyết nghị cũng xuất hiện trong triều, biểu hiện thái độ ủng hộ. Hạ thần trẻ tuổi chút có thể là chưa thấy qua vị quận vương này, nhưng không phải không biết ban đầu lúc biên giới tây nam của Dư quốc bị quấy nhiễu, là ai dẫn quân đội đi đánh lại một trận xinh đẹp.

Chiếu thư này vừa đưa ra, thêm việc phản ứng của các phe phái, chính là kẻ ngốc cũng biết… Vị trí người kế vị Cảnh đế là sớm có chủ ý, mà hiện lại là trực tiếp nhảy tóm tắt các bước. Này đối với hạ thần đang ngắm nhìn trạng thái mà chưa đứng đội, có người may mắn, có người hối tiếc.

Người có sự dị nghị nhất đối với định này, hơi đáng chú ý liền chỉ có thất trước mắt nữ và nhất mạch phủ Tả tướng. Nhưng trước khi kịp ứng phó thì đã thành thế cục định trước, không cón chút khả năng xoay chuyển.

Chuẩn bị hơn nửa tháng, chuông cổ trong tế tự điện vang lên…

Ý nghĩa lễ lên ngôi bắt đầu.

Khác với những quân vương trước lên ngôi dùng màu minh hoàng, hôm nay Vi Sinh Lan dùng là huyền sắc. Huyền y huân thường*, thêu lấy mười hai phù văn, tỏ ra đoan nghiêm mà trang trọng, đai lưng được thị tử hầu hạ cột chắc lấy eo.

*huyền y huân thường: y phục đen xen hồng, dịch ra thì không hay nên mình chỉ chú thích thôi hen.

Mười hai chuỗi hạt châu trên quan miện nhẹ nhàng đung đưa theo bước chân chậm rãi vững vàng, dung nhan dưới quan miện vẫn nghiên lệ như trước, chẳng qua là sắc bén vốn cố gắng che giấu trong mắt lộ ra mấy phần. Cũng là lúc này một đám thần tử trong triều mới đột nhiên phát hiện, tân nhậm đế vương mà các nàng đang nghênh đón tương tự biết bao Cảnh đế.

Dĩ nhiên, cũng không giống nhau.

Lễ nhạc tấu minh, cảnh tượng giống với mỗi vị đế vương khi kế vị, Vi Sinh Lan ngồi ngự liễn (kiệu vua) tới trước điện tế tự, thần tử đứng cúi đầu ở hai bên nhẹ bước từ từ đi vào trong điện tế tự, khấn cầu tổ tiên và trời đất.

Ngoài điện hầu hạ mấy trăm thần tử, nhưng ở trong điện nhưng là chỉ một mình Vi Sinh Lan, trong điện tế tự trang nghiêm cũng chỉ có giọng tụng niệm của nàng.

Như thế nào bước được đến ngày hôm nay…”

Trong lòng nổi lên tự hỏi, tuy là tụng niệm theo tế văn, nhưng suy nghĩ của Vi Sinh Lan cũng đã không ở chỗ này.

Sống lại một đời trước là không lòng dạ nào với ngôi vị hoàng đế. Cũng nếm được hậu quả của không tranh. Sau khi sống lại quyết tâm muốn tranh, nguyên nhân mới đầu cũng chỉ là vì bảo toàn bản thân và những người nàng coi trọng. Nhưng tự trải qua mọi chuyện tới nay, dã tâm của chư quốc bên ngoài biên giới như Duyên Sở, hoặc giả là bách tính chịu khổ bởi dịch tai ở Ký châu… Vị trí trên ngự tọa kia trong mắt Vi Sinh Lan cũng có thay đổi tương ứng.

Đợi lúc ngồi lên đó, nàng sẽ là đế vương trẻ tuổi nhất trong lịch sử Dư quốc. Từ đó vạn lý giang sơn, lê dân bách tính của Dư quốc, đều là trách nhiệm cần gánh trên vai.

Thẳng tới hoàn thành đủ ba giờ cúng tế, Vi Sinh Lan mới quay lại bước chân vào Trọng Hoa điện, ngồi trên chiếc ghế tượng trưng cho hoàng quyền kia.

Do quan cận thị tuyên đọc thánh chỉ, đổi năm thành Chiêu Duyên, ban bố xá lệnh.

Thần tử quỳ bên dưới trong miệng hô to vạn tuế, dù không phải tất cả mọi người đều thật tâm ủng hộ, nhưng ít ra đối với đế vương ngồi trên cao kia, trong lòng mỗi một người đều là có chút kinh sợ.

“Hãy bình thân.” Đế vương trẻ tuổi hơi rũ mi, nói lại câu mà trước kia Cảnh đế cũng dùng đánh vỡ sự im lặng bên dưới.

Dưới nụ cười nhẹ ôn nhã kia, đôi mặc sắc cũng như đầm sâu, không có một người sẽ nghi ngờ chút nào đối với uy nghi của vị đế vương trẻ tuổi kia ngồi trên cao kia.