Chương 47: Chương 47

Khi Amy tỉnh lại, Clark đang ngồi bên giường trông nom cô.

“Em ngủ đã bao lâu rồi?”

“Chưa đến một tiếng đâu.” Clark nâng cô ngồi dậy.

“Anh trai em và bác Martha bọn họ đâu rồi?” Martha không ở trước mặt, Amy thật sự là ngại không dám gọi bà là “mẹ”.

“Mẹ đang chuẩn bị bữa chiều, những người khác thì đều ở phòng khách.”

Nghe nói vậy, Amy chợt nhớ tới một vấn đề mà cô thắc mắc ngay trước khi ngủ mất: “Tại sao Mr Wayne lại đến nhà chúng ta vậy? Là đến cùng anh trai em?”

Nghe cô nói từ “nhà chúng ta”, khóe miệng Clark cong lên không ít. “Nghe anh trai em nói bọn họ cùng tới là vì tập đoàn Luther có việc cần bàn.” Chuyện này Clark cũng nghe ngóng được chút ít, vì lo lắng Lex Luther sẽ làm ra chuyện gì gây hại cho mọi người, Clark vẫn không thả lỏng theo dõi hắn, dĩ nhiên là biết gần đây tầng lớp đứng đầu trong tập đoàn Luther không ăn ý với nhau. “Vốn dĩ Lex Luther có trong tay ít nhất 50% cổ phần của tập đoàn Luther, là cổ đông lớn nhất, cổ phần còn lại phân tán trên tay các thành viên trong ban giám đốc, cho nên tập đoàn Luther vẫn nằm trong tay hắn khống chế. Nhưng gần đây không rõ nguyên nhân gì mà hắn bỏ ra hai phần trăm cổ phần công ty, trong chớp mắt đã phá vỡ cục diện như vậy, hiện giờ trong ban quản trị tập đoàn Luther nội loạn không ngừng.”

“Là do anh trai em và Mr Wayne mua?” Amy nhanh chóng liên hệ đến chuyện này.

“Hẳn là vậy. Hơn nữa anh đoán không chỉ có thế. Lúc trước Lex Luther bị lừa, khiến cho tập đoàn Luther bị ảnh hưởng nhất định, không ít cổ đông bán tháo bớt cổ phần công ty. Những cổ phần đó hẳn là đều bị mấy người của anh trai em thu mua rồi.”

“Động tác nhanh thật.” Amy không hiểu lắm chuyện thương trường, nhưng việc đó không gây trở ngại cho sự sùng bái của cô với ông anh trai của mình, có điều cô nghĩ tới vấn đề khác: “Bác Martha muốn ở đây, anh trai em lần này cũng sẽ ở lại, phòng của chúng ta có đủ không?”

“Bố mẹ anh có thể ở bên chỗ anh, anh trai em và Mr Wayne sẽ tự sắp xếp được.” Dù có là ở khách sạn hay tìm phòng trọ lầu trên lầu dưới.. đối với bọn họ không phải là việc khó.

Amy cũng thay đồ, cùng Clark ra khỏi phòng ngủ.

Trong phòng khách, Gloucester, Bruce Wayne và Jonathan có vẻ như đang trò chuyện rất vui vẻ, điều này khiến Amy bất ngờ. Ba người không có vẻ gì hợp nhau lắm, Gloucester lạnh lùng cao ngạo, Bruce bề ngoài hiền hòa kỳ thật trong lòng lãnh đạm hơn bất cứ ai, mà Jonathan thì không giỏi ăn nói, rất khó tưởng tượng bọn họ có thể trò chuyện ăn ý như vậy. Amy nhìn ra tươi cười trên mặt anh trai, tuy rằng nhàn nhạt, nhưng là thật tình.

“Amy, nghỉ ngơi thế nào?” Gloucester lập tức chú ý tới cửa phòng ngủ bật mở, Amy bước từ bên trong ra, sắc mặt thoạt nhìn không tồi.

“Em ổn. Mọi người đang nói chuyện gì thế?” Amy bước đến, ngồi xuống bên cạnh Gloucester.

“Nghe chuyện bác Jonathan kể chuyện trong trang trại, cảm thấy rất thú vị, có cơ hội anh phải đến làm khách mới được.”

“Hay quá, Clark còn tặng em một cánh đồng hoa nữa, đẹp lắm, đến lúc đó anh nhất định phải xem. Tiếc là dạo này trời lạnh hoa không nở, đợi đến mùa xuân chúng ta cùng đi xem nhé?”

“Ừ.” Gloucester gật đầu, tuy rằng không thích ông em rể Clark này cho lắm, nhưng sự thuần phác và nhiệt tình của Jonathan và Martha khiến anh cảm nhận được sự vui vẻ hiếm mà có được. Anh rất hài lòng với quan hệ thông gia này.

“Đến lúc đó đừng quên gọi tôi đấy.” Bruce cũng cười nói, lời này ngoại trừ khách sáo cũng có đôi phần thật tình, Jonathan và Martha khiến anh nhớ tới cha mẹ gặp nạn của mình, tuy rằng không giống nhiều lắm, nhưng sự ấm áp trong gia đình như vậy đã từ lâu anh chưa được cảm nhận, anh cũng đồng ý là rất thích đôi vợ chồng già này.

“Vậy xem ra nông trại của chúng ta phải xây dựng thêm rồi, nếu không thì không đủ chỗ cho mọi người ở mất.” Martha bưng bữa tối mới làm xong, cười đi ra.

“Bác.. mẹ, để con giúp mẹ.” Đổi giọng kịp thời, Amy buông cánh tay đang khoác trên người Gloucester, đứng lên định giúp bà.

Martha vội cản lại: “Không cần không cần, chỉ là bưng mấy cái đĩa ra thôi mà, Clark sẽ giúp mẹ. Con cứ ngồi yên đấy là được, phải không Clark?”

Clark vẫn đứng bên cạnh bị Gloucester cố ý lờ đi, ngay cả chỗ ngồi cũng không có, vội tiếp lời: “Đúng vậy, Amy em ngồi đó, anh đi dọn.”

Mấy người còn lại cũng đều nhìn Amy không đồng ý, trong mắt mọi người, phụ nữ có thai vô cùng yếu ớt, nhất là Amy vừa mới mang thai còn chưa qua thời kỳ nguy hiểm.

Nhất là Gloucester, vợ anh vì khó sinh mà mất, trước lúc mất mang thai cũng rất vất vả, anh biết rất rõ (kỳ thật bởi vì phu nhân ngài là tiểu thư quý tộc tiêu chuẩn, mềm mại yếu đuối, thân thể vốn dĩ đã không được tốt cho lắm, khi mang thai càng khó giữ.), cho nên ánh mắt anh nhìn Amy hiện giờ giống như là trách cô đang mưu sát một sinh mệnh nhỏ vậy.

Amy bị mọi người nhìn chằm chằm không được tự nhiên ngồi lại, trong lòng có dự cảm trước khi đứa bé này sinh ra có lẽ mình sẽ không còn tự do nữa.

Gloucester và Bruce không ở lại, buổi sáng bọn họ đã đặt phòng ở ngay khách sạn gần đó.

Vốn mọi người đều muốn cho Amy tạm nghỉ học – ai nấy đều lo cô ở trường sẽ xảy ra việc gì ngoài ý muốn, Amy lại không đồng ý, cô không muốn lãng phí cố gắng lúc trước, tốt xấu cũng phải học xong hai năm đi chứ?!

Vì vậy, Gloucester liền nhanh chóng đến trường học, báo cho phía nhà trường biết chuyện này, nhờ bọn họ giúp đỡ thuận tiện một chút, đồng thời cũng muốn giữ bí mật, cho nên ngoài giáo viên, cũng chỉ có Jenny biết Amy mang thai.

“Không ngờ hai người nhanh như vậy, không phải tớ đã nói cậu chú ý một chút à? Xem, hiện giờ cũng thành “bác sĩ bảo cưới” rồi!” Jenny vẻ mặt “cậu hết cứu chữa nổi” nhìn Amy.

Amy cười gượng, nhẹ nhàng sờ bụng. “Đây là ngoài ý muốn, bọn tớ cũng không ngờ được.”

“Ngoài ý muốn đến gây ra tai nạn?” Jenny nhíu máy, có điều ngay sau đó nhìn thấy động tác của Amy, lại nhịn không được có chút tò mò, “…Ở đây thật sự có baby?” Jenny không phải lần đầu thấy phụ nữ mang thai, nhưng là lần đầu tiên nhìn đến người quen với mình mang thai, mà lại còn nhỏ hơn cả mình nữa.

“Ừ.” Amy nhịn không được mỉm cười, chỉ cần nghĩ đến ở đây là con của mình, cô liền cảm thấy trái tim lâng lâng bay bổng.

Jenny nhìn chằm chằm: “Thật là thần kỳ… Tớ có thể chạm vào không?”

“Được.”

Jenny đưa tay nhẹ nhàng xoa lên bụng Amy, ngoài lớp áo dày thì không cảm thấy gì. “Chẳng có gì khác cả.”

“Mới một tháng tất nhiên là chưa có gì, chờ thêm mấy tháng nữa hẳn là sẽ từ từ to lên.”

“Thật khó mà tưởng tượng chỗ này đã có một sinh mệnh nhỏ, chờ bé con sinh ra, tớ có thể làm mẹ nuôi của nó không?”

“Được chứ.” Đối với đề nghị của chị em tốt, Amy đương nhiên là vui vẻ đồng ý, nhiều người yêu thương bé con của mình tất nhiên là tốt nhất rồi.

Jenny lại hỏi Amy không ít vấn đề, thỏa mãn sự hiếu kỳ đối với chuyện mang thai xong, rốt cuộc không nghiên cứu vấn đề này nữa. “Nếu baby cũng đã có, vậy cậu và Clark sẽ thế nào?”

“Thế nào là sao?” Amy khó hiểu.

“Là chuyện kết hôn đó, hai người không định để baby thành con ngoài giá thú chứ?”

Amy hiểu ý của cô: “Trong nhà đã sắp xếp chuyện kết hôn rồi, đến lúc đó cậu có thể làm phù dâu cho tớ không?”

“Được, khi nào thế? Nói trước rồi nhé, đến lúc đó nhất định cậu phải để tớ làm phù dâu đấy.”

Amy chỉ nói qua với Jenny rằng anh trai mình là quý tộc, còn lại thì không nhiều lời, cho nên chỉ có thể ậm ừ đáp: “Ừ, anh trai tớ và bố mẹ Clark đã nói rồi, chờ báo cho bà ngoại tớ rồi định thời gian, có lẽ chờ đến sau lễ Giáng sinh, cũng còn một hai tháng nữa.” Thật lo lắng sau này Jenny biết được có thể giận mình không nữa.

“Vậy không phải sắp rồi? Hai người định tổ chức ở đâu? Đăng ký kết hôn thì sao? Khi nào lấy? Cậu có nhập quốc tịch Mỹ không?”

“Có lẽ làm cả hai quốc tịch.” Amy nghĩ thầm, nghĩ nếu mình đổi quốc tịch anh trai sẽ là người đầu tiên không đồng ý, mà Clark có lẽ cũng không đổi quốc tịch, làm hai quốc tịch cũng được. “Đăng ký kết hôn, cậu không nói tớ cũng quên, cậu bảo có nên đăng ký trước rồi mới làm lễ cưới không nhỉ, như thế sau này cũng không cần phải nói với con rằng nó sinh non?” Nếu chờ làm lễ cưới rồi mới đăng ký, có lẽ phải coi như sinh non hai ba tháng.

“Ha ha, cậu định thật sự nói thế hả?”

“Tất nhiên, nếu không sau này đứa con hỏi thì mình nói sao đây? Chín tháng mới coi như đủ, nếu thiếu nhiều lắm chẳng phải chỉ có thể nói rằng sinh non?” Amy đúng lý hợp tình nói.

Jenny đầu nổi hắc tuyến: “Cậu nghĩ xa thật…”

“Lo trước khỏi họa mà. Dạo này chẳng làm được gì cả, cũng chỉ có thể nghĩ nhiều một chút.”

“Cậu thì tốt rồi, đã sắp lấy chồng. Clark trông cũng không tồi nữa, không giống tớ đến giờ cũng chẳng có ai màng đến.” Jenny khó có được lúc u sầu một phen,

“Sao lại không ai màng đến chứ? Ai chẳng biết người hâm mộ Jenny của chúng ta có thể đứng chật cả một bang? Là mắt cậu quá cao thì có.”

“Chuyện này không nhắc tới cũng được, chẳng có ai đứng đắn cả, toàn là kẻ muốn chơi đùa thôi.” Jenny đối với vận đào hoa chết tiệt của mình thực bất đắc dĩ, bề ngoài của cô xinh đẹp, không có nghĩa rằng nội tâm của cô dễ dàng mở rộng đón nhận bất kỳ ai.

“Đừng lo, sẽ tìm được thôi.” Amy an ủi, cô rất hiểu sự bất đắc dĩ của Jenny, vì quá xinh đẹp nên khiến người ta cảm thấy cô nàng hẳn là một người thích chơi đùa, dù cô nàng có tỏ vẻ ngoan hiền đi chăng nữa.

“Có lẽ vậy, chuyện thế này cũng chỉ có thể thuận theo tự nhiên.” Jenny nhún vai, quyết định không nghĩ đến vấn đề này nữa.